Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 38

Cửa phòng khẽ mở, gió ẩm ướt ùa vào khiến màng nhĩ như bị châm chích, vang lên tiếng ù ù. Cả người lạnh lẽo, gần như không thở nổi. Bùi Quan lúc này chỉ cảm thấy ngột ngạt, giống như một con cá bị rã đông rồi lại bị phơi dưới ánh mặt trời.

Cảm giác nghẹt thở, xấu hổ, tê tái, thậm chí gần như là đau đớn. Cô chưa từng thấy Thẩm Hành Trạc như vậy. Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lẽo như băng, mang theo một tia u ám lạnh lùng. Chỉ riêng ánh mắt và lời nói của anh đã đủ để phá vỡ niềm tin duy nhất còn sót lại trong cô.

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: “Nói đi.”

Bùi Quan đứng yên tại chỗ, môi mím lại không tự chủ run rẩy, lời sắp thốt ra lại chỉ còn lại im lặng. Không khí trở nên đặc quánh, nặng nề như chết lặng.

“Mới nãy không phải còn muốn nói với tôi điều gì sao, sao giờ lại thành câm rồi.” Thẩm Hành Trạc vượt qua cô, ngồi xuống ghế sofa.

“Bùi Quan, nói đi.”

Thời gian trôi qua lâu lắm, cuối cùng Bùi Quan mới có thể khiến mình lên tiếng: “Thẩm…”

Chỉ một từ thôi, gần như tiêu tán hết tất cả sức lực của cô.

Thẩm Hành Trạc cười nhếch mép, nụ cười không tới mắt đã nhanh chóng biến mất: “Nếu em không nói được, vậy để tôi nói thay em.”

Bùi Quan nhìn vào mắt anh, cơ thể như cứng đờ. Anh vẫn giữ vẻ bình thản, không có gì thay đổi, nhưng cô không thể không cảm nhận được áp lực lạnh lẽo và xa cách chưa từng thấy mà anh dành cho cô.

Không khí u ám nặng nề đến mức đáng sợ, khiến người ta không chỉ hoảng sợ mà còn trở nên vô cảm.

“Em muốn bắt đầu từ đâu?” Thẩm Hành Trạc tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn cô: “Bắt đầu từ việc lấy thông tin về công ty Khởi Thịnh từ tôi? Hay là chuyện em và người anh trai họ Trình của em âm thầm liên kết với nhau?”

Bùi Quan nín thở, cuối cùng không tự chủ được mà giọng nói run rẩy: “Hóa ra anh đã biết hết rồi…”

“Em đã đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của mình rồi.”

“Anh đã biết hết rồi… sao còn để em ở lại bên cạnh anh lâu như thế?”

“Chẳng có lý do gì đặc biệt cả.” Thẩm Hành Trạc nói bằng giọng điệu bình thản. “Chỉ là cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tôi nghĩ là cũng chẳng sao nếu vui đùa cùng em.”

Bùi Quan cắn chặt môi, lưng thẳng tắp, không dám động đậy. Mồ hôi dần dần thấm vào vải áo, gió thổi qua khiến cô lạnh cóng trong chốc lát, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy nóng bừng vì sự nhục nhã và không thể tự kiềm chế.

Không cho cô thời gian trả lời, Thẩm Hành Trạc tiếp tục nói: “Bùi Quan, chuyện riêng của em không phải bí mật, chỉ cần tra một chút là có thể biết rõ.”

“Tôi chỉ không ngờ, em tiếp cận tôi không chỉ vì bản thân mình mà còn vì tên họ Trình đó.” Anh nói.

“… Không phải như vậy đâu.” Bùi Quan mơ màng lắc đầu.

“Nhà họ Trình mấy chục năm trước bắt đầu từ ngành vật liệu xây dựng, dù hiện tại họ đã chuyển hướng sang lĩnh vực mới nhưng vẫn có chỗ đứng trên thị trường. Mối quan hệ với công ty Khởi Thịnh rõ ràng là một mối quan hệ cạnh tranh.”

Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng bổ sung: “Đây là một đoạn trong tài liệu điều tra.”

“Thẩm Hành Trạc, em hy vọng anh có thể tin em, em thật sự không biết chuyện này… và em chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm gì để lừa dối anh.” Bùi Quan cảm thấy vô cùng bất lực.

“Cho tôi một lý do để tin em.”

Bùi Quan hé miệng, nhưng không nói được gì. Giờ đây, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lời nói của mình chẳng khác gì biện hộ, huống hồ gì nói để khiến anh tin tưởng.

“Trong tài liệu còn một đoạn nữa, liên quan đến chuyện tình cảm của hắn ta. Em muốn nghe không?”

Bùi Quan đầu óc trống rỗng.

“Hắn ta hai năm qua không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào.” Thẩm Hành Trạc ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. “Sao, hắn ta đang chờ em? Hay là em đang chờ hắn ta?”

“Em và Trình Úc chưa bao giờ có quan hệ như anh nghĩ.”

“Vậy em nói tôi biết, tôi đang nghĩ mối quan hệ giữa em và hắn ta là gì.”

Không khí tràn ngập sự im lặng vô tận. Thẩm Hành Trạc dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, anh đưa tay vào túi áo khoác định rút một điếu thuốc, nhưng nhận ra hộp thuốc vẫn để lại trên xe liền thôi.

Ban đầu, anh không phải không hề biết về sự tồn tại của Trình Úc, nhưng anh không tìm hiểu kỹ vì anh nghĩ là không cần thiết.

Khi biết cô tự ý chuyển tài liệu cho một người đàn ông khác, điều tra ra họ có mối quan hệ sâu xa nhưng không phải là quan hệ mập mờ, đó cũng là lý do anh không tiếp tục tìm hiểu nữa. Nhưng cô lại lén lút gặp Trình Úc dưới lầu mà không nói cho anh biết.

Có nhiều chuyện không cần phải vạch trần, nhưng sau khi tự nhiên lan tỏa, mọi chuyện lại trở nên khác biệt. Anh chưa bao giờ là một người thánh thiện. Không thể không tính toán kỹ càng.

Thời gian trôi qua lâu đến mức Bùi Quan nghĩ rằng chỉ còn lại sự im lặng vĩnh viễn, anh mới lên tiếng: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Cảm giác đau thắt tim đột ngột. Sự tự tôn duy nhất còn sót lại khiến cô không thể tiếp tục nhượng bộ hoặc giải thích thêm.

Cô chợt ngẩn ra, Bùi Quan nhẹ giọng nói: “Mãi giấu anh, lừa anh là lỗi của em, anh đối với em luôn rất tốt, nhưng Trình Úc… anh ấy thật sự không liên quan đến chuyện này. Từ đầu đến cuối chỉ là em cầu xin anh ấy giúp đỡ, mong anh đừng làm khó anh ấy.”

“Làm khó hắn ta?” Thẩm Hành Trạc cười lạnh. “Điều tra hắn ta là làm khó hắn ta ư?”

“Thẩm Hành Trạc, em không phải là ý đó…”

Anh nhìn cô một lúc, rồi thay đổi chủ đề: “Chẳng phải em nói đối với em sao cũng đều được à?”

“Qua đây.” Anh lạnh lùng ra lệnh. “Để tôi xem em vì hắn ta có thể làm tới mức nào.”

Từ lúc vào cửa đến giờ, từ ánh mắt đến từng câu nói của anh đều có thể dễ dàng phá vỡ bức tường kiên cố trong lòng cô.

Cuối cùng, những gì hiện ra trước mắt anh chính là một trái tim tr*n tr** và yếu đuối, chỉ cần anh muốn, một cái vẫy tay là có thể bóp nát.

Bùi Quan tiến lại gần, trong lòng nghĩ, cô đã thua cược rồi. Giữa họ, mối quan hệ tưởng như vững chắc, thực tế chỉ như một lớp lông vũ mỏng manh, một mũi kim cũng có thể xuyên thủng.

Cô chỉ là vẫn hy vọng vào vận may. Quỳ xuống trên chiếc ghế sofa đầy bụi, Bùi Quan run rẩy đưa tay ôm lấy vai anh, ngẩng mặt lên muốn hôn anh.

Đôi môi anh lạnh lẽo hơn bao giờ hết, chạm vào như lớp băng giữa mùa đông sâu thẳm. Nụ hôn này không kéo dài lâu, Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu tránh đi, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, ngừng lại, kéo cô ra cách một khoảng.

Bốn mắt nhìn nhau, anh có thể thấy rõ ánh mắt vô vọng đầy hơi nước trong mắt cô. Không phải là anh không nhận ra, cô đang dùng cách này kiên cường chống lại anh trong một cuộc đấu tranh vô hình.

Anh từ trong túi áo lấy ra chiếc USB đã chuẩn bị sẵn, đặt sang một bên. “Đây là thứ em muốn.”

Bùi Quan theo động tác của anh, ánh mắt chuyển hướng, nhưng không còn sự sống trong đôi mắt ấy nữa.

Thẩm Hành Trạc không muốn ở lại lâu, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, anh bình tĩnh nói: “Để có được những thứ này mà không tiếc phải lên giường với tôi, suốt thời gian qua tôi đã làm khó em rồi. Sau này nếu em cần gì, có thể liên lạc với Tiểu Chung, cậu ta sẽ giúp em. Coi như tôi bồi thường cho em.”

Bùi Quan không biểu cảm gì, gọi anh lại: “Thẩm Hành Trạc.”

Tay anh nắm chặt tay cầm cửa, hơi dừng lại, Thẩm Hành Trạc quay đầu nhìn cô.

