Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 37

Trước giờ tự học buổi tối, Bùi Quan một mình mang theo quà cảm ơn đã mua đến ký túc xá nam, đứng dưới lầu đợi Trần Sở Diệc xuống.

Không phải đợi lâu, khóe mắt cô đã bắt gặp một bóng dáng cao ráo xuất hiện ở lối cầu thang. Trần Sở Diệc liếc nhìn cô trước, không vội bước tới mà quay người đi về phía phòng quản lý ký túc.

Anh ta cúi người nói vài câu với nhân viên bên trong cửa sổ, sau đó cầm lấy chiếc ô đặt bên cạnh, bước đến trước mặt Bùi Quan.

Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh ta, đưa túi quà trên tay ra: “Cho anh, tiện thể cảm ơn trực tiếp.”

Trần Sở Diệc nhận lấy túi: “Trong này là gì vậy?”

“Đĩa than.” Bùi Quan nhẹ nhàng giải thích: “Hôm trước tôi có xem vòng bạn bè của anh, cảm thấy anh chắc sẽ thích thứ này.”

“Dù biết em thuận theo sở thích là giả, nhưng tôi vẫn thấy khá vui.”

Bùi Quan không đáp lại câu đó, chỉ nói: “Về đi, tôi đi đây.”

“Đợi đã.”

Bùi Quan dừng bước, quay đầu lại.

“Lại chưa ăn gì đúng không?” Trần Sở Diệc nhìn đôi môi hơi nhợt nhạt của cô.

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi là bữa tối ấy.”

“Chưa, không thấy đói lắm.”

“Tôi đói rồi. Đi cùng tôi ra căng tin ăn bát mì.”

Chưa kịp mở miệng từ chối, đã nghe anh ta nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Không định làm mất mặt anh ta, Bùi Quan khẽ đáp: “Tôi còn khoảng bốn mươi phút nữa phải vào lớp tự học.”

“Vậy đủ rồi. Đi thôi.”

Hai người lên tầng hai của căng tin. Trần Sở Diệc chuẩn bị đi gọi món, hỏi cô: “Muốn ăn mì gì?”

“Gì cũng được.”

“Vậy tôi chọn cho em.”

Khoảng năm phút sau, Trần Sở Diệc bưng hai bát mì nóng súp cà chua tới.

Anh ta dùng khăn giấy lau lại đôi đũa và thìa đã được khử trùng, đưa cho cô: “Biết em không thích ăn rau thơm nên không cho vào.”

Bùi Quan cầm thìa, dịu dàng nói một câu: “Cảm ơn.”

Như dự đoán, không khí rơi vào im lặng.

Trần Sở Diệc chủ động tìm đề tài: “Chuyện lần trước em nhờ tôi, sau đó tôi lại đi hỏi người khác cẩn thận thêm một lần nữa.”

Bùi Quan nuốt một ngụm nước dùng, ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Người đăng bài là một cô gái bên khoa kế toán, tên là Bành Dao. Em có quen không?”

“Không quen.” Bùi Quan lắc đầu: “Không quan trọng, thật ra tôi cũng không quan tâm người đó là ai.”

“Vậy sao lúc đó em lại vội vã bắt người ta xóa bài trên vòng bạn bè?” Trần Sở Dã hỏi: “Tôi còn tưởng em sợ thanh danh mình bị ảnh hưởng.”

Chủ đề bắt đầu đụng đến chuyện riêng tư, Bùi Quan tất nhiên không muốn nói nhiều, liền tùy tiện đáp: “Vì muốn giữ lại một tình bạn.”

Biết cô không muốn nói kỹ, Trần Sở Diệc không hỏi nữa, chỉ nghiêm túc dặn một câu: “Sau này nếu gặp chuyện khó khăn, cứ như lần này, nghĩ đến tìm tôi giúp trước tiên cũng được.”

“Trần Sở Diệc.” Cô bỗng đặt đũa xuống, gọi anh ta.

