Y tá gõ cửa bước vào, chuẩn bị thay thuốc cho Thẩm Tri Dư, tiện thể hỏi thăm tình hình hồi phục sau phẫu thuật. Sự chú ý bị chuyển hướng, Thẩm Tri Dư còn chưa đợi Bùi Quan trả lời đã quay đầu sang nói chuyện vài câu đơn giản với y tá.
Chuyện vừa rồi vì thế cũng bị che lấp qua đi một cách tự nhiên. Vốn dĩ Thẩm Tri Dư chỉ là thuận miệng cảm thán, bị cắt ngang giữa chừng nên cũng không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn phối hợp để thay thuốc.
Bùi Quan thì không thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô đứng cứng ngắc bên cạnh giường bệnh, đầu óc trống rỗng, mồ hôi rịn ra trên đầu mũi.
Trong tiềm thức, cô thật sự không muốn để Thẩm Tri Dư biết chuyện giữa mình và Thẩm Hành Trạc. Mối quan hệ này vốn chẳng vững chắc, sớm muộn gì cũng sẽ tan, càng ít người biết càng tốt.
Điều quan trọng hơn cả là, tình bạn thuần túy đáng quý hơn nhiều so với mối quan hệ mập mờ kia, cô thật sự sợ sẽ đánh mất Thẩm Tri Dư.
Tiết Nhất Nhụy dường như nhìn ra sự khác thường của cô, bước lên hai bước, kéo tay cô, chủ động đổi chủ đề:
“Quan Quan, tụi mình khi nào về trường vậy?”
Bùi Quan định thần lại, im lặng vài giây rồi mỉm cười:
“Lúc nào cũng được, vẫn còn kịp giờ.”
“Vậy để mình xem có tuyến xe nào về thẳng trường không.”
“Ừm.”
Bùi Quan suýt chút nữa đã buột miệng nói: Có người đưa tụi mình về.
May mà kịp dừng lại, mấy chữ ấy nghẹn nơi cổ họng, khiến lòng cô chợt trĩu xuống, dấy lên cảm giác chột dạ không tên.
Thẩm Hành Trạc lúc này đưa mắt nhìn về phía họ:
“Dưới lầu có xe đợi sẵn, mấy đứa có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn chú út!” Tiết Nhất Nhụy cất điện thoại, mỉm cười cảm ơn rồi quay sang hỏi Bùi Quan: “Tụi mình đi luôn nha?”
“Ừ, đi thôi. Nghiên Nghiên còn ở ký túc xá, mình về sớm với cậu ấy.” Bùi Quan nhắc đến bạn cùng phòng Chu Nghiên.
Hai người dặn dò Thẩm Tri Dư nghỉ ngơi cho tốt, nói cuối tuần sẽ đến thăm.
Trước khi rời đi, Tiết Nhất Nhụy quay đầu lễ phép chào người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, rồi rời khỏi phòng bệnh trước.
Trong đầu Bùi Quan thoáng lướt qua ý nghĩ lặng lẽ bỏ đi, nhưng lại thấy như thế quá cố tình, đành gượng gạo lên tiếng: “Tạm biệt, chú út.”
Thẩm Hành Trạc khẽ nheo mắt, không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo.
Ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, Bùi Quan lập tức cúi đầu, cất bước rời khỏi.
Trước khi lên xe, Tiểu Chung đi vòng qua đầu xe mở cửa cho họ, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Bùi.”
Nhận ra ánh nhìn dò xét từ Tiết Nhất Nhụy bên cạnh, Bùi Quan làm như không biết, mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”
Trên đường đi, Bùi Quan lơ đãng đưa ra lời giải thích với giọng ôn hòa: “Năm nay mình ăn Tết ở chỗ Tri Dư, cũng nhờ vậy mà mới quen biết Thẩm tiên sinh và mấy người bên cạnh ngài ấy.”
“… Ra là thế.” Tiết Nhất Nhụy ghé tai cô nói nhỏ: “Nói thật nha Quan Quan, mình cứ tưởng cậu với chú út nhà họ Thẩm có gì đặc biệt chứ.”
Bùi Quan gượng cười, không khẳng định cũng không phủ nhận. Cô tựa nhẹ ra sau, định chợp mắt một lúc trên xe.
Về đến ký túc xá, còn khoảng một tiếng nữa mới vào tiết. Tiết Nhất Nhụy leo lên giường nằm ngủ bù, Bùi Quan không buồn ngủ, cô ngồi trên ghế trầm ngâm hồi lâu.
Hoàn hồn lại, cô bật sáng màn hình điện thoại, thấy giờ cũng sắp đến, bèn gọi hai người dậy. Thu dọn xong, ba người cùng nhau đi đến tòa giảng đường.
Buổi sáng có tiết kín, buổi chiều chỉ còn một tiết. Thời gian trôi qua nhanh đến bất ngờ.
Trước khi tan học, Bùi Quan nhận được tin nhắn từ Tiểu Chung nói anh ta đang chờ cô ở bãi đỗ xe ngoài trời đối diện cổng bắc của trường.
Trả lời xong, chuông tan học cũng vừa vang lên. Cô đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về ký túc xá, muốn tranh thủ thay đồ trước.
Đẩy cửa phòng ký túc xá, Bùi Quan mở tủ quần áo, lục ra một chiếc váy hai dây chất liệu voan màu nhạt, khoác thêm áo cardigan màu hạnh nhân bên ngoài.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua lớp ngăn trong, nơi cất đồ lót. Sau vài giây ngập ngừng, cô lấy ra một bộ kiểu dáng không quá bảo thủ.
Thay đồ xong một mạch, cô rời ký túc, bước chân đặc biệt chậm rãi. Trên đường đi, lúc ngang qua rừng cây phía nam sân vận động, cô quay đầu nhìn thoáng qua. Khắp mặt đất là xác hoa ngọc lan trắng đã rụng khô, không khí phảng phất mùi hương nhàn nhạt khó phân biệt.
Tâm trạng ảnh hưởng đến cảm giác, mùi hương ấy chẳng khiến người ta dễ chịu, ngược lại làm cô thấy hơi nghẹt thở.
Chỉ đến khi ngồi thụp xuống hàng ghế phía sau xe, hương quen thuộc từ mùi trầm mộc của rêu sồi mới khiến trái tim đang loạn nhịp của cô bỗng chốc bình lặng lại.
Có lẽ cô nghĩ, đã đến đây rồi thì chi bằng cứ nhập vai cho trọn, để bản thân hoàn toàn hòa vào vai diễn này.
Xe chạy chậm rãi hướng vào trung tâm thành phố. Bùi Quan nhanh chóng nhận ra con đường này không phải đường về Bổn Diên Thủy Loan, bèn mở miệng hỏi Tiểu Chung.
Tiểu Chung nhìn cô qua gương chiếu hậu, mỉm cười trả lời: “Thẩm tiên sinh vẫn đang bận, dặn tôi đưa cô đến Thường Nhan. Tới nơi sẽ có người dẫn cô lên tầng cao nhất, vào phòng suite riêng của ngài ấy.”
Thường Nhan chính là khách sạn suối nước nóng mà cô từng làm thêm trước đây. Căn phòng suite kia cũng là nơi lần trước anh từng đưa cô đến.
“Anh ấy cũng ở khách sạn à?” Bùi Quan hỏi.
“Không. Thẩm tiên sinh đang họp ở công ty, họp xong sẽ qua.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
“Cô khách sáo quá rồi.”
Dù là vậy, cô vẫn thấy khó hiểu. Tính theo khoảng cách, rõ ràng Bổn Diên Thủy Loan gần công ty anh hơn.
Cô không hiểu vì sao Thẩm Hành Trạc lại phải vòng xa đưa cô đến khách sạn suối nước nóng kia. Nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại thấy… đến đâu thì cũng thế thôi , đều là những căn phòng kín có giường cả.
Sáng nay ở cầu thang, dù anh chẳng nói gì nhiều, nhưng cô lờ mờ cảm nhận được anh đang tạo cho cô một cái cớ để rút lui, chừa lại một khoảng không cho cả hai. Hiểu được như vậy là đủ rồi.
Xe liên tục dừng chờ qua hơn chục cái đèn đỏ, vòng vèo một hồi, cuối cùng dừng trước cửa khách sạn.
Nhân viên phục vụ đã đứng đợi từ sớm. Bùi Quan bước xuống xe, được người đó dẫn vào thang máy VIP lên thẳng tầng cao nhất, nơi phòng suite riêng của Thẩm Hành Trạc.
