Gần đến kỳ thi cuối kỳ, các môn học lần lượt kết thúc.
Vế thương của Bùi Quan đã có sự cải thiện, không còn nằm trong ký túc xá nghỉ ngơi nữa, cố gắng bỏ qua những suy nghĩ tạp niệm, cả ngày chỉ cắm đầu vào thư viện ôn bài.
Bên phía Trình Úc vẫn không có tin tức gì. Đã kiên nhẫn chờ đợi suốt nhiều năm, tình hình giờ đây đã đến mức này, Bùi Quan không hề cảm thấy vội vã. Những gì cần làm đã làm xong, giờ đây điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi tin tức tốt lành.
Trong suốt thời gian qua, cô chưa gặp lại Thẩm Hảnh Trạc cũng không nghe được bất kỳ thông tin nào liên quan đến anh.
Thẩm Tri Dư thấy trạng thái tê liệt như xác sống của cô, tự nhiên sẽ không chủ động nhắc đến những chuyện này.
Nguồn tin đã bị cắt đứt, vì thế, những dấu vết về sự tồn tại của anh bắt đầu từ từ biến mất, cuộc sống của cô dần dần trở lại quỹ đạo. Nhưng chỉ có Bùi Quan mới biết, thứ mà theo thời gian phai nhạt chỉ là vẻ bề ngoài.
Dù là Thẩm Hành Trạc hay những ký ức anh mang đến, nếu có thể dễ dàng quên đi thì anh đã không còn là Thẩm Hành Trạc nữa.
—
Sáng thứ sáu, Bùi Quan dọn dẹp xong sách vở, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá để đến thư viện thì nhận được cuộc gọi từ Bùi Tranh, người đã nhiều tháng không liên lạc.
Nhìn qua màn hình điện thoại, cô không do dự, vuốt nhẹ vào nút nhận cuộc gọi. Cuộc gọi được kết nối. Trước khi cô kịp lên tiếng, đầu bên kia, Bùi Tranh lên tiếng trước, giọng điệu không mấy hòa nhã: “Bùi Quan, chị có nhớ là mình còn một người em trai không?”
Bùi Quan không muốn dây dưa lâu với cậu, trực tiếp hỏi: “Gọi cho chị có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho chị sao?”
“Trừ khi là đòi tiền, còn lại em không có lý do gì để gọi.”
Im lặng một lúc lâu, Bùi Tranh ho khan một tiếng, rồi nói cứng ngắc: “Cô đang nằm viện.”
“Vậy thì sao?” Bùi Quan chờ cậu nói tiếp.
“Tôi xin nghỉ để đưa cô đi khám ở Thanh Xuyên.” Bùi Tranh nói. “Nếu chị còn chút lương tâm, mau qua đây thăm cô một chút.”
Cuộc gọi bị cắt đứt. Màn hình lại sáng lên, là địa chỉ bệnh viện và số phòng mà Bùi Tranh gửi đến.
Bùi Quan đứng ngây ra một lúc lâu, hồi phục lại tinh thần, đặt sách lên bàn, rồi đi thẳng ra ngoài. Đến cổng trường, cô vẫy một chiếc taxi.
Khoảng bốn mươi phút sau, xe dừng lại gần nơi cần đến. Đây đã là lần thứ ba cô vào bệnh viện này trong thời gian gần đây. Bùi Quan bước qua hành lang quen thuộc, đi thẳng đến khu điều trị phía bắc, xuyên qua cửa xoay, lên thang máy.
Cô dừng lại trước cửa phòng bệnh ở cuối hành lang.
Cửa phòng khẽ mở, qua cửa kính, có thể thấy rõ hai bóng người đang ngồi và nằm trong phòng.
Bùi Quan không vội vào ngay. Thời gian trôi qua lâu, một nữ y tá đi kiểm tra bệnh nhân tiến đến gần, hỏi cô có cần gì không.
Người ngồi trong phòng là Bùi Tranh ngẩng đầu lên nghe thấy tiếng, nhìn về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau. Bùi Tranh cứ thế nhìn chằm chằm cô.
Bùi Quan lịch sự trả lời y tá mấy câu, rồi ánh mắt lại rời đi, xoay người bước đến ghế dài cách đó vài mét, ngồi xuống.
