Bùi Quan bỗng có một khoảnh khắc hoang mang, màng nhĩ không ngừng vang lên những tiếng ồn. Cô ngây người vài giây, nét mặt hơi cứng đờ, môi dần dần trở nên trắng bệch.
Anh đứng đó, cách bàn họ ngồi không xa không gần, cô thực sự không thể xác định liệu cuộc trò chuyện vừa rồi có bị anh nghe thấy hay không.
Tập trung lại, Bùi Quan gượng ép nở một nụ cười yếu ớt, giả vờ bình tĩnh nhìn anh.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt không chút thay đổi. Bùi Quan không thể phân biệt được cảm xúc của anh, đành duy trì vẻ tự nhiên, chờ anh lại gần và chủ động lên tiếng.
“Em tưởng anh còn phải một lúc nữa mới đến.” Cô nhẹ nhàng mở lời.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Đường không tắc, đến sớm một chút.” Thẩm Hành Trạc đáp lại, giọng bình thản.
“Anh ăn trưa chưa?”
“Chưa.”
“… Hay là cùng ăn ạ?”
“Được.”
Sau vài câu xã giao, Bùi Quan lặng lẽ hít một hơi lạnh, ánh mắt dừng lại trên Trình Úc, người đang ngồi đối diện.
Sau đó, cô sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, không tỏ ra quá gượng gạo khi giới thiệu họ với nhau, giọng điệu hơi khô khan mà không tự nhận ra.
Rõ ràng là cô đã biết anh sẽ đến, cũng chuẩn bị tinh thần để giới thiệu Trình Úc một cách tự nhiên. Nếu không phải vì tình huống bất ngờ vừa rồi, mọi thứ diễn ra hiện giờ phải là điều đương nhiên. Càng nghĩ như vậy, Bùi Quan càng cảm thấy có chút xấu hổ.
Trình Úc nhìn thấy sự bất an của cô, không cố tình thể hiện gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Thẩm Hành Trạc và nói: “Thẩm tổng, rất hân hạnh được gặp.”
Để không khiến Bùi Quan phải khó xử giữa hai người, Trình Úc hiếm khi thu lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, lời nói cũng trở nên vừa đủ lịch thiệp và tinh tế.
Thẩm Hành Trạc nhìn lại Trình Úc, hơi cúi đầu đáp lại.
Cả hai không nói thêm gì nữa.
Bùi Quan thấy Thẩm Hành Trạc ngồi xuống, liền cầm lấy chén trà sạch trên bàn, rót một chút trà nóng vào.
Đặt ấm trà sang một bên, cô nghe thấy Trình Úc lên tiếng đúng lúc: “Thẩm tổng có món gì kiêng kỵ không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị thêm món.”
Thẩm Hành Trạc khẽ đưa mắt nhìn anh ta: “Không kiêng.”
“Vậy để tôi xem thử.”
Thẩm Hành Trạc gật đầu: “Cảm ơn.”
Im lặng một lúc, Bùi Quan tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Chiều nay anh có rảnh không?”
“Có chuyện gì?” Thẩm Hành Trạc đáp lại câu hỏi của cô.
“Muốn qua tiệm may gần đây lấy hai bộ đồ vừa may xong.” Bùi Quan ngừng một chút, cười nhẹ thêm: “Lần trước em và Dư Dư đi mua sắm, vô tình đi qua đó, mỗi người đặt một bộ.”
“Anh đi cùng em.”
“Dạ.”
Không khí dần trở nên thoải mái hơn. Bữa ăn trôi qua mà không có sự ngượng gạo nào.
Bùi Quan cảm thấy hơi no bụng, không ăn thêm nữa, chỉ ngồi dựa tay lên cằm, lắng nghe hai người đàn ông đối diện nói chuyện.
Một lúc sau, Bùi Quan đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trên bàn chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Hành Trạc cầm tách trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi ngẩng đầu, trực tiếp vào vấn đề: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Trình Úc nhướn mày, tựa lưng vào ghế: “Vậy tôi sẽ không khách sáo.”
“Cậu nói đi.”
“Cô ấy ở đây, tôi không tiện hỏi nhiều — vừa rồi tôi và cô ấy nói chuyện, Thẩm tổng nghe được bao nhiêu?”
Thẩm Hành Trạc liếc anh một cái: “Nghe được bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng là có để tâm tới những lời đó không.”
