Có lẽ do tối qua uống rượu, Bùi Quan mãi đến khi mặt trời đã lên cao mới từ từ tỉnh dậy. Thẩm Hành Trạc thì đã rời khỏi căn nhà từ sáng sớm.
Cô nằm trên giường thêm một lúc rồi mới chậm rãi bò dậy, chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ăn mặc xong xuôi, bước ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy một bóng người đang bận rộn trong bếp, liền dừng lại, ánh mắt dõi theo.
“Dì Trần?”
Dì Trần quay đầu lại theo tiếng gọi, mỉm cười chào hỏi: “Cô Bùi, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, sao dì lại đến đây ạ?” Bùi Quan cười hỏi.
“Thẩm tiên sinh sáng nay gọi điện bảo tôi đến đây chăm sóc bữa ăn của cô.”
“Vậy còn căn nhà bên Bổn Diên Thuỷ Loan…”
“Hiện giờ vẫn để trống, tôi sẽ quay về sau.”
Thấy Bùi Quan ngồi xuống bàn ăn, dì Trần bưng các món ăn lên. Bữa sáng là đồ ăn Trung Quốc. Cầm lên miếng đậu xanh, Bùi Quan cắn một miếng rồi cười nói: “Vẫn là dì làm món ngon nhất.”
Dì Trần từ bếp nhìn ra, thân thiện đáp: “Nếu cô thích, tôi thường xuyên tới làm cho cô, Thẩm tiên sinh và tiểu thư gần đây ít về Bổn Diên Thuỷ Loan, tôi cũng rảnh.”
Bùi Quan dĩ nhiên không muốn làm phiền bà, nhẹ nhàng đáp vài câu rồi khéo léo chuyển chủ đề.
Ăn sáng xong, Bùi Quan nhận được tin nhắn từ trưởng nhóm bộ phận Dương San, thông báo rằng sáng nay Kỷ Viễn Minh vừa về Thanh Xuyên. Chiều nay sẽ có một cuộc họp đột xuất, yêu cầu cô quay lại công ty làm thêm giờ, chỉnh sửa tài liệu xong thì trực tiếp giao cho phòng họp ở tầng 23.
Cô không quá ngạc nhiên khi Kỷ Viễn Minh đột ngột quay lại mà không báo trước. Cô chỉ trả lời ngắn gọn một câu “được”, rồi cất điện thoại.
Chào tạm biệt dì Trần, cô ra khỏi căn hộ, bắt taxi đến Khởi Thịnh.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng vẫn có không ít người đến công ty làm thêm, bảng đăng ký ở quầy lễ tân đã ghi đầy đủ hai trang giấy.
Bùi Quan bước vào tòa nhà, làm thủ tục quẹt thẻ rồi đi lên tới chỗ làm của mình, mở máy tính lên.
Phải đến hơn hai giờ sau, cô mới có thời gian rảnh. Cô chuyển phiên bản tài liệu mới nhất vào USB rồi đi tới phòng in ấn in vài bản, xem thời gian cũng đã gần tới, cô đứng dậy đi lên phòng họp.
Ra khỏi thang máy, chưa đi được mấy bước, cô tình cờ gặp phải Tiểu Chung đang đứng đợi ngoài cửa.
Trong giây phút nhìn nhau, Tiểu Chung giải thích kịp thời: “Thẩm tổng đang ở trong đó. Kỷ tổng và những người khác cũng đã đến.”
Không ngờ Thẩm Hành Trạc lại có mặt ở đây. Bùi Quan chào hỏi vài câu với Tiểu Chung rồi đi thẳng tới chỗ phòng họp, dừng lại trước cửa và gõ nhẹ.
Cửa vừa mở, cô lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành Trạc. Chỉ một ánh nhìn này thôi khiến Bùi Quan đột ngột cảm thấy đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Cô không biểu lộ cảm xúc, chuyển ánh mắt sang Kỷ Viễn Minh: “Kỷ tổng, đây là tài liệu mà ngài yêu cầu.”
