Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 43

Đêm đó trong phòng bao không phải là không thu được gì. Bùi Quan mơ hồ nhận ra một điều, mối quan hệ giữa Thẩm Hành Trạc và Kỷ Viễn Minh hình như không thân thiết như cô tưởng tượng. 

Khi hiểu ra điều này, trong lòng cô không thể nói rõ cảm giác đó là gì. Dường như là một chút chua xót. Nếu như sớm bày tỏ tất cả với anh, có lẽ giữa họ cũng không đi đến bước này.

Sau đó, Bùi Quan kể cho Trình Úc về phát hiện mới này. Trình Úc không nói quá nhiều trên wechat, chỉ ngắn gọn thông báo cho cô rằng mọi chuyện sẽ từ từ bàn luận khi anh trở lại Thanh Xuyên. Cô chỉ trả lời đơn giản, sau vài ngày, họ không có thêm bất kỳ liên lạc nào nữa.

Vào chủ nhật, Bùi Quan nhận được cuộc gọi từ Tiểu Chung, anh ta nói rằng giấy tờ về căn hộ mới ở Trung Cốc đã hoàn tất, hỏi xem cô hôm nay có thời gian không, anh ta sẽ mang đến cho cô.

Vì đã không còn liên quan gì đến Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan đâu muốn làm phiền trợ lý của anh phải tự tay mang đến.

Cô lịch sự trò chuyện vài câu với Tiểu Chung, bảo anh ta gửi qua dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố là được, không ngờ anh ta lại đang ở gần khu quốc tế Giang Cảnh. Nghe vậy, cô không tiếp tục khăng khăng nữa, hẹn thời gian gặp mặt rồi cúp máy.

Nửa tiếng sau, tiếng chuông wechat vang lên, Tiểu Chung nhắn tin nói rằng anh ta đã đến gần khu nhà. Bùi Quan thay dép trong nhà, đóng cửa phòng rồi xuống lầu gặp anh ta.

Chiếc xe dừng trước một quán cà phê đối diện đường. Khi Bùi Quan đến nơi, cô thấy Tiểu Chung vừa bước ra từ trong quán, tay cầm một ly cà phê dừa latte.

Khi anh ta lại gần, cô nhận thấy dưới mắt anh ta có một quầng thâm, định mở miệng hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói.

Tiểu Chung có vẻ đã hiểu cô định hỏi gì, anh ta cười và nói: “Thẩm tổng dạo này khá bận, hôm qua có một hội nghị đàm phán đầu tư ở Trân Hải, họp xong lại vội vàng quay lại Thanh Xuyên. Ngài ấy đã làm việc liên tục mấy ngày rồi.”

Nghe anh ta nói vậy, Bùi Quan lại không biết nên đáp lại như thế nào. May mắn là Tiểu Chung rất tinh ý, chưa đợi cô lên tiếng, anh ta đã nhanh chóng chuyển chủ đề. “Giấy tờ ở trong xe, cô đợi tôi chút, tôi đi lấy.”

“Được.”

Tiểu Chung quay người, cúi xuống vào trong xe, cẩn thận đặt ly cà phê vào giá đựng cốc, rồi từ ngăn chứa đồ trong xe lôi ra thứ anh muốn tìm.

Anh ta quay lại, đưa sổ cho cô: “Mấy hôm trước đã làm xong rồi, nhưng lúc đó bận quá, hôm nay mới có thời gian mang đến cho cô.”

Bùi Quan nhận lấy, không nhìn kỹ, cười nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo như vậy.” Tiểu Chung dừng lại một chút, do dự nói: “Thực ra hôm nay tôi tự mình muốn đến tìm cô, có vài điều trong lòng đã kìm nén lâu rồi, tôi luôn muốn nói ra.”

Bùi Quan rõ ràng hơi bất ngờ: “Là chuyện liên quan đến Thẩm Hành Trạc sao?”

Tiểu Chung gật đầu: “Tôi luôn cảm thấy việc cô và Thẩm tổng trở nên như bây giờ, tôi có một phần trách nhiệm. Dù sao thì chính tôi đã lấy đoạn video giám sát từ Trung Cốc ra rồi gửi cho Thẩm tổng.”

“Chuyện đã qua rồi. Như anh đã nói lúc trước, đó là trách nhiệm của anh nên tôi không có trách anh.” Bùi Quan an ủi: “Hơn nữa… là tôi đã lừa dối Thẩm Hành Trạc trước, nếu thật sự phải tính trách nhiệm, tôi cũng chỉ có thể trách chính mình.”

“Trước đây tôi đã nói với cô, tôi lấy video giám sát vì tối hôm đó ở Trung Cốc tôi đánh rơi một món đồ rất quan trọng.” Tiểu Chung bất ngờ nhắc đến chuyện này.

Bùi Quan nhìn chằm chằm vào anh ta, không hiểu ý của câu nói.

“Món đồ đó là một chiếc USB.” Tiểu Chung giải thích. “Lúc đó, Thẩm tổng bảo tôi mang nó đến cho giám đốc tài chính công ty trước để họ kiểm tra xong rồi tìm cơ hội giao chiếc USB cho cô.”

Như thể có một câu chuyện chưa từng được kể sắp được hé lộ.

“Chiếc USB mà anh nói là…”

“Là cái mà Thẩm tổng sau này tự tay đưa cho cô.” Tiểu Chung khẳng định.

Bùi Quan ngây người hoàn toàn.

Tiểu Chung tiếp tục: “Thực ra Thẩm tổng từ lâu đã bắt đầu điều tra những chuyện liên quan đến Khởi Thịnh. Anh ấy làm vậy là vì cô.”

“Ban đầu, hai tài liệu giao cho giám đốc tài chính chỉ là bản phác thảo, chưa được chi tiết hóa và tổng hợp, nhiều thông tin còn cần phải xác minh lại.” Anh ta lại nói: “Mặc dù Thẩm tổng không chỉ đạo cụ thể, nhưng tôi đoán ý anh ấy là muốn đợi cho chứng cứ đầy đủ rồi mới giao cho cô. Không ngờ… cô lại tự mình lấy hai tài liệu đó…”

Nói đến đây, anh ta dừng lại. 

Bùi Quan làm sao không hiểu. Hiểu rồi lại càng cảm thấy nghẹt thở, giống như bị đuối nước, không thể thở nổi. Hóa ra anh biết hết mọi chuyện. Không chỉ biết cô tiếp cận có mục đích, mà còn lựa chọn âm thầm giúp đỡ cô từ phía sau.

Liên tưởng một chút từ lời Tiểu Chung, cô chợt nhớ lại một chuyện từ lâu trước. Vào cái đêm tại Bổn Diên Thủy Loan đó, anh đã để lại kế hoạch phát triển dự án trong phòng cô. Sau đó, anh dẫn cô đến bữa tiệc có Kỷ Viễn Minh và hai ông chủ của các công ty hạ nguồn khác. 

Anh luôn giúp đỡ cô. Luôn tạo điều kiện thuận lợi để cô tìm kiếm chứng cứ. Thế nhưng, cô đã làm gì? Bùi Quan thực sự không dám nghĩ thêm nữa.

Thấy cô mặt mũi cứng đờ, Tiểu Chung liền lên tiếng đúng lúc: “Cô Bùi, cô không sao chứ?”

Bùi Quan khẽ run rẩy mi mắt, lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã sẵn lòng nói những điều này với tôi.”

Tiểu Chung cười nói: “Đừng khách sáo như vậy. Mọi chuyện tôi cần nói và không cần nói đều đã nói xong, tôi cũng nên đi rồi.”

Trước khi rời đi, Bùi Quan nhẹ nhàng gọi anh ta lại, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Anh ấy… có phải đã có đối tượng đính hôn hoặc chuẩn bị kết hôn rồi không?”

Cảnh tượng tình cờ gặp ở dưới bệnh viện hôm đó đã trở thành cơn ác mộng trong những ngày gần đây của cô.

Tiểu Chung nhìn cô ngạc nhiên: “Theo tôi biết những lời cô vừa nói đều là tin đồn không có căn cứ—”

“Hiện tại, Thẩm tổng không có ai khác bên cạnh cả.”

Bùi Quan quay lại Ôn Hỷ vào ba ngày sau. Cô nhận được lời mời đột ngột từ Kỷ Viễn Minh.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, cô được đưa vào phòng riêng, bước qua ngưỡng cửa và nhận thấy căn phòng được trang trí khác với lần trước. Đây là một phòng trà kiểu Nhật, với những tấm bình phong bằng lụa trắng đơn giản.

Không khí trong phòng thoảng nhẹ hương trầm, mùi hương thoang thoảng như chỉ vừa mới ngưng bay. Cô bước qua một hành lang hẹp, cởi giày và đi chân trần vào căn phòng trong cùng.

Cảm giác chân chạm vào sàn gỗ với những mảng ván xếp hình như xương cá, phát ra tiếng động êm dịu, mềm mại.

Trong phòng gần như im ắng. Quẹo một góc, cô nhìn thấy Kỷ Viễn Minh đang ngồi xếp bằng trên tấm đệm mềm, nhấp một ngụm trà. Không chút do dự, cô đi về phía hắn ta.

Ban đầu chỉ là những câu xã giao đơn giản. Chưa trò chuyện được bao lâu, Kỷ Viễn Minh cười nói: “Trước đây, cô Bùi có gọi điện nói là có chuyện cần nhờ, giờ cứ thoải mái nói ra đi.”

Bùi Quan cúi mắt nhìn hơi nước bốc lên từ thành cốc, khẽ cười và đi thẳng vào vấn đề: “Mùa hè này, tôi muốn đến công ty của ngài thực tập, không biết có quá tự tiện hay không?”

Kỷ Viễn Minh liếc nhìn cô, ánh mắt có chút sâu xa: “Chuyện này không có gì to tát, tôi sẽ bảo thư ký liên lạc với cô.”

“Đã làm phiền ngài rồi.”

“Ngoài chuyện này ra, còn gì khác không?”

“Không có gì khác.”

Thực ra, cô chỉ bịa ra lý do này để gặp hắn ta. Với mối quan hệ với Thẩm Hành Trạc, dù cô yêu cầu gì, Kỷ Viễn Minh cũng sẽ không từ chối, thậm chí có thể sẵn lòng giúp đỡ cô nhiều lần.

Sau một lát trò chuyện ngắn, Kỷ Viễn Minh bỗng nhiên đề cập đến: “Không biết chuyện lần trước cô Bùi giúp tôi, tình hình thế nào rồi?”

Bùi Quan hiểu hắn ta đang nhắc đến chuyện hôm trước khi hắn nhờ cô khen ngợi hắn ta trước mặt Thẩm Hành Trạc.

Cô đâu có thể nói sự thật, suy nghĩ một lúc, cô chọn một câu trả lời trung lập: “Có những lời nói quá nhiều lại phản tác dụng, ngược lại sẽ làm mọi người cảm thấy mục đích quá rõ ràng.”

“Ồ?” Kỷ Viễn Minh tỏ ra hứng thú: “Quan điểm này thật mới mẻ.”

Bùi Quan mỉm cười nhưng không lên tiếng.

“Không ngờ cô tuy còn trẻ nhưng cách ứng xử lại rất sâu sắc.”

“Ngài quá khen.”

“Ở độ tuổi của tôi đã gặp qua đủ loại người rồi.” Kỷ Viễn Minh nhấp một ngụm trà: “Lứa trẻ bây giờ, tôi rất có ấn tượng với cô Bùi.”

“Nghe ngài nói vậy, thật là vinh hạnh của tôi.”

“Cô Bùi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần đón sinh nhật hai mươi rồi.”

Kỷ Viễn Minh hỏi: “Cô sinh vào tháng bảy à?”

“Ngày dương lịch là tháng tám.”

Kỷ Viễn Minh gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cô khiến tôi nhớ đến người em trai không ra gì của tôi. Nó cũng như cô, thuộc mệnh Hỏa Giáp.”

Bùi Quan nở nụ cười nhưng lại có chút gượng, rất nhanh cô khôi phục lại trạng thái bình thường: “Ngài còn có em trai sao? Trước đây tôi chưa từng gặp.”

“Cậu ấy đã rời xa tôi nhiều năm rồi.”

Bùi Quan định hỏi thăm gì đó, nhưng Kỷ Viễn Minh lại nói tiếp: “Thực ra hôm nay tôi mời cô đến là có chuyện liên quan đến em trai tôi.”

“Có gì tôi có thể giúp được không?” 

“Em trai tôi đi vắng chưa về, tôi làm anh trai không tránh khỏi lo lắng, không yên tâm. Mong cô Bùi có thể ra mặt hòa giải giúp.” Kỹ Viễn Minh đặt chén trà xuống bàn. “Trước mặt Thẩm tổng, có một số chuyện tôi không tiện nói, nhưng cô chưa chắc đã không thể nói thay tôi.”

Bùi Quan đương nhiên đồng ý. Cô vốn nghĩ rằng hắn ta sẽ tiếp tục trò chuyện, nhưng câu chuyện lại được dừng lại đúng lúc. Cuộc đối thoại kết thúc một cách hoàn hảo, không có gì thừa thãi.

Bùi Quan không có lập trường để hỏi thêm, dù trong lòng có chút không cam lòng, nhưng cô vẫn không tỏ ra điều gì khác biệt.

Hai người không trò chuyện lâu. Thư ký của Kỷ Viễn Minh gõ cửa bước vào, nói rằng mười phút nữa hắn ta có cuộc hẹn.

Bùi Quan hiểu ý, liền đứng dậy chào từ biệt. Khi sắp rời đi, cô bị Kỷ Viễn Minh gọi lại. Nghe hắn ta bình thản mở lời: “Quên nói với cô, cô rất giống một người cố nhân của tôi.”

Lưng Bùi Quan hơi lạnh, cô cố gắng nở một nụ cười: “Xem ra đây là một sự trùng hợp.”

“Quả thật rất trùng hợp.” Kỷ Viễn Minh cười khẽ vài tiếng.

“Người cố nhân đó cũng họ Bùi, có mối quan hệ rất sâu sắc với em trai tôi.”

Thư ký của Kỷ Viễn Minh làm việc rất hiệu quả, chiều hôm đó đã gọi điện đến và hẹn giờ phỏng vấn với Bùi Quan. Cứ nói là phỏng vấn thì không bằng nói đó chỉ là một cuộc gặp mặt qua loa.

Sáng thứ hai, Bùi Quan chuẩn bị chỉnh tề, bắt taxi đến tổng bộ của Khởi Thịnh ở trung tâm thành phố.

Đến dưới tòa nhà, cô vào trong, đăng ký tại quầy lễ tân, rồi đi thẳng lên tầng tám nơi đặt phòng nhân sự. Một nhân viên trẻ tuổi đã chờ sẵn trước cửa, trên tay cầm một bảng ghi thông tin nhân sự, như thể đang đợi cô.

Bùi Quan được dẫn vào một phòng họp. Quá trình phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, chỉ trong vài phút. Khi cô ra khỏi phòng, được thông báo rằng sẽ phải chờ kết quả. Bùi Quan cảm ơn và rời khỏi phòng nhân sự.

Vì đang là giờ cao điểm, thang máy rất đông. Đợi một lúc mà vẫn không có chỗ trống, Bùi Quan quyết định quay lưng vào cầu thang bộ.

Ra khỏi cầu thang tầng một, cô chưa đi được bao xa thì thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao ráo quen thuộc ở phía trước.

Thẩm Hành Trạc đang được nhiều người vây quanh, tiến vào cửa. Anh mặc áo vest trắng, quần âu đen, dáng người cao ráo, gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, không có chút biểu cảm nào.

Khoảng cách giữa họ không quá xa. Qua đám đông, dường như anh đã nhận thấy ánh mắt cô đang dõi theo mình, Thẩm Hành Trạc liếc nhìn về phía cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của họ giao nhau rồi anh nhanh chóng rời tầm mắt đi, không hề dừng lại, tiếp tục bước vào thang máy riêng gần đó.

Khi đi ngang qua cô, anh không hề nhìn lại lần nào. Cảnh tượng này bất giác khiến Bùi Quan nhớ lại những ngày xưa tại khách sạn suối nước nóng Thường Nhan ấy.

Lúc đó từ cái nhìn đầu tiên sau khi anh thấy cô, anh đã vội vã bỏ lại mọi người, đi thẳng về phía cô như thể đang bước về phía lãnh địa riêng của cô.

So với lúc này, sự khác biệt quá rõ rệt. Vào giây phút ấy, Bùi Quan cuối cùng cũng ngộ ra. Giữa họ vốn đã có một vạch ngăn cách quá rõ ràng. Còn anh, giờ đây đã quay trở lại thế giới vốn thuộc về chính anh.

Bình Luận (0)
Comment