Một lát sau, Bùi Tranh đẩy cửa bước ra, tiến đến trước mặt cô, trên mặt rõ ràng lộ vẻ tức giận.
“Đã đến rồi mà không vào, chẳng lẽ tôi phải mời chị vào nữa sao?”
Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bùi Tranh, nói chuyện cho tử tế.”
“Chị bảo tôi phải nói sao đây?” Bùi Tranh nói: “Chúng ta đã nửa năm không gặp rồi, trong khoảng thời gian này chị có hỏi tôi một câu là tôi có khỏe không hay không?”
“Chị không nghĩ chúng ta cần phải thăm hỏi nhau nữa.”
“Còn cô thì sao?” Bùi Tranh tức giận đến mức cười: “Cô bị bệnh, giờ đang nằm trong phòng hôn mê, chị còn không vào thăm một chút.”
“Chị đến đây đã là hết sức lương thiện rồi, chẳng phải sao?” Bùi Quan lạnh lùng nói: “Cô là cô của em, không phải của chị.”
“… Chị sao có thể nói ra lời như vậy?” Bùi Tranh trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể tin được.
“Hồi gia đình có chuyện, cô đã chọn đưa em đi để chị lại tự sinh tự diệt. Nếu không phải vì sau này cô biết có tiền bồi thường, cô sẽ không bao giờ cho phép chị ở lại nhà cô vào mỗi kỳ nghỉ đông hè.” Bùi Quan nói.
“Trước khi xảy ra chuyện, chẳng phải chị cũng ít đến sao?” Bùi Tranh gầm lên, giọng lớn hơn.
“Em còn không hiểu sao? Gia đình cô luôn sống nhờ vào ba chúng ta, trước khi ba qua đời, dù có không vui, họ cũng chưa bao giờ nói ra.”
Đối mặt với Bùi Tranh như thế này, Bùi Quan cảm thấy mình bất lực, nhưng cô vẫn phải tự nhủ phải hiểu cậu.
Không khí như bị đông lại. Lâu sau, Bùi Quan đứng dậy khỏi ghế, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước, đặt lên mặt ghế.
“Tiền trong thẻ này đủ để em làm nhiều việc. Tiền sinh hoạt hay tiền viện phí, phẫu thuật gì cũng được, chị sẽ tính tất cả lên đầu mình. Mấy năm qua chị chưa bao giờ tiêu một đồng tiền của cô, nhưng nghĩa vụ làm con cháu chị vẫn sẽ thực hiện để đáp lại những lần cô đánh mắng chị vô cớ và những bữa cơm hỏng cô đã nấu cho chị.”
Cô ngừng lại hai giây, rồi nhẹ nhàng nói thêm: “Bùi Tranh, bỏ qua chuyện gia đình cô sang một bên, chị và em đến bước đường hôm nay cũng là do chị làm một người chị chưa đủ tốt. Nhưng em đã bao giờ nghĩ, một bàn tay không thể vỗ nên tiếng?”
Bùi Tranh nhìn chằm chằm cô, răng khẽ run, muốn mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào. Trước đây, dù cậu có nóng giận hay cố tình chỉ trích, cô đều lặng lẽ chấp nhận, không nói gì thêm.
Nhưng lúc này, Bùi Quan không định ở lại thêm nữa, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô nhìn cậu một cách bình tĩnh: “Em cao lên không ít, cũng trưởng thành hơn rồi.”
Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Cô không có con, cô luôn coi em như con ruột mà nuôi dưỡng. Chăm sóc cô cho tốt, đừng phụ lòng yêu thương của cô.”
Câu nói vừa dứt, cô không nhìn cậu nữa, quay người, bước đi chậm rãi biến mất trong hành lang.
Trong thang máy, Bùi Quan ngẩn ngơ nhìn vào các con số giảm dần, đầu óc trống rỗng, tứ chi từ cứng đờ đến tê liệt.
Khi tín hiệu báo thang máy đến, cửa tự động mở. Cô vừa bước ra, bất ngờ đụng phải một người phụ nữ đang đi gần đó. Mấy tờ giấy trong tay người đó rơi xuống đất.
