Hai ngày trước khi bắt đầu làm việc tại Khởi Thịnh, Bùi Quan mời Thẩm Tri Dư đến căn hộ mới của cô chơi.
Cô tới siêu thị gần đó mua một số rau quả tươi và thịt, lấy ra sách công thức nấu ăn và chuẩn bị sẵn các món ăn. Sau đó, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tri Dư, thông báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng.
Thẩm Tri Dư hiện đang thực tập tại công ty của Thẩm Hành Trạc, hai công ty không xa nhau lắm, chỉ cách khoảng hai mươi phút lái xe.
Chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Quan thò đầu từ bếp ra, đi thẳng ra cửa, một tay nắm lấy tay nắm và mở cửa.
Một bó hoa cẩm tú cầu được bọc giấy cẩn thận xuất hiện trước mặt. Thẩm Tri Dư đưa bó hoa trong tay cho cô, cười lớn: “Này, chúc mừng cậu chuyển nhà.”
Bùi Quan nhận lấy, bật cười: “Chỉ ở đây một tháng thôi mà.”
“Cũng phải chúc mừng chứ.”
“Vào đi.” Bùi Quan nhường đường cho cô.
Thẩm Tri Dư bước qua ngưỡng cửa, thay dép ở hành lang, vừa đi vào vừa nhìn xung quanh.
Căn hộ một phòng ngủ rộng khoảng ba mươi đến bốn mươi mét vuông, không có phòng khách và ban công, chỉ có một nhà bếp, một nhà vệ sinh và một phòng ngủ. Căn hộ khá sạch sẽ, đồ đạc đầy đủ, có vẻ như vừa mới được sửa sang xong.
“Rất đẹp.” Thẩm Tri Dư thốt lên: “Nhìn thấy thế này, mình cũng muốn chuyển đến ở cùng cậu.”
“Nếu cậu không chê chỗ này nhỏ thì lúc nào cũng có thể đến ở cùng mình.” Bùi Quan cười nói.
“Sao lại chê chứ!” Thẩm Tri Dư đáp: “Đợi mình xong đợt bận này, cuối tuần mình sẽ thu dọn đồ đạc qua đây.”
“Được thôi.”
Bùi Quan từ trong tủ lạnh lấy hai chai nước cam, đưa một chai cho Thẩm Tri Dư.
“Dạo này công việc có bận không?”
“Bận đến mức đầu óc quay cuồng.” Thẩm Tri Dư mở nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm. “Hiện tại mình đang phụ giúp thư ký của chú út mình.”
Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Trước đây chỉ biết chú út mình bận nhưng khi vào làm mới thấy lịch trình của chú ấy kín thế nào. Đột nhiên thấy việc có thể gặp chú ấy một lần cũng chẳng dễ dàng gì.”
Bùi Quan siết chặt tay cầm chai nước, không trả lời câu nói đó, đột nhiên nghĩ về lần trước khi anh cố ý dẫn cô đến tổ trạch vào cuối tuần. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy hỗn độn.
Sau một lúc trò chuyện phiếm, Bùi Quan quay lại bếp, nhanh chóng làm hai món ăn gia đình. Cô mở nắp nồi, múc món hầm ra đĩa.
Khi ăn, Thẩm Tri Dư thuận miệng hỏi về tình hình gần đây.
Bùi Quan mỉm cười đáp: “Cũng ổn, mình sắp đi thực tập rồi.”
“Công ty nào vậy?”
“Khởi Thịnh.”
“Đó chẳng phải…”
Bùi Quan gật đầu, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lại lời nói.
Thẩm Tri Dư không tiếp tục hỏi, mà chuyển sang chủ đề khác: “À này, Trần Sở Diệc gần đây có liên lạc với cậu không?”
“Không, sao vậy?”
“Hồi trước anh ta có tìm mình nói là sinh nhật của cậu sắp đến, hỏi mình có kế hoạch gì không.”
Bùi Quan ngừng lại một chút. “Mình thật sự không muốn anh ta làm gì đặc biệt cho mình, kể cả sinh nhật.”
“Mình biết mà, vì vậy mình đã nói với anh ta, năm nay mọi người đều bận thực tập, chắc không có sắp xếp gì đặc biệt đâu.”
Bùi Quan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Lâu nay, Trần Sở Diệc đối xử với cô quá thẳng thắn và nhiệt tình. Nếu như cuộc đời cô không bị chia cắt như hiện tại mà từ năm mười ba tuổi trở đi, cô sống một cách đều đặn, học hành và trưởng thành như bao người bình thường khác, có lẽ cô sẽ cảm nhận được sự ấm áp mà anh ta mang đến.
Nhưng cuộc đời đâu có cái gọi là ‘nếu như’. Và cô cũng không muốn có ‘nếu như’, vì nếu thế thì cô sẽ không gặp được Thẩm Hành Trạc.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tri Dư ở lại cùng Bùi Quan một lúc, thấy giờ làm việc đã đến, cô không ở lại lâu, đứng dậy chuẩn bị ra về.
Bùi Quan tiễn cô đến cửa. Thẩm Tri Dư thay giày, nhưng không vội bước ra ngoài, lưỡng lự một hồi rồi quay lại nhìn Bùi Quan: “Ừm… Quan Quan, mình có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”
“Gì vậy?”
“Cậu và chú út mình dạo gần đây thế nào rồi?”
“… Mấy ngày trước mình có mời anh ấy ăn một bữa cơm, sau đó không liên lạc gì nữa.” Bùi Quan trả lời thành thật. “Sao đột nhiên hỏi về chuyện này?”
“Không có gì đâu… chỉ là hơi tò mò thôi.” Thẩm Tri Dư cười. “Muốn biết tình hình hiện giờ của hai người, nhưng lại sợ hỏi nhiều sẽ làm cậu buồn.”
Bùi Quan khô khốc cười một tiếng. “Mình tưởng giữa bọn mình sẽ không có tiến triển gì nữa… nhưng sau đó mình mới nhận ra, thực ra là mình không kiềm chế được.”
“Ý cậu là…?”
“Tri Dư, trước đây mình đã làm những chuyện có lỗi với anh ấy.” Bùi Quan nói: “Mình muốn thử một lần để sửa lại.”
Trước khi rời đi, Thẩm Tri Dư nói với cô: “Ban đầu mình cũng phân vân có nên nói cho cậu biết không, nghe cậu nói vậy thì mình không cần phân vân nữa.”
“Chú út mình dạo này đang nằm viện dưỡng bệnh.”
“Hai hôm trước bà cố nhà mình tổ chức tiệc cho cô và chú rể tương lai, chú út mình uống hơi nhiều dẫn đến xuất huyết dạ dày phải vào viện cấp cứu ngay trong đêm.”
“Lúc đó mình không có mặt, không rõ tình hình cụ thể… theo lời em trai mình thì hình như chú ấy đã cãi nhau với chú hai nhà mình.”
Sau khi Thẩm Tri Dư rời đi, Bùi Quan đứng ở cửa suy nghĩ rất lâu. Những lời của cô ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu Bùi Quan không thể xua đi.
Cô cứng nhắc đi đến bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn. Không chần chừ lâu, cô trực tiếp gọi điện cho Tiểu Chung.
—
Tuần thứ hai sau khi Thẩm Hành Trạc nhập viện, Kiều Ôn Nghê lại đến thăm.
Mới vào cửa, cô thấy anh dựa người vào đầu giường, ánh mắt dán chặt vào màn hình laptop, ngón tay từ từ gõ nhẹ lên bàn phím.
Thấy có bóng dáng xuất hiện, Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô: “Ngày nào chị cũng tới một lần, không thấy chán à?”
Kiều Ôn Nghê tiến lại gần, nói đùa: “Chị đến thay cho anh hai của cậu xin lỗi, ngày nào tới hai lần cũng chẳng hề gì.”
“Không cần thiết.”
Không khí vẫn có phần căng thẳng. Kiều Ôn Nghê nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói: “Chị vừa đi hỏi bác sĩ Dương, ông ấy nói cậu hồi phục khá tốt, vài ngày nữa là có thể xuất viện.”
Thẩm Hành Trạc đáp: “Chiều mai xuất viện.”
“Tại sao lại là ngày mai?”
“Ngày kia phải đi Trân Hải một chuyến.”
Kiều Ôn Nghê ngạc nhiên: “Trước đây chị đã hỏi Tiểu Chung, cậu ta nói dạo gần đây không có lịch trình quan trọng cần cậu phải xuất hiện trực tiếp.”
“Có việc đột xuất phải làm.”
Biết không thể thay đổi quyết định của anh, Kiều Ôn Nghê không định khuyên nhủ thêm mà chỉ hỏi thăm: “Thân thể cậu chịu nổi không?”
“Hiện tại không có vấn đề gì lớn.”
