Cuộc điện thoại bị vội vàng cúp máy ngay sau khi cô gọi tên người khác.
Một tiếng “tút” vang lên, màn hình tự động tối đen.
Thẩm Hành Trạc tiện tay đặt điện thoại sang một bên, dùng hai ngón tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày. Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, là do mấy hôm nay thức đêm quá nhiều.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt, thoáng qua rồi biến mất. Anh bật lửa, châm một điếu thuốc. Mở cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào.
Tài xế là chú Vu nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Tiên sinh, còn đi tìm cô Bùi nữa không ạ?”
“Về Bổn Diên Thủy Loan.”
“Vâng.”
Động cơ lại được khởi động, chiếc xe chạy về hướng đường cao tốc vành đai.
Ngón tay anh khẽ búng cho tàn thuốc rơi xuống, Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt hỏi: “Buổi sáng hôm đó, cô ấy đi đâu?”
Chiều hôm đó ngay sau khi rời khỏi hội sở của Trịnh Già Mẫn, Tiểu Chung đã đến báo cáo lịch trình.
Khi ấy Thẩm Hành Trạc không để tâm lắm, cũng không nghe kỹ. Giờ chợt nhớ ra, tiện miệng hỏi một câu.
Chú Vu giảm tốc độ xe, cố nhớ lại trong vài giây, rồi đáp: “Tiểu Chung nói hôm đó cô Bùi không về trường, mà đến khu… quốc tế Giang Cảnh, là một khu chung cư cao cấp.”
Trong xe lại trở về trạng thái yên lặng.
Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, lặng lẽ tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt vờ nghỉ ngơi.
Thời gian như bị đóng băng, chỉ đến khi điếu thuốc trên tay anh chậm rãi cháy hết.
—
Hôm đó cùng Trình Úc đến khu biệt thự Điền Sơn, họ không gặp được Vương Thanh Huy. Người giúp việc trông nhà nói rằng ông ta đã về quê ở Trân Hải ba ngày trước để tảo mộ, chắc phải khoảng nửa tháng sau mới quay lại.
Bùi Quan vốn dĩ cũng không hy vọng gì nhiều nên khi không gặp được người, cô cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Trên đường về, hồn cô như lìa khỏi xác, quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Suốt quãng đường không chủ động mở miệng nói lấy một câu, cả người như một cái vỏ rỗng rạc, trắng bệch, tê dại. Giống như có một thứ vô hình nào đó đang từng chút một tan biến, rút cạn cô.
Bằng tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, lại thêm một cuối tuần nữa. Nhân lúc cả cô và Trình Úc đều rảnh, hai người cùng nhau đi thăm Đỗ Nghiêm Thanh.
Khi họ đến nơi, Đỗ Nghiêm Thanh đang chăm sóc mấy loài hoa cỏ mà ông quý nhất trong nhà kính.
Thấy có người tới gần, ông đưa tay cầm kính lão đang đeo trước ngực gác lên sống mũi. Trước tiên là liếc nhìn Trình Úc một cái, sau đó mới nhìn kỹ Bùi Quan người đi phía sau bước vào.
Nhìn cô từ đầu đến chân, ông thở dài một tiếng: “Gầy đi rồi… dạo này lại không ăn uống đàng hoàng phải không?”
Chưa kịp để Bùi Quan trả lời, Trình Úc đã lên tiếng trước, trêu chọc: “Thầy thiên vị cũng chẳng buồn che giấu. Dạo này con cũng gầy đi đấy, sao không thấy ngài quan tâm con chút nào?”
“Thằng nhóc thối này, ta lúc nào ít quan tâm đến cậu chứ.” Đỗ Nghiêm Thanh giả vờ giận dỗi: “Lần trước cậu đến như kẻ cướp, mang đi mấy quyển sách quý của ta, ta còn chưa nói gì đâu.”
Bùi Quan mỉm cười nhìn họ cãi nhau. Thời gian gần đây tâm trạng khá nặng nề, dường như chỉ khi ở đây, cơ thể và tinh thần mệt mỏi của cô mới được giải tỏa thoáng qua.
Ba người ngồi trong nhà kính nói chuyện một lúc. Sau khi tỉa bớt những cành lá quá rậm rạp, Bùi Quan đỡ Đỗ Nghiêm Thanh trở về phòng khách.
Nhìn thấy trên bàn trà bằng gỗ sồi trải rộng một bức tác phẩm thư pháp, cô tò mò bước lại xem kỹ.
Giấy lụa dày dặn, có vân sợi riêng biệt, rộng khoảng ba thước, nhìn chất liệu giấy là loại dùng trong thời Đường. Nhìn con dấu đỏ in trên mặt giấy, cô đoán chắc đây là tác phẩm xuất sắc của một danh gia thư pháp thời Đường.
“Trước đây chưa thấy ông từng sưu tập tác phẩm này, ở đâu ra vậy ạ?” Bùi Quan nhìn không rời mặt giấy, ánh mắt thoáng lên vẻ phấn khích.
Cô rất hứng thú với những tác phẩm văn học cổ vượt ngàn năm, nếu không thì lúc trước cũng không chọn học lịch sử vốn khá khô khan so với các ngành khác.
“Cái này à… là Hành Trạc mấy ngày trước gửi cho ông.”
Đỗ Nghiêm Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, cầm kính lúp đặt ngay phía trên tác phẩm, cùng xem xét.
Bỗng nghe thấy tên Thẩm Hành Trạc khiến Bùi Quan thở hụt một nhịp, môi run nhẹ, định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Trình Úc bên cạnh không để lộ biểu cảm, nhìn cô vài giây, khoanh tay tựa vào mép bàn, kịp thời nói tiếp: “Anh ta với thầy không có quan hệ họ hàng, sao đột nhiên lại tặng thầy món đồ quý thế này?”
Đỗ Nghiêm Thanh nhẹ giọng đáp: “Cậu ấy đến tìm ta, nói muốn hỏi vài điều về thiết kế cảnh quan. Ta nghe cũng không có gì khó hiểu nên giúp giải đáp, không ngờ cậu ấy lại lịch sự như vậy.”
Ngỡ tưởng chủ đề kết thúc ở đó, ai ngờ Đỗ Nghiêm Thanh thở dài, lại nói tiếp: “Hành Trạc gần đây rối ren nhiều chuyện, ta thấy cậu ấy trông hốc hác hơn trước nhiều.”
Trình Úc thay Bùi Quan hỏi: “Thầy biết chuyện gì không?”
“Có vẻ liên quan chuyện gia đình. Cậu ấy không nói rõ, ta cũng không hỏi kỹ… dù sao cũng không phải học trò của ta.”
Không nói nhiều, đồng hồ treo tường chỉ đúng giờ ăn trưa.
Đến giờ ăn, Đỗ Nghiêm Thanh vào vườn rau hái vài loại rau tươi, rồi lấy thịt từ tủ lạnh, định làm mấy món mà Bùi Quan thường thích ăn.
Bùi Quan thể chất yếu, dù mấy năm nay anh luôn dặn dò kỹ, nhưng chưa thấy cô tăng cân nhiều. Vì thương cô nên mỗi khi cô đến Đỗ Nghiêm Thanh đều cố gắng làm đồ ăn bồi bổ.
Ăn xong trưa, Trình Úc không chịu được, lên lầu đi ngủ tiếp. Bùi Quan ở lại cùng Đỗ Nghiêm Thanh ngồi bên bàn trà gỗ gụ cạnh cửa kính lớn.
Ngồi trên đệm, cô làm nóng chén, rửa tay sạch sẽ, cho trà Huyền Nguyên Bạc Kim vào ấm, rót nước sôi pha trà.
Chờ trà nở trong chén, Bùi Quan nhìn sang Đỗ Nghiêm Thanh ngồi đối diện. Dù không nói gì, chỉ cần ở đây, cô cảm thấy rất yên tâm.
Nhận ra ánh mắt cô, Đỗ Nghiêm Thanh nhìn lại, hỏi ân cần: “Lúc ăn cơm trước giờ không thấy con cười nhiều, gần đây có nhiều chuyện phiền lòng sao?”
“Không phải nhiều lắm, nhưng thật sự có chuyện không vui.” Bùi Quan cười khô khốc, trả lời thật lòng.
“Là chuyện tiến triển không thuận lợi à?”
“Vâng… cũng có phần đó.” Bùi Quan nói: “Người liên quan đến vụ tai nạn năm đó vẫn bặt vô âm tín, giờ cũng mới tìm được hai manh mối, nhưng không thể điều tra tiếp, giờ chỉ còn mò mẫm trong mù mịt.”
“Đừng tạo áp lực cho mình quá, có khi làm việc quá nóng vội lại là dấu hiệu không tốt.”
“Ông yên tâm, con đều hiểu hết.”
“Con nói có phần nguyên nhân đó, vậy phần khác thì sao?”
Phần khác. Có lẽ là Thẩm Hành Trạc.
Cô không hiểu mấy ngày nay mình bị sao vậy. Cảm tính nhiều hơn lý trí, thỉnh thoảng lại nhớ đến anh. Nhớ lúc trước trong sảnh khách sạn anh bỏ lại mọi người tiến về phía cô, nhớ cuộc họp bị anh hoãn lại, nhớ mọi chuyện xảy ra khi ở trong phòng cùng anh.
Lúc đó anh có sức sống, không còn khó gần, còn cô cũng không cần phải dò xét suy nghĩ của anh. Chỉ hơn mười mấy phút ngắn ngủi, nhưng cô luôn cảm thấy mọi chi tiết nhỏ đều không thể quên. Sau đó thỉnh thoảng còn nhớ tới cuộc gọi chủ động từ anh.
Khi cô gọi tên Trình Úc, không biết vì sợ hay gì, lý trí còn lại khiến cô vội tắt máy, tự lừa dối bản thân. Rồi sau đó, cảm xúc đông cứng như băng, hoảng loạn như sóng triều ập đến, cho đến khi mặt biển trông có vẻ yên bình.
Bao ngày trôi qua, chẳng ai liên lạc lại với ai. Cô thực sự không tìm được can đảm để tiếp cận nữa. Không tiếp cận, kế hoạch sẽ ngưng trệ. Bùi Quan chưa từng nghĩ từ bỏ, chỉ muốn tạm dừng một chút.
Giờ cô như đang chìm trong màn sương mù, bản thân cũng không nhìn rõ mình, càng không thể ép mình nhập cuộc.
Lấy lại tinh thần, Bùi Quan đổ trà đã hãm vào ấm tử sa, lại rót nước sôi vào. Cô hạ mắt, che giấu tâm sự trong lòng.
Ngẩng đầu lại, đã nở nụ cười như xưa. “Phần khác… để sau này nói với ông. Bây giờ con không biết bắt đầu từ đâu.”
Đỗ Nghiêm Thanh nhìn ra nụ cười gượng gạo của cô, không hỏi thêm. “Ông luôn biết con làm việc có chừng mực, ông chưa từng lo lắng. Chỉ có một điều phải nhắc lại lần nữa… Dù làm gì, điều đầu tiên phải lo là an toàn cho bản thân mình trước.”
Bùi Quan nhẹ giọng đáp: “con sẽ nhớ kỹ lời ông dặn.”
—
Gần đây do bài vở dày đặc, Bùi Quan không còn đi làm thêm nữa, thời gian rảnh hầu như đều dành ở thư viện.
Chiều thứ tư có một tiết học chuyên ngành bị hủy đột xuất, bốn người cùng nhau trở về ký túc xá.
Thẩm Tri Dư ngồi ở chỗ, buồn chán lướt một lúc video ngắn. Cảm thấy chán, cô tắt màn hình, hơi dùng lực chân đẩy ghế trượt về phía Bùi Quan bên cạnh.
Bùi Quan đang làm bài tập thực hành trên máy tính xách tay, liếc mắt thấy Thẩm Tri Dư đến gần, liền dời chỗ sang bên để cô dễ dàng ngồi xuống.
“Quan Quan, cuối tuần này mình ở lại trường, nếu cậu rảnh thì cùng mình đi dạo nhé.”
Thẩm Tri Dư ném điện thoại lên bàn, khoác tay Bùi Quan làm nũng.
Bùi Quan hơi bất ngờ: “Mấy tuần trước cuối tuần cậu chẳng phải đều về bên Bổn Diên Thủy Loan sao?”
“Chú út của mình dạo này bận lắm, bên đó ngoài dì Trần ra thì chỉ còn độc có mình, về cũng chẳng có gì thú vị cả.”
Nghe cô nhắc đến Thẩm Hành Trạc, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Bùi Quan khựng lại giữa không trung, động tác hơi khựng, nhưng không dễ để nhận ra.
Trong đầu thoáng hiện lên ý định muốn hỏi lý do, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không cất lời. Không ngờ Thẩm Tri Dư lại tự mình nói ra.
“Trước đó bà cố nhà mình nhập viện vì bệnh, trong thời gian nằm viện có rất nhiều gia đình thân quen đến thăm. Mỗi lần có người đến là lại phát sinh đủ chuyện công lẫn tư, mà tất cả đều dồn hết lên vai chú út của mình.”
“Vậy… anh ấy có được nghỉ ngơi tử tế không?” Gần như không suy nghĩ gì, Bùi Quan đã buột miệng hỏi.
Đến khi nhận ra mình không nên hỏi như vậy, đang định nói gì đó chữa lại, thì nghe Thẩm Tri Dư trả lời: “Chắc là không đâu… ngày nào cũng ngủ không đủ giấc.”
Hai người không nói thêm gì nhiều, đúng lúc đó màn hình điện thoại trên bàn sáng lên. Thẩm Tri Dư cầm lên, mở khóa rồi vào wechat trả lời tin nhắn.
Câu chuyện cũng dừng tại đó. Bùi Quan quay đầu lại tiếp tục làm bài, nhưng tâm trí thì không còn tập trung như trước nữa.
Khoảng chín giờ tối, Thẩm Tri Dư đột nhiên cảm thấy khó chịu, nằm trên giường yếu ớt gọi một tiếng: “Quan Quan…”
Vừa mới rửa mặt trở về, Bùi Quan đặt đồ xuống, nhanh chóng bước đến: “Cậu thấy không khỏe ở đâu?”
“… Quan Quan, bụng mình đau quá.” Gương mặt Thẩm Tri Dư hiện rõ vẻ đau đớn, cô co người lại, tay ôm lấy phần bụng dưới bên phải.
Biết là kỳ sinh lý của cô vừa kết thúc nên Bùi Quan chắc chắn cơn đau không phải vì lý do đó.
Sau khi hỏi sơ qua triệu chứng, cô lập tức nghĩ có thể là viêm ruột thừa, liền nhanh chóng thay quần áo, rồi cùng Tiết Nhất Nhuỵ đỡ Thẩm Tri Dư xuống giường, chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện gần đó.
Tới bệnh viện, họ làm thủ tục cấp cứu, khám bệnh và bắt đầu điều trị. Khi Thẩm Tri Dư được đẩy vào phòng phẫu thuật thì trời đã quá nửa đêm.
Tiết Nhất Nhuỵ kéo Bùi Quan ngồi xuống hàng ghế dài ở hành lang, cả hai đều chẳng còn tâm trạng trò chuyện, cứ thế im lặng chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
May mắn là ca phẫu thuật nội soi không kéo dài, Thẩm Tri Dư nhanh chóng được chuyển vào phòng bệnh thường. Khoảng một tiếng sau, cô lờ mờ tỉnh lại.
Bùi Quan hỏi cô cảm thấy thế nào, nghe cô bảo vẫn ổn, lúc này mới yên tâm, nhẹ giọng dỗ cô ấy ngủ tiếp.
Thấy Thẩm Tri Dư nhanh chóng thiếp đi, Tiết Nhất Nhuỵ khẽ hỏi Bùi Quan: “Mình ra ngoài mua chút đồ ăn đêm, cậu muốn ăn gì không?”
Bùi Quan đáp: “Mình không đói lắm, cậu cứ mua cho mình cậu là được.”
“Ừ, vậy mình đi một lát rồi về.”
Bùi Quan khẽ “ừ” một tiếng.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Bùi Quan không quay đầu lại, hơi nhổm người dậy, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Thẩm Tri Dư.
Rồi cô ngồi xuống chỗ cũ, nhẹ giọng nói với không khí: “Nhuỵ Nhuỵ, cậu ăn xong thì ra ghế sofa nằm nghỉ chút đi, ở đây để mình trông là được rồi.”
Không thấy có tiếng trả lời. Bùi Quan nghi hoặc quay đầu nhìn lại phía sau. Lập tức bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, trong suốt lạnh lùng của Thẩm Hành Trạc.