Kỷ Viên Minh gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Đặt xuống đi.”
Bùi Quan liền làm theo, từng tài liệu được cô nhẹ nhàng đặt trước mặt mỗi người.
Khi đi qua bên cạnh Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan chú ý đến trang phục của anh. Áo khoác mỏng màu sáng, bên trong là chiếc sơ mi màu xám đậm, chính là chiếc sơ mi mà cô đã mặc tối qua.
Anh không nhìn cô, nhưng không khí trong phòng vẫn còn vương lại dư âm của ánh mắt vừa rồi. Đó là một cảm giác mập mờ, chỉ hai người mới hiểu được, một cảm giác đầy ám muội.
Không dừng lại lâu, cô nhanh chóng phân phát xong tài liệu, đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng, cô không vội rời đi, ngồi đợi thêm một lúc. Khoảng nửa giờ sau, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Hành Trạc, chỉ vỏn vẹn một câu: “Bãi đỗ xe.”
Bùi Quan cầm túi xách, nhanh chóng đi xuống dưới. Xe của Thẩm Hành Trạc đỗ ngay tại lối vào. Cô tiến lại, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Cô thoáng thấy ghế lái trống, liền hỏi: “Tiểu Chung đâu ạ?”
Thẩm Hành Trạc dập tắt điếu thuốc, lạnh nhạt nói: “Đi lấy đồ gần đây, chưa về.”
Bùi Quan chuyển sang chuyện khác: “Anh làm sao biết em đang đợi anh?”
Thẩm Hành Trạc nhướng mày: “Cần phải đoán sao?”
Bùi Quan cười, rồi đột ngột gọi tên anh: “Thẩm Hành Trạc.”
“Sao?”
“Em rất vui.”
“Vui vì điều gì?”
Bùi Quan lắc đầu, không trả lời câu hỏi đó. Cô đặt túi xuống, đứng lên, hai đầu gối hơi mở ra, cô ngồi lên đùi anh.
Thẩm Hành Trạc đỡ lấy cơ thể đang chao đảo của cô, ánh mắt dần tối lại: “Muốn làm gì?”
Bùi Quan nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt chứa đựng sự âu yếm: “Tối nay anh có rảnh không? Em muốn cùng anh đi ăn.”
“Chút nữa anh phải đi Trân Hải.” Thẩm Hành Trạc nói. “Để lần sau vậy.”
Nghe vậy, Bùi Quan không tiếp tục mời anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy em sẽ đợi anh về.”
“Ừm.”
Hai người trò chuyện vài câu nữa, rồi Thẩm Hành Trạc hỏi cô: “Vừa rồi ai bảo em lên đưa tài liệu?”
“Tổ trưởng của em.” Bùi Quan nhìn anh, có chút nghi hoặc. “Sao vậy?”
“Người này sau này phải chú ý nhiều hơn.”
Bùi Quan càng không hiểu gì hơn.
Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, chỉ ngắn gọn đưa ra lời nhắc: “Đừng thay người khác làm việc của họ.”
Bùi Quan nhất thời không hiểu ý anh, đang định hỏi thì bỗng nhận thấy bàn tay to lớn của anh đang di chuyển từ hông cô lên trên.
Anh đặt tay lên cổ cô, không cho phép từ chối, hôn xuống.
Bùi Quan khẽ ngẩn ra một chút nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy cổ anh, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn.
Trong chuyện này, cô là người anh từng dạy bảo và giờ đây cô cũng học được cách cùng anh giao hòa đôi môi, cùng nhau cuốn theo nhịp điệu của môi và lưỡi.
Không gian trong xe chật hẹp, tĩnh lặng, tiếng thở gấp của cô càng trở nên rõ ràng, lạc lõng giữa không gian yên ắng đó.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Hành Trạc buông cô ra. Bùi Quan cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mềm yếu nhưng vẫn bám chặt vào anh, hơi thở không theo nhịp, phả vào xương quai xanh của anh.
Khi cảm xúc đã dần ổn định lại, Bùi Quan lên tiếng: “… Khi nào anh mới về?”