“Anh không nợ em gì cả, không cần phải bồi thường cho em. Từ đầu đến cuối đều là em tự nguyện.” Bùi Quan nói thật nhẹ: “Còn về chuyện nhà họ Trình và quan hệ giữa em với Trình Úc… những gì em nói với anh lúc nãy đều không phải dối trá. Đó là lời giải thích của em.”

Khoảng không gian bỗng tràn ngập tiếng ồn trắng.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cách lãnh đạm: “Lời giải thích này có còn quan trọng không?”

Bùi Quan cắn môi không nói gì rồi đột nhiên nhận ra.

Phải rồi. Hình như… không còn quan trọng nữa.

Có lẽ từ khoảnh khắc này. Cô đã trở thành quá khứ của anh.

Cô ngồi trong phòng gần hai giờ, bất động cho đến khi cơ thể tê cứng. Thời tiết u ám, bên ngoài có vẻ sắp mưa. Bùi Quan nghe thấy tiếng gió thổi rì rào, cuối cùng cũng tìm lại được một chút lý trí.

Cô từ từ cầm chiếc USB lên, bỏ vào túi rồi lảo đảo bước ra ngoài. Chiếc xe đỗ ở cuối con hẻm tối, không phải chiếc xe mà sáng nay Thẩm Hành Trạc lái.

Tiểu Chung đứng bên xe chờ đợi, chú ý thấy Bùi Quan tiến lại gần, vòng qua thân xe và mở cửa ghế sau cho cô.

Bùi Quan đứng yên tại chỗ vài giây. Cô biết rằng ở đây không thể bắt taxi và cũng không có trạm xe buýt hay tàu điện ngầm gần. Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô không còn đủ sức để cân nhắc hay nói nhiều, vì vậy cũng không từ chối.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với anh ta một câu cảm ơn rồi cúi người ngồi vào ghế sau.

Cài dây an toàn, Tiểu Chung nhìn cô qua gương chiếu hậu vài giây, do dự một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cô Bùi, cô có ổn không?”

Bùi Qua miễn cưỡng cười đáp: “… Tôi không sao.”

“Thẩm tổng còn có việc nên đi trước một bước, tôi đến đón cô.”

“Làm phiền anh rồi.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh trên đường.

Tiểu Chung ngập ngừng lên tiếng: “Thật ra chuyện này là lỗi của tôi… Tối hôm đó tôi làm mất một vật quan trọng ở Trung Cốc, sau đó định đi kiểm tra camera giám sát, rồi vô tình thấy… Xin lỗi, vì công việc, tôi phải báo cáo với Thẩm tổng.”

Bùi Quan ngẩn người một chút. “Tôi cứ nghĩ…”

Cô nghĩ rằng Thẩm Hành Trạc đã cử người theo dõi cô và Trình Úc nên mới phát hiện ra tối hôm đó cô gặp Trình Úc dưới lầu.

“Cứ nghĩ gì?”

“… Không có gì.”

Tiểu Chung hiểu ý cô không muốn nói thêm, bèn giải thích: “Thật ra Thẩm tổng đã biết từ lâu là cô có liên hệ với anh Trình đó. Nhưng thực tế, ngoài việc tôi nhận nhiệm vụ điều tra thông tin của đối phương, tôi không nhận được chỉ thị gì khác.”

“Nói cách khác, Thẩm tổng vốn dĩ không có ý định làm gì cô hay là đối với anh Trình.”

Bùi Quan lúc đầu không hiểu, rồi bỗng nhiên cô nhận ra, dần dần hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh ta. Giữa cô và Thẩm Hành Trạc trước đây hình như luôn duy trì một sự cân bằng cực kỳ mỏng manh.

Cô luôn nghĩ anh không biết gì, hoặc đúng hơn, cô tự lừa dối mình, cố gắng giả vờ tin rằng anh không hề hay biết.

Tối hôm đó, cuộc gặp gỡ vội vã với Trình Úc dưới lầu, cộng thêm việc cô tự cho là mình che giấu kín kẽ, cuối cùng đã phá vỡ sự cân bằng ngầm giữa hai người.

Anh đã từng nói với cô rằng có những chuyện anh có thể không để tâm, nhưng có những chuyện thì anh không thể. Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu câu nói ấy có ý nghĩa gì, giờ đây cuối cùng cô cũng hiểu. Cổ họng cô đắng nghét.

Im lặng rất lâu, Bùi Quan nói: “Làm phiền anh đưa tôi tới Trung Cốc.”

“Cô… muốn… thu xếp hành lý à?”

“Ừm, tôi không còn lý do gì để ở lại bên cạnh anh ấy nữa rồi.”

Mối quan hệ này, dù là bắt đầu hay kết thúc, chưa bao giờ là do cô quyết định. Trò chơi mập mờ này, cô thua thảm hại.

Bùi Quan thừa nhận, câu nói: “Chỉ là cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tôi nghĩ là cũng chẳng sao nếu vui đùa cùng em” đã hủy hoại hoàn toàn linh hồn vốn đã tan nát của cô.

Không còn chỗ để trốn, cuối cùng chỉ còn lại những thương tích đầy mình.

Kéo hành lý trở lại ký túc xá, phát hiện ra rằng Thẩm Tri Dư không có mặt ở trong đó. Nghe Tiết Nhất Nhuỵ nói, cô ấy đã xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn từ ba ngày trước, cộng thêm cuối tuần sẽ không về trong năm ngày tới.

Bùi Quan đã kiệt sức, yếu ớt đáp lại một câu rồi không hỏi thêm gì nữa. Cô đặt chiếc vali vào góc phòng, leo lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô cần phải ngủ một giấc thật ngon để những cảm xúc và ký ức, dù là đáng nhớ hay không đều có thể bị quên lãng trong giấc mơ.

Bùi Quan không ăn uống gì và đã ngủ suốt một ngày rưỡi.

Tối chủ nhật, Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên thật sự lo lắng rằng cô sẽ gặp chuyện gì đó, sau khi thảo luận, họ quyết định đánh thức cô dậy và hỏi thăm tình hình.

Tiết Nhất Nhuỵ tháo dép, bước lên thang gác, leo lên giường của Bùi Quan, cử động thân thể, tiến lại gần và vỗ nhẹ vào vai cô. Không hề có phản ứng.

Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên cô, vẫn không có phản ứng. Cả hai nhìn nhau, đều có chút hoảng loạn. Tiết Nhất Nhuỵ dùng mu bàn tay chạm vào trán của Bùi Quan, phát hiện cô sốt rất cao.

Chu Nghiên thấy vậy liền thay giày, chạy nhanh ra ngoài gọi bảo vệ xuống dưới gọi xe cứu thương. Khi đưa cô lên xe cứu thương và chạy đến bệnh viện, lo xong tất cả mọi chuyện tới gần sáng mới kết thúc.

Bùi Quan được đưa vào phòng bệnh, tay được truyền dịch hạ sốt, mãi đến sáng sớm mới từ từ tỉnh lại.

Khi mở mắt, cô cảm thấy mơ màng. Không biết mình đang ở đâu, không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã trải qua những gì.

Bùi Quan cảm thấy mơ hồ, trái tim như trống rỗng, cô cảm thấy cơ thể và tâm trí đều rất khó chịu. Những cảm xúc tiêu cực liên tiếp xuất hiện, như thể cô đang rơi vào vòng xoáy của một đầm lầy lạnh giá. Nỗi đau này phần lớn đến từ tinh thần, cô không thể hiện ra ngoài.

Tiết Nhất Nhuỵ, đang nằm cạnh giường, không ngủ sâu, nhận thấy cánh tay của Bùi Quan động đậy nên tỉnh lại ngay lập tức.

Cô nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Bùi Quan, lo lắng hỏi: “Quan Quan, cậu vẫn còn khó chịu à?”

Chu Nghiên, đang ngủ trên ghế sofa, nghe thấy liền ngồi dậy, tiến lại gần và nhìn về phía Bùi Quan.

Bùi Quan cố mở miệng, nhưng cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể nói thành lời, như thể có một đám lửa mắc kẹt trong người, không thể nào xả ra được.

Tiết Nhất Nhuỵ lập tức rót cho cô một cốc nước ấm, giúp cô dựa lưng vào đầu giường.

Bùi Quan dựa vào sự trợ giúp của cô ấy, uống một ngụm nước, ho vài tiếng, giọng khàn khàn hỏi: “Sao mình lại ở trong bệnh viện vậy?”

Chu Nghiên tiếp lời: “Cậu đã ngủ li bì gần hai ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh. Tối qua, mình và Nhất Nhuỵ phát hiện cậu bị sốt. Bọn mình lo lắng lắm nên đã đưa cậu đến bệnh viện. Bác sĩ nói, cậu suýt nữa bị viêm phổi.”

Bùi Quan siết chặt cốc nước, ngừng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn.

“Đừng khách sáo với chúng mình như vậy.” Tiết Nhất Nhuỵ lo lắng nói: “Nhưng mà Quan Quan, có chuyện gì xảy ra với cậu à?”

“Không có gì đâu… Có thể là mấy hôm trước mình bị ướt mưa, bị cảm chút thôi.”

Biết cô không muốn nói thêm, Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên cũng không hỏi tiếp.

Cả hai chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, sau đó Chu Nghiên đi ra ngoài mua bữa sáng, còn Tiết Nhất Nhuỵ lo liệu cho Bùi Quan rồi ra ngoài lấy nước nóng.

Bùi Quan nằm thẳng trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà một lúc. Chưa đầy vài phút sau, cô cảm thấy có người đẩy cửa vào. Cô tưởng là họ đã về, quay đầu lại nhìn thì thấy người vào là Trần Sở Diệc, cô không khỏi ngẩn ra.

Không ngờ anh ta lại đến sớm như vậy. Trần Sở Diệc tiến lại gần giường bệnh, ngồi xuống ghế, đặt hộp cơm mang theo sang một bên, rồi nói: “Sao không biết tự chăm sóc bản thân thế?”

Bùi Quan nghe ra sự quan tâm lúng túng của anh ta, nở một nụ cười yếu ớt: “Bị ốm chẳng phải chuyện bình thường sao? Nhưng anh làm sao biết tôi nhập viện?”

“Xe cứu thương tối qua đậu dưới tòa nhà của mấy em, ồn ào như vậy, không nghe thấy cũng khó.”

“… Tin tức đã lan ra rồi à?”

“Ừ. Nói đủ thứ, có người còn bảo là em tự tử không thành.”

Bùi Quan vốn không bận tâm tới những lời đồn đại, nhưng nghĩ một lát lại hỏi: “Ai nói cho anh biết tôi ở bệnh viện này?”

“Thẩm Tri Dư.”

Bùi Quan chợt hiểu, trong lòng không biết phải nói gì.

“Giữa hai người có chuyện gì sao, có mâu thuẫn à?”

“Rõ ràng đến vậy sao?” Bùi Quan mỉm cười chua xót.

“Tối qua ký túc xá đóng cửa, tôi không ra được. Thẩm Tri Dư không ở trường, muốn đến đây cũng dễ.” Trần Sở Diệc nói: “Nếu không có mâu thuẫn, cô ấy sẽ không tới mức đêm khuya nhắn tin cho tôi, nhờ tôi sáng nay đến thăm em.”

Bùi Quan không muốn nói thêm về chuyện này, liền chuyển chủ đề: “Cảm ơn anh đã thay cậu ấy đến đây.”

Trần Sở Diệc nhìn cô thật lâu: “Dù không có tin nhắn của cô ấy, tôi cũng sẽ đến. Em sao lại không hiểu?”

“Tôi hiểu hết rồi.” Bùi Quan nói: “Vậy nên càng phải cảm ơn anh.”

Trần Sở Diệc không nói gì nữa. Im lặng bao trùm.

Trần Sở Diệc mở nắp hộp cơm, lấy cháo trắng và món ăn phụ ra: “Ăn sáng đi.”

Bùi Quan do dự một chút, nhận lấy bát đũa, định cảm ơn lần nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt có vẻ lạnh lùng của anh ta, cuối cùng không nói ra lời.

Thực ra, cả hai đều hiểu, những câu khách sáo quá mức chỉ là sự xa lánh ngấm ngầm đối với nhau. Có những lúc, đôi khi nói ra còn đau đớn hơn là không nói gì.

Thẩm Hành Trạc mặc chỉnh tề và xuống lầu, đi thẳng đến bàn ăn và ngồi xuống. Anh nhận cốc cà phê mà dì Trần mang đến, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Chẳng bao lâu sau, từ góc cầu thang vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, bóng dáng của Thẩm Tri Dư từ xa dần dần tiến lại gần.

Thẩm Tri Dư ngồi xuống đối diện, chủ động chào hỏi: “Chú út, chào buổi sáng.”

Thẩm Hành Trạc khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Cô xé một miếng bánh mì nướng cho vào miệng nhai, Thẩm Tri Dư lên tiếng: “Chú út.”

“Có chuyện gì?”

“Chú không hỏi tại sao mấy hôm nay cháu lại xin nghỉ học à?”

Thẩm Hành Trạc khẽ liếc mắt lên, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, không trả lời mà hỏi lại: “Thức khuya à?”

“Vâng… Có vài chuyện không nghĩ thông nên không ngủ được.”

“Đó là lý do xin nghỉ học của cháu đấy à?”

“Có thể nói là như vậy, nhưng không hoàn toàn là thế.”Thẩm Tri Dư dừng lại một chút. “Chỉ là cảm thấy gần đây rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Thẩm Hành Trach liếc cô một cái: “Lần này chú sẽ không nói với bố mẹ cháu, nhưng lần sau phải chú ý.”

Thẩm Tri Dư đáp vâng.

Ăn sáng đến một nửa, Thẩm Tri Dư cầm điện thoại lên, lướt qua nhóm wechat bốn người của ký túc xá, chậm rãi kéo lại các tin nhắn.

Nội dung không nhiều, chủ yếu là tin nhắn của Tiết Nhất Nhuỵ gửi cho Bùi Quan về bài giảng của các thầy cô môn chuyên ngành, thi thoảng có vài câu chuyện thường ngày.

Lướt đến tin nhắn cách đây nửa giờ, Thẩm Tri Dư nhìn thấy nội dung trên đó, bất giác nhíu mày.

Cô dừng lại vài giây, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Trạc: “À… Chú út.”

“Có chuyện thì nói đi.”

“Mấy hôm trước cậu ấy bị bệnh nằm viện, hôm nay không có ai ở bệnh viện với cậu ấy, cháu đang nghĩ có nên đi thăm cậu ấy không?”

Im lặng một lúc.

Thẩm Hành Trạc nói: “Bạn bè thăm nhau là lễ phép thường tình, chuyện này chú không cần phải dạy cháu.”

“Chú có muốn đi cùng cháu không?” Thẩm Tri Dư thử hỏi.

“Cô ấy là bạn của cháu chứ không phải bạn của chú.”

Cảm thấy không thể tiếp tục hỏi, Thẩm Tri Dư đành từ bỏ. Cô không còn tâm trạng ăn nữa, uống hết một cốc sữa rồi tự mình quay lại tầng trên.

Trong đầu cô thoáng qua suy nghĩ muốn đến bệnh viện ngay bây giờ và càng lúc càng mạnh mẽ. Sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định từ bỏ.

Ở dưới lầu, Tiểu Chung đẩy cửa bước vào, tay cầm một chiếc hộp gỗ bạch dương.

Nhìn thấy Thẩm Hành Trạc, anh ta bước đến, nhẹ nhàng đặt chiêc hộp lên mép bàn: “Thẩm tổng, đây là những thứ trước đó cô Bùi nhờ tôi trả lại cho ngài.”

Anh ta dừng lại một chút, từ túi quần lôi ra hai tấm thẻ, đặt lên trên hộp: “À đúng rồi… còn có cái này, thẻ ngân hàng và thẻ ra vào của Trung Cốc. Mấy hôm nay ngài không ở Thanh Xuyên nên tôi đã giữ đồ này cho ngài.”

Thẩm Hành Trạc không nhìn vào những đồ trên bàn, chỉ dặn dò: “Tìm thời gian làm thủ tục chuyển nhượng căn hộ ở Trung Cốc đi.”

Tiểu Chung có chút khó xử: “Giấy tặng nhà đã đưa cho cô Bùi xem từ lâu rồi nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý ký, có lẽ lần này cũng không đồng ý…”

“Tôi chỉ cần kết quả thôi.”

“Tôi hiểu rồi. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài đợi ngài.”

Theo lời dặn của bác sĩ, Bùi Quan đã ở lại bệnh viện để theo dõi trong bốn ngày. Vào sáng ngày thứ năm, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.

Tiết Nhất Nhuỵ và Chu Nghiên vốn định xin nghỉ để đến đón cô nhưng bị Bùi Quan từ chối một cách khéo léo. Cô tự mình làm thủ tục xuất viện, đi thang máy xuống tầng dưới, ra ngoài cổng bệnh viện và đi về phía đối diện bệnh viện. Xe của Trình Úc đậu ở đó.

Băng qua vạch sang đường đi đến gần xe, cô mở cửa ghế phụ cúi người ngồi vào. Ngay trước khi đóng cửa xe, ánh mắt cô vô tình liếc về phía đối diện đường ở phía sau, như thể thấy một chiếc xe quen thuộc, cơ thể hơi cứng lại.

Trình Úc nhìn cô nghi hoặc: “Sao vậy?”

Bùi Quan thu ánh mắt lại, mím môi, cười tự giễu: “Không có gì, chắc là nhìn nhầm thôi.”

Trình Úc không hỏi thêm gì, khởi động xe, lái về hướng khu quốc tế Giang Cảnh. Trên đường đi, anh hỏi cô: “Mấy ngày anh không ở Thanh Xuyên, sao em lại tự khiến mình vào bệnh viện thế?”

“Chỉ là vô tình bị cảm lạnh thôi, không cần lo lắng cho em.”

Khi dừng đèn đỏ, Trình Úc nhân tiện liếc nhìn cô, thấy một khuôn mặt không chút huyết sắc, không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Em có chuyện gì không nói với anh à?” Anh hỏi.

“Gần đây chuyện lớn nhỏ gì cũng có, em không thể nói hết với anh được.”

“Đừng chuyển chủ đề.” Trình Úc nhíu mày. “Là có chuyện gì với bên Thẩm Hành Trạc phải không?”

“Không có.” Bùi Quan lắc đầu: “Mọi thứ đã xong, sau này em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.”

“Vẫn là thứ anh ta đưa cho em sao?”

“Vâng, là thứ anh ấy đưa cho em.”

“Quả nhiên.” Trình Úc nói: “Biết em bây giờ giống cái gì không?”

“… Giống gì?”

“Giống như tuần đầu tiên đau khổ nhất sau khi vừa thất tình.”

Bùi Quan không nói gì nữa.

Đèn xanh sáng lên. Trình Úc khởi động xe, bình thản nói: “Thật ra kết quả bây giờ là tốt nhất, sớm chấm dứt cũng không hại gì cho em. Thẩm Hành Trạc hoàn toàn không phù hợp với em.”

“Có nhớ em đã từng nói với anh câu gì cách đây hai năm không?” Bùi Quan tiếp lời anh.

