Bầu trời đêm dần tối lại, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Lúc đầu, Bùi Quan không quen với sự thân mật quá mức khi cùng nằm chung giường, tựa vào trong lòng anh khiến cô mất ngủ một thời gian.
Nhiệt độ trong phòng không quá cao cũng không quá thấp, không khí có chút ẩm nhẹ, có máy tạo độ ẩm đặt ở cuối giường đang hoạt động.
Thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, hòa quyện với hương bạc hà của sữa tắm.
Nói xong những lời này, Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì với cô nữa, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Tiếng thở nhẹ nhàng, hơi ấm phả đều lên cổ cô.
Bàn tay anh đặt quanh eo cô không còn lạnh như lúc đầu mà dần dần trở nên ấm áp.
Cô không dám cựa quậy, sợ làm anh tỉnh giấc, chỉ có thể nhắm mắt lại, ép bản thân phải ngủ. Ý thức từ trạng thái tỉnh táo dần dần mơ hồ, cuối cùng không biết từ lúc nào đã thiếp đi hoàn toàn.
Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ. Bùi Quan tỉnh dậy chầm chậm, lục lọi điện thoại dưới gối một cách lộn xộn, dựa vào trí nhớ bấm tắt chuông, sau đó mở mắt.
Chỗ bên cạnh trống không, có vẻ Thẩm Hành Trạc đã thức dậy từ lâu. Bùi Quan nằm trên giường nghỉ một lúc rồi ngồi dậy, kéo lại áo, cột chặt lại chiếc đai áo đã tháo tối qua.
Cô xuống giường, đi về phía phòng tắm, mở cửa kính bước vào rửa mặt. Hai mươi phút sau, cô bước ra ngoài chỉnh tề.
Gặp Thẩm Hành Trạc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện điện thoại. Thấy cô xuất hiện, anh tạm ngừng nói chuyện với người bên kia đầu dây, tạm dừng một chút, dập điếu thuốc đang hút dở, ném vào gạt tàn.
Anh vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần. Bùi Quan do dự vài giây, bước tới gần đứng cách anh hai bước rồi khép mắt nhìn anh.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo lại khiến cô đổ nhẹ xuống đùi anh. Anh một tay ôm lấy eo cô, qua lớp vải voan mỏng của chiếc váy, nhẹ nhàng v**t v*.
Cùng lúc đó, anh bình tĩnh đáp lại cuộc gọi: “Tiết kiệm chi phí vốn chưa bao giờ là nguyên nhân vấn đề. Nếu ba ngày không có phản hồi, cậu cùng trưởng phòng chiến lược đến phòng nhân sự nhận trách nhiệm và từ chức đi.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, lời lẽ không gắt gỏng nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Bùi Quan ngồi trong lòng Thẩm Hành Trạc, nhìn anh lúc này có phần lạ lẫm.
Cúp điện thoại, anh ném điện thoại lên bàn trà, tay rảnh rỗi vuốt nhẹ vài lọn tóc cô, nhẹ nhàng đùa nghịch vài sợi.
Không khí dịu dàng quá mức, cái chạm nhẹ mang theo chút lạnh bên gáy khiến cô run lên một chút, rồi cô nhanh chóng thích nghi.
Thẩm Hành Trạc hỏi cô: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Bùi Quan suy nghĩ một chút: “Bánh mì kẹp và sữa.”
“Ăn xong anh đưa em về.”
“Nếu anh bận thì em tự đi cũng được ạ.”
“Anh có việc gần đây, tiện đường sẽ đưa em về.” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng không để cô nhiều cơ hội để bàn bạc thêm.
“Vâng, em biết rồi.” Bùi Quan cười.
Im lặng một lúc.
Thẩm Hành Trạc nói: “Tối nay chờ anh gọi.”
Nhớ lại lời anh nói trước khi ngủ tối qua, lại nhớ mai là cuối tuần, Bùi Quan không suy nghĩ nhiều, tò mò hỏi: “Tối nay mình gặp nhau ạ?”
Lập tức cô nhận ra câu đó dễ gây hiểu lầm, nghe có vẻ không mấy bằng lòng, nên nhẹ nhàng bổ sung: “… Nếu tối nay gặp nhau, em cần mang theo đồ lót và quần áo để thay.”
Thẩm Hành Trạc không đáp lời, nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt đầy ý vị.
Bùi Quan sợ anh nhìn ra điều gì, cũng sợ anh lại cho rằng cô đang ép mình chấp nhận anh. Lúc ấy cô vội vàng, không suy nghĩ, hơi ngẩng mặt lên, chạm môi mình lên môi anh, muốn dùng cách đó đánh lạc hướng anh.
Ban đầu không nhận được bất kỳ phản ứng nào, một lúc sau lại bị anh chủ động chiếm thế thượng phong. Số lần trải nghiệm ít ỏi nói cho cô biết, trong chuyện hôn môi, Thẩm Hành Trạc xưa nay chưa từng là người bị động.
Anh dường như luôn thích tự mình nắm quyền kiểm soát. Còn cô thì quá non nớt, thực sự không đủ sức đối đầu với anh, ngay cả chuyện đơn giản nhất là lấy hơi thở cũng phải để anh kiên nhẫn dẫn dắt trong lúc đó.
Từng hơi thở bị anh cướp đi, trong mắt Bùi Quan ánh lên làn nước, cô vô thức ôm anh chặt hơn.
Đến cuối cùng, anh buông đôi môi bị m*t mát đến đỏ ửng của cô ra, ghé sát tai cô, khẽ nói: “Vẫn không học được hửm?”
“… Hình như em không có năng khiếu lắm.” Bùi Quan khẽ thở ra.
Yết hầu Thẩm Hành Trạc trượt lên xuống, bật cười trầm thấp: “Anh thấy em có năng khiếu lắm đấy, không thì sao lại biết cách dụ dỗ anh?”
Tai Bùi Quan hơi nóng lên, má vùi vào hõm cổ anh, lặng lẽ đợi nhịp thở dần ổn định.
Một lúc sau, Thẩm Hành Trạc buông cô ra, châm một điếu thuốc ngậm nơi khóe môi. Anh cầm lại điện thoại, gửi một tin nhắn wechat cho trợ lý, bảo cậu ta gọi người mang bữa sáng lên.
Khoảng mười lăm phút sau, bên ngoài có tiếng động nhẹ. Tưởng là người bên bếp mang đồ ăn tới, Bùi Quan đứng dậy khỏi ghế sofa, đi qua hành lang phòng khách, hướng về phía cửa chính.
Khi đến gần cửa, tay phải còn chưa kịp chạm vào tay nắm, đã nghe tiếng “ting” vang lên — âm thanh báo hiệu mật mã cửa đã được mở.
Ngay giây tiếp theo, cánh cửa bị ai đó đẩy ra. Không hề có dấu hiệu báo trước, Bùi Quan bất ngờ đối diện với một ánh mắt dịu dàng trong trẻo.
Dựa vào ký ức thời gian từng ở lại tổ trạch nhà họ Thẩm, cô lập tức nhận ra chủ nhân của đôi mắt này.
Cô của Thẩm Tri Dư trên danh nghĩa, Lý Huy Nhu.
Thấy cô, đối phương rõ ràng cũng sửng sốt, tay cầm hộp cơm giữ nhiệt hơi khựng lại bên hông, ánh mắt hiện lên một chút dò xét.
Ánh nhìn chỉ kéo dài trong chốc lát, Lý Huy Nhu là người đầu tiên mỉm cười, khẽ gật đầu với cô: “Xin lỗi nhé, tôi không biết trong phòng còn có người khác.”
Môi Bùi Quan run nhẹ, định mở miệng nói gì đó.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau cô, giọng Thẩm Hành Trạc nhàn nhạt cất lên: “Sao em lại qua đây?”
Lý Huy Nhu kín đáo liếc nhìn Bùi Quan một cái rồi mới đưa ánh mắt về phía Thẩm Hành Trạc.
Cô giơ hộp cơm giữ nhiệt lên, nhẹ nhàng lắc hai cái, cười nói: “Em qua Thường Nhan kiểm tra sổ sách định kỳ, tình cờ nghe quản lý nhà hàng nói anh đang ở đây nên tiện qua chào một tiếng. Cũng tiện thể giúp bọn họ chia sẻ chút phân ưu, giúp họ mang bữa sáng lên cho anh luôn.”
Thẩm Hành Trạc phớt lờ câu đùa đó, chỉ nhận xét phần đầu: “Bảo họ định kỳ báo cáo với em là được, cần gì phải tự mình chạy tới.”
“Anh đã giao khách sạn này cho em, em tất nhiên phải quản lý cho đàng hoàng.” Lý Huy Nhu mỉm cười sâu hơn. “Từ nhỏ đến lớn, em đã bao giờ khiến anh thất vọng chưa?”
Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm, ánh mắt quét qua Bùi Quan đang đứng ngây ra, nhẹ nhàng chạm vào eo cô từ phía sau: “Đói không?”
Bùi Quan bất giác khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh, máy móc lắc đầu: “Không sao, em không đói lắm.”
Trước mặt Lý Huy Nhu, dù biết đối phương có thể không nhìn thấy hành động nhỏ nhặt giấu sau lưng ấy, nhưng Bùi Quan vẫn thấy không quen với kiểu tiếp xúc này.
Có lẽ vì cô ấy là cô của Thẩm Tri Dư nên ở trước mặt cô rất khó để không cảm thấy gò bó và chột dạ.
Cùng với hành động quay đầu của Bùi Quan, Lý Huy Nhu vô tình nhìn thấy vết hằn mờ trên cổ cô.
Đồng tử khẽ co lại, nụ cười đông cứng bên khóe môi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Đã có khách rồi thì em không làm phiền nữa… Tạm biệt.”
Thẩm Hành Trạc không giữ lại: “Đi đi.”
Lý Huy Nhu đặt hộp cơm lên tủ, xoay người, trước khi rời đi lại đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Hành Trạc: “À đúng rồi.”
Thẩm Hành Trạc lười nhác liếc nhìn, không nói gì, ra hiệu cô cứ nói tiếp.
“Tối nay anh hai và chị hai sẽ qua chỗ em ăn cơm, anh có đến không?”
“Không, anh còn việc.”
Lý Huy Nhu hít sâu một hơi: “… Ngày kia là sinh nhật em, họ đến sớm để chúc mừng. Một bữa cơm cũng không thể ăn cùng sao?”
“Ngày kia anh sẽ bảo trợ lý mang quà đến cho em.” Thẩm Hành Trạc bình tĩnh đáp: “Sinh nhật vui vẻ, Huy Nhu.”
Một câu chúc mừng, chính là lời từ chối khéo. Lý Huy Nhu sao có thể không hiểu ý trong lời đó, không nói thêm gì, siết chặt tay nắm cửa, xoay người rời đi.
Tiếng đóng cửa rất khẽ, nhẹ đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có phải cô đã bị rút hết sức lực rồi không.
Không hiểu sao, Bùi Quan lại cảm thấy mình có thể thấu hiểu được tâm trạng của Lý Huy Nhu lúc ấy.
Giống như đêm giao thừa năm đó, khi thấy cô ấy rời khỏi đình viện, bước đi trên con đường lát đá phủ tuyết, phát ra tiếng lạo xạo vang vọng. Âm thanh ấy như tiếng tim vỡ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Hành Trạc nhìn ra được cô đang trầm tư.
Bùi Quan hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh: “Em còn tưởng anh sẽ đi.”
Dù gì thì tối nay cũng chỉ là ở cùng cô, chẳng có gì quá quan trọng.
“Em hy vọng anh sẽ đi sao?” Thẩm Hành Trạc liếc cô, vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Bùi Quan nghẹn lời, như thể bị câu hỏi này làm khó.
Hy vọng sao? Có lẽ là không. Nhưng nếu không hy vọng, thì cô thực sự chẳng có tư cách gì để quyết định việc đi hay ở của anh.
Cân nhắc một hồi, cô đành nói: “Thật ra em không có ý kiến gì đặc biệt cả.”
Suy cho cùng, suy nghĩ của cô vốn chẳng có ý nghĩa gì với anh cả. Bùi Quan nghĩ một cách tỉnh táo. Còn về lý do vì sao không muốn anh đi, nói thật, bản thân cô cũng không rõ, chỉ cảm thấy mơ hồ.
Thẩm Hành Trạc lười nhác liếc cô một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa. Anh cầm hộp cơm, nắm tay cô kéo vào trong.
Trong bữa sáng, Bùi Quan không động đũa vào bất kỳ món ăn nào, chỉ ngồi nhấp từng ngụm sữa.
Thẩm Hành Trạc nhận ra sự bất thường: “Sao thế?”
Bùi Quan thành thật nói: “Chuyện hôm nay… em sợ Dư Dư sẽ biết.”
Trước đây ở nhà tổ, Bùi Quan chỉ gặp Lý Huy Nhu ba lần. Một lần ở đại sảnh, một lần trong phòng ăn tối giao thừa, và một lần ở ngoài đình viện. Mỗi lần đều là nhìn từ xa, chưa từng chính thức đối mặt.
Cô không chắc Lý Huy Nhu có nhận ra mình hay không.
“Tại sao lại sợ?”
Bùi Quan nào dám nói là vì sợ Thẩm Tri Dư biết mối quan hệ mờ ám giữa cô và Thẩm Hành Trạc, ngẫm nghĩ vài giây, cô dịu giọng dỗ anh, ánh mắt cong cong cười: “Em chỉ không muốn khiến chuyện đơn giản trở nên phức tạp thôi.”
Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt nhìn cô, không vạch trần lời nói dối của cô. Anh xiên một miếng sandwich, đặt lên đĩa trước mặt cô: “Ăn đàng hoàng đi. Chuyện này để anh giải quyết.”
“Thật không ạ?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Bùi Quan không nói thêm gì nữa, cắn một miếng sandwich, chậm rãi nhai.
Rất lạ, cô lại lờ mờ nghe ra một chút cưng chiều trong lời nói ấy. Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
—
Tan học chiều thứ sáu, Bùi Quan lấy lý do làm thêm cuối tuần, đã báo trước với Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên. Cô nói với họ rằng cuối tuần sẽ không ở ký túc xá, chủ nhật chiều sẽ tự mình đến bệnh viện thăm Thẩm Tri Dư.
Biết cô thường ra ngoài đi làm thêm, hai người kia cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò vài câu, bảo cô nhất định phải chú ý an toàn, rồi cùng nhau tới căng tin ăn tối.
Bùi Quan thay một chiếc váy liền thân ôm dáng trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi yên tại chỗ chờ cuộc gọi của Thẩm Hành Trạc.
Hình như lần này không còn hồi hộp như lần trước nữa.
Có lẽ vì vòng tay của anh đêm qua quá ấm áp, khiến khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần một cách vô hình, mang đến cho cô một cảm giác mơ hồ rằng dù có làm điều gì thân mật hơn nữa cũng là điều tự nhiên.
Không thể phủ nhận, cả cơ thể lẫn trái tim cô đều đang học cách tiếp nhận anh.
Thẩm Hành Trạc gọi điện đến, lúc đó đã gần bảy giờ tối. Bùi Quan nằm úp trên bàn suýt nữa ngủ gật, bị tiếng rung đánh thức, mò lấy điện thoại, bắt máy.
Nghe anh nói ngắn gọn: “Chờ anh trước cổng trường.”
Cô lập tức đáp “vâng”, chủ động ngắt máy, xách túi rời khỏi ký túc xá.
Thời tiết âm u, sương mù mờ mịt, không thấy trăng. Gió lạnh thổi qua khiến Bùi Quan cảm thấy có chút rét, liền bước nhanh hơn về phía cổng trường.
Đi vòng vài vòng mới thấy được chiếc xe quen thuộc, cô cúi người ngồi vào trong, nhìn thấy Thẩm Hành Trạc đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, hình như đang kiểm tra gì đó trong hòm thư.