Như thể đã đoán được cô sắp nói gì, Trần Sở Diệc lên tiếng ngăn lại: “Những lời em sắp nói không phải điều tôi muốn nghe, mà tôi cũng nghe đủ rồi. Đừng nói nữa.”

“Không.” Cô nói: “Tôi muốn nói là hiện tại tôi đã có người mình thích rồi.”

Trần Sở Diệc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô. Bùi Quan cũng không vội mở lời, cứ để mặc cho anh ta nhìn.

Một lúc sau, Trần Sở Diệc bỗng nói như nhắc lại chuyện cũ: “Cho nên, hôm đó em lên xe của anh ta.”

“Đúng.” Bùi Quan thẳng thắn thừa nhận.

“Anh ta thích em không?”

“Không biết.” Cô ngẩn người, rồi thành thật trả lời: “Khả năng cao là không thích.”

“Biết rõ người ta không thích em mà em vẫn động lòng.”

“Anh không phải cũng thế sao?” Bùi Quan cười bất lực.

Trần Sở Diệc ngồi thẳng người, tựa lưng vào ghế, nhìn cô thật sâu: “Thì ra chúng ta đều là kẻ ngốc.”

Cả hai ăn được nửa bữa, không ai động đũa nữa.

Thấy thời gian gần đến, Bùi Quan chào anh ta một tiếng, định đứng dậy rời đi.

Trần Sở Diệc đúng lúc gọi cô lại, lấy chiếc ô đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn: “Tối nay sẽ mưa, mang ô theo đi.”

Bùi Quan không nhận: “Tôi không cần ô, anh giữ lại đi.”

Đợi đến khi bóng lưng Bùi Quan khuất sau khúc rẽ, Trần Sở Diệc mới thu lại ánh mắt, cúi đầu liếc nhìn làn khói nóng vẫn đang bốc lên từ bát mì.

Khóe môi khẽ nhếch, anh ta nở một nụ cười tự giễu.

Sao anh ta lại không hiểu chứ. Cô đâu phải không cần ô, mà là… không cần anh ta.

Chiều thứ sáu, Trình Úc gửi tin nhắn wechat báo rằng Đỗ Nghiêm Thanh đến thành phố làm lại giấy tờ, tối sẽ nghỉ lại nhà anh, kêu Bùi Quan qua cùng ăn tối.

Bùi Quan trả lời đơn giản, hết tiết học cuối cùng liền bắt taxi đến khu quốc tế Giang Cảnh.

Xuống xe taxi, cô gọi video cho Trình Úc hỏi có cần mua thêm gì không rồi tiện tay mua mang lên.

Trình Úc đang ngồi ở phòng khách, ngậm điếu thuốc, nghe vậy đứng dậy đi về phía bếp, tựa vào khung cửa bếp, chuyển camera về phía sau.

Hình ảnh Đỗ Nghiêm Thanh bận rộn hiện lên màn hình.

Trình Úc nói với Đỗ Nghiêm Thanh: “Bùi Quan đang ở dưới lầu, còn cần nguyên liệu gì thì bảo cô ấy mang lên.”

Đỗ Nghiêm Thanh mở nắp nồi, đổ một loạt gia vị vào, rảnh rỗi nói: “Không còn gì nữa… chỉ thiếu một chai xì dầu để tạo màu.”

Trình Úc lại chuyển camera về phía Bùi Quan hỏi: “Nghe thấy không?”

Bùi Quan buông một câu “biết rồi” rồi tắt cuộc gọi.

Mười phút sau, cửa phòng mở ra, Bùi Quan đổi dép rồi tiến vào bếp.

Cô đặt chai xì dầu vào khu vực gia vị, khoác tay Đỗ Nghiêm Thanh, má áp sát ông, nhẹ giọng nhõng nhẽo: “Ông đến sao không báo với con trước một tiếng?”

Đỗ Nghiêm Thanh cầm muôi đảo rau trong nồi, nghiêng đầu liếc cô một cái: “Biết con học hành bận rộn nên ông không muốn làm phiền con chuyện lặt vặt ở nhà.”

Bùi Quan cười nói: “Con thích được ông làm phiền mỗi ngày cơ.”

Thấy món cuối cùng vừa xong, cô lùi lại hai bước, đi về phía tủ bếp, mở cửa tủ lấy ra đĩa dự phòng.

Lúc này Trình Úc bước vào, thay thế vị trí của Đỗ Nghiêm Thanh: “Em đi nghỉ đi, việc còn lại để anh lo.”

Đỗ Nghiêm Thanh quay đầu nhìn lại trước khi đi, không quên dặn dò: “Múc canh nhớ dùng nồi đất, không thì mất mùi vị của nước dùng.”

“Biết rồi ạ.”

Một lúc sau, ba người ngồi quanh bàn ăn, Đỗ Nghiêm Thanh ngồi vị trí chính giữa.

Trong bữa ăn chuyện trò không ngớt, toàn những chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Đỗ Nghiêm Thanh hỏi vài câu, Trình Úc và Bùi Quan lần lượt báo cáo tình hình gần đây của mình. Thỉnh thoảng cũng có vài câu ngoài lề như thời tiết thế nào, tin tức chính trị gần đây…

Bùi Quan rất thích cách tương tác này, cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng, không phải suy nghĩ nhiều xem nên nói gì hay không nên nói gì. Không có áp lực trong lòng, khiến cô ăn uống ngon miệng, không biết từ lúc nào đã ăn hết một bát cơm đầy.

Ăn xong, Trình Úc dọn bàn.

Biết Đỗ Nghiêm Thanh có thói quen đi dạo sau bữa ăn, Bùi Quan chống tay vào cánh tay anh, trực tiếp đi ra ngoài.

Hai người đi quanh hồ nhân tạo trong khu dân cư một vòng, tìm được một chòi nghỉ mát, bước lên bậc thang, ngồi xuống ghế gỗ.

Đỗ Nghiêm Thanh quan tâm hỏi: “Gần đây lại gầy đi hả?”

Bùi Quan cười nhẹ: “Có ạ? Con lại không cảm thấy vậy.”

“Gầy quá, thịt trên mặt gần như mất hết tiêu rồi.”

“Không đến mức như ông nói đâu.” Bùi Quan cười thêm.

“Ăn uống cho tốt.” Đỗ Nghiêm Thanh nhắc đi nhắc lại.

“Vâng.”

Nói chuyện thêm vài câu, Bùi Quan thu nụ cười lại, có vẻ như vô tình nhắc tới: “Con có chuyện muốn nói với ông.”

“Nói đi.”

Bùi Quab đại khái sắp xếp lời nói: “Chuyện về ba con có thể sắp có kết quả.”

“Trước đây ông nghe Trình Úc nó nhắc đến… chuyện này là tin tốt đấy, sao không thấy con vui?”

“Hiện vẫn cần một loạt bằng chứng để nối kết các sự kiện xảy ra lúc đó.” Cô nói.

“Tìm không ra chứng cứ hay sao…”

“Tìm được, nhưng việc lấy chứng cứ có chút khó khăn, quan trọng nhất là…” Bùi Quan ngập ngừng, do dự một lúc, cuối cùng không nói nốt câu sau.

Quan trọng nhất là, chứng cứ này phải dựa vào lừa dối và che giấu mới có được. Cô không muốn, cũng không thể tiếp tục làm vậy.

Cuộc gọi cho Thẩm Hành Trạc đêm đó không phải bộc phát mà là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ. Cô muốn hẹn gặp anh, muốn nói hết lòng mình, muốn nói rõ ràng cho anh biết cô thực sự muốn gì.

Không phải không có linh cảm, rất có thể đây là lựa chọn hợp lý nhất, cô có thể thử mở lòng với anh. Quả thật cô đang đánh cược, đánh cược mối quan hệ giữa họ bền chặt đến mức nào. Cũng biết, nếu thua cô sẽ không chịu nổi, vì quá sợ mất mát.

Thấy cô muốn nói mà lại thôi, Đỗ Nghiêm Thanh nghi ngờ, nhưng không vội hỏi, chỉ nói thâm tình: “Mọi việc đều có mặt đối lập, có đối lập thì tất nhiên có mâu thuẫn.”

Bùi Quan nửa hiểu nửa không.

“Đôi khi chỉ dựa vào cảm giác làm điều mình cho là đúng, đấy không phải là điều hiếm gặp mà còn là một cách để lựa chọn và đánh đổi.”

Sắc mặt Bùi Quan chùng xuống: “Làm vậy nhiều khả năng không có kết quả tốt… con không biết sau này có hối hận không.”

“Xem con muốn được gì, sẵn sàng từ bỏ gì, cuối cùng lại muốn có được gì.”

“Con sợ cuối cùng mình chẳng còn lại gì.”

Cô nói với vẻ hoang mang.

“Cược một lần đi. Tệ nhất cũng chỉ có vậy thôi.”

Bùi Quan không ở lại qua đêm tại nhà Trình Úc, sau khi ở với Đỗ Nghiêm Thanh một lúc, cô gọi taxi về trường.

Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, cô gửi một tin nhắn wechat cho Tiểu Chung, hỏi anh ta lúc mấy giờ Thẩm Hành Trạc sẽ đến.

Tiểu Chung trả lời rất nhanh.

Tiểu Chung: Hôm nay tôi không phụ trách đón tiếp Thẩm tổng, có lẽ cô có thể tự liên lạc với ngài ấy.

Bùi Quan: Tôi sợ anh ấy bận nên nghĩ là hỏi trước anh.

Không lâu sau, Tiểu Chung gọi video wechat cho cô.

Bùi Quan liếc qua nhìn Thẩm Tri Dư đang nằm trên giường trong ký túc xá chơi điện thoại. Cố đứng dậy khỏi ghế, ra ngoài, đến cửa cầu thang, bắt máy.

Chưa kịp để cô lên tiếng, Tiểu Chung ấp a ấp úng nói: “À… tôi xin phép nhắc trước cô một chút.”

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Tôi không thể nói rõ với cô nhưng có thể nhắc cô rằng hôm nay Thẩm tổng rất không vui, mong cô thông cảm.”

Bùi Quan cố gắng hỏi nguyên nhân đại khái, nhưng Tiểu Chung không nói thêm, lịch sự chào rồi chủ động cúp máy trước.

Nếu không được nhắc thì cũng không sao, nhưng khi nghe anh ta nói vậy, ngược lại trong lòng lại sinh ra sự ngạc nhiên.

Vừa vào phòng chưa lâu, nhận được tin nhắn wechat của Thẩm Hành Trạc gửi đến, lời nhắn ngắn gọn chỉ có hai chữ: “Ra ngoài đi.”

Trả lời xong tin nhắn, cầm túi chuẩn bị ra ngoài, bỗng nghe giọng Thẩm Tri Dư vang lên đột ngột: “Đi đâu vậy?”

Bùi Quan bước chân ngập ngừng, quay lại nhìn cô ấy: “Mình có hẹn bên ngoài.”

“Tối nay không về sao?”

“… Có lẽ là không về.”

Thẩm Tri Dư nhẹ nhàng đáp “ồ”, rồi gọi cô: “Quan Quan”

“Ừ.”

“Cậu trông mình giống kẻ ngốc lắm sao?”

Bùi Quan đứng hình. Im lặng trong chốc lát.

“Thôi bỏ đi.” Thẩm Tri Dư cười nhẹ. “Cậu đi đi.”

Như thể có một sự thật sắp được hé lộ.

Bùi Quan bắt đầu thở gấp, cố tỏ ra bình tĩnh trả lời một tiếng “ừm”, nắm lấy tay cầm cửa, hơi dùng lực mở cửa, bước ra khỏi ký túc xá.

Hai bên cánh cửa, cách nhau một đường ranh rõ rệt.

Từ ký túc xá đến cổng trường, Bùi Quan bước đi chậm rãi, đầu óc trống rỗng. Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên kia đường, cô mới gắng gượng sắp xếp lại chút suy nghĩ.

Không ngờ hôm nay người lái xe lại là Thẩm Hành Trạc. Trong ký ức, hình như đây là lần thứ hai anh ngồi vào ghế lái.

Điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt, mở cửa xe, ngồi xuống. Bùi Quan chủ động mở lời: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái, không đáp, hỏi: “Không phải nói hôm nay muốn rủ anh đi đâu đó sao?”

“… Vâng.”

“Đi đâu?”

Giọng anh bình thản, so với trước không gì khác. Nhưng điều kỳ lạ là, Bùi Quan vẫn rõ ràng cảm nhận được không khí u ám bao trùm trong xe.

Cô lí nhí báo cho anh một địa chỉ, không nói thêm câu nào nữa, ngồi yên một bên chờ anh khởi động xe. Tốc độ xe không nhanh không chậm, dần dần tiến về nơi quen thuộc.

Nghĩ đến lời Tiểu Chung nói không lâu trước đây. Bùi Quan tìm chủ đề, muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt khó chịu, cố gắng làm dịu anh.

“Nơi chúng ta đến hơi đơn sơ một chút, nhưng gần đó có một nhà hàng rất ngon… Em muốn trưa nay dẫn anh đi ăn, chỉ không biết anh có quen ăn mấy món kiểu quán vỉa hè không.”

Thẩm Hành Trạc không đáp lại. Bầu không khí ngay lập tức lạnh lẽo. Bùi Quan không nói nữa, hít thở chậm lại.

Hơn hai giở đồng hồ trên đường đi, họ không hề nói thêm câu nào thừa thãi.

Xe rẽ vào ngõ, theo chỉ dẫn Bùi Quan đưa trước đó, đậu ở một con hẻm phía bắc. Xuống xe, bước vào trong. Một căn nhà cấp bốn cũ kỹ hiện ra trước mắt.

Bùi Quan lục trong túi lấy chìa khóa, một tay nắm lấy ổ khóa gỉ sét, mở khóa thành thạo.

Mở cánh cửa sắt rỉ sét, nhường chỗ cho anh, nói: “Anh vào đi.”

Không khí trong nhà thoảng mùi bụi bặm và nội thất cũ kỹ, không dễ chịu.

Nhiều năm không đến, Bùi Quan chỉ cảm thấy mơ hồ.

Đi gần đến chiếc ghế sofa đơn kiểu cũ, hơi cúi người, lật tấm vải bông màu nâu phủ trên đó.

Bùi Quan nói: “Thật sự không có chỗ nào ngồi… Anh ngồi tạm chỗ này được không?”

Thẩm Hành Trạc đứng yên, không nhúc nhích. Anh mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tốn công tốn sức đưa tôi đến đây chỉ để ngồi đây thôi sao?”

“Đây là nơi em đã sống lúc nhỏ.” Bùi Quan nhẹ giọng giải thích. “Em dẫn anh đến để nói… về một vài chuyện của bản thân.”

“Muốn nói rồi?”

“Em không muốn giấu anh mãi.”

Thẩm Hành Trạc lạnh lùng cười nói: “Những chuyện em giấu tôi không ít đâu.”

Mãi đến lúc này Bùi Quan mới nhận ra sự khác thường của anh không phải vì người khác, có vẻ là vì cô.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, nghe anh lạnh lùng nói: “Nếu muốn nói thì nói từng chuyện rõ ràng đi—”

“Trước tiên nói về đêm hôm đó sao em lại lén lút gặp người khác ở dưới lầu mà giấu tôi.”

“Rồi kể cả chuyện hạ mình đến mức quỳ gối khẩu giao cho tôi.”

“Sao, lại muốn lừa tôi lấy gì đó đưa cho hắn à?”

“Bùi Quan, có lẽ dạo này tôi quá chiều em rồi.”

Từng câu từng chữ, Bùi Quan như bị sét đánh trúng.

Bình Luận (0)
Comment