“Vậy tôi hỏi thẳng luôn.” Trình Úc nhìn thẳng vào anh: “Với những lời đó, Thẩm tổng có để tâm hay không?”
“Nếu để tâm, tôi sẽ không ngồi đây ăn bữa này với cậu.”
Trình Úc hiểu ngay, dáng vẻ anh bỗng nghiêm túc hơn, ánh mắt trở nên trịnh trọng: “Bùi Quan thực sự rất quan tâm anh.”
Thẩm Hành Trạc không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh, chờ anh nói hết.
“Là tôi nhìn em ấy từng bước từng chút một, tôi biết em ấy đã khổ sở thế nào trong những năm qua. Vì vậy, tôi luôn giúp đỡ em ấy trong khả năng có thể.”
Trình Úc rút một điếu thuốc, tiếp tục nói: “Nhưng chuyện tình cảm, tôi không có quyền quyết định thay em ấy.”
Thẩm Hành Trạc không đáp lại câu này, đột nhiên hỏi: “Cậu và Bùi Quan quen nhau bao lâu rồi?”
Trình Úc không vội chuyển chủ đề, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Khoảng bảy tám năm.”
“Bảy tám năm, quả thật không đủ để cậu quyết định thay cô ấy chuyện này.”
Giọng điệu quá bình thản, không khác gì khi anh đang trò chuyện xã giao, nhưng lại có thể vô hình đè bẹp khí thế của người đối diện.
Trình Úc trong lòng hiểu rõ, Thẩm Hành Trạc quả thực nguy hiểm như anh dự đoán, Bùi Quan chắc chắn không phải là đối thủ của người này.
Đến lúc này, Trình Úc không định giấu giếm nữa, cười nhẹ một tiếng, chấp nhận sự thật.
“Tôi hiểu ý của anh. Chính vì hiểu nên tôi mới cảm thấy mình bất lực.”
Trong chuyện tìm kiếm Kỷ Viễn Sinh, Trình Úc không thể giúp được gì thêm, vì vậy anh mới phải nói những lời thẳng thắn như vậy.
Giờ đây, Thẩm Hành Trạc chính là con đường duy nhất mà Bùi Quan có thể đi để giải quyết vấn đề. Nhưng cô yêu anh, vì vậy dù có khó khăn đến đâu, cô cũng không muốn dựa vào con đường này, mà muốn tìm cách khác.
Tuy nhiên, Trình Úc là người rất lý trí.
Với Thẩm Hành Trạc, mọi thứ đều rất rõ ràng, không cần phải nói quá nhiều, cả hai đều đã hiểu nhau.
Nói chuyện đến cuối cùng, Trình Úc lười tiếp tục khách sáo, liền hỏi thẳng: “Anh có tình cảm với em ấy không?”
Thẩm Hành Trạc nhàn nhạt đáp: “Cậu đang hỏi với thân phận gì?”
“Bạn bè? Anh trai?” Trình Úc bật cười. “Trên thế giới này, không ai mong cô ấy có được một nơi nương tựa tốt hơn tôi và thầy Đỗ.”
Thẩm Hành Trạc không tỏ thái độ, cũng không vội đáp lời, chỉ cầm chiếc bật lửa trên bàn lên, châm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, anh chậm rãi lên tiếng: “Cậu yên tâm. Cô ấy ở bên tôi, không phải là không danh không phận.”
—
Sau bữa ăn, Trình Úc rời đi trước họ một bước. Bùi Quan theo Thẩm Hành Trạc xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Hôm nay là chú Vu lái xe. Vừa ngồi vào trong, Bùi Quan chào hỏi đơn giản, trò chuyện đôi câu rồi báo địa chỉ tiệm may.
Xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi chỗ cũ, hướng đến điểm đến.
Trong xe lan tỏa mùi hương quen thuộc của rêu gỗ sồi và trầm hương, dường như có tác dụng xoa dịu tinh thần.
Bùi Quan nghiêng đầu nhìn Thẩm Hành Trạc đang ngồi bên cạnh, cô định mở miệng hỏi gì đó, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu. Thế là giữa hai người lại chìm vào im lặng.
Khoảng hai mươi phút sau, chú Dư dừng xe trước cửa tiệm may. Trước khi mở cửa xe, Bùi Quan hỏi Thẩm Hành Trạc: “Anh có muốn vào cùng em không?”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô, không trả lời.