Cả hai trò chuyện vài chuyện tầm phào không quan trọng, Thẩm Hành Trạc chủ động hỏi: “Huy Nhu thế nào rồi?”
Kiều Ôn Nghê thở dài: “Vẫn vậy, cứ nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Hôm qua gia đình nhà trai đến, họ nhẹ nhàng hỏi lý do hủy bỏ đám cưới, bà nội đã gạt họ cho qua chuyện.”
“Còn anh ấy thì sao?”
Biết người mà anh nhắc đến là Thẩm Hạ Châu, Kiều Ôn Nghê nói: “Lo lắng không yên. Định đến thăm cậu, nhưng vì mặt mũi nên anh ấy không tới, suốt ngày dò hỏi chị về tình hình của cậu.”
Thẩm Hành Trạc ừ một tiếng, không nói thêm gì.
“Ngày hôm đó ở thư phòng… ba người các cậu đã nói gì vậy?” Kiều Ôn Nghê thăm dò hỏi: “Chị đã hỏi qua Huy Nhu và Hạ Châu, họ không muốn nhắc đến chuyện ấy.”
Thẩm Hành Trạc lạnh nhạt đáp: “Sau này chị sẽ biết.”
Nghe anh nói vậy, Kiều Ôn Nghê không tiếp tục hỏi thêm, liền chuyển sang chuyện công việc.
Thời gian dần trôi qua. Khoảng mười phút sau, Tiểu Chung gõ cửa bước vào, tay cầm hộp cơm giữ nhiệt.
Chào hỏi Kiều Ôn Nghê đang ngồi bên cạnh, Tiểu Chung nói với Thẩm Hành Trạc: “Thẩm tổng, bữa trưa của ngài. Ngài muốn ăn ngay không?”
Thẩm Hành Trạc liếc qua: “Để đó đã.”
“Vâng.” Tiểu Chung đặt hộp cơm lên bàn.
Kiều Ôn Nghê nhìn theo động tác của anh ta, vô tình hỏi: “Là dì Trần làm mang tới à?”
Tiểu Chung ngập ngừng vài giây, rồi cười gật đầu: “Vâng.”
Kiều Ôn Nghê nhìn Thẩm Hành Trác: “Chị định tìm hiểu một số công thức món ăn bổ dưỡng cho dạ dày, mỗi ngày nấu xong rồi gửi cho cậu. Sau lại nghĩ tay nghề của dì Trần chắc chắn tốt hơn chị nên từ bỏ ý định đó.”
“Không cần phiền vậy, chỉ cần chăm sóc tốt cho anh ấy là được.” Thẩm Hành Trạc nói: “Lúc đó anh ấy cũng uống không ít.”
Câu nói này khiến Kiều Ôn Nghê nhớ lại hình ảnh những chai rượu trống không nằm trên sàn thư phòng của nhà họ Thẩm.
Chúng vẫn nguyên vẹn như vậy, cho đến nay vẫn chưa ai dọn đi, bởi vì Thẩm Hạ Châu lúc đó lạnh lùng ra lệnh không ai được vào dọn dẹp.
Kiều Ôn Nghi thở dài trong lòng, lấy lại tinh thần, đứng dậy. “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Chị đi đây, mai chị lại đến thăm cậu.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô: “Không cần lại đến nữa. Một thời gian nữa em sẽ đi tìm anh ấy.”
“… Ừ, biết rồi.”
Kiều Ôn Nghê rời đi, Tiểu Chung tiến lên phía trước, mở hộp cơm giữ nhiệt, lấy ra các món ăn dinh dưỡng cùng một bát canh sườn hầm cùng nấm trà thụ.
Món ăn trông rất đẹp mắt và tinh tế, có thể thấy từ cách bày biện, người làm bữa ăn này rất chú tâm.
Tiểu Chung rót một cốc nước ấm để lên bàn, lùi lại một bước, cầm hộp cơm trống mà tối qua mang đến, lịch sự nói: “Mời Thẩm tổng dùng bữa, tôi đi trước.”
Thẩm Hành Trạc cầm đũa, lười biếng liếc mắt lên: “Đi đi.”
—
Ra khỏi bệnh viện, Tiểu Chung trực tiếp đi thang máy xuống tầng một, gặp mặt Bùi Quan đang chờ sẵn ở góc hành lang.
Anh ta đưa hộp cơm trống cho Bùi Quan, mỉm cười nói: “Cô Bùi, cô đợi lâu chưa? Vừa rồi trong phòng Thẩm tổng có khách, tôi đợi một chút trong đó nên đến hơi muộn.”
Bùi Quan cười đáp lại, nhận lấy hộp cơm: “Không sao, tôi cũng không đợi lâu.”
Tiểu Chung nói tiếp về tình trạng hồi phục của Thẩm Hành Trạc, rồi nói: “Chiều ngày mai Thẩm tổng xuất viện, cô không cần mang cơm đến nữa.”
Từ ngày Thẩm Hành Trạc nhập viện, Bùi Quan tự nguyện đảm nhận việc mang cơm trưa và tối cho anh. Cô đã gọi điện cho Tiểu Chung, hỏi về tình hình của anh và chủ động xin mang cơm đến bệnh viện, đồng thời hy vọng Tiểu Chung giữ bí mật về việc này.
Tiểu Chung lịch sự hỏi lý do, Bùi Quan chỉ trả lời mơ hồ rằng quan hệ của họ hiện đang căng thẳng, trong thời gian anh ấy dưỡng bệnh tốt nhất không nhắc đến cô, tránh làm anh thêm phiền lòng.
Vì chuyện liên quan đến Thẩm Hành Trạc và có thể giúp họ hòa giải, Tiểu Chung đương nhiên đồng ý giúp đỡ. Trong suốt một tuần tiếp theo, ngoài giờ làm việc, Bùi Quan dành toàn bộ thời gian còn lại ở trong bếp, mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến bệnh viện.
Cuộc sống ba điểm ba tuyến văn phòng, bệnh viện, nhà cứ thế lặp đi lặp lại suốt nhiều ngày mà không hề hay biết.
Nghe những lời của Tiểu Chung, Bùi Quan trầm tư, mỉm cười đáp lại: “Tôi biết rồi, vậy ngày mai tôi sẽ không đến nữa.”
“Cô thật sự không định lên thăm Thẩm tổng một chút sao?”
Bùi Quan lắc đầu: “Lên đó tôi không biết phải nói gì với anh ấy… Những ngày qua, mỗi ngày đều nghe anh nói anh ấy không có gì nghiêm trọng, tôi yên tâm nhiều rồi.”
Tiểu Chung vốn định tiếp tục khuyên cô, nhưng nghĩ đến mình chỉ là người ngoài, đành thôi.
“Nếu Thẩm tổng biết cô vì ngài ấy mà vất vả như vậy, tôi nghĩ ngài ấy sẽ rất cảm động.”
“Thực ra tôi không muốn anh ấy biết những việc này.” Bùi Quan cười nhẹ: “Tôi biết ở vị trí của anh ấy bây giờ, chắc chắn anh ấy không thiếu thứ gì. Nhưng tôi vẫn muốn làm chút gì đó có thể giúp đỡ anh ấy. Không cần báo đáp.”
“Vậy tôi… phải giữ bí mật giúp cô mãi sao?”
“Phiền anh rồi.”
—
Bùi Quan đã thực tập tại Khởi Thịnh một thời gian dài.
Cô được phân công vào bộ phận văn hóa lịch sử, chuyên phụ trách việc viết các bài quảng cáo về phong cách kiến trúc cổ điển.
Đây không phải là bộ phận trọng yếu của công ty, công việc khá đơn điệu và khô khan, nhưng bù lại cô không phải làm thêm giờ và có nhiều thời gian rảnh. Điều này giúp Bùi Quan có thể dành thời gian lên kế hoạch cho các việc cá nhân sắp tới.
Cô biết rằng Kỷ Viễn Sinh sẽ khó có thể tìm được trong thời gian ngắn, vì thế cô quyết định gặp Vương Thanh Huy, người thợ xây, và đồng thời tiếp cận Kỷ Viễn Minh cùng những người xung quanh hắn ta. Hy vọng qua đó có thể lấy được một số thông tin hữu ích liên quan đến các quản lý cấp cao của Phi Kỳ.
Hiện tại, cô đã có đủ bằng chứng để khiến Kỷ Viễn Minh, Hoàng Phàm và nhiều người khác phải đối mặt với pháp luật, nhưng Bùi Quan vẫn cảm thấy chưa cam tâm. Cô không thể để Kỷ Viễn Sinh cứ mãi tự do như vậy. Rõ ràng, hắn mới là người xứng đáng phải xuống địa ngục.
—
Một ngày nọ, khi gần đến giờ tan ca, tổ trưởng Dương San, người chịu trách nhiệm dẫn dắt Bùi Quan, bảo cô mang tài liệu dự án vừa sắp xếp xong đến phòng thư ký, nói là Kỷ tổng đang cần gấp.
Bùi Quan đáp lại một tiếng “vâng”, rồi lên thang máy tới đến tầng 22. Phòng thư ký không một bóng người. Cô liên lạc với Dương San qua wechat và báo lại tình hình.
Chỉ một lát sau, Dương San trả lời: “Mới biết bộ phận bên họ tối nay có buổi team-building.”
Bùi Quan hỏi, vậy giờ phải làm sao.
Dương San trả lời ngắn gọn: “Kỷ tổng đang có cuộc họp ngoài, cô đi tìm trợ lý của Kỷ tổng đưa tài liệu cho người đó.”
Cô ấy cũng gửi địa chỉ chi tiết. Bùi Quan trả lời một chữ OK rồi quay về phòng mình, quẹt thẻ ra về, sau đó bắt taxi đến địa điểm.
Đến nơi, cô liên lạc với trợ lý và đứng đợi một lúc. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trong bộ com lê từ bên trong bước ra, nhận lấy tài liệu từ tay cô.
Nhiệm vụ hoàn thành, Bùi Quan quay người rời đi. Đi được vài bước, cô chợt dừng lại.
Qua cánh cửa kính của câu lạc bộ, cô vô tình nhìn thấy bóng dáng Tiểu Chung. Anh ta đi đến quầy bar, nhận một cuộc điện thoại, sau đó cất điện thoại vào túi và cuối cùng biến mất sau khúc ngoặt.
Cô nghĩ, khả năng cao là Thẩm Hành Trạc cũng đang ở trong đó. Vậy là, cô chợt dừng bước.
—
Khu nghỉ dưỡng phía nam thành phố sắp được triển khai. Tối nay, với tư cách là nhà đầu tư, Thẩm Hành Trạc đã tổ chức một bữa tiệc, mời các đối tác hợp tác tụ họp lại.
Dự án này trị giá hàng trăm triệu tệ, việc này vô cùng hệ trọng. Lợi ích của mọi người đều gắn kết với nhau, vì thế bữa ăn này không thể thiếu những mối quan hệ và phép tắc xã giao. Có người muốn chen chân, hiển nhiên phải ôm chặt ‘cổ chân’ nhà đầu tư.
Thẩm Hành Trạc mới vừa khỏi bệnh, trong bữa tiệc tối nay anh uống không nhiều. Bữa ăn đã gần kết thúc, anh không định ở lại lâu. Sau vài câu xã giao, anh cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, được Kỷ Viễn Minh cùng những người khác ân cần tiễn ra cửa.
Ngoài cửa, Tiểu Chung thấy cửa phòng được mở liền đứng dậy, đi xuống hầm lấy xe.
Thẩm Hành Trạc được người phục vụ dẫn đến cửa.
Sương đêm lãng đãng, ánh mắt anh hướng về phía trước. Cách đó chỉ chừng mười mét có một bóng dáng thon nhỏ xuất hiện.
Cô ngồi trên bờ hoa viên, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ánh mắt có chút mơ màng. Lớp váy voan che khuất bắp chân, để lộ một phần mắt cá trắng ngần.
Có một làn gió thoảng qua, có vẻ cô cảm thấy lạnh, liền khoanh tay ôm lấy mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên cánh tay mình.
Những chiếc đèn đường ấm áp đứng bên lề đường toả ra thứ ánh sáng vàng nhẹ hắt lên khuôn mặt cô. Ánh sáng đủ để anh nhìn rõ nét mặt cô, trông như thể cô đang chờ đợi, vẻ mặt đầy hy vọng, không hề có một chút sốt ruột hay bực bội.
Nhìn một lúc ngắn ngủi. Thẩm Hành Trạc bước đến, tiến lại gần cô.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, một bóng hình bất chợt che khuất tấm gạch men trước mặt.
Bùi Quan theo phản xạ ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, thì thầm: “Nhanh vậy ư…”
Mới vừa ra ngoài đã vậy rồi. Cô tưởng mình sẽ phải ngồi đây chờ anh đến tận khuya.
Thẩm Hành Trạc bình tĩnh hỏi: “Sao lại ở đây?”
Bùi Quan hít một hơi, giọng có chút khàn khàn, trả lời: “Đợi anh đấy.”
Cô không biết đã chờ bao lâu. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rõ rệt, cơ thể cô vì lạnh mà có phần cứng đờ, gần như không cảm nhận được cảm giác, giọng nói cũng mang theo âm thanh mũi rõ rệt.
Thẩm Hành Trạc cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, dường như đang cố tìm hiểu. Bùi Quan cố gắng dũng cảm để mặc anh quan sát, đôi mắt dần mờ đi từng chút như sắp nhỏ nước.
Chỉ một lúc sau, Thẩm Hành Trạc mở chiếc áo khoác đen trong tay, khoác lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Mặc vào đi.”
Hơi thở của anh tràn tới, mang theo mùi hương quen thuộc. Bùi Quan không từ chối, hai tay nắm chặt vải áo, siết chặt lại, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp.
Anh không hỏi tại sao cô lại ở đây chờ.
Anh không hỏi, Bùi Quan cũng không vội trả lời.
Thời gian từng giây trôi qua, cơ thể cô dần ấm lại. Bùi Quan rút một tay ra khỏi áo khoác, cười dịu dàng nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Có thể kéo em lên không?”
Thẩm Hành Trạc nhìn xuống cổ tay cô. Anh bỗng nhớ lại khi ngồi trên xe về tổ trạch, cô cũng từng đưa tay về phía anh. Dưới ánh đèn, tay cô trắng đến lạ thường. Cổ tay mảnh khảnh, có vẻ chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy thôi cũng dễ vụn vỡ.
Cùng một cử chỉ, nhưng trong hoàn cảnh khác nhau.
Cảm giác muốn phá huỷ lại mạnh mẽ lại ùa về. Thẩm Hành Trạc không khỏi híp mắt lại, tay trái mang đồng hồ, nâng lên một chút, ngón tay nhẹ nhàng áp vào làn da trắng muốt của cô, nắm lấy cổ tay cô. Anh nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đứng dậy.
Ngồi lâu khiến Bùi Quan cảm thấy tê cứng cả chân tay.
Để giữ thăng bằng, cô không tự chủ được, nắm chặt cổ tay áo của anh.
Thẩm Hành Trạc không vội vàng rời xa cô, ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại của cô.
Một lúc sau, anh buông tay, lùi lại một bước: “Để tôi tiễn em về?”
Bùi Quan ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Vâng.”
Tiểu Chung đã đỗ xe trước cổng câu lạc bộ từ lâu.
Bùi Quan theo sát Thẩm Hành Trạc, cúi người ngồi vào ghế sau. Không nghe thấy ai ra lệnh, nhưng chiếc xe lại hướng về phía khu quốc tế Giang Cảnh.
Bùi Quan đúng lúc lên tiếng, báo địa chỉ nhà mình cho Tiểu Chung. Tiểu Chung đáp lại và quay đầu xe, lái về hướng ngược lại.
Trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của cả hai người. Chuyến đi kéo dài hàng chục phút, Thẩm Hành Trạc không nói câu nào, ngả người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, Bùi Quan cũng im lặng.
Xe chầm chậm tiến vào khu chung cư, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà. Tiểu Chung tắt máy xe, đúng lúc tìm được lý do, chào Thẩm Hành Trạc, rời khỏi ghế lái.
Trong xe chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Hành Trạc mở mắt, giọng nói như thường lệ, bình tĩnh hỏi: “Im lặng cả quãng đường, em muốn nói gì?”
Bùi Quan ngừng một chút, rồi lựa lời: “Đúng lúc có chút tài liệu cần đưa tới. Nhìn thấy Tiểu Chung, nghĩ có thể anh ở trong đó. Em chỉ đơn giản muốn nhìn anh một chút thôi.”
Cô ngừng lại vài giây, rồi nở một nụ cười dịu nhẹ: “Nhìn thấy anh rồi, vậy… em đi đây.”
Thẩm Hành Trạc không nói gì, mắt nhìn cô chăm chú.
Bị anh nhìn như vậy, lòng cô không khỏi có chút lo lắng.
Bùi Quan giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác của anh xuống vai, gấp gọn gàng và đặt sang bên cạnh. Cô mở cửa xe bước xuống, quay đầu lại.
Đúng như dự đoán, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Cô bất chợt cười hỏi: “Anh có muốn lên ngồi chơi một lát không?”
Cảm giác ẩn ý vừa đủ. Giống như lúc đầu, cô mang theo sự đùa giỡn và sự quyến rũ nhẹ nhàng. Một màn trêu đùa vụng về, nhưng chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thẩm Hành Trạc mỉm cười, khóe miệng cong lên một chút.
Một đêm êm dịu. Không có bất kỳ lý do gì để chối từ.