“Vài ngày nữa.”
“Anh sẽ tìm em ngay khi về tới chứ?”
“Trước khi về sẽ báo cho em.”
“Vậy được.”
Tiểu Chung đã xuất hiện cách đó một đoạn.
Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng vỗ lên hông cô, ra hiệu cho cô ngồi sang bên cạnh.
Bùi Quan quay lại vị trí cũ, dùng tay chỉnh lại những sợi tóc rối.
“Em xuống xe đây.” Bùi Quan nói với anh.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một nói: “Anh tiễn em.”
“Em đã hẹn với Dư Dư tối nay đi xem phim, ngay gần đây thôi.”
Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì nữa.
Trước khi xuống xe, Bùi Quan cầm lại túi xách, nghiêng đầu nhìn anh. “Vậy… em đi đây.”
Thẩm Hành Trạc ừ một tiếng. “Đi đi.”
Vài giây trước khi Tiểu Chung lại gần, Bùi Quan đột ngột nghiêng người, hôn nhanh lên môi anh một lần nữa, đầy chủ động và táo bạo.
Ngay sau đó, cô không nhìn anh nữa, tay phải nắm cửa xe, giả vờ muốn xuống xe.
Nhưng cô bị anh bất ngờ nắm lấy cổ tay.
“Sao vậy ạ?” Cô cười hỏi.
Thẩm Hành Trạc đột nhiên nói: “Cố ý à?”
Bùi Quan rõ ràng hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô nở nụ cười sâu thêm: “Vâng… Cố ý đó. Em sẽ nhớ anh!”
Thẩm Hành Trạc dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng v**t v* làn da cổ tay cô, cảm nhận được nhịp đập mạch máu rõ ràng dưới da.
Anh buông tay cô ra, để cô tự do rời khỏi xe. Cửa xe rất nhanh đóng lại.
Bùi Quan không vội rời đi, cô đi quanh xe, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng gõ vào cửa kính.
Cửa kính mở xuống, lộ ra góc mặt nghiêng sắc nét của anh.
Bùi Quan cúi đầu vào trong, thì thầm bên tai anh: “Chú út, anh cũng cố ý đúng không?”
Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái: “Cố ý gì?”
“Chiếc sơ mi này.”
Thẩm Hành Trạc bật cười khẽ, dùng hai ngón tay ghì lấy cằm cô: “Hôm nay lá gan em lớn nhỉ?”
Bùi Quan đáp lại bằng ánh mắt đầy tình cảm, đôi mắt long lanh, phản chiếu chút mờ ảo.
“Còn không đi thì lát nữa em đừng nghĩ tới chuyện rời đi nữa.”
Nhận ra tình hình càng lúc càng nguy hiểm, Bùi Quan vội vã rút tay ra khỏi tay anh.
Cô dịu dàng nói “tam biệt”, rồi lùi bước rời đi.
—
Ngày thứ tư khi Thẩm Hành Trạc đi công tác. Bùi Quan được Trình Úc mời ra ngoài ăn cơm.
Khi đến nhà hàng Nhật Bản quen thuộc, cô thấy Trình Úc đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ, có vẻ như đã đợi từ lâu.
Cô ngồi xuống đối diện anh, trực tiếp hỏi: “Là có tin tức gì về Kỷ Viễn Sinh rồi phải không?”
Trình Úc gọi nhân viên phục vụ để đặt món, rồi tranh thủ trả lời: “Vẫn chưa tìm thấy người. Không biết sau khi rời Chicago thì hắn ta đi đâu.”
“Kỷ Viễn Minh thì đã về rồi.”
“Anh biết rồi.” Trình Ức nói: “Mấy hôm trước anh tra xét chuyến bay khứ hồi của hắn ta, không thấy gì bất thường.”
Biết rằng kết quả xấu nhất cũng chỉ đến thế, Bùi Quan không cảm thấy quá thất vọng. “Em đột nhiên không biết phải làm gì tiếp theo.”
“Có hai lựa chọn.”
