Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 35

Trên đường về, cả hai gần như không nói gì với nhau.

Bùi Quan ngẩn người nhìn ra khung cửa sổ phủ màu hoàng hôn, để mặc tâm trí trôi dạt. Dòng suy nghĩ dường như đặc quánh lại, trong đầu bất giác tưởng tượng ra những tình huống có thể sẽ xảy ra tiếp theo.

Trước nay phần lớn đều là đột ngột. Giống như lần này, kiểu chờ đợi mang chút điềm báo như thế này không khỏi khiến tim cô đập nhanh hơn.

Đặc biệt là khi nhớ lại ánh mắt sâu thẳm tưởng chừng như phẳng lặng của anh trong nhà hàng, cùng với lực siết tay anh trong lòng bàn tay cô. Sự trêu chọc đó rõ ràng đến mức không thể lầm lẫn. So với anh, cô lại càng hiện ra vẻ ngây ngô non nớt.

Chạng vạng, bóng đêm sắp buông, đèn đường nhanh chóng bật sáng. Ánh đèn màu cam phản chiếu vào trong xe.

Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Bùi Quan tập trung lại, đối diện với đôi mắt dài và hẹp của anh, nở nụ cười dịu dàng: “Em đang nghĩ về anh.”

“Về anh sao?”

“Vâng… đột nhiên cảm thấy anh như ở rất xa em vậy.”

Thẩm Hành Trạc chỉ lạnh nhạt nhìn cô hai giây rồi lập tức dời ánh mắt đi, rõ ràng không hề hứng thú với cảm xúc đột ngột dâng lên của cô.

Một thoáng lặng im. Bùi Quan không còn tâm trí để tiếp tục ngắm cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa sổ, cô tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt vờ ngủ.

Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm. Xe chậm rãi dừng lại dưới khu căn hộ. Sau khi ra khỏi thang máy, Bùi Quan bước vào nhà trước anh một bước, đầu ngón tay nhẹ chạm vào bảng điều khiển cảm ứng, bật chiếc đèn treo ở tiền sảnh.

Cúi người thay dép đi trong nhà, cô chợt cảm thấy eo mình bị siết lại. Bàn tay mang theo cảm giác lạnh lẽo của anh phủ lên đó.

Thẩm Hành Trạc đứng sát sau lưng cô, kề sát, môi anh chạm vào vành tai và sau gáy cô, hơi thở nóng hổi đều đặn phả lên vùng xương quai xanh.

Hơi thở Bùi Quan ngay lập tức trở nên hỗn loạn, phập phồng dồn dập mấy lần. Theo bản năng, cô định quay đầu lại nhìn anh, nhưng cằm cô đã bị tay anh vươn ra từ phía sau giữ chặt.

Cô không thể nhìn thấy nét mặt anh, chỉ có thể dùng tất cả những gì ngoài đôi mắt để cảm nhận anh. Cảm giác ấy quá mức mơ hồ, dễ dàng khiến người ta lơ lửng, không thể đáp đất cũng chẳng thể bay lên.

“… Thẩm Hành Trạc.” Đôi mắt cô như phủ lớp sương, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt tan rã, âm cuối khẽ run nhẹ mà chính cô cũng không hay biết.

Giọng Thẩm Hành Trạch không hề dao động, ngữ điệu vẫn thản nhiên: “Sao nào?”

Bùi Quan không biết rốt cuộc mình muốn nói gì, chỉ khẽ gọi tên anh một tiếng, rồi chẳng còn sức để nói thêm lời nào.

Cảm giác hư vô ấy cũng không kéo dài quá lâu. Thẩm Hành Trạc bất ngờ xoay người cô lại, ép cô vào khung cửa. Cúi đầu, hôn lên trán, lên tóc cô, lại hôn lên má và thuỳ tai cô, chỉ duy nhất không chạm đến môi.

Ánh mắt Bùi Quan trở nên mơ hồ, mê ly, hai tay cô siết chặt vạt áo sơ mi đen của anh, để lại những nếp nhăn chẳng thể phẳng lại.