“Câu gì?”

“Chu Nhiễn căn bản không phù hợp với anh.” Bùi Quan nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu hơi cứng nhắc. “Hai năm trôi qua rồi, anh cũng không làm lành được, phải không? Thực tế chứng minh, ép người không bao giờ có kết quả tốt.”

Không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt. Sau một hồi im lặng, cả hai đều không muốn nói gì nữa.

Cả đoạn đường không ai lên tiếng. Xe rẽ vào khu quốc tế Giang Cảnh, dừng lại ở dưới lầu.

Trước khi xuống xe, Bùi Quan gọi Trình Úc lại: “Anh giận rồi à?”

Trình Úc liếc cô một cái: “Trong mắt em, anh lại có tính tình nhỏ mọn như vậy sao?”

Bùi Quan chớp mắt hai cái, rồi cúi đầu: “Xin lỗi… mấy ngày nay em hơi khó kiểm soát cảm xúc.”

“Có gì mà phải xin lỗi anh chứ?”

“… Em cũng không biết sao mình lại thế này.” Bùi Quan thì thào. Mỗi lần nghĩ đến hoặc nhắc đến chuyện liên quan đến Thẩm Hành Trạc, cô luôn dễ dàng rơi vào trạng thái thất thần. Trong tiềm thức, cô thậm chí không muốn đối mặt với nó.

Trình Úc thu lại vẻ lười biếng thường ngày, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. “Bùi Quan, có một số chuyện anh có thể chỉ nói với em một lần thôi.”

Bùi Quan ngẩn ra nhìn anh.

“Anh biết em trưởng thành hơn so với những người cùng lứa tuổi. Nhưng dù sao, em vẫn là lần đầu yêu đương.”

“Là anh trai, anh hy vọng mối tình đầu của em ít nhất phải rõ ràng, chứ không phải là mối quan hệ mập mờ, không tên không tuổi bên cạnh một người đàn ông. Nên anh mới nói, Thẩm Hành Trạc kiểu người như vậy căn bản không phù hợp với em.”

“Em hiểu ý anh không?” Trình Úc hỏi.

“Đây là kết quả tốt nhất giữa em và anh ta.”

Trôi qua hơn nửa tháng, Bùi Quan đã dần phục hồi trạng thái, không còn uể oải như lúc ban đầu nữa.

Trong thời gian này, Tiểu Chung đã liên lạc với cô một lần, nói rằng muốn gặp mặt để bàn về việc chuyển nhượng căn hộ ở Trung Cốc.

Bùi Quan tất nhiên không đồng ý, cô tìm một lý do thoái thác để không gặp mặt. Sau đó, Tiểu Chung lại nhắc cô thêm hai lần qua wechat nhưng cô giả vờ không nhìn thấy, không hồi đáp lại tin nhắn của anh ta.

Mối quan hệ vốn đã được xác định là một giao dịch đã kết thúc. Những gì cô đáng có cô đã nhận đủ, chẳng còn gì để lấy thêm từ anh.

Gần đây, Bùi Quan và Trình Úc đã đến Trân Hải gặp luật sư Tiết một chuyến. Ba người đã trò chuyện cả buổi chiều trong phòng, sắp xếp lại các chứng cứ hiện có trong tay, rồi tiếp tục bổ sung những chi tiết còn thiếu. Cơ hội thuận lợi, về những chuyện xảy ra năm đó, dường như sắp được làm sáng tỏ.

Vào chiều thứ năm, câu lạc bộ trống mà Thẩm Tri Dư tham gia có một buổi biểu diễn tạm thời tại hội trường triển lãm văn hóa gần trường.

Cô ấy đã luyện tập cả buổi sáng, sau đó vội vã đi trang điểm, đến nơi mới phát hiện quên mang thẻ sinh viên.

Không có giấy tờ chứng minh thân phận, không thể xác nhận thông tin cá nhân, nên không thể chính thức lên sân khấu biểu diễn.

Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Tri Dư gọi điện cho Tiết Nhất Nhuỵ. Tiết Nhất Nhuỵ có một công việc bán thời gian nên đã nhờ Bùi Quan giúp chuyện này.

Bùi Quan không nghĩ ngợi nhiều đồng ý ngay, tìm thẻ sinh viên của Thẩm Tri Dư rồi gọi taxi đến đó.

Kể từ khi xin nghỉ quay lại, Thẩm Tri Dư đã thuê một căn hộ gần đối diện trường. Thời gian gần đây, trừ khi cần thiết, cô ấy hầu như không quay lại ký túc xá nữa. Hai người ít gặp nhau hơn, giao tiếp cũng trở nên ít dần. Mối quan hệ giữa họ cứ thế duy trì trong sự lạnh nhạt.

Xe quẹo qua vài con phố, cuối cùng dừng lại gần hội trường triển lãm. Bước vào hội trường, qua một hồi tìm kiếm, Bùi Quan đã nhìn thấy Thẩm Tri Dư đang cúi người điều chỉnh nhạc cụ trên sân khấu. Cô không do dự, bước nhanh đến gần.

Thẩm Tri Dư lập tức nhận ra bóng dáng của Bùi Quan. Cô dừng lại động tác, quên luôn việc đứng thẳng, vẫn giữ tư thế cúi người mà nhìn về phía cô.

Bùi Quan đứng lại cách cô vài bước. Mở miệng, vừa định nói gì đó với cô ấy, vô tình nhìn lên trần nhà, phát hiện khung sắt trên cao đang chao đảo.

Chưa kịp phản ứng, khối sắt rơi xuống trong tích tắc, Bùi Quan lập tức lao về phía trước, không suy nghĩ nhiều, ôm lấy Thẩm Tri Dư.

Khung sắt đổ ập vào người cô, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất. Sàn nhà xuất hiện vài vết nứt rõ ràng.

“Quan Quan—”

Bùi Quan lần thứ hai vào bệnh viện trong tháng này. Cùng một địa chỉ, nhưng khác tầng, phòng khám cũng khác. Ban đầu, cô còn không quen với mùi thuốc khử trùng lan tỏa khắp bệnh viện, nhưng dần dần cũng đã quen. Cô đã thực hiện đủ các xét nghiệm lớn nhỏ, khi kết quả được đưa ra, nhân viên y tế vào để hỏi thăm.

Sau khi tiêm thuốc và xử lý xong công việc với những nhân viên đến từ phòng triển lãm để giải quyết sự cố khẩn cấp, trong phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Quan và Thẩm Tri Dư.

Cả hai lúc đầu im lặng rất lâu. Thẩm Tri Dư chớp mắt hai cái, mắt đỏ ngầu, giọng mang đầy âm mũi: “Này, cậu sao lại cứu mình? Cậu có nghĩ đến sự nguy hiểm không, nếu chẳng may đập trúng đầu thì sao?”

Bị Quan cố gắng kiềm chế cơn đau, nhẹ nhàng nói: “Mình chỉ muốn làm theo trái tim mách bảo.”

“… Ý cậu là gì?”

“Cậu là người bạn quan trọng nhất đối với mình, không đúng sao?”

“Mình không tin.” Thẩm Tri Dư hít một hơi: “Nếu cậu thật sự quan tâm đến mình, cậu đã không nói dối mình.” 

“Tri Dư… mình xin lỗi. Vì một số lý do, mình buộc phải làm như vậy.”

“Vậy nếu mình không phát hiện ra, cậu định giấu mình đến bao giờ?”

Bị Quan nói: “Thực ra, mình có ý định giấu cậu. Mình và Thẩm… à, mình và chú út của cậu sẽ không lâu dài. Mình không muốn vì mối quan hệ này, dù bất kể quả thế nào đi chăng nữa đều làm tổn hại tình bạn giữa chúng ta.”

Thẩm Tri Dư nhìn cô một lúc, không ngờ cô lại trả lời như vậy: “Tại sao lại không lâu dài?”

“Giữa bọn mình không có tình cảm gì, chỉ là một giao dịch thuần túy thôi.”

“Cậu nói với mình những điều này, không sợ mình sẽ coi thường cậu sao?”

“Cậu sẽ không đâu.” Bùi Quan kiên định nói: “Cậu tin mình như mình cậu vậy.”

“Nhưng mình vẫn rất giận.”

“Mình biết… nên mình đã nghĩ đợi cậu nguôi giận rồi mình sẽ nói rõ với cậu. Chỉ là không ngờ cậu lại đột ngột chuyển đi… khoảng thời gian này mình lại có chút bận rộn nên mãi không tìm được cơ hội để trò chuyện với cậu về chuyện này.”

Ngoài phòng bệnh, qua khe cửa phòng nửa mở, Tiểu Chung liếc mắt nhìn vào bên trong. Trước mắt chỉ có những bức tường trắng, không thấy gì khác.

Càng như vậy, âm thanh cuộc trò chuyện của hai người trong phòng càng được khuếch đại vô hạn, nghe thấy từng lời rõ ràng.

Tiểu Chung căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh mình: “Thẩm tổng… chúng ta đi chứ?”

Bây giờ mà vào, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy lúng túng.

Thẩm Hành Trạc không đáp lại, sắc mặt vẫn như mọi khi, không vui không buồn, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả bình thường.

Không thể phân biệt được cảm xúc của anh, Tiểu Chung đành im lặng, đứng bên cạnh chờ đợi.

Vài phút trôi qua, cuộc trò chuyện bên trong vẫn tiếp tục. Sự kiên nhẫn của Thẩm Hành Trạc dần dần cạn kiệt, anh không còn tiếp tục đợi nữa.

Anh đưa tay, đẩy cửa phòng rồi bước vào một cách dứt khoát.

Bình Luận (0)
Comment