Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 32

Dì Trần mang bát súp sườn ngô cuối cùng lên bàn, mỉm cười chào hỏi Bùi Quan người khách vừa đến, sau đó lại quay vào bếp tiếp tục bận rộn.

Không khí trên bàn ăn trở nên yên ắng trở lại. Bùi Quan cúi đầu gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai chậm rãi mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Từ đầu bữa đến giờ, cô vẫn không dám nhìn người đang ngồi đối diện là Thẩm Hành Trạc.

Thẩm Tri Dư không nhận ra bầu không khí gượng gạo trên bàn, cô cầm muỗng múc vài muỗng súp, đặt bát trước mặt Bùi Quan: “Cho cậu này, mau nếm thử đi. Mình lớn lên ăn đồ dì Trần nấu đấy, tay nghề nấu súp của dì ấy thật sự đỉnh lắm.”

“Ừm.” Bùi Quan nhẹ nhàng đáp lời.

“Chú út, sao chú lại về thế? Cháu còn tưởng dạo này chú không quay về đây nữa cơ.” Thẩm Tri Dư cười nói.

“Về lấy ít đồ.” Thẩm Hành Trạc bình thản trả lời.

“Ồ… thế chú định cuối tuần mới đi à?”

“Lo chuyện của mình trước đi, đừng tò mò quá.”

“Chú út, trước mặt Bùi Quan mà, chú cho cháu chút thể diện được không? Dù sao cháu cũng là người lớn rồi mà.”

Bị gọi tên bất ngờ, tay Bùi Quan cầm thìa khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Thẩm Hành Trạc tất nhiên không đáp lại, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục dùng bữa.

Không ai nói gì thêm. Thẩm Tri Dư quen làm không khí sôi động, lại bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện, lôi kéo Bùi Quan trò chuyện linh tinh không đầu không cuối.

Bùi Quan ít nói, chỉ khi cần thiết mới đáp lại đôi câu, còn lại chủ yếu là ăn.

Ăn xong bữa, dạ dày cô đầy đến mức hơi đau âm ỉ.

Sau khi ăn xong, trước khi rời bàn, Thẩm Tri Dư nói:

“À đúng rồi, Bùi Quan.”

“Hử?” Bùi Quan ngẩng đầu nhìn cô.

“Hè này cậu vẫn định đi làm thêm rồi mới về quê à?”

“Chưa chắc, khả năng cao là không về, còn vài chuyện vẫn chưa xong… sao thế?”

“Mình chỉ bất chợt nghĩ tới, khai giảng năm sau là bọn mình lên năm ba rồi, phải đi thực tập đấy.”

Bùi Quan hơi ngơ ra, chưa hiểu rõ.

“Nếu hè này cậu không đi làm thêm cũng không về quê thì mình nghĩ tụi mình có thể đến chỗ chú út mình thực tập trước, làm quen với môi trường sớm một chút.”

Bùi Quan hiểu ra ý Thẩm Tri Dư, theo phản xạ liền nhìn về phía Thẩm Hành Trạc.

Nhận ra ánh mắt cô đang nhìn tới, Thẩm Hành Trạc thuận thế nhìn lại, ánh mắt anh nhàn nhạt, không chút gợn sóng, như đang nhìn người xa lạ.

Chạm mắt trong giây lát, Bùi Quan lập tức dời tầm mắt. Sau vài giây, cô dịu giọng nói: “Chuyện đó để sau hãy quyết, hè vẫn còn xa mà.”

Dì Trần mang hoa quả tráng miệng lên.

Thẩm Hành Trạc không có ý định ở lại lâu, anh đứng dậy đi thẳng lên thư phòng trên lầu.

Nhìn bóng lưng anh dần khuất sau góc cầu thang, Bùi Quan mới gọi dì Trần lại hỏi có thuốc hỗ trợ tiêu hóa không.

Dì nói: “Có đấy, để tôi đi lấy cho cô.”

Thẩm Tri Dư lo lắng hỏi: “Lại thấy khó chịu à?”

“Chứng cũ thôi, không sao đâu. Cậu yên tâm.” Bùi Quan mỉm cười.