“Là gì?”
“Hoặc là dừng lại, hoặc là nhờ Thẩm Hành Trạc giúp đỡ tìm người.” Trình Úc nhấp một ngụm trà nói: “Kẻ chủ mưu luôn là Kỷ Viễn Minh, bây giờ về những bằng chứng liên quan đến hắn ta đã rõ ràng, coi như đã có kết quả tốt nhất rồi. Còn việc tìm Kỳ Viễn Sinh, chủ yếu là xem em có muốn để mọi chuyện dừng lại ở đây hay không.”
Bùi Quan im lặng trong hai giây. “Để em suy nghĩ thêm.”
Bữa ăn đến một nửa thì điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi từ Thẩm Hành Trạc.
Bùi Quan không chút do dự nhận máy: “… Anh về rồi ạ?”
“Đang trên đường, sắp tới rồi.” Giọng nói lành lạnh của Thẩm Hành Trạc từ đầu dây bên kia truyền đến. “Em ở đâu?”
Bùi Quan nhẹ nhàng báo tên nhà hàng Nhật đang ngồi, nói một cách tự nhiên, không có ý giấu giếm: “Em đang đi ăn với Trình Úc, anh có qua đây không?”
Thẩm Hành Trạc bình thản nói: “Anh qua đón em.”
Cúp máy, Bùi Quan đặt điện thoại lên bàn, đúng lúc ánh mắt của Trình Úc nhìn cô một cách đầy ẩn ý.
Bị anh nhìn chăm chú, cô có chút không thoải mái, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Đã làm lành rồi à?”
“… Coi như là vậy.”
“Vậy bây giờ hai người là quan hệ gì?”
Bùi Quan khẽ cười, gượng gạo đáp: “Thật ra em cũng không rõ nữa.”
Mối quan hệ giữa họ chưa bao giờ được định nghĩa rõ ràng.
Trước đây cô giữ mình bên anh với mục đích nhất định, giờ đây chỉ đơn giản là muốn ở bên cạnh anh, nhiều chuyện thậm chí không kịp để suy nghĩ kỹ càng.
Cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Trình Úc có lẽ hiểu được những gì cô đang nghĩ, anh nhắc nhở: “Anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em, nhưng em vẫn phải nhớ, người như Thẩm Hành Trạc rất khó kiểm soát, em không phải là đối thủ của anh ta đâu.”
“Trình Úc.” Bùi Quan nhìn anh nói: “Một mối quan hệ bình thường sẽ như thế nào?”
“Em hỏi anh, một kẻ thất bại ư?”
Bùi Quan cười nhẹ. “Em thật ra không biết một mối quan hệ bình thường giữa các cặp đôi sẽ như thế nào. Nhưng em biết mình thích anh ấy, nên dù cho có như thế nào nhưng được ở bên anh ấy thì cũng chẳng sao hết. Em không đòi hỏi quá nhiều.”
“Thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Ừm, em nghĩ kỹ rồi.”
Hai người không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Trình Úc lại tiếp tục đề cập đến câu chuyện dang dở: “Anh vẫn nghĩ em có thể thử phương pháp mà anh vừa nói.”
Bùi Quan đang cúi đầu uống canh, chưa kịp phản ứng: “Phương pháp gì?”
“Cầu anh ta giúp đỡ tìm Kỷ Viễn Sinh. Anh ta sẽ giúp em đạt được điều em muốn.” Trình Úc bổ sung: “Còn có thể nhân cơ hội này mà biết được tình cảm của anh ta dành cho em.”
“Bùi Quan, trong chuyện của hai anh em nhà họ Kỷ này, chúng ta đã tính toán nhiều năm như vậy, hiện giờ nếu quyết định một cách lý trí thì cũng chẳng có gì sai cả.”
Dù là sự thật, nhưng những lời này thực sự có mục đích rất rõ ràng.
Bùi Quan vô thức nhíu mày, đang định phản bác thì cô ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên nhận ra Thẩm Hành Trạc đang đứng chếch ngay phía trước.