Bùi Quan giải thích: “Em có thể phải thử đồ trước, xem có cần chỉnh sửa kích cỡ không. Một lượt đi về sẽ mất kha khá thời gian. Em sợ anh chờ trong tiệm sẽ thấy nhàm chán, chi bằng đợi trong xe.”
“Đồ gì?”
“Sườn xám.”
Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, chỉ bảo: “Anh vào cùng em.”
Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc sóng bước đi vào tiệm.
Đây là một tiệm may lâu đời. Sườn xám thêu tay Tô Châu là đặc trưng, từ cắt may đến chất liệu đều vô cùng tinh xảo.
Trong tiệm chỉ có lác đác vài người. Vừa bước vào không lâu đã có nhân viên tiếp đón, hỏi xem họ có hẹn trước không.
Bùi Quan trả lời đơn giản mấy câu, rất nhanh đã được dẫn vào phòng thử đồ ở trong cùng.
Trước khi đi, cô nhìn Thẩm Hành Trạc: “Anh chờ em một lát, em vào thử đồ.”
“Không vội, em cứ thử đi.”
Dù nghe anh nói vậy, Bùi Quan vẫn cảm thấy hơi không quen. Trong ký ức, cô rất hiếm khi thấy anh chờ đợi mình một cách kiên nhẫn như thế.
Đoạn xen ngang ấy qua rất nhanh, sự chú ý của Bùi Quan nhanh chóng bị chiếc sườn xám mà nhân viên mang đến thu hút.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, cô thay đồ xong, vừa bước ra khỏi phòng thử đồ còn chưa kịp soi gương, đã thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Thẩm Hành Trạc đang ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, cánh tay thả lỏng dựa vào tay vịn, khóe mắt liếc thấy cô bước ra từ phòng thử đồ liền ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, anh hơi nheo mắt lại theo bản năng.
Mái tóc dài của cô được búi cao, để lộ chiếc cần cổ dài thon thả. Đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều, nơi đuôi mày phảng phất chút phong tình lặng lẽ.
Chiếc sườn xám màu be dành cho buổi tối, chất liệu tơ lụa, hàng khuy nút chạy dọc từ cổ xuống tận gấu váy. Dáng váy ôm sát, lại càng tôn lên nét quyến rũ kín đáo, khó rời mắt.
Bùi Quan để mặc cho anh nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Trông ổn chứ ạ?”
Thẩm Hành Trạc thu lại ánh mắt, nhìn thằng vào cô đáp: “Rất đẹp.”
Nghe anh khen, tai cô hơi ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh hỏi tiếp: “Có cần chỉnh lại kích cỡ không anh?”
“Không cần.”
Bùi Quan khẽ gật đầu, xoay người định quay lại phòng thử đồ thay đồ ra. Dường như đoán được ý định của cô, Thẩm Hành Trạc gọi cô lại.
Bùi Quan quay đầu lại hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Mặc luôn bộ này.”
“… Vâng.”
Mười phút sau, nhân viên cửa hàng đưa túi đựng đồ đã được đóng gói đến trước mặt họ.
Thẩm Hành Trạc nhận lấy bằng một tay, tay còn lại ôm lấy eo cô: “Đi thôi, về nhà.”
Trên xe, chú Vu lịch sự hỏi: “Tiếp theo đi đâu thưa ngài?”
Thẩm Hành Trạc thuận miệng đọc ra một địa chỉ.
Bùi Quan hơi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn anh: “Về chỗ em sao?”
“Không tiện à?”
“Sao lại không.” Bùi Quan cười khẽ: “Chỉ là chỗ em nhỏ quá, sợ anh không quen.”
“Không sao.”
Trên đường về, hai người gần như không nói gì với nhau. Xe vòng qua vài con phố, cuối cùng chạy vào khu chung cư, dừng lại dưới tòa nhà nơi cô sống.
Cả hai im lặng bước lên lầu, Bùi Quan đi trước Thẩm Hành Trạc, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở khóa cửa an ninh.
Cô nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa chính, rồi nghiêng người tránh ra một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh vào trước.
Thẩm Hành Trạc cụp mắt nhìn cô một thoáng, anh không nói gì, bước ngang qua cô đi vào nhà. Cánh cửa khép lại phía sau, Bùi Quan cúi người lấy ra một đôi dép nam mới tinh từ tủ để giày.
Lần trước anh rