Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 25

Ăn trưa xong, hai người cùng di chuyển đến khu vườn trong lầu đình. Bùi Quan tựa người trên chiếc ghế nằm bằng gỗ dẻ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, cả người hơi trở nên uể oải. Nghiêng mình, cô phóng mắt nhìn ra một góc cây tạp và cả rừng anh đào trắng ngoài đình.

Ngắm nhìn cảnh sắc thư thái dễ chịu trong chốc lát, vô thức đưa ánh mắt chuyển sang người đàn ông đang ngồi không xa mở cuộc họp video. Anh dường như thật sự rất bận, có vô số việc công lẫn tư đang chờ anh xử lý.

Chính lúc này, cô càng cảm nhận rõ sự bận rộn của anh thì những cảnh đẹp trước mắt lại càng trở nên quý giá.

Một lúc sau, có người mang hoa quả tới. Bùi Quan rời khỏi ghế nằm, đứng dậy ngồi xuống nệm mềm bên bàn trà. Cô cầm lấy que diêm, châm lửa đốt trầm hương, rồi đậy nắp lư hương bằng đá ngọc lại.

Nhìn làn khói mỏng manh lượn lờ tỏa ra, cô thất thần một lúc, rồi cúi đầu xiên một quả nho xanh bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Thời gian chưa trôi qua bao lâu, Thẩm Hành Trạc gập laptop lại, bước tới trước mặt cô, dừng chân, cụp mắt nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt giao nhau, Bùi Quan theo phản xạ hơi dịch người sang bên cạnh, kéo thêm một tấm nệm khác để anh có thể ngồi xuống.

Khoảng cách giữa hai tấm nệm gần như sát vào nhau. Hoàn toàn khác với khoảng cách lúc ngồi trong nhà ăn khi nãy.

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn tấm nệm đặt trên thảm, nghiêng người, thuận thế ngồi xuống. Anh nâng tay, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc cô, nhẹ nhàng v**t v* mấy cái như đang an ủi: “Vừa rồi có cuộc họp đột xuất, không thể từ chối.”

Bùi Quan hơi bất ngờ vì anh lại nói với cô những điều này, cô sững người một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười dịu dàng: “Em không đợi lâu đâu.”

Thẩm Hành Trạc rút tay lại, lấy điện thoại ra, dường như đang nhắn tin cho ai đó.

Một thoáng im lặng.

Bùi Quan chủ động tìm đề tài bắt chuyện: “Chỗ này đẹp thật đấy, cách bày trí và cảnh quan làm em nhớ đến mô hình vườn cổ sưu tầm trong thư phòng của thầy Đỗ.”

“Trước đây em quả thực từng xin chỉ giáo ông đôi điều.”

“… Có phải là lần anh tặng ông bức thư pháp gốc không nhỉ?”

“Em biết à?”

“Gần đây em có đến thăm ông, ông có nhắc đến anh.” Bùi Quan cười nói: “Em đã ngắm kỹ bức thư pháp ấy, giá trị thưởng thức rất cao.”

Thẩm Hành Trạch nhìn thấy ánh sáng lấp lánh thoáng qua trong mắt cô. “Trong kho vẫn còn một bức từ thời Đường nữa, nếu em thích thì trước khi về anh sẽ bảo người lấy ra tặng em.”

Bùi Quan không ngờ anh lại hào phóng đến vậy. Dù sao thì mấy thứ đó là của hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Bùi Quan lắc đầu: “Em giữ lại thì chỉ uổng phí của quý thôi, vẫn nên để dành cho người thực sự cần đến nó thì hơn.”

“Chỉ là một món quà thôi, không đến mức khiến em phải cảm thấy gánh nặng đâu.” Anh thản nhiên nói.

“Thẩm Hành Trạc.” Cô khẽ gọi tên anh.

Thẩm Hành Trạc đưa mắt nhìn cô, ánh mắt như lặng lẽ hỏi: “Chuyện gì?”

“Thật ra so với bức thư pháp ấy thì hoa cỏ nơi đây đối với em mới là món quà quý giá nhất.” Bùi Quan cong môi nhìn anh.

Thẩm Hành Trạc đáp lại ánh nhìn của cô. Nụ cười ấy dần trùng khớp với dáng vẻ anh từng thấy bên ngoài nhà hàng Nhật lần trước, cuối cùng ngưng lại tại khoảnh khắc đó.

Bất chợt nổi hứng. Anh đặt lòng bàn tay lên má cô, cúi đầu, môi vừa định chạm xuống thì bất ngờ bị tiếng bước chân cắt ngang.

Có người đang tiến lại gần phía họ, trên tay ôm ba bốn cuốn sách cổ.

Người nọ bước lại gần, đặt mấy quyển sách lên bàn trà, gật đầu với Thẩm Hành Trạc: “Thưa ngài, mấy cuốn ngài dặn đã tìm thấy rồi.”

Thẩm Hành Trạc gật đầu: “Vất vả rồi.”

Bùi Quan nhìn về phía bàn, cầm quyển trên cùng lên lật sơ qua.

Khi người kia rời đi, cô thì thầm: “Chẳng phải đây là…”

Bộ sách Hán ngôn cổ Thuyết Phu. Là một trong năm cuốn cô đã hỏi mượn anh dịp Tết.

“Ở đây rảnh rỗi, tìm ra cho em giải khuây.” Thẩm Hành Trạc nói.

Cô hiểu ý anh, nhưng vẫn hơi băn khoăn: “Cuốn này em đọc rồi mà.”

“Vậy thì đọc lại.”

Sự nghi hoặc của Bùi Quan nhanh chóng bị xóa tan. Cô thấy anh lấy quyển sách khỏi tay mình, lật đến một phần trong đó. Tiêu đề bốn chữ đập vào mắt — Ngư tiều vấn đối (Cuộc đối thoại giữa người đánh cá và tiều phu).

Chỉ trong khoảnh khắc, cô lập tức nhớ tới đêm giao thừa, khi trong đình cô cố ý hỏi anh một câu: “Nếu cá không bị dụ dỗ bởi mồi, làm sao cá có thể bị câu được?”

Anh đáp: “Câu cá là dựa vào trí tuệ chứ không phải cái gọi là tự nguyện bị ai câu thì cũng mặc”.

Lời đó cô vẫn nhớ rõ đến tận bây giờ, kể cả cảm giác e sợ hãi lúc ấy cũng còn nguyên. 

Thẩm Hành Trạc nhận ra cô đang thất thần, phần nào đoán được cô đang nghĩ gì. Anh không vội nói, kiên nhẫn chờ cô mở lời.

Khi dòng suy nghĩ kéo trở về, Bùi Quan ngẩn ngơ hỏi: “Thật sự phải đọc lại lần nữa ạ?”

Thẩm Hành Trạc cong môi cười, ôm cô ngồi lên đùi mình, nhét quyển sách vào tay cô: “Anh dạy em phân tích.”

Ban đầu, anh thật sự đang dạy cô cách phân tích. Từng bước thấm nhuần vào từng từ vựng, từng câu chữ khó hiểu và rắc rối, đọc kỹ đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, tốc độ vừa phải, âm điệu ổn định. Không hiểu vì sao lại mang đến cảm giác mê hoặc.

Về sau, không biết từ khi nào, việc giải nghĩa dần dần thăng hoa, anh bắt đầu dạy cô cách làm thế nào để ‘câu được cá’.

Hai tay cô đang cầm quyển sách khẽ run lên, vì hành động bất ngờ từ phía sau của anh, người đang ngồi rất gần cô.

Tay anh không còn cách mấy lớp vải nữa mà là sự tiếp xúc chân thực, sát khít không chút khoảng cách. Sự tiếp cận rõ ràng và trực tiếp như vậy khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Cổ tay cô vô thức mềm xuống, cuốn sách cổ rơi xuống tấm thảm.

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm lành lạnh vết mồ hôi còn sót lại trên vai. Bùi Quan bất giác rùng mình, nép chặt trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Có thể… vào phòng được không anh?”

Âm cuối mềm dần, giọng điệu gần như cầu khẩn.

Không gian ngoài trời lại càng làm nổi bật vẻ ngại ngùng, non nớt của cô.

Thế nhưng Thẩm Hành Trạc lại không định làm theo ý cô, bình thản nói: “Nơi này sẽ không có ai vào đâu.”

“… Em sợ.”

“Sợ gì?” Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần trở nên sâu thẳm, anh cố ý hỏi lại dù đã biết rõ câu trả lời.

Dường như anh không cho cô cơ hội thương lượng. Thế nhưng phần lý trí mỏng manh còn sót lại trong cô lại thì thầm rằng, chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển.

Bùi Quan hơi ngẩng mặt lên, môi chạm vào yết hầu của anh, khẽ cầu xin: “Xin anh mà… chú út.”

Thẩm Hành Trạc giữ lấy cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi lại: “Em vừa gọi anh là gì?”

Cảm nhận được một tia nguy hiểm, Bùi Quan cố kìm lại, không đáp lời. Rồi cô lấy hết can đảm, lại khẽ gọi thêm một lần nữa.

Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, rồi khẽ bật cười: “Xem ra… là anh đã đánh giá thấp em rồi.”

“…”

“Sao trước đây anh không phát hiện em gan to đến vậy.”

Bùi Quan không thể hoàn toàn đoán được ẩn ý sau tiếng cười của anh nhưng đại khái vẫn phân biệt được câu này không phải là trách móc.

Tai cô bắt đầu nóng lên, cô vùi mặt vào trong áo khoác của anh, lặng lẽ chờ đợi quyết định của anh. 

Cuối cùng, anh vẫn chiều theo ý cô. Nhưng chuyện gì cũng phải có cái giá tương xứng mới được xem là kết thúc. 

Trong suốt quá trình ấy, anh hiểu rất rõ từng chuyển biến trong cảm xúc của cô, biết chính xác thời điểm nào nên nhấn sâu, lúc nào nên dừng lại.

Cho đến khi cuối cùng, anh nghe thấy cô gọi lại danh xưng ấy, ngắt quãng mà mềm yếu, lặp đi rồi lặp lại.

Ở lại tổ trạch hai ngày. Chiều chủ nhật, Bùi Quan được Thẩm Hành Trạc đưa đến trước cổng bệnh viện, định vào thăm Thẩm Tri Dư, người vẫn còn đang nằm viện.

Vừa định bước xuống xe, cổ tay cô bị anh giữ lại.

Bùi Quan quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy ạ?”

Thẩm Hành Trạc siết nhẹ lòng bàn tay cô: “Vậy là đi luôn à?”

Bùi Quan hơi ngơ ngác, chưa hiểu ý anh.

“Em quên mang đồ rồi.”

Cô nhìn theo ánh mắt anh, mới thấy ở ghế phụ có giỏ trái cây và thuốc bổ vừa mua cho Thẩm Tri Dư.

Bùi Quan khựng lại một chút, rồi nói: “Suýt nữa thì quên mất. Em xuống xe lấy.”

Anh buông tay cô ra, tiện miệng dặn thêm: “Sau này nếu cần dùng xe, cứ liên hệ với Tiểu Chung.”

“Em biết rồi.”

Cô bước xuống xe, vòng qua thân xe, mở cửa ghế phụ.

Mang theo đồ trong tay, Bùi Quan định nói lời tạm biệt thì bỗng nhớ ra điều gì: “À đúng rồi.”

Thẩm Hành Trạc lười biếng liếc cô, đợi cô nói tiếp.

“Bây giờ chúng ta có thể hẹn thời gian gặp lần tới không ạ?” Bùi Quan mỉm cười.

Thẩm Hành Trạc bình thản đáp: “Thông tin liên lạc không phải để trang trí đâu.”

“Anh bận lắm mà, em không dám làm phiền.” Cô thành thật nói.

“Lúc đó chờ anh gọi.”

“Vâng. Vậy em đi đây… hẹn gặp lại.”

Băng qua đường, Bùi Quan vô thức ngoái lại tìm anh nhưng chỉ thấy chiếc xe đã khuất sau góc ngã tư.

Dừng bước hai giây, rồi tiếp tục tiến về phía trước, bước vào cổng bệnh viện, đi thẳng lên tầng trên của khoa nội trú bằng thang máy.

Khi đẩy cửa bước vào, cô thấy Thẩm Tri Dư đang dựa đầu giường nghịch điện thoại.

Bóng dáng ai đó tiến lại gần, nhìn thấy là Bùi Quan, Thẩm Tri Dư ánh mắt sáng lên, chống tay ngồi dậy: “Quan Quan, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Đặt giỏ trái cây và thuốc bổ xuống bên cạnh, Bùi Quan bước tới vài bước, ngồi xuống mép giường, hỏi han ân cần: “Cảm giác khá hơn chưa?”

“Khá nhiều rồi, vài ngày nữa là được xuất viện.”

“Ngày xuất viện mình sẽ đến đón cậu.”

“Tốt quá.”

Nói chuyện vài câu, Bùi Quan hỏi sao hôm nay trong phòng chỉ có một mình cô.

Tối qua đã nhắn tin qua wechat với Thẩm Tri Dư, biết mấy ngày nay đều có Thẩm Tri Kỳ ở bệnh viện chăm sóc. Nay không thấy người nào, cô không khỏi thắc mắc.

“Hôm nay là sinh nhật cô của mình, tối nay có bữa tiệc gia đình.” Thẩm Tri Dư nói: “Bà cố đã đặc biệt dặn, tối nay nếu không có chuyện quan trọng thì không được vắng mặt. Ngoài mình ra chắc mọi người đều đi dự tiệc rồi.”

Bùi Quan nhặt quả cam thạch trên bàn hỏi cô: “Ăn không? Mình bóc cho.”

Thẩm Tri Dư mỉm cười đáp lại, rộng lượng gật đầu: “Mình biết cậu là người tốt nhất đối với mình rồi.”

