Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 48

Bùi Quan lần đầu đến nơi ở của Thẩm Hành Trạc gần công ty anh, khu Bình Chất. Đó là một căn nhà single storey house có tầm nhìn ra sông, phong cách trang trí nghiêng về hiện đại.

Khi Bùi Quan bước vào đã gần đến 7 giờ tối, màn đêm đã buông xuống. Phòng khách không bật đèn, chỉ có vài chiếc đèn tường màu cam ấm áp ở gần cửa vào.

Cô thay dép đi trong nhà rồi đi vào trong dưới ánh sáng yếu ớt, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh đêm rực rỡ ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ phòng khách.

Mặt hướng về phía nam, căn phòng được lắp một cửa sổ kính lớn từ sàn đến sát trần. Ở góc, có một cột trụ tròn màu sáng làm điểm nhấn. Các đường vân rất đặc biệt, thiết kế không hề tầm thường, giản dị mà không thiếu phần tinh tế.

Cô đứng lại một lúc thì nghe tiếng bước chân từ xa đến gần vọng tới. Ngay lập tức, đèn phòng khách bật sáng. Tầm nhìn rõ ràng hơn, Bùi Quan hơi nghiêng đầu, theo bản năng nhìn về phía có tiếng động.

Điều đầu tiên cô thấy là Thẩm Hành Trạc vừa tắm xong. Anh mặc áo choàng ngủ màu đen, bên dưới là quần dài màu trắng, dáng vẻ thanh thoát.

Mái tóc ngắn của anh còn ướt, buông xoã tự nhiên, vài sợi tóc che đi đôi mắt. Cùng với động tác lau tóc, vài giọt nước chảy qua lông mày, theo sống mũi thẳng tắp của anh, chảy xuống. Anh như rơi vào trạng thái lười biếng, thiếu sự tập trung.

Họ đã từng ngủ chung nhiều lần, nhưng Bùi Quan ít khi thấy anh trong tình trạng uể oải như vậy. Quả thật rất cuốn hút, nhưng cũng rất nguy hiểm.

Thẩm Hành Trạc lau tóc vài cái rồi vứt chiếc khăn tắm lên quầy bar bên cạnh. Anh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em đến từ lúc nào?”

Bùi Quan đáp: “Mới đến vài phút trước ạ.”

Cô ngừng một chút rồi bổ sung thêm: “Tiểu Chung đưa em lên rồi đi ngay, nói là phải về công ty làm thêm giờ.”

Thẩm Hành Trạc không nói thêm về chuyện này, tiếp tục hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Bùi Quan lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Muốn ăn gì thì nhắn Tiểu Chung, cậu ta sẽ gọi đồ giao tới.”

“Anh không ăn sao?”

“Tôi không đói.”

Bùi Quan thực ra cũng không quá đói, nhưng cô nhớ anh mới vừa hồi phục dạ dày không lâu, nếu không ăn đúng giờ rất dễ bị tái phát.

Cô liền mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Tiểu Chung, nhờ anh ta tìm người giao cho cô chút cháo lót dạ và vài món ăn kèm.

Tiểu Chung rất nhanh chóng trả lời: “Được.”

Cất điện thoại xong, Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh, hỏi một câu thắc mắc trong lòng: “Anh mới về ạ?”

“Chiều nay tôi luôn ở đây.”

“… Tiểu Chung cũng ở đây sao?”

Thẩm Hành Trạc liếc cô, ánh mắt hỏi cô vì sao cô lại hỏi chuyện này.

Bùi Quan đành giải thích một cách khô khan: “Em chỉ hỏi chơi thôi.”

“Cậu ta qua báo cáo công việc.”

Bùi Quan nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, trong lòng đã hiểu, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Những tin nhắn cô gửi cho Tiểu Chung lúc chiều rất có thể đã bị anh ấy nhìn thấy, nhưng giờ đây anh lại chẳng nói gì. 

Cảm giác quá lạnh lùng, hành động và thái độ của anh thực sự khiến người ta không thể đoán được.

Cả hai ngồi trong phòng khách một lúc. Thẩm Hành Trạc vào phòng tắm sấy tóc.

Bùi Quan ngồi trên sofa một chút, cảm thấy buồn chán, đứng dậy, bước vài bước về phía trước rồi ngồi lên chiếc ghế nằm gần cửa sổ kính.

Vị trí này là nơi lý tưởng để ngắm nhìn phong cảnh đêm sông lung linh.

Ba, năm phút trôi qua, tiếng bước chân lại vang lên.

Bùi Quan quay lại nhìn Thẩm Hành Trạc, thấy anh cầm hộp thuốc lá và bật lửa đi về phía cô.

Thẩm Hành Trạc ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô, rút một điếu thuốc từ hộp, ngậm vào miệng, cụp mắt, quẹt bật lửa để châm thuốc.

Anh rít một hơi, qua làn khói thuốc nhìn cô: “Em thích nơi này không?”

“Thích.” Bùi Quan đáp: “Ngồi ở đây có cảm giác như có thể nhìn thấy cả toàn cảnh Thanh Xuyên.” Cô thật thà nói. “Cửa sổ kính sát đất cũng rất đẹp.”

“Cửa sổ kính sát đất?”

“Vâng.” Bùi Quan giơ tay chỉ vào trụ chịu lực. “Vị trí nối cửa sổ với mái hiên, còn cả các họa tiết trên bề mặt trụ tròn, tất cả đều được thiết kế rất tinh xảo… Đây là do chính tay anh thiết kế phải không?”

Thẩm Hành Trạc không phủ nhận nói: “Đây là thiết kế từ rất nhiều năm trước.”

“Thật sự rất tinh tế.” Bùi Quan không khỏi khen ngợi.

“Tôi nhớ em từng nói không thích thiết kế.”

“… Vâng.” Khi mới gặp anh, cô đã nói câu này.

“Nhưng em rất có thiên phú về thiết kế.”

Trong mắt Bùi Quan thoáng qua một tia ngạc nhiên. “Em có thể coi đây là lời khen không?”

“Có thể.”

“Tại sao lại đột ngột nói vậy?”

Thẩm Hành Trạc kéo gạt tàn thuốc lại, nhẹ nhàng gõ đầu điếu thuốc. “Những nhà thiết kế tài năng thường rất giỏi trong việc phát hiện ra những ý tưởng thiết kế nhỏ nhặt từ những tình huống thực tế.”

Bùi Quan hiếm khi nghe anh nói về thiết kế như vậy.

Cô hơi chỉnh lại tư thế, hai tay dựa vào tay vịn ghế, chống cằm, nhìn thẳng vào anh.

Anh đang dựa vào đó, hút thuốc một cách lười biếng, đầu ngón tay như mang một tia đỏ tươi. Dáng vẻ anh không chút thay đổi, giữa làn khói thuốc mơ hồ tỏa ra một vẻ bí ẩn cô độc.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Hành Trạc liếc nhìn sang, ánh mắt anh nhẹ nhàng giao nhau với cô.

Bốn mắt nhìn nhau. Bùi Quan không tránh né, mạnh dạn gọi anh: “Chú út.”

Thẩm Hành Trạc nhướn mày nhìn cô. “Em gọi tôi là gì?”

“Không thể gọi như vậy sao?”

Thẩm Hành Trạc không đáp lại. “Nói thẳng đi.”

“Em tưởng anh sẽ không để em gặp anh.”

“Tôi không ngăn cản em đến đây.” Thẩm Hành Trạc thản nhiên nói: “Nhưng chuyện nên làm hay không, tôi sẽ không nhắc lại lần nữa.”

Bùi Quan hơi ngẩn ra. “Em thật sự không hiểu.”

“Không hiểu chỗ nào?”

“… Lý do anh bảo người đi sửa đèn cảm ứng và nâng cấp hệ thống kiểm soát cửa ra vào khu nhà em ở.” Cô không thể lý giải nổi.

“Lý do rất đơn giản.”

“Lý do là gì?”

“Chẳng phải là em nói Tri Dư sẽ chuyển đến sống vài ngày nữa sao?” Thẩm Hành Trạc nói: “Tôi không nghĩ hai cô gái ở bên ngoài sẽ an toàn.”

Môi Bùi Quan hơi run, không thể nói thêm gì nữa.

Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc. Thẩm Hành Trạc dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, rồi đứng dậy đi mở cửa.

Khi anh quay lại, trên tay mang hai hộp đồ ăn giữ nhiệt.

Đặt chúng lên bàn trà, Thẩm Hành Trạc nói: “Tôi có cuộc họp qua điện thoại sau đây. Em ăn trước đi, ăn xong để Tiểu Chung đưa em về.”

Bùi Quan máy móc gật đầu, định lên tiếng nhưng lại không nói gì.

Thẩm Hành Trạc bước đi khuất bóng, cuối cùng tiến vào phòng làm việc bên cạnh.

Bùi Quan không động đến hai hộp đồ ăn, cô ngồi yên tại chỗ, không rời mắt khỏi bóng dáng phản chiếu của mình trong cửa sổ kính sát đất.

Một lúc lâu sau, cô đứng dậy bước ra cửa, có ý định trực tiếp rời đi. Đi qua hành lang, cô vô tình ngẩng đầu, cô nhìn thấy một bức thư pháp treo trên tường.

Bước chân bỗng chững lại, bởi bức thư pháp thời Đường trước mặt không thể quen hơn, đó là bức anh từng tặng cô, sau đó cô trả lại cho anh. Nó đang treo ở đây. Cụ thể là, nó treo trong nhà anh. 

Cảm xúc khó tả trỗi dậy. Cô đứng lặng tại chỗ vài giây, cuối cùng quyết định trong lòng.

Cô quay lại phòng khách, bước tới quầy bar, lấy ra một chai rượu Tequila đã uống gần hết rồi lấy một ly rượu trống, đi đến cửa phòng làm việc.

Cửa phòng không còn như trước, chỉ khép hờ mà giờ đã đóng chặt.

Bùi Quan im lặng hít một hơi, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa. Mười mấy giây sau, cô nghe thấy giọng nói nhàn nhạt từ bên trong đáp lại.

Cô siết chặt tay nắm cửa, đẩy cửa vào.

Thẩm Hành Trạc đang nói chuyện với cấp dưới qua điện thoại, thấy cô bước vào, tốc độ nói chuyện không dấu vết mà chậm lại đôi chút.

Anh liếc nhìn chai rượu trong tay cô, ánh mắt dần trở nên sâu đậm.

Bùi Quan bước chậm rãi đến gần anh, đứng trước mặt anh, đặt chai rượu và ly lên bàn. Hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn viết.

Cô không vội nói, chỉ lặng lẽ đợi anh kết thúc cuộc điện thoại.

Thời gian trôi qua từng chút một. Thẩm Hành Trạc không có ý định để cô chờ lâu, kết thúc cuộc họp giữa chừng.

Anh nhìn cô một lúc, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một chút rồi hỏi. “Lại dùng chiêu cũ?”

“Em muốn thử cược lần cuối cùng.” Bùi Quan đáp nhẹ nhàng.

“Cược gì?”

“Cược vào cảm giác đầu tiên của anh. Cược là em.”

Bùi Quan rót một ly cho mình, ngửa cổ, uống một ngụm rượu.

Vị cay nồng và đắng của rượu Tequila lập tức xâm chiếm lưỡi, họng cô.

Cô không nhìn anh, cúi đầu, tự mình tiếp tục chủ đề đã lạnh giá từ trước: “Em biết việc nói lại những điều này sẽ làm anh không vui, nhưng em vẫn muốn giải thích một lần nữa.”

Chưa đợi anh phản ứng, Bùi Quan chậm rãi nói: “Trình Úc… trong lòng em là người rất quan trọng.”

Thẩm Hành Trạc vẻ mặt không cảm xúc, kiên nhẫn chờ cô nói xong.

“Hoặc có thể nói, anh ấy và thầy Đỗ đối với em quan trọng như nhau. Mặc dù em và họ không có quan hệ huyết thống, nhưng em đã coi họ như ba và anh trai ruột của mình. Sau khi ba mẹ em gặp chuyện, những ngày đó rất u ám, là họ đã cùng em vượt qua.”

“Nhà Trình Úc có một phòng ngủ dành cho em, những năm qua em không ở thường xuyên. Lần này qua đó vì anh ấy mấy hôm không có ở thành phố, em tới giúp chăm sóc thú cưng của anh ấy… Nhà anh ấy gần trung tâm, di chuyển cũng thuận tiện.”

“Thẩm Hành Trạc, trước đây lừa dối anh là em sai, nhưng duy nhất trong chuyện này… em chưa từng lừa dối anh. Còn về chuyện anh hỏi em có liên quan đến gia đình Trình Úc, em thật sự không biết gì cả. Em tiếp cận anh… chỉ vì em muốn đòi lại công lý cho ba mẹ đã mất của em.”

“Từ đầu đến giờ, em chỉ có duy nhất mình anh.”

Nói xong, Bùi Quan cuối cùng dám ngẩng đầu. “Hy vọng anh có thể tin em.”

“Tại sao lại giải thích những chuyện này với anh?” Thẩm Hành Trạc hỏi.

“Em rất quan tâm đến tất cả những gì anh nghĩ về em.” Cô đáp.

Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Thẩm Hành Trạc nói: “Anh tin em.” 

Bùi Quan định thần nhìn anh.

“Em thắng cược rồi.”

Chỉ cần như vậy thôi, cô đã dễ dàng làm được.

Bùi Quan không khỏi ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác như thể chỉ cần mình mở miệng, dù nói gì đi chăng nữa, anh chắc chắn sẽ tin.

Rượu dần dần khiến cô choáng váng khiến cho lời nói và hành động của Bùi Quan trở nên chậm chạp.

Thẩm Hành Trạc tiến lại gần, nhận lấy ly rượu trong tay cô, đặt lên bàn. Ngay sau đó, anh dẫn cô ra khỏi thư phòng, trở lại phòng khách.

Bùi Quan được đặt ngồi lên chiếc ghế gần cửa sổ kính sát đất.

Khi nhận thấy anh như sắp rời đi, cô nắm chặt tà áo anh, giọng điệu mềm mại cất lên như đang làm nũng: “Chú út… đừng đi.”

Thẩm Hành Trạc tạm thời bỏ qua việc lấy thuốc giải rượu, đứng im, ánh mắt nhìn cô ngày càng sâu đậm.

“Em thích gọi anh như vậy sao?”

Bùi Quan có chút bối rối. Hiện tại cô chẳng còn tâm trí để nghĩ nhiều, chỉ biết là mình không muốn anh đi.

Cô buông tay ra khỏi tà áo anh, dang đôi tay về phía anh. Do cảm giác cơ thể lúc nóng lúc lạnh, bản năng muốn tìm sự ấm áp, cô muốn ôm anh.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô, nửa say nửa tỉnh, ánh mắt phức tạp: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

Bùi Quan khó khăn lấy lại chút lý trí, mơ hồ hiểu rằng anh đang ám chỉ câu nói tối hôm đó anh đã nói với cô: “Cứ suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nghĩ tới chuyện khiêu khích tôi.”

Cô không đáp lại, vẫn kiên quyết dang tay, không chịu để xuống.

Qua một lúc, cuối cùng Bùi Quan cũng vòng tay ôm lấy vai anh.

Cô bị anh bế lên, hai người đối diện nhau, lưng cô tựa vào sát cửa sổ kính, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh dâng lên.

Thẩm Hành Trạc nói: “Quan Quan, anh chưa bao giờ là một người tốt.”

“…”

“Em chắc chắn mình đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Thẩm Hành Trạc” Bùi Quan thì thầm vào tai anh: “…Em muốn ở bên anh.” Âm tiết cuối cùng rơi xuống khe khẽ.

Giây tiếp theo, anh ghì chặt gáy cô bằng một tay.

Anh c*n m*t đôi môi cô một cách đầy hung bạo

Bình Luận (0)
Comment