Chỉ mới vào phòng được một lúc đã có người phục vụ mang đồ ăn lên. Đều là những món ăn gia đình được bày biện tinh tế, hương vị thanh đạm. Không hiểu là trùng hợp hay cố ý mà trong đó hoàn toàn không có món cay nào.
Lần trước ăn cùng Thẩm Hành Trạc, anh từng bảo cô nói sở thích ăn uống cho trợ lý biết. Thế nhưng cô không làm vậy, cô cảm thấy không cần thiết.
Dù gì cũng chỉ là một bữa ăn. Cô vốn không khắt khe chuyện ăn uống, lại càng không hay kén chọn. Nhưng lần này, những món được dọn ra đúng thật rất hợp khẩu vị cô. Khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ăn xong, Bùi Quan dời sang sofa, ngồi đó giết thời gian một lát. Thấy đồng hồ đã gần 9 giờ tối, cô không ngồi tiếp nữa mà quay người bước vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm một lúc, sấy khô tóc, mặc áo choàng tắm rồi bước ra.
Đồng hồ treo tường chỉ 10 giờ rưỡi. Thẩm Hành Trạc vẫn chưa đến. Cô quay lại phòng khách, bật TV lên, điều chỉnh âm lượng lớn hơn.
Bùi Quan dựa vào lưng ghế sofa, nhìn đăm đăm ra những ánh đèn neon ngoài cửa sổ sát đất.
Cơn buồn ngủ ập đến. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ngủ thiếp đi.
—
Liên tiếp kết thúc ba cuộc họp về các đề án đầu tư lớn nhỏ, Thẩm Hành Trạc lên đường rời đi, đến khách sạn thì đã qua nửa đêm.
Nhập vân tay, mở khóa, đẩy cửa bước vào, đi qua hành lang đến phòng khách.
Bóng dáng thon thả trên ghế sofa lọt vào tầm mắt anh. Cô nằm nghiêng ở bên kia, vài sợi tóc len vào trong cổ áo. Cơ thể hơi co quắp, tư thế ngủ trông không có cảm giác an toàn.
Dây thắt lưng áo choàng ngủ hơi lỏng, để lộ vai trái và xương quai xanh rõ ràng. Vết đỏ còn sót lại rõ ràng là dấu tích bị bắt nạt nghiêm trọng sáng nay ở cầu thang.
Khi ở bệnh viện, vốn không định tiến triển mối quan hệ với cô thêm nữa. Nhiều ngày không liên lạc, quan hệ căng thẳng đến mức này, nhiều chuyện chắc chắn đã ngầm hiểu với nhau, chuyện kết thúc hay không chỉ trong chốc lát.
Biết anh vẫn còn giá trị sử dụng với cô, cũng biết cô nhiều khả năng sẽ nói hoặc làm gì đó để níu giữ. Anh đột nhiên rất muốn xem cô sẽ chọn cách xử sự ra sao.
Chạm mặt trong giây lát, cô không giống mọi ngày thể hiện nụ cười giả tạo, cũng không nói những lời tán tỉnh vụng về. Điều này lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Ở phòng bệnh, lúc đó cô ngồi đối diện chéo, liên tục gọt vỏ trái cây. Người ấy vừa dằn vặt, vừa mềm yếu, vừa cứng đầu, vừa mâu thuẫn, dễ dàng tổn thương đến mức dễ vỡ. Đó là điểm khiến anh có chút cảm động. Vì vậy anh chọn lùi bước.
Âm thanh từ TV lúc lớn lúc nhỏ. Bùi Quan vô thức cử động vài lần, cổ áo càng lúc càng lỏng ra. Thẩm Hành Trạc nhìn cô một lúc, nhấc chân tiến lại gần, cầm điều khiển trên bàn trà tắt TV rồi ôm cô vào lòng.
Ngay khi cơ thể được nhấc lên không trung, Bùi Quan tỉnh lại, đôi mắt mơ màng nhìn vào ánh mắt của Thẩm Hành Trạc, vẻ mặt hơi bối rối.
Chưa kịp phản ứng, nghe giọng nói trong trẻo của Thẩm Hành Trạc: “Làm em tỉnh à?”
Bùi Quan chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu, toàn thân vô cùng hoang mang. Cánh tay mềm mại như không có xương ôm lấy cổ anh, má áp vào bên phải vai anh, thì thầm: “… Thẩm Hành Trạc, anh về rồi.”