Khi cúi xuống bóc vỏ, Bùi Quan đáp lại lời vừa nghe: “Được trân trọng vào ngày sinh nhật là điều rất hạnh phúc.”

“Ừ. Nhưng bữa tiệc tối nay cũng không hoàn toàn vì sinh nhật cô mình đâu.”

“Còn lý do nào nữa?”

“Mình nghe em trai nói, bà cố dồn tâm sức tập hợp gia đình lại có lẽ là để mai mối cho chú út của mình.”

Cầm quả cam trong tay chặt hơn, giọt nước cam rỉ qua kẽ tay.

Hít sâu vài giây, Bùi Quan mỉm cười: “… Đối tượng kết hôn sao?”

“Chắc không phải.” Thẩm Tri Dư nói: “Mình đoán ý bà cố là muốn giới thiệu con gái nhà gia đình thân quen cho chú út để họ tự do phát triển tình cảm. Kết quả thế nào thì vẫn để họ tự quyết.”

Bùi Quan không có tư cách hỏi thêm, cũng không hỏi nữa. Chủ đề này không kéo dài lâu, nhanh chóng bị Thẩm Tri Dư chuyển hướng.

Đến chiều tối, Bùi Quan rời khỏi bệnh viện, trên đường đi, cô bước đi chậm rãi, không có mục đích.

Bất giác đến trước cửa hàng tiện lợi nơi cô từng làm thêm trong kỳ nghỉ đông. Đối diện là một tòa nhà là trụ sở công ty của Thẩm Hành Trạc.

Trước đây cô chưa từng để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy khoảng cách giữa hai nơi không hẳn là quá gần. Ở giữa có một con đường, chia khu phố thành hai mô hình kinh doanh: một bên sầm uất, một bên ảm đạm.

Hai từ trái ngược làm người ta khó tránh khỏi so sánh trong lòng.

Cuối cùng, cô rút ra kết luận. Chênh lệch một trời một vực.

Tối thứ sáu, có một cuộc điện thoại gọi đến. Bùi Quan không nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hành Trạc mà là do Tiểu Chung chuyển lời, nói rằng anh ấy sẽ đợi cô ở tiểu khu Trung Cốc gần trường một tiếng sau.

Ngay sau đó, trên wechat gửi đến số nhà cụ thể. Trong lòng có chút tò mò, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô trả lời một câu “được” rồi chủ động cúp máy.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ cho bản thân rồi rời khỏi trường, đi thẳng đến địa điểm đã hẹn trước.

Bùi Quan đã từng đến khu chung cư này hai lần khi làm gia sư, biết rằng đây là những căn hộ đơn lập cho người độc thân, mỗi tầng chỉ có một căn duy nhất.

Bước vào cổng tòa nhà, cô đi thang máy lên tầng 22. Ra khỏi thang máy, tiến về phía cửa căn hộ bán mở không xa đó.

Bên trong không bật đèn, chỉ có chiếc đèn trần bóng dây tóc bên ngoài cửa phát ra ánh sáng mờ ảo. 

Vừa bước vào, đóng cửa lại, căn phòng tràn ngập bóng tối. Bùi Quan lấy tay trái dò dẫm trên tường, theo bản năng cố tìm công tắc điện tổng để bật đèn.

Chỉ vừa chạm vào màn hình cảm ứng điện tử, chưa kịp bật sáng, lòng bàn tay cô đã bị bàn tay một người đàn ông từ phía sau chụp lấy.

Mũi cô ngửi thấy mùi hổ phách và gỗ tuyết tùng lan tỏa. Giây sau, vai cô bị ép vào tường, tiếng thét thất thanh bị anh dùng môi chặn lại. Đôi môi anh lạnh ngắt nhưng lại thiêu đốt cô thành nhúm tro tàn, mỗi lần đều khiến cô không thể tự chủ mà chìm đắm sâu hơn.

Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, giãn ra một khoảng cách vừa phải. Bùi Quan hít một hơi thật sâu không khí trong lành, xung quanh tối đen không một điểm sáng, các giác quan trở nên cực kỳ nhạy bén. Cô nghe thấy tiếng xé bao bì nhỏ nhẹ vừa phải.

Trước khi mọi chuyện bắt đầu, cô chợt đưa tay ra muốn chạm vào anh. Đắn đo chốc lát, cuối cùng vẫn chọn buông tay. Đôi tay cô lơ lửng trong không trung rồi thả xuống hai bên thân thể.

Trong căn phòng xa lạ, trống trải và không ánh sáng. Chỉ riêng khoảnh khắc này là khởi đầu của sự tỉnh táo nhìn bản thân mình sa đọa.

Bình Luận (0)
Comment