Ở phòng khách một lát, hai người trở về phòng ngủ. Tắm rửa lần lượt xong, cả hai nằm trên giường trò chuyện rôm rả.

Nghĩ đến chuyện tình cảm lận đận của mình, Thẩm Tri Dư thở dài: “Thật ra mình rất tò mò, cậu thích kiểu người như thế nào?”

Bùi Quan ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nghĩ sơ qua: “Trong đầu mình hình như không có khái niệm rõ ràng để mô tả chuyện này.”

“Vậy đại khái thì sao?”

“… Rất lãng mạn, chín chắn, trầm ổn, đối xử với mình rất tốt?”

Thẩm Tri Dư nhìn cô một lúc lâu, bỗng ngồi dậy, áp sát lại: “Bùi Quan, cậu có gì đó không bình thường.”

“…”

“Cậu phải chăng… đã thích ai rồi đúng không?”

Bùi Quan ngẩn người hai giây, mỉm cười chuyển hướng đề tài: “Làm gì có. Tối nay không phải nói chuyện của cậu à? Sao lại quay sang mình rồi.”

Nghe cô quay lại chuyện vừa nãy, Thẩm Tri Dư lại ỉu xìu: “Anh ấy hình như không thích mình. Mình đang nghĩ có nên từ bỏ hay chủ động một lần.”

“Nếu đã thích thì tại sao không chủ động thử một lần?”

“Nhưng sẽ có nhiều điều lo lắng lắm…”

“Ít nhất nếu chủ động thì sẽ không hối tiếc.” Bùi Quan an ủi.

Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu, Thẩm Tri Dư bắt đầu buồn ngủ, tắt đèn đầu giường, tiện tay bật đèn âm tường gần cửa, nằm thẳng bên cạnh Bùi Quan.

Cô ấy ôm lấy cánh tay Bùi Quan, tìm một tư thế ngủ thoải mái, nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bùi Quan lại hoàn toàn không buồn ngủ, cô nhìn trần nhà suy nghĩ rất lâu.

Cô chậm rãi rút cánh tay ra khỏi vòng ôm của Thẩm Tri Dư, kéo chăn đắp lại cho cô ấy rồi nhẹ nhàng xuống giường, định ra phòng khách ngồi yên một lúc.

Ra ngoài, cô đi chậm rãi xuống lầu. Khi đi ngang cầu thang tầng hai, thấy cửa thư phòng khép hờ, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt qua khe cửa.

Xuống lầu, Bùi Quan lấy một chai nước khoáng có ga trong tủ lạnh, cô ngồi xuống ghế sofa, mở nắp uống một ngụm. Nước lạnh trôi xuống cổ họng đến dạ dày, cơn lạnh buốt khiến cô tỉnh táo hẳn.

Cô nhớ lại những lời vừa rồi nói với Thẩm Tri Dư. Không còn do dự nữa, như thể đã đưa ra quyết định gì đó, Bùi Quan đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến quầy bar.

Cô tùy tiện lấy một chai rượu vang từ tủ, tìm ly, rót non nửa. Sau đó cô uống cạn trong một hơi rồi nhấc chân bước lên tầng hai.

Đứng trước cửa thư phòng, cô dừng lại vài giây, đưa tay, gõ nhẹ lên cánh cửa.

Nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói ngắn gọn của Thẩm Hành Trạc: “Vào đi.”

Hít sâu một hơi, Bùi Quan đẩy cửa ra. Cô không bước vào mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn thẳng vào anh.

Thấy người đến là cô, Thẩm Hành Trạc cũng không lấy làm ngạc nhiên, anh tựa người về phía sau, chờ cô lên tiếng.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Bùi Quan dịu giọng nói.

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái: “Vào đi, đóng cửa lại.”

Bùi Quan làm theo như máy, cô bước vào, đứng ở phía đối diện bàn làm việc của anh, khoảng cách không gần cũng không xa.

Một khoảng tĩnh lặng ngắn. Thẩm Hành Trạc khẽ cười, đáy mắt lạnh như băng: “Không phải nói có chuyện muốn nói sao? Sao đến rồi lại không chịu mở miệng?”

Trước nay, khi đối diện với cô, anh luôn giữ một biểu cảm kín kẽ không để lộ sơ hở đến mức Bùi Quan chưa từng thấy dáng vẻ như hiện tại của anh.

Xa cách, lạnh lùng, thờ ơ hoặc là châm chọc. Cô thực sự rất sợ ánh mắt kiểu này của anh.

Lúc này bỗng hoảng loạn, cô cố ép bản thân phải bình tĩnh lại, môi run nhẹ vài cái: “Đúng là… em có chuyện đã giấu anh.”

Giọng điệu Thẩm Hành Trach dửng dưng: “Nói tiếp đi.”

Bùi Quan cụp mắt xuống, mở khóa điện thoại, tìm đến khung trò chuyện giữa hai người.

Cô tiến lên một bước, đặt điện thoại xuống bàn, đẩy đến trước mặt anh. Trên màn hình chỉ còn lại hai tin nhắn wechat là hai tài liệu do anh gửi cho cô.

Hoặc đúng hơn là do cô dùng điện thoại của anh gửi cho chính mình.

“Đây là chuyện em đã giấu anh.” Bùi Quan thấp giọng nói: “Xin lỗi, Thẩm Hành Trạc. Là em đã phụ lòng tin của anh.”

Rượu bắt đầu ngấm, ngược lại khiến cô không còn quá sợ hãi nữa. Cô lặng lẽ đứng yên, chờ anh ‘xử lý’.

Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt liếc nhìn màn hình, rồi nhìn cô: “Nói lý do đi.”

“Hôm trước lúc anh bảo em tự kết bạn wechat, em vô tình nhìn thấy giám đốc tài vụ gửi tin nhắn cho anh. Em cần… cần hai tài liệu đó.” Bùi Quan ngừng một chút nói: “Vì thế nên em đã tự ý dùng điện thoại anh gửi qua cho mình.”

Không khí như đông lại vài giây.

“Sao đột nhiên lại chịu nói ra?”

Bùi Quan vốn đang cúi đầu, nghe thấy câu này thì khựng lại, ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng.

Anh hỏi là: Tại sao đột nhiên lại chịu nói ra… Chứ không phải là: Vì sao lại cần hai tài liệu kia.

Bùi Quan thực sự không cho rằng câu trước quan trọng hơn câu sau, nhưng lúc này cô không còn quyền đặt câu hỏi nữa.

Cô cố nén cảm giác choáng váng do rượu gây ra, khẽ đáp: “Đêm hôm đó em từng nói với anh… em muốn được ở bên anh lâu hơn một chút. Đó chính là lý do.”

Bùi Quan khẽ kéo môi, nhưng chẳng thể cười nổi, đành từ bỏ: “Nhưng em cũng biết, sau khi nói ra những điều này, em không còn cơ hội ấy nữa rồi.”

Cô cầm lại điện thoại trên bàn, nhìn anh: “Sáng mai em sẽ tìm cớ rời khỏi đây. Đồ đạc bên tiểu khu Trung Cốc em sẽ thu dọn hết, từ nay em sẽ không qua đó nữa. Còn thẻ ngân hàng và tác phẩm thư pháp Từ Đường đó em chưa động vào, đang để trong tủ ở phòng khách. Anh rảnh thì bảo Tiểu Chung lấy về nhé.”

“Thẩm Hành Trạc, quãng thời gian vừa qua, cảm ơn anh. Thật lòng đấy.”

“Em nói xong rồi… tạm biệt.”

Cô không đợi anh trả lời, cũng không muốn nghe. Vì sợ, sợ anh đồng ý, lại cũng sợ anh không đồng ý.

Cô xoay người, bước về phía cửa. Nhưng vừa đi được vài bước, sau lưng liền vang lên giọng anh, lạnh và rõ ràng: “Đứng lại.”

Bùi Quan khựng lại, không dám quay đầu.

Tiếng bước chân từ xa tiến gần. Ánh sáng trước mắt bị che khuất, anh đứng trước mặt cô. Thứ cô có thể thấy được là hàng cúc áo sơ mi màu đen trên ngực anh.

“Gan cũng không nhỏ nhỉ.” Thẩm Hành Trạc hờ hững nhận xét một câu.