Bùi Quan bối rối một chút, cúi xuống nhặt một tờ giấy rơi gần thang máy. Cô đưa tờ giấy cho người phụ nữ và nghe cô nói: “Xin lỗi… tôi không để ý đường. Cô không sao chứ?”
Bùi Quan cười nhẹ, lắc đầu: “… Không sao.”
Người phụ nữ nhận lấy tờ giấy, mỉm cười: “Không sao là tốt rồi. Cảm ơn cô, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Chuyện nhỏ này nhanh chóng qua đi. Ra khỏi bệnh viện, Bùi Quan vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước lạnh, tìm một chiếc ghế dài trống ngồi xuống.
Cô vặn nắp chai, ngẩng đầu uống một hơi hết nửa chai. Cho đến khi cảm giác lạnh buốt từ cổ họng truyền xuống dạ dày, Bùi Quan mới cảm thấy có chút tỉnh táo.
Uống xong chai nước, cô lại ngồi thêm một lúc.
Bùi Quan vứt chai rỗng vào thùng rác, chuẩn bị đi đến ga tàu điện ngầm gần đó thì đột nhiên dừng lại. Cô nhìn thấy một người đàn ông vừa bước ra khỏi bệnh viện đang đi về phía cô.
Ban đầu, Thẩm Hành Trạc không nhìn thấy cô. Anh đi xuống vài bậc thang, tiếp tục tiến về phía trước. Dường như cảm nhận được có một ánh mắt dõi theo, anh khẽ nâng mí mắt lên, nhìn về phía trước và lập tức thấy bóng dáng mảnh mai của cô không xa.
Giữa hai người chỉ cách nhau vỏn vẹn mười mấy mét.
Nhìn nhau một thoáng, ánh mắt của Bùi Quan bất giác chớp nhẹ một cái.
Anh mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen, dáng người cao ráo, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi và xa cách. Ánh mắt nhìn cô có phần lạnh nhạt giống như họ chưa từng quen biết nhau.
Ánh mắt giao nhau trong một giây ngắn ngủi, nhưng Thẩm Hành Trạc nhanh chóng dời tầm mắt đi, dường như không có ý định chào hỏi hay bắt chuyện với cô.
Anh đứng ở mép vạch qua đường, đợi đèn xanh sáng lên rồi đi qua. Cuộc gặp gỡ tình cờ đột ngột này cũng nhanh chóng kết thúc.
Bùi Quan thu lại tầm mắt, chậm rãi quay người, bước đi về hướng ngược lại. Lẽ ra cô không nên để tâm thêm nữa, nhưng không hiểu sao, cô vẫn không thể ngừng chú ý đến từng cử chỉ của anh.
Một chiếc xe đỗ ở bãi đỗ bên kia đường. Đây là chiếc xe mà cô chưa từng thấy trước đây.
Bằng ánh nhìn theo từ khóe mắt, cô thấy Thẩm Hành Trạc đứng tựa vào thân xe, như đang chờ ai đó. Anh một tay đút vào túi áo khoác, lấy ra hộp thuốc lá, chần chừ một chút khi cầm bật lửa rồi cuối cùng lại bỏ vào túi.
Không lâu sau, có một bóng dáng tiến lại gần anh. Bùi Quan đứng lặng người tại chỗ, không quay lại nhìn thẳng, nhưng họ vẫn dễ dàng lọt vào tầm mắt cô.
Chỉ một khoảnh khắc, cô nhận ra người tiến lại gần anh chính là người phụ nữ mà trước đó trong thang máy đã vô tình va phải cô.
Người phụ nữ đứng trước mặt anh, cười với anh một cái. Hai người trò chuyện vài câu, say đó Bùi Quan thấy Thẩm Hành Trạc vòng qua xe, mở cửa phụ cho cô ấy. Sau khi cô ấy ngồi vào, anh quay lại ghế lái. Chiếc xe cuối cùng từ từ biến mất ở phía bên kia đường.
Hơi thở của Bùi Quan dần dần chậm lại, trong đầu cô lúc này không phải là Thẩm Hành Trạc hay những cảnh tượng vừa rồi mà là tờ giấy cô đã nhặt được ngoài thang máy cách đây không lâu.
Nội dung trên tờ giấy khá đơn giản, đó là một tờ kết quả kiểm tra thai kỳ.