Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 21

Trong một khoảnh khắc, Bùi Quan bỗng thấy ngẩn ngơ.

Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở bệnh viện.

Không lâu trước đó trên xe taxi, cô nghe Thẩm Tri Dư gọi điện cho ba là Thẩm Mộng Đường, nói với ông rằng họ đang ở bệnh viện nào.

Lúc đó vì bụng đau quá, cô ấy không nói rõ, chỉ báo tên bệnh viện rồi lập tức cúp máy. Không ngờ người vội vã chạy đến lại là Thẩm Hành Trạc.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều trong giấc ngủ của Thẩm Tri Dư.

Bùi Quan ngồi đó thất thần rất lâu, không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh. Nửa đêm tinh thần đã sa sút, phản ứng trở nên chậm chạp rõ rệt.

Anh cũng không chủ động mở lời, cứ thế để mặc cô nhìn mình. Đôi mắt anh nhạt màu, không thể phân biệt rõ cảm xúc. Trông anh dường như gầy hơn so với trước, giữa chân mày thoáng hiện chút mỏi mệt.

Anh mặc chiếc áo khoác kẻ ô màu nâu lạc đà, bên trong là áo sơ mi nhạt màu, trên người mang theo khí lạnh của sương đêm.

Một lúc sau, Bùi Quan là người đầu tiên rời mắt, đứng dậy khỏi ghế, nói nhỏ với anh về tình trạng của Thẩm Tri Dư: “Cậu ấy vừa mới phẫu thuật xong không lâu, tỉnh lại rồi lại vừa ngủ tiếp. Bác sĩ vừa đến kiểm tra, nói ca mổ rất thành công, chỉ cần trong vòng 24 giờ chú ý xì hơi là được.”

Nghe cô từ tốn nói, Thẩm Hành Trạc khẽ động mi mắt, ngắn gọn đáp hai câu: “Biết rồi. Cảm ơn em.”

“… Không có gì.”

Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát.

Bùi Quan không định tiếp tục bắt chuyện, nhường vị trí bên giường bệnh cho anh, rồi quay người đi vài bước, ngồi xuống mép ghế sofa.

Không có gì muốn nói cả. Thực sự cũng không biết nên nói gì với anh.

Vì lo cho bệnh tình của Thẩm Tri Dư suốt một đêm, lúc này cô thật sự không muốn cố gắng làm vừa lòng anh, bởi vì cô không thể gượng cười nổi.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt. Bùi Quan cảm thấy như ngồi trên đống lửa. May mắn là sự im lặng khó chịu này không kéo dài lâu. Từ khóe mắt, cô thấy Tiết Nhất Nhuỵ đẩy cửa bước vào, tay xách một phần đồ ăn khuya và một ly trà sữa.

Thấy trong phòng bệnh bỗng có thêm một người, Tiết Nhất Nhuỵ khựng lại tại chỗ, nhanh chóng nhận ra đó là người nhà của Thẩm Tri Dư.

Ban đầu cô tưởng người đến sẽ là ba của Thẩm Tri Dư, nhưng thấy đối phương trông không đúng độ tuổi lắm nên không dám chào hỏi tùy tiện, liền nhìn sang Bùi Quan như cầu cứu.

Bùi Quan đúng lúc mở lời giới thiệu: “Đây là trưởng bối của Tri Dư, chúng ta cứ gọi là chú út giống cậu ấy là được rồi.”

Tiết Nhất Nhuỵ gật đầu liên tục, mỉm cười: “Cháu chào chú út ạ!”

Thẩm Hành Trạc khẽ liếc nhìn Bùi Quan, nhẹ giọng đáp lại.

Tiết Nhất Nhuỵ đặt đồ lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Bùi Quan, đưa ly trà sữa cho cô, nhỏ giọng nói: “Quan Quan, cho cậu nè, uống chút lót dạ đi.”

Bùi Quan nhận lấy, cảm ơn một tiếng, mở bao bọc ống hút rồi c*m v** ly trà sữa, cụp mắt hút một ngụm.

Gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, Tiết Nhất Nhuỵ quay đầu nhìn Bùi Quan, rồi lại không kìm được mà lén liếc người đàn ông đang ngồi không xa kia.

Khí chất của đối phương quá mạnh mẽ khiến người ta khó lòng không cảm thấy e dè. Điều kỳ lạ là Bùi Quan dường như có thể hoàn toàn thản nhiên, hành xử tự nhiên như không có chuyện gì.

Mười phút trôi qua, có người gõ cửa. Chú Vu đến đưa tài liệu cho Thẩm Hành Trạc, tiện thể mang theo ít trái cây. Trước khi rời đi, ông khẽ gật đầu chào Bùi Quan.

Bùi Quan mỉm cười đáp lại, đợi ông rời đi mới hỏi Tiết Nhất Nhuỵ: “Cậu có muốn ăn trái cây không? Mình đem đi rửa.”

Tiết Nhất Nhuỵ ngập ngừng một chút, xua tay: “Không không, mình mới ăn no rồi.”

Nói xong câu đó, cô đột nhiên bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.

Dường như giữa Bùi Quan và chú út của Thẩm Tri Dư tồn tại một loại từ trường nào đó không thể diễn tả bằng lời.

Rõ ràng cả hai chưa nói với nhau câu nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác họ rất thân quen. Quả là quá kỳ lạ.

Bùi Quan không để ý đến sắc mặt đang thay đổi của Tiết Nhất Nhuỵ. Cô lấy một quả táo từ trong túi ra, cầm con dao gọt hoa quả, yên lặng ngồi đó gọt vỏ.

Cũng không hẳn là vì muốn ăn táo, chỉ là cần tìm việc gì đó để làm giết thời gian trong đêm dài, để bản thân không suy nghĩ về anh nữa.

Đến lúc gọt quả táo thứ ba, Thẩm Hành Trạc uể oải ngẩng đầu đưa mắt nhìn sang.

Cô mặc chiếc áo len mỏng màu be lơ lửng khoác trên người, bên trong là áo hai dây màu đen, lộ ra bờ vai vuông và làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Tóc búi thấp, vài lọn dài trước trán được vén tùy tiện ra sau tai. Cách ăn mặc hôm nay có phần tùy ý hơn so với những lần cô gặp anh trước kia.

Thời gian trôi dần. Tiết Nhất Nhuỵ chịu không nổi, dựa vào vai cô ngủ thiếp đi.

Bùi Quan mỏi tay vì gọt táo, đặt dao xuống, ngẩng đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt đang quan sát của anh. Theo phản xạ, cô cụp mắt, tránh né ánh nhìn đó.

Trời dần sáng, bờ vai bắt đầu tê dại. Bùi Quan ngồi không yên nữa, nhẹ nhàng đỡ đầu Tiết Nhất Nhuỵ tựa vào lưng ghế sofa.

Xoa bóp vai trái vài cái rồi đứng dậy, cô định đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Cô liếc về phía chéo trước mặt, Thẩm Hành Trạc đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, tay chống trán, đồng hồ lộ ra trên cổ tay, có vẻ anh đã ngủ rồi.

Cô bước nhẹ ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại để không phát ra tiếng động. Vừa ra khỏi phòng, âm thanh náo nhiệt nơi hành lang ập đến tai khiến Bùi Quan bỗng cảm thấy một sự chân thực rõ ràng như vừa chạm đất sau khi lơ lửng giữa không trung.

Cô đi thẳng, quẹo vào góc là nhà vệ sinh. Tới bồn rửa, cô mở vòi nước, cúi người xuống. Nước lạnh tạt vào mặt khiến cô lập tức tỉnh táo hơn. Cô đứng thẳng, lấy khăn giấy dùng một lần treo trên tường lau mặt.

Nhìn vào gương, cô nở một nụ cười thư giãn, rồi xoay người rời đi. Vừa đi vừa nghĩ, lát nữa phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Thẩm Hành Trạc chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Không biết từ khi nào cô đã đi đến gần cầu thang. Ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, cổ tay cô bất ngờ bị ai đó nắm lấy. Một lực vừa đủ nhưng không thể chống lại kéo cô vào khiến cô đột ngột ngã vào v*m ng*c của một người.