Bùi Quan rơi vào trầm mặc.

“Chuyện có kết thúc hay không, không phải do em tự quyết.”

“Nếu không kết thúc thì một người có tiền án như em, còn có thể ở bên anh sao?” Bùi Quan cảm thấy mơ hồ.

“Bùi Quan, đến giờ em vẫn chưa hiểu sao?”

Cô ngẩng lên, đối diện ánh mắt anh.

“Nếu đã chọn theo anh thì anh sẽ không keo kiệt với em bất cứ điều gì. Nhưng có một điều kiện, ít nhất em phải thành thật với anh.”

Anh chưa từng nói với cô những lời như vậy. Bùi Quan có chút hiểu, nhưng lại cũng cảm thấy chưa hiểu hoàn toàn.

Nhưng cô có thể cảm nhận mơ hồ rằng nếu anh còn sẵn lòng nói những lời này thì giữa họ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

“Vậy… anh không giận sao?” Bùi Quan ngẩn ngơ hỏi.

Thẩm Hành Trạc không trả lời, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, để cô ngồi lên đùi mình. Lát sau, anh mới dịu giọng hỏi: “Em uống rượu à?”

“… Vâng.” Cũng phải lấy chút dũng khí chứ.

“Đã sợ đến vậy sao còn dám đến đây?”

“Em muốn nói sự thật với anh.”

Ánh mắt cuối cùng của anh nhìn cô đêm hôm đó, đến giờ cô vẫn chưa thể quên.

Cô như đà điểu trốn tránh suốt mấy ngày, mãi đến hôm nay mới hiểu ra, ánh mắt ấy không phải lạnh lùng vô tình, mà là thất vọng.

Anh, ít nhiều gì cũng đã thất vọng về cô.

Thẩm Hành Trạc đặt một tay lên eo cô, giọng bình thản: “Nói đi, em muốn gì?”

Câu hỏi này là lần thứ ba anh hỏi cô.

Gương mặt Bùi Quan sững lại, trong đầu lại hiện lên đoạn đối thoại giữa Kỷ Viễn Minh và Thẩm Phòng Thường tại biệt thự nhà họ Kỷ hôm đó.

Suy cho cùng, Thẩm Phòng Thường là cô của anh, là máu mủ tình thân. Cô làm sao có thể thật sự thẳng thắn nói cho anh biết rằng cô muốn Kỷ Viễn Minh, Kỷ Viễn Sinh và những người liên quan đều phải chịu trừng phạt trước pháp luật?

“Câu hỏi này… em muốn để sau rồi trả lời, được không ạ?” Sau khi đấu tranh nội tâm, cô không nói dối anh nữa mà lựa chọn một cách trả lời nhẹ nhàng.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô chằm chằm một lúc, không nói gì thêm, bàn tay đeo đồng hồ luồn vào trong váy ngủ của cô từ vạt bên dưới.

Bùi Quan khẽ cản lại: “… Anh đừng, Dư Dư đang ở trên lầu. Em xin anh mà.”

“Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Hành Trạc giữ chặt lấy cô, tay kia luồn vào trong đặt lên vùng dạ dày của cô. Bàn tay anh mang theo hơi lạnh, nhưng nhanh chóng được sự ấm nóng từ cơ thể cô làm dịu.

Anh nhẹ nhàng xoa theo nhịp: “Không đau dạ dày nữa à? Vậy mà còn uống rượu.”

“Anh nghe thấy em nói chuyện với dì rồi à?” Bùi Quan hơi ngạc nhiên.

“Ừm.”

“Không có gì… chỉ là hơi khó tiêu thôi.”

“Nếp dính khó tiêu, sau này em đừng ăn nữa.”

Bùi Quan đâu thể không hiểu ý anh.

Trong bữa tối, để tránh ánh mắt anh, cô chỉ cúi đầu ăn hai món trước mặt, trong đó có món củ sen nếp đường đỏ.

Khó lòng mà không rung động. Bùi Quan vòng tay ôm lấy vai anh, hơi thở mang theo mùi rượu ngọt ngào, môi vùi vào cổ anh, thì thầm một câu.

Thẩm Hành Trạc nhướng mày, sắc mặt bình thản: “Không thẹn thùng nữa à?”

Mặt Bùi Quan nóng ran, có thể là do rượu: “Vậy… để em giúp anh nhé? Lần trước chưa giúp được cho anh…”

Thẩm Hành Trạc bế cô lên bằng một tay vòng qua eo, rời khỏi thư phòng, đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Tắt đèn, cả hai cùng nằm xuống giường. Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau: “Muộn rồi, ngủ đi. Tối nay anh sẽ không động vào em.”

“Em muốn về tầng trên ngủ, sợ Dư Dư tỉnh dậy không thấy em.”

“Mai quay về cũng được. Cuối tuần nó dậy muộn.”

Bùi Quan rúc trong lòng anh, quay lưng lại nói khẽ: “Anh ngủ ngon ạ.”

Thẩm Hành Trạc uể oải đáp một tiếng “ừm”, rồi vùi mặt vào gáy cô.

Một đêm không mộng mị.

Khoảng sáu giờ sáng, Thẩm Hành Trạc thức dậy, đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.

Bùi Quan ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động khẽ thì trong lúc ý thức còn mơ hồ chợt nhớ ra phải nhanh chóng trở về tầng trên, lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô ngồi dậy, định quay về phòng của Thẩm Tri Dư.

Cúi đầu ngửi nhẹ, dường như vẫn còn phảng phất mùi rượu quanh chóp mũi. Bùi Quan bước xuống giường, đi đến nhà vệ sinh, định rửa mặt trước rồi mới rời đi.

Tới trước bồn rửa mặt, cô cúi người, tiện tay lục lọi trong tủ đựng đồ, may mắn tìm được bàn chải đánh răng mới.

Vài phút trôi qua, sau khi hoàn thành một loạt các động tác, cô đang định rời khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước trong buồng tắm dừng lại.

Ngay sau đó, Thẩm Hành Trạc quấn khăn tắm bước ra, mở cửa.

Ánh mắt chạm nhau. Bùi Quan vội giải thích: “Trên người em hình như vẫn còn mùi rượu nên muốn rửa mặt rồi mới về tầng trên.”

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái, lấy chiếc khăn khô từ trên kệ lau qua mái tóc ướt đang nhỏ nước, tiện miệng hỏi: “Xong rồi à?”

“Xong rồi ạ, em đi trước đây.”

Còn chưa kịp xoay người, cô đã bị anh bất ngờ nắm lấy lòng bàn tay. Chỉ giây sau, cô bị ép sát vào tấm gương lớn sát đất. Nụ hôn của anh bất ngờ ập xuống.

Trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, Bùi Quan khe khẽ thốt lên: “… Anh không đi chạy bộ nữa ạ?”

Đáp lại cô là một cảm giác đau nhẹ nơi đầu lưỡi. Thẩm Hành Trạc siết chặt eo cô, nhắc nhở cô tập trung.

Trong một khoảng thời gian dài, tấm gương đóng vai trò hỗ trợ đặc biệt. Cô bị ép phải nhìn anh, cũng bị ép phải nhìn chính mình.

Phòng tắm rộng lớn trở nên yên ắng lạ thường, tiếng th* d*c vang lên nghe càng thêm trống trải. Mọi thứ dần dần trở thành ảo ảnh như mộng như mơ, giống như bóng trăng dưới đáy nước. Mãi cho đến khi tất cả kết thúc, mềm mại trở về với thực tại.

Khi rời khỏi phòng Thẩm Hành Trạc đã là hai giờ sau. Cô chỉnh lại nếp nhăn trên bộ đồ ngủ, bám vào lan can cầu thang đi lên tầng ba.

Rẽ ngang, bước vào hành lang dài. Sắp đến cửa phòng ngủ thì bất ngờ va phải Thẩm Tri Dư vừa mở cửa bước ra.

Bùi Quan đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn cô ấy mang theo một sự hoảng loạn rõ ràng.

Thấy mặt Bùi Quan ửng đỏ bất thường, Thẩm Tri Dư cũng khựng lại một thoáng.

“Quan Quan?”

Bình Luận (0)
Comment