“Ừ.” Thẩm Hành Trạc đi về phòng ngủ. “Anh bế em lên giường ngủ.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh đi tắm trước, lát nữa sẽ qua.”
“Vâng.”
Cô được anh đặt xuống bên giường, anh mở một góc chăn đắp lên người cô. Nhìn anh cởi áo khoác để sang một bên, tháo đồng hồ, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm đã là mười lăm phút sau. Rất nhanh, Bùi Quan nghe thấy tiếng máy sấy tóc phát ra âm thanh nhẹ nhàng bên ngoài.
Rồi sau đó, phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng anh mở cửa bước vào.
Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng phòng khách xuyên qua kính mờ lan tỏa vào, đủ để cô nhìn rõ đường nét khuôn mặt và trang phục của anh.
Anh thay một bộ đồ ở nhà màu đen mỏng nhẹ, quần dài thể thao màu xám. Tóc ngắn hơi rối tự nhiên rũ xuống trước trán và mày, trông anh có vẻ thân thiện hơn bình thường vài phần. Đây là một khía cạnh khác của Thẩm Hành Trạc mà cô chưa từng thấy qua.
Bên giường có chút lõm xuống, Thẩm Hành Trạc lật chăn, nằm xuống bên cạnh cô. Hơi thở đặc trưng của anh thoảng đến khiến cô không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Thẩm Hành Trạc một tay đặt lên eo bụng cô, hơi siết nhẹ, kéo cô lại gần. Anh tìm được một vùng thoải mái ở hõm cổ cô, nói khẽ: “Ngủ đi.”
Cô quay lưng về phía anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể cảm nhận anh qua giọng nói nên cực kỳ nhạy cảm với sắc thái và ngữ điệu trong lời anh.
Một câu rất đơn giản, không thấy chút sóng gió nào, khiến cô phần nào bối rối.
Gần như không do dự, Bùi Quan nhẹ giọng hỏi: “Chỉ ngủ thôi ạ?”
Phía sau, Thẩm Hành Trạc trượt môi tới vai cô, cắn nhẹ một cái. “Không thì sao?”
Bùi Quan bất giác run lên. “Em tưởng là…”
“Tưởng chuyện gì?” Anh rõ ràng mà còn cố hỏi.
Cô không dám trả lời thẳng mà chuyển đề tài: “Thẩm Hành Trạc.”
“Sao nữa?”
“Ngày hôm đó thực ra em… ” Bùi Quan muốn giải thích.
“Suỵt. Ngủ trước đã.” Thẩm Hành Trạc lạnh lùng ngắt lời. “Sau này nói tiếp.”
Biết anh gần đây thật sự bận nhiều việc, Bùi Quan không cất tiếng làm phiền, chỉ muốn anh ngủ thật ngon một giấc.
Cô vừa mới tỉnh dậy, hiện tại không quá buồn ngủ, nhưng rảnh rỗi nên đành nhắm mắt giả vờ ngủ, cố dùng cách tự thôi miên để giảm bớt áp lực từ chính anh mang lại.
Chưa nhắm mắt lâu, cô bỗng mở mắt, cơ thể hơi căng cứng khi dây đai áo choàng bị anh từ từ tháo ra. Bàn tay lạnh lẽo theo đó nhẹ nhàng v**t v* từ dưới lên trên, kèm theo cảm giác ngứa ngáy nhẹ, từng chút một lướt qua.
Nhịp tim cô dao động theo từng chuyển động của lòng bàn tay anh. Cảm giác đó cuộn trào dâng lên, như rơi vào đầm lầy vội vàng nếm một bình rượu ủ lâu năm.
Bùn đất xoay cuộn tạo nên cơn chóng mặt khó thoát, cùng với sự ngây ngô non nớt, tất cả đều bị nuốt chửng trong rượu. Thời gian trôi qua rất lâu, hơi thở của Bùi Quan ngày càng hỗn loạn.
Thẩm Hành Trạc rút tay về, đột nhiên lên tiếng, giọng hơi khàn: “Cuối tuần này dành thời gian nhé.”
“… Sao ạ?” Bùi Quan gắng gượng nói một câu trọn vẹn.
“Anh dẫn em đến một nơi.”
“Ở bên anh hai ngày.” Anh bổ sung.