Mùi nước hoa hương gỗ quen thuộc ập đến khiến sự kinh ngạc ban đầu trong cô dịu xuống, nhưng ngay sau đó, hành động tiếp theo của anh khiến cô hoàn toàn bị phân tâm.

Anh ép cô vào tường sau cánh cửa. Bàn tay của anh kê phía sau đầu cô như lớp đệm, để cô không bị đập vào tường. Ngay sau đó, eo cô bị siết lại. Tay còn lại của anh đặt trên eo cô, anh cúi đầu, đôi môi lập tức áp xuống.

Bùi Quan không kìm được mở mắt nhìn anh, qua đôi mắt sâu thẳm ấy, cô thấy bóng dáng mình lúng túng phản chiếu lại. Cảm giác như trôi lơ lửng, vô định khiến cô mất phương hướng hoàn toàn.

Lưỡi chạm phải một tia đau nhè nhẹ, như thể đang trừng phạt vì cô không tập trung. Bức tường phía sau lạnh buốt, toàn thân cô mềm nhũn, muốn né tránh nhưng không thể, cô chỉ có thể bám chặt lấy anh, không để bản thân ngã xuống.

Lồng ngực Bùi Quan phập phồng dữ dội, ngay trước khi ý thức rời khỏi, cô mơ hồ nghĩ, làm sao cô có thể là đối thủ của anh được, đến cả tấm vé bước vào trò chơi này cũng là do anh trao cho.

Tất cả kinh nghiệm chơi đùa của cô đều đến từ anh. Cuối cùng, anh buông cô ra để cô có thể th* d*c một cách tự do.

Bùi Quan siết chặt vạt áo khoác của anh, mặt vùi trong cổ áo anh, vừa điều hòa nhịp thở, vừa khẽ nói: “… Tri Dư vẫn còn trong đó mà.”

Thẩm Hành Trạc không đáp, cúi đầu, bắt đầu cọ nhẹ lên cổ cô.

“… Thẩm Hành Trạc, đừng.” Cô hoảng hốt cực độ.

Một lát sau, anh trầm giọng hỏi: “Trưởng bối?”

Câu nói mà cô đã nói trước mặt bạn cùng phòng, giờ bị anh cố tình tách ra, dùng làm công cụ trêu chọc.

Bùi Quan không biết giải thích thế nào, đành im lặng đối mặt. Đầu ngón tay cô đang siết chặt vạt áo anh theo chuyển động của anh càng lúc càng trắng bệch, cả người mềm nhũn như thể được nặn từ nước.

Một lúc lâu sau, cô nghe anh khẽ thì thầm bên tai: “Quan Quan, em xem tôi là gì?”

“…”

“Bàn đạp, đá kê chân, hay là một kẻ mù?”

Bùi Quan lấy lại chút lý trí, cố gắng suy nghĩ xem câu nói này của anh có ý gì.

Nhưng anh không cho cô thời gian phân tích, cũng chẳng có ý định nghe cô trả lời. Anh buông lỏng sự kiềm chế, lùi lại nửa bước, đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn anh.

Đôi mắt long lanh nước của cô đập vào mắt anh. Anh hỏi: “Hôm nay có tiết không?”

“… Có.”

Ánh mắt anh vẫn không gợn sóng. Chính vì sự bình tĩnh đó mà cô càng thêm sợ hãi ánh mắt ấy.

“Mấy tiết?”

Bùi Quan chậm rãi trả lời: “Ba tiết.”

“Tan học Tiểu Chung sẽ đến trường đón em.”

Biết rõ ý anh, hàng mi cô khẽ rung, khẽ đáp: “Em biết rồi.”

Thẩm Hành Trạc buông tay, dịu giọng nói: “Vào trong trước đi. Tôi bảo người mang bữa sáng tới, ăn xong rồi đưa hai người về trường.”

Bùi Quan không nói thêm gì, chân mềm nhũn, đến bước đi cũng trở nên lảo đảo.

Vượt qua bậc cửa, cô vô thức ngoái đầu nhìn lại. Anh đứng đó, ngược sáng, tựa vào tay vịn cầu thang, đường nét gương mặt chìm trong ánh sáng mờ tối.

Anh rút hộp thuốc từ túi áo ra, châm một điếu, đầu ngón tay lấp lóe ánh lửa đỏ.

Nếu không phải vì ánh sáng rực cháy trong mắt anh lúc nãy, thì có lẽ anh vẫn là một người rất xa cách với cô.

Nhưng dù là vậy, khoảng cách hiện tại giữa họ, e rằng cũng không thể gần gũi như lần ở khách sạn hôm đó. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, gần gũi tận tâm can. 

Không phải là sự gần gũi theo nghĩa thông thường. Mà là sự gần gũi theo cách cô định nghĩa về anh trong lòng.

Bùi Quan vội vã chạy vào nhà vệ sinh, rửa lại mặt. Cô xõa tóc xuống, che đi những dấu vết quanh cổ và xương quai xanh, rồi đứng rất lâu trước bồn rửa, do dự mãi.

Chỉ đến khi sắc đỏ bất thường trên mặt hoàn toàn tan đi, cô mới cất bước đi về phía phòng bệnh nơi Thẩm Tri Dư đang nằm.

Vào phòng, thấy Thẩm Tri Dư đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường vui vẻ trò chuyện với Tiết Nhất Nhụy. Thấy cô đến, Thẩm Tri Dư vẫy tay gọi cô lại, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Quan Quan, đại ân không lời cảm ơn, cậu lại cứu mình một mạng rồi.”

Bùi Quan gượng cười, tiến đến gần, giả vờ bình tĩnh nói: “Sao lại là lại?”

“Trước đây mỗi kỳ thi cuối kỳ, cậu đều kéo mình học cùng, có cậu ở đó mình chưa từng trượt môn nào. Khi đó là cứu mạng, bây giờ cũng là cứu mạng.”

Thẩm Tri Dư nắm lấy tay cô. “Mình mặc kệ, dù sao các cậu vẫn luôn là những người bạn tốt nhất của mình.”

Họ nói thêm vài câu thì nhân viên nhà ăn mang bữa sáng đến. Thẩm Tri Dư tạm thời không thể ăn, phải chờ hết chướng bụng mới được dùng bữa. Bùi Quan cũng chẳng thấy đói, ăn không vô.

Tiết Nhất Nhụy ban đầu cũng không định ăn, nhưng nghĩ đồ ăn không thể lãng phí, liền kéo ghế ngồi xuống, mở nắp hộp và bắt đầu dùng bữa.

Lúc này, Thẩm Hành Trạc bước vào.

Thẩm Tri Dư liền gọi to: “Chú út!”

Thẩm Hành Trạc gật đầu: “Cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn ổn… Không đau lắm, cháu chịu được.”

“Lát nữa ba mẹ cháu sẽ đến bệnh viện. Họ đã từ Trân Hải chạy xe suốt đêm về, chắc sắp tới rồi.”

“Hả? Cháu đâu biết họ đến Trân Hải.”

“Có hội nghị khoa học đột xuất, chắc chưa kịp nói với cháu.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chú ở lại với cháu đến khi họ tới.”

“Dạ biết rồi, chú út.” Thẩm Tri Dư cười tít mắt.

Bùi Quan ngồi bên giường lặng lẽ nghe họ trò chuyện, từ đầu đến cuối không dám nhìn Thẩm Hành Trạc.

Tiếng th* d*c của anh nơi cầu thang vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

“Quan Quan, đỡ mình chút, mình muốn ngồi thẳng lên thêm một chút.” Thẩm Tri Dư kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ rối bời.

Bùi Quan vội đáp lại, đứng dậy đỡ lấy tay cô, giúp cô ngồi thẳng hơn.

Ngay khi lại gần, Thẩm Tri Dư khẽ hít hít mũi, rồi ngạc nhiên gọi: “Quan Quan?”

“Hửm?” Bùi Quan nhìn cô.

“Sao mùi trên người cậu… giống mùi của chú út mình thế?”

Bùi Quan sững người, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment