Bóng đêm dần buông xuống, không gian trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Ban đầu, Bùi Quan còn ngượng ngùng phản ứng, nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã bắt đầu không thể chống cự nổi.
Kỹ năng hôn của anh thực sự rất điêu luyện, không cho phép ai từ chối, mạnh mẽ và cuồng nhiệt quấn lấy cô, dễ dàng khiến người ta lạc lối.
Trong khoang miệng cô tràn ngập vị đắng của rượu Tequila, còn hơi thở của anh mang theo mùi thuốc lá nhẹ nhàng, quyến rũ.
Cơ thể Bùi Quan bắt đầu mềm nhũn, vô thức quàng tay lên vai anh, tìm cách giữ thăng bằng. Cánh tay nóng bỏng của cô dính chặt vào vải đen nơi cổ áo anh.
Hơi thở bị cuốn đi liên tục, việc lấy lại nhịp thở càng lúc càng khó khăn, mắt cô mờ đi như bị bao phủ trong một làn sương.
Lông mi cô run rẩy vài lần, Bùi Quan mở mắt ra, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô gặp phải đôi mắt sâu thẳm của anh, như những rặng đá ngầm dưới biển sâu.
Khoảng cách gần gũi khiến nhịp tim cô đập mạnh hơn. Cô không thể không nhắm mắt lại một lần nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đôi môi lạnh lẽo của anh từ từ di chuyển xuống, dừng lại quanh cổ cô, nhẹ nhàng m*n tr*n. Hơi thở của Bùi Quan càng lúc càng gấp gáp.
Cơ thể cô quá quen thuộc với anh, đến cuối cùng, chỉ còn lại một thứ khát khao không thể chịu đựng nổi. Cô túm chặt áo anh, như một kẻ sắp chết đuối bám lấy một cọng cỏ cứu mạng.
Thẩm Hành Trạc nhận thấy sự thay đổi nhỏ của cô, bật ra một tiếng cười khẽ từ cuống họng, giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai cô: “Muốn sao?”
Bùi Quan chôn mặt vào cổ anh, tai đỏ ửng lên. Trong chuyện này, cô chưa bao giờ chiếm ưu thế, cô quá dễ dàng bị chi phối cảm xúc.
Trong một khoảng thời gian dài, Bùi Quan cảm thấy như mình như đang lơ lửng, như thể cơ thể và tâm trí không còn thuộc về mình nữa.
Phía sau là ánh sáng từ muôn ngàn ngôi nhà, chỉ có một lớp kính trong suốt ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cô càng nghĩ thì cảm giác cấm kỵ trong lòng lại càng mạnh mẽ.
Cô không thể nhìn thấy cảnh đêm ngoài cửa sổ, thứ duy nhất cô biết là anh vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt cô.
Cuối cùng, Bùi Quan thở hắt ra một hơi dài, như người lên được bờ sau khi kề cận cơn nguy kịch, cảm thấy như được tái sinh.
Thẩm Hành Trạc bế cô lại ghế nằm, kéo một chiếc chăn bên cạnh phủ lên người cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, không nói gì, rồi thẳng bước vào phòng tắm rửa tay.
Bùi Quan nằm bất động, cơ thể mềm nhũn như một đống bùn nhão, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Dư âm của chất cồn trong cơ thể khiến suy nghĩ của cô vẫn mơ hồ, lạc lõng, đột nhiên dâng lên một cảm giác xấu hổ muộn màng.
Mấy phút trôi qua, Thẩm Hành Trạc quay lại phòng khách, lau khô tay bằng khăn giấy, rót một cốc nước ấm rồi đi về phía cô.
Anh dùng ngón tay chạm nhẹ vào má cô, nơi đã ửng đỏ. “Bồn tắm đang xả nước nóng, đợi một chút rồi đi tắm nhé.”
Cổ họng cô khô rát, Bùi Quan hé miệng, nhưng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt.
Cốc nước được đưa tới. Dựa vào lực từ tay anh, cô từ từ ngồi dậy, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ. Nước ấm chảy xuống cổ họng, rồi xuống dạ dày.
Cô lại dừng lại một chút, khi trả lại cốc, tay kia nhẹ nhàng kéo vạt áo anh.
Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn cô. “Sao thế?”
“… Còn anh thì sao?”
“Anh có việc phải xử lý.” Thẩm Hành Trạc đưa tay, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô ra sau tai.
“Em muốn anh ở bên em.” Cô dịu dàng nói.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô vài giây, tay trái nắm lấy bàn tay cô, đùa nghịch ngón tay cô. “Đừng làm vậy. Nhà anh không còn bao dự phòng đâu.”
Cô cảm nhận được anh nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay cô, không quá mạnh, nhưng lại đầy vẻ khiêu khích.
Bùi Quan không thể không nhớ lại cảnh vừa rồi bên cửa kính sát đất. Anh cố ý dừng lại động tác giữa chừng, anh kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô khẽ r*n r* với giọng nức nở cầu xin, lúc ấy anh mới hài lòng.
Trong suốt quãng thời gian đó, cô đã phải gọi vô số lần “chú út”.
Thẩm Hành Trạc nhận thấy sự thay đổi trong cô, cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Bùi Quan trầm tư, mặt đỏ hơn lúc trước. “… Đang nghĩ về anh.”
“Thế nào, nghĩ về anh như thế nào?”
Bùi Quan không chịu nói ra, chỉ khẽ dang rộng cánh tay. “Ôm em đi tắm, được không?”
Thẩm Hành Trạc khẽ mỉm cười, không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà làm theo lời cô yêu cầu.
Sau cuộc giằng co vừa rồi, chất cồn trong cơ thể cô đã phần lớn bay hơi theo mồ hôi. Bùi Quan được anh đặt vào bồn tắm, đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Thẩm Hành Trạc đưa tay nhẹ nhàng vuốt vài cái lên phần tóc còn hơi ẩm ướt của cô, giọng trầm đều: “Phòng phía nam là phòng ngủ chính, tắm xong qua đó ngủ một lát.”
“Khi nào anh mới qua…”
“Xong việc.”
“Có thể sớm một chút không ạ?” Bùi Quan ngước nhìn anh nói: “Em muốn đợi anh.”
“Không biết khi nào mới xong.” Thẩm Hành Trạc nói: “Nghe lời, ngủ trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Hành Trạc rời đi, Bùi Quan ngả người ra sau, từ từ để mình chìm hẳn trong làn nước ấm. Nước nóng vừa đủ dễ chịu dần dần xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Trái tim cô cũng theo đó mà được lấp đầy.
—
Bùi Quan ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã gần ba giờ sáng. Thẩm Hành Trạc vẫn chưa về phòng.
Cô lật người, cố gắng tìm lại giấc ngủ nhưng không thành công nên bèn mở mắt, chống tay ngồi dậy.
Cô bước xuống giường, nhìn xuống bộ đồ trên người, một chiếc sơ mi xám đậm treo trong tủ của anh, chỉnh lại vạt áo cho ngay ngắn rồi bước ra khỏi phòng.
Ra đến khu vực quầy bar, cô rót một cốc nước. Trong lúc ngửa đầu uống, ánh mắt vô tình lướt qua cuối hành lang và thấy một tia sáng lấp ló.
Cầm ly nước, cô bước thêm hai bước về phía đó, phát hiện cửa thư phòng đang mở. Không suy nghĩ nhiều, cô tiến thẳng về phía đó.
Chưa đến cửa, cô đã nghe thấy thanh âm lành lạnh của Thẩm Hành Trạc, anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, giọng điệu ôn hoà.
Bùi Quan không nghe kỹ nội dung cuộc trò chuyện, đi vào phòng sách và đứng lại trước mặt anh.
Thẩm Hành Trạc liếc qua trang phục của cô, hơi nhướn mày, ra hiệu cô lại gần.
Nhận được tín hiệu, Bùi Quan bước lên vài bước. Cổ tay bị anh nắm chặt, cô bị kéo đến và thuận thế ngồi lên đùi anh.
Cốc nước trong tay nghiêng nhẹ, nước tràn ra, vương lên đầu gối cô. Bùi Quan vô thức muốn lau đi, nhưng anh ngừng tay cô lại.
Tần Hành Trạc lấy một tờ khăn giấy từ bàn, nhẹ nhàng đặt lên chân phải cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn sót lại.
Động tác chậm rãi, thỉnh thoảng ngón tay anh lại chạm vào bên hông cô. Bùi Quan cảm thấy ngứa, định tránh đi nhưng anh dùng tay kia giữ chặt hông cô.
Anh vẫn tiếp tục nói chuyện với đối phương, giọng điệu không hề bị ảnh hưởng, tốc độ và logic vẫn rõ ràng, bình tĩnh thảo luận các kế hoạch đầu tư gần đây.
Chỉ có Bùi Quan biết, hơi thở của anh phả ra trên cổ cô nóng bỏng đến mức nào.
Ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, Thẩm Hành Trạc xoay người cô lại, dùng một tay ghì lấy cằm cô. Đôi môi lạnh lẽo áp vào môi cô.
Vì cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, Bùi Quan không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể để mình dần dần suy yếu.
Hai chiếc cúc áo sơ mi bị tháo ra lặng lẽ, lộ ra bờ vai mảnh mai và xương quai xanh rõ rệt, cùng với hơi thở mềm mại của cô.
Nụ hôn này không kéo dài lâu, anh rời khỏi môi cô để cô có thể hít thở dễ dàng. Cô cuộn mình trong vòng tay anh một lúc lâu, cảm nhận được anh đã kết thúc cuộc gọi, Bùi Quan mới hồi thần.
Thẩm Hành Trạc cúi nhìn cô: “Tỉnh rượu rồi?”
Bùi Quan khẽ gật đầu. “Vâng… đã tỉnh lâu rồi.”
“Sao không ngủ thêm một chút?”
“Ngủ đủ rồi ạ, muốn qua đây ở cùng anh.”
Nói xong, Bùi Quan nhìn xuống vị trí xương quai xanh của anh, trong mắt cô là một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
Cô không kịp phản ứng đã đưa tay, dùng ngón trỏ chạm vào.
Thẩm Hành Trạc không ngăn cản, yết hầu anh trượt nhẹ. “Gì vậy?”
Bùi Quan nhẹ nhàng cảm thán: “Thật đẹp.”
“Em không có ư?”
“… Ở đâu ạ?”
Ánh nhìn Thẩm Hành Trạc trở nên thâm trầm hơn: “Ở chỗ em không nhìn thấy.”
Dường như hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, Bùi Quan ngại ngùng không dám hỏi thêm, khẽ chuyển đề tài. “Thực ra em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
Dừng một chút, Bùi Quan đột nhiên nhắc đến: “Trước đó ở cổng trường… lần chúng ta tình cờ gặp nhau, em nhìn thấy một tờ kết quả kiểm tra thai kỳ trong xe anh.”
“Đoán là liên quan đến anh?”
“Có nghĩ qua chuyện này.” Bùi Quan hít một hơi lạnh. “Sau đó em hỏi nhỏ Tiểu Chung, anh ta bảo anh không có ai khác.”
Thẩm Hành Trạc không có vẻ gì thay đổi, chỉ bình thản giải thích: “Sau này muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi anh.”
“Có thể hỏi bất cứ thứ gì không ạ?”
“Có thể.”
“Vậy bây giờ em có một câu hỏi.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô.
Bùi Quan cười gượng. “Nếu vừa rồi em không chủ động tìm anh, phải chăng chúng ta sẽ không còn sau này nữa?”
“Muốn nghe sự thật không?”
“… Vâng.”
“Phải.” Thẩm Hành Trạc không có ý định giấu giếm cô. “Quan Quan, có nhiểu chuyện không nhất thiết phải tìm kiếm một kết quả vô nghĩa.”
Bùi Quan không hiểu rõ lắm, muốn hỏi thêm, nhưng cũng biết tiếp tục sẽ làm không khí trở nên ngột ngạt. Vì vậy cô quyết định im lặng.
Cả hai im lặng một lúc, không ai lên tiếng.
Thẩm Hành Trạc đột nhiên hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
“Là chuyện của Kỷ Viễn Minh ạ?”
“Ừm.”
“Khá thuận lợi… Anh biết gần đây hắn ta ra nước ngoài không?”
“Biết. Sao thế?”
Bùi Quan thành thật nói: “Em nghi ngờ hắn ta đi tìm Kỷ Viễn Sinh. Sau đó em nhờ Trình Úc giúp em kiểm tra, quả thật là như vậy… tiếc là em đến muộn, bọn họ giờ không còn ở đó nữa, không biết đã đi đâu.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô. “Nhờ hắn ta giúp à?”
Bùi Quan nhướng mày, cười hỏi: “Có gì không ổn ạ?”
“Chi bằng tìm anh.”
Bùi Quan ngừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc. “Thực ra em không dám nhờ anh.”
“Vì sao?”
“Vì em sợ anh nghĩ em có mục đích khác.” Bùi Quan nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt nghiêm túc. “Quan trọng nhất là, em không muốn lại làm kiếm thêm phiền phức cho anh.”
Thẩm Hành Trạc không tán thành. “Không đến mức ấy đâu.”
Bùi Quan lộ vẻ khó hiểu.
“Anh là nguồn lực quan hệ duy nhất của em hiện tại, không tận dụng thêm một chút, em không thấy tiếc sao?”
Giọng nói vừa dứt. Bùi Quan có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình vì lời nói của anh mà đập mạnh, bất chợt rối loạn.
Cô chợt nghĩ về những chuyện trong quá khứ. Cô không hối tiếc, có lẽ trong khoảng thời gian cô lừa dối anh, nếu cô thẳng thắn hơn, rất nhiều chuyện có thể đã xoay chuyển. Bao gồm cả mối quan hệ giữa họ.
“Thẩm Hành Trạc.” Bùi Quan hít một hơi thật sâu, gọi tên anh. “Dù là trước đây hay bây giờ… đều cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ?” Thẩm Hành Trạc mỉm cười.
Đây là câu hỏi anh đã từng hỏi cô trước đây, lần đó cô đã trả lời. Nhưng lúc này, cô không muốn hứa hẹn với anh điều gì nữa, chỉ muốn làm gì đó có thể thực hiện ngay trong thời gian ngắn để bày tỏ lòng biết ơn.
Khi cô còn đang suy nghĩ xem sẽ đáp lại anh thế nào, Bùi Quan bất ngờ dừng lại vì anh bỗng nhiên đưa tay luồn vào trong áo sơ mi trên người cô.
Cô theo phản xạ muốn ngăn lại, nhưng anh dễ dàng giữ chặt đôi tay cô.
Bùi Quan nhất thời loạn nhịp. “Anh nói là trong nhà không còn…”
Thẩm Hành Trạc không trả lời, đột ngột nhắc lại chuyện đã nói lúc trước, giọng nói khàn khàn. “Không phải em muốn biết nốt ruồi trên người mình ở đâu à?”
Ánh mắt giao nhau.
“Để anh giúp em tìm.” Anh nói.