Cơ thể bắt đầu xuất hiện những biến hóa tinh tế kỳ lạ. Như thể đang đơn độc bước đi trong một sa mạc mênh mông vô tận, quá khát, khát đến mức cô khát khao tìm thấy nguồn nước.

Thẩm Hành Trạc tranh thủ hỏi cô, giọng trầm khàn: “Ở đâu?”

Bùi Quan thực sự không thể suy nghĩ quá nhiều, đôi môi hơi hé mở, vừa thở ra vừa mơ hồ nhìn anh.

“Túi. Ở đâu?”

“Ở tủ giày…”

Thẩm Hành Trạc ôm lấy cô, bước sang bên cạnh hai bước, tay phải vòng qua eo cô để tìm chiếc túi đặt trên tủ.

Ngón trỏ quấn vào dây xích, kéo mạnh một cái, lật tìm, như ý lấy ra một thanh socola đen còn nguyên bao bì.

Bùi Quan không biết anh định làm gì. Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy tiếng giấy gói bị xé ra.

Trong tầm mắt cô là yết hầu nhô cao của anh và đường viền hàm rõ nét, tinh xảo. Rồi cô thấy anh hơi nghiêng đầu, cắn một miếng socola.

Đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh ngay lập tức áp lên môi cô. Vị đậm đà, mềm mượt của socola lan tỏa trong khoang miệng cả hai.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô bị dẫn dắt theo tiết tấu của anh, bị buộc phải nuốt trọn cả miếng socola, kết cấu mịn màng trượt xuống cổ họng, rồi lan tới dạ dày.

Anh nắm lấy lòng bàn tay cô, dẫn cô đặt tay lên bụng chính mình. Anh cố tình trêu chọc, hỏi cô: “Còn thấy anh cách xa nữa không?”

Bùi Quan mở mắt, đôi mắt vẫn còn mơ hồ, ánh nhìn lấp lánh như vừa hiểu vừa chưa.

Thẩm Hành Trạc dẫn tay cô ấn xuống dưới, áp sát hoàn toàn. Không chút nghi ngờ, anh lúc này ở rất gần cô.

Mức độ hòa hợp ấy đủ để lấp đầy nội tâm cô, như thể rơi vào tầng mây mềm mại, lại như đắm mình trong làn nước ấm áp.

Nửa câu sau không cần nói thêm gì nữa. Vì cô có thể cảm nhận tất cả, một cách rõ ràng.

Sau đó cô lại ở trong phòng tắm lâu hơn một lúc. Tắm xong ra ngoài đã gần sáng, Bùi Quan mệt mỏi đến mức không muốn cử động, mỏi đến nỗi mắt cũng không muốn mở ra.

Phòng ngủ bật đèn bàn, ánh sáng nhấp nháy theo từng lần anh châm thuốc. Bùi Quan nhẹ nhàng giơ tay, các ngón tay vô thức run lên một chút.

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc liếc thấy động tĩnh của cô, anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ một cái, nói: “Sao còn chưa ngủ?”

“Em ngủ không được ạ.” Bùi Quan nhẹ giọng đáp.

Thẩm Hành Trạc không nói gì thêm, ngậm điếu thuốc trên môi, cúi người về phía trước, lục trong tủ đầu giường lấy ra một cuốn sách bừa bãi.

Đưa cho cô, vuốt mái tóc cô, hỏi: “Muốn đọc không?”

Bùi Quan nhận lấy, không mở sách ra, giọng nhẹ nhàng: “Không muốn lắm.”

“Muốn làm gì?”

“Nói chuyện với anh, được không ạ?”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô dưới ánh mắt hạ thấp. Ánh mắt trước tiên dừng ở ngọn tóc còn ẩm bị gió thổi khô dở, rồi chuyển sang nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô.

Một lúc sau, anh tiện miệng hỏi: “Trưa đi đâu?”

“Hẹn người ta đi ăn.”

Anh không hỏi là với ai mà hỏi cô ăn gì.

Sau một thoáng hồi tưởng, Bùi Quan liệt kê vài món ăn gia đình đơn giản. Họ nói chuyện lung tung, cô định kể cho anh nghe việc Kỷ Viễn Minh trưa nay nhờ cô ‘giúp đỡ’.

Nhưng suy đi tính lại, cuối cùng cô không nói ra. Suốt bấy lâu, vì sợ anh phát hiện điều gì, cô chưa bao giờ chủ động kể mình làm gia sư cho con trai Kỷ Viễn Minh.

Đột ngột nhắc đến chuyện này, không chỉ gượng gạo mà còn quá rõ mục đích.

Nghĩ vậy, cô mở lời: “Thẩm Hành Trạc, em có thể hỏi anh một chuyện không?”

Anh liếc nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.

“Ngày đó sao anh không hỏi em… lý do em tự ý dùng điện thoại của anh chuyển tiếp hai tập tài liệu đó?”

“Em muốn nói sao?” Giọng anh không nóng không lạnh, không lộ cảm xúc.

Bùi Quan im lặng, rồi bắt đầu thấy sợ vì sự liều lĩnh của mình khi hỏi. Cô không thể giải thích rõ với anh lý do và cũng không nên đào sâu chủ đề này.

Trong đầu cô nghĩ cách chuyển đề tài một cách khéo léo, thì nghe anh nói tiếp: “Nhân tiện đã nói đến chuyện này, anh cũng có chuyện muốn hỏi em.”

Bùi Quan mím môi, thần kinh căng hơn chút.

“Em lấy hai thứ đó là cho mình hay cho người khác?”

Giọng anh nhẹ nhàng như muốn an ủi cô. Nhưng cô hiểu rõ, chỉ cần trả lời sai một câu, mọi chuyện sẽ chẳng còn đường lui.

“Không phải cho mình, cũng không phải cho người khác.” Cô thở đều lại rồi nói: “Em chỉ muốn có chút yên tâm thôi.”

Câu trả lời của cô quá trơn tru. Thẩm Hành Trạc không thể không nhận ra sự miễn cưỡng trong lời nói đó.

Xét thấy tối nay trên giường đã làm người ta vất vả quá mức, không cần thiết phải đi sâu vào từng lời nói để gây thêm phiền lòng cho nhau nên anh cũng không bóc trần sự mập mờ của cô.

Dập tàn thuốc, quăng vào gạt tàn, Thẩm Hành Trạc giọng điềm tĩnh nói: “Quan Quan.”

Bùi Quan nhẹ nhàng đáp một tiếng “dạ”.

“Có những chuyện anh có thể bỏ qua, nhưng có những chuyện thì không. Em hiểu không?”

Cô thật ra không hiểu lắm, muốn đoán xem suy nghĩ của anh, cuối cùng nhận ra chỉ là vô ích. Cô muốn hỏi, mở miệng ra rồi lại thôi, chẳng thốt được tiếng nào. Không phải không có linh cảm, nếu tiếp tục nói chuyện thế này rất có thể sẽ dẫn đến tan vỡ.

May mà Thẩm Hành Trạc không có ý định nói thêm, đúng lúc kết thúc chủ đề này.

Tắt đèn bàn, thuận tiện nằm xuống, tay ôm lấy eo cô nói: “Ngủ thôi.”

Bùi Quan người hơi cứng người, chần chừ mấy giây mới phản ứng lại, dịu dàng nói với anh một câu: “Ngủ ngon.”

Cơ thể tuy mệt mỏi nhưng thật ra không hề buồn ngủ, chỉ biết nằm trong vòng tay anh cố gắng giả vờ ngủ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nảy sinh chút buồn ngủ. Lật người, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu bất chợt lóe lên một từ để miêu tả mối quan hệ giữa họ: “Bề ngoài hòa hợp, tâm hồn xa cách.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Hành Trạc có việc phải làm, tập luyện xong, anh tắm rửa xong chuẩn bị ra ngoài. Bùi Quan thực ra đã tỉnh từ lâu, nhưng không vội đứng dậy, nằm đó nhìn anh thay đồ.

Anh đang đứng trước gương soi toàn thân, cài từng chiếc cúc áo sơ mi màu đen, từ trên xuống dưới, động tác chậm rãi.

Các khớp ngón tay rõ nét, cổ tay lộ ra một chút mảng da, màu da mang sắc lạnh gần như tái nhợt. Thực sự là một cảnh tượng đẹp mắt.

Nhận ra ánh mắt cô đang quan sát, Thẩm Hành Trạc qua gương nhìn lại cô, hỏi: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”

Bùi Quan suy nghĩ đại khái: “Hình như không có ạ, dự định sẽ đi siêu thị một lát, muốn mua trữ rau và thịt… tối nay anh có về không?”

“Cũng chưa chắc, để xem tình hình.”

“Vậy em sẽ ở nhà đợi anh.”

“Không nhất thiết phải đợi đâu.”

“Không phải nhất thiết.” Bùi Quan cười nhẹ: “Là em tự muốn đợi ạ.”

Thẩm Hành Trạc ăn mặc chỉnh tề, xoay nhẹ người, ánh mắt chạm tới cô. Nhìn nhau vài giây, đột ngột thay đổi ý định không ra ngoài ngay. Anh tiến về phía cô, cúi xuống hôn lên hàng mi run rẩy của cô.

Đôi môi lạnh lùng dừng lại một lúc rồi rút lui. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên má cô rồi anh đứng thẳng, giọng đều đều nói: “Anh đi đây.”

Nụ hôn quá dịu dàng khiến Bùi Quan trong khoảnh khắc quên cả suy nghĩ.

Khi nhận ra, anh đã biến mất khỏi phòng ngủ. Nằm nhìn trần nhà một lúc lâu, chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, bước về phía nhà tắm.

Ra ngoài đã hơn hai mươi phút sau. Tùy tiện làm một bữa sáng, ăn xong, buồn chán ngồi trên sofa một lát.

Cảm thấy thời gian trôi quá lâu, định tới phòng học ôn bài, nhưng phát hiện tất cả sách cần ôn đều không mang theo. Đắn đo một lúc, cô thay đồ ra ngoài, cầm chìa khóa, tự mình ra khỏi nhà.

Về đến trường, Bùi Quan mở cửa phòng ký túc. Thẩm Tri Dư không có phòng, Tiết Nhất Nhụy và Chu Nghiên ngồi cạnh bàn xem chương trình thực tế về tình yêu mới nhất.

Nghe tiếng, ngẩng đầu thấy người vào là Bùi Quan, cả hai nhiệt tình chào hỏi cô.

Tiết Nhất Nhụy mở lời trước: “Quan Quan, hôm nay cậu không đi dạy gia sư tại gia à?”

Bùi Quan ngập ngừng, bịa một lý do sơ sài: “Chờ chút rồi đi, mình về lấy đồ.”

“Nếu không gấp, trưa chúng ta có thể ăn cùng nhau.”

Bùi Quan cười đáp: “Được.”

Gần đến trưa, ba người gọi đồ gà rán giao tận nơi. Ăn được nửa chừng, Tiết Nhất Nhụy cầm điện thoại lướt mạng xã hội, mới lướt được vài cái đã bật lên tiếng “Ồ”.

Chu Nghiên cho một miếng gà mật ong vào miệng, hỏi: “Sao thế?”

“Các cậu có vào nhóm wechat ‘tin đồn bát quái’ của trường chưa?”

Bùi Quan và Chu Nghiên lắc đầu.

Tiết Nhất Nhụy giải thích: “’Tin đồn bát quát’ là nhóm mới nổi gần đây, giống như một cái hố cây để mọi người có thể gửi bài ẩn danh. Nghe nói nhóm này do hội sinh viên trường quản lý, nhưng cụ thể là ai thì chẳng ai biết.”

Chu Nghiên hỏi: “Vậy cậu vừa thấy gì?”

“Là… cách đây hai phút họ đăng bài trên mạng xã hội.” Tiết Nhất Nhụy đưa điện thoại cho hai người xem. “Có người gửi bài nói rằng chiều hôm qua đã thấy một cô gái xinh đẹp khoa lịch sử và văn hóa lên một chiếc Bentley màu đen có biển số tứ quý. Không có hình ảnh, chỉ đọc chữ thôi cũng thấy lời lẽ khá sắc bén.”

“Khoan đã, khoa lịch sử và văn hóa… chẳng phải là khoa của chúng ta sao?”

“Đúng! Nên mình mới thấy bất ngờ.”

“Khoa mình người ít, mấy cô gái xinh nổi tiếng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mình đang đoán không biết người đó là ai.”

Bùi Quan từ đầu đến cuối không tham gia thảo luận, trong lòng rối bời, nghĩ không phải về tin đồn mà là về Thẩm Tri Dư.

Chiếc xe của Thẩm Hành Trạc quá đặc trưng, Thẩm Tri Dư mà thấy bài đăng này, chỉ cần một chút liên tưởng, chắc chắn sẽ hiểu ra điều gì đó.

Nhận thấy sắc mặt Bùi Quan có phần khác thường, Tiết Nhất Nhụy quan tâm hỏi: “Quan Quan, cậu sao vậy?”

Bùi Quan lắc đầu, cười nói: “Không sao… có thể là do nước ngọt lạnh quá, bụng mình hơi khó chịu.”

“Vậy uống cốc nước thường của mình này.” Chu Nghiên đưa cốc nước trong tay cho cô.

Bùi Quan cứng ngắc nhận lấy, cảm ơn rồi giả vờ uống một ngụm như bình thường.

Nói vài câu rồi chủ đề được chuyển sang chuyện khác.

Ăn xong, Bùi Quan bước ra khỏi ký túc xá. Trên đường đi, do dự nhiều lần, gọi cuộc thoại wechat cho Trần Sở Diệc.

Chờ bên kia bắt máy, cô nhẹ giọng vào đề: “Tôi muốn nhờ anh giúp một việc được không?”

Bên kia Trần Sở Diệc rõ ràng hơi bất ngờ, im lặng lâu rồi nói: “Được, em nói đi.”

Tóm tắt đơn giản xong, Bùi Quan nói: “Anh có thể nhờ người giúp tôi xóa bài đăng trên mạng xã hội đó được không?”

“Tại sao lại nhờ tôi?”

“Ngoài anh ra, tôi không biết nhờ ai.” Người quen có mạng lưới rộng trong số bạn bè cô, ngoài Trần Sở Diệc chỉ còn Thẩm Tri Dư. Việc này không thể để Thẩm Tri Dư biết được.

Bên kia điện thoại im lặng rất lâu rồi mới hỏi: “Vậy người lên chiếc xe đó thật sự là em sao?”

“Đúng là tôi.” Bùi Quan nói: “Nhưng không phải như anh nghĩ đâu.”

“Ừ, chuyện này để tôi lo.”

“Cảm ơn anh.”

Trước khi tắt máy, Bùi Quan bổ sung một câu: “Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ tìm tôi.”

“Không muốn mắc nợ tôi à?”

Bùi Quan không nói gì, xem như đồng ý.

Trần Sở Diệc trong lòng hiểu rõ, trừ khi bất đắc dĩ, cô sẽ không chủ động gọi cho anh cuộc điện thoại này.

“Bùi Quan, tôi hy vọng em có thể cứ mãi nợ tôi.”

Chiều tối, Bùi Quan từ siêu thị trở về. Vừa mới cho rau củ tươi và các loại thịt vào tủ lạnh, ngay lập tức nhận được tin nhắn wechat của Tiểu Chung nói Thẩm Hành Trạc vẫn đang họp, xong cuộc họp sẽ đến chỗ Trung Cốc.

Bùi Quan trả lời một câu “được”. Cô mở iPad, tìm một công thức nấu ăn trên mạng, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Khoảng một tiếng sau, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ. Đang định đổ dầu vào chảo, nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại.

Ngẩng đầu nhìn, vừa kịp thấy Thẩm Hành Trạc tiện tay vứt áo khoác lên mép ghế sofa. Ngay sau đó, anh tiến lại gần cô.

“Không ngờ anh về nhanh vậy.” Bùi Quan ngẩng mặt nhìn anh, cười khô khan, thật thà nói: “Em tưởng còn lâu nên chưa vội nấu.”

Thẩm Hành Trạc một tay ôm lấy eo cô, liếc nhìn màn hình máy tính bảng còn sáng: “Dự định làm gì?”

“Đậu bắp nhồi thịt hầm, tôm chiên giòn muối tiêu, canh nấm… toàn món ăn gia đình thôi.”

“Ngày mai nhờ Tiểu Chung tìm một cô giúp việc đến chăm sóc ăn uống cho em nhé.”

“Không cần đâu ạ… thật ra em rất thích nấu ăn, cảm thấy quá trình nấu chín thức ăn rất chữa lành.”

Thẩm Hành Trạc hơi nhướn mày, nắm lấy tay cô: “Đôi tay này không nên ngâm trong nước lạnh.”

Bùi Quan cảm thấy tim như bị vật gì đó chạm nhẹ qua tim, có chút ngứa ngáy.

Anh thả tay cô ra, tháo đồng hồ đặt cạnh bồn rửa chén. Anh xắn ống tay áo sơ mi lên, đi thẳng về phía bếp nấu: “Để anh làm. Em ngồi đợi bên kia đi.”

Đứng đó bàng hoàng hai giây, Bùi Quan tìm một chiếc ghế cao, ngồi cách đó không xa với anh. Nhìn thấy anh thành thạo dùng xẻng rán trải đều dầu trong chảo, rõ ràng các khớp ngón tay trắng trở nên trắng lạnh lên theo lực siết chặt.

Cảm giác xa cách lạnh lùng thường ngày trên người anh dần tan biến, thay vào đó là sự hòa nhã dễ gần hơn bình thường.

Nhớ lại đêm ở Bổn Diên Thủy Loan trước đây, cô đã từng ăn món mì rau chân vịt và tôm nõn do anh nấu.

Trong hoàn cảnh này, cô không khỏi tò mò, ngập ngừng nói: “Thật bất ngờ là anh lại biết nấu ăn.”

Theo lý, người có địa vị như anh không cần thiết phải tự làm những việc nhà thường ngày này. Thẩm Hành Trạc nhướn mắt, lạnh lùng liếc cô, không đánh giá cảm giác ngạc nhiên không lý do của cô.

Bùi Quan cũng không để ý. Bầu không khí ấm áp khiến cô cảm thấy thư thái cả tâm hồn lẫn thể xác. Có cảm giác một niềm vui nào đó sắp trào dâng.

Hai người không nói thêm gì. Bùi Quan chống cằm quan sát một lúc, bất chợt phát hiện điện thoại sáng màn hình.

Mở khóa màn hình, thấy là tin nhắn wechat của Trình Úc.

Trình Úc: Em ở đâu?

Cảm thấy hơi áy náy, cô vô thức nhìn Thẩm Hành Trạc, thấy anh không nhìn về phía mình, thở phào nhẹ nhõm.

Dùng đầu ngón tay nhẹ chạm màn hình, trả lời hai chữ: Trung Cốc.

Trình Úc: Anh ta có ở đó không?

Bùi Quan: Có.

Hai phút sau, Trình Úc lại gửi thêm một tin.

Trình Úc: Tìm lý do ra ngoài đi, có chuyện gấp muốn nói chuyện trực tiếp với em.

Bình Luận (0)
Comment