Thấy cô lên xe, Thẩm Hành Trạc chỉ khẽ nhướng mi mắt, không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
Chú Vu thông qua gương chiếu hậu chào hỏi thân thiện: “Chào cô Bùi, buổi tối tốt lành.”
“Chú Vu ăn tối rồi chứ ạ?” Bùi Quan mỉm cười đáp lời.
“Tôi ăn rồi, cảm ơn cô.”
Bùi Quan mím môi cười nhẹ, sau đó im lặng.
Động cơ xe khởi động. Cô không biết sẽ đi đâu, định hỏi Thẩm Hành Trạc nhưng thấy anh đang bận. Cô Không tiện làm phiền nên đành nuốt câu hỏi vào lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, cô để ý thấy anh nhận hai cuộc gọi, tuy không nghe rõ nội dung, nhưng đoán được là việc công ty. Anh dường như còn bận rộn hơn cô tưởng.
Mãi đến khi xe chạy vào con đường núi quanh co, Thẩm Hành Trạc mới gập máy tính lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Mặc ít thế, không lạnh à?”
Bùi Quan cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, ấp úng đáp: “… Cũng tạm ạ.”
“Trong cốp có áo khoác dự phòng, lát xuống xe nhớ mặc vào.”
Bùi Quan bỗng dịch người, nghiêng về phía anh, vươn tay khẽ kéo vạt áo măng tô anh đang mặc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Em muốn mặc cái này của anh cơ.”
Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn bàn tay cô đang đưa về phía anh.
Bên trong xe ánh sáng lờ mờ, ánh đèn đường hắt vào tạo nên sắc vàng ấm áp. Không quá sáng, nhưng làm nổi bật nước da trắng ngần của cô.
Cổ tay mảnh dẻ, như thể chỉ cần siết nhẹ là có thể dễ dàng bóp nát. Gợi một cảm giác muốn phá vỡ mãnh liệt.
Thẩm Hành Trạc nắm lấy lòng bàn tay cô, đầu ngón tay chầm chậm v**t v* bề mặt da. Truyền lại cho anh là cảm giác mềm mại, mịn màng, khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Thấy anh không trả lời, Bùi Quan khẽ bóp ngón trỏ anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Được không anh?”
Thẩm Hành Trạc khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp: “Được.”
Nghe xong chữ ấy, Bùi Quan thấy anh đặt máy tính vào ngăn đựng đồ, chậm rãi cởi áo măng tô ra khỏi người.
Ngón tay luồn vào lớp lót trong áo, cuộn lại, trải ra, cuối cùng đặt lên đầu gối.
Ngay sau đó, vách ngăn trong xe nâng lên. Thẩm Hành Trạc nghiêng người bế lấy cô qua.
Bùi Quan không biết còn bao lâu nữa sẽ đến nơi, cũng không biết rốt cuộc họ sẽ đi đâu.
Ngay lúc này, điều duy nhất cô cảm nhận rõ ràng là trái tim mình bắt đầu đập dữ dội, nhịp thở cũng theo đó mà gấp gáp rối loạn.
Như thể một dòng thủy triều chưa từng trải qua đang dâng lên cuồn cuộn, lại như linh hồn đang rời khỏi thể xác. Bởi mọi thứ xảy ra quá đột ngột, quá xa lạ.
Thời gian dài trôi qua, xe đã dừng trước cổng tổ trạch nhà họ Thẩm từ lâu.
Thẩm Hành Trạc lấy khăn giấy từ trong ngăn chứa đồ, tiện tay lau sạch lớp ẩm ướt nơi ngón tay. Anh mở cửa xe, bọc cô lại bằng chiếc áo măng tô, ôm ngang người cô, chậm rãi đi về phía biệt viện.
Trán Bùi Quan lấm tấm mồ hôi, gặp gió lập tức thấy lạnh, theo phản xạ rúc vào trong áo khoác.
Cô mở mắt, nhìn anh trước, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ sương. Như thể có một cảm xúc nào đó len qua màn sương mà hiện ra… Chỉ vì anh mà lan tỏa, cuộn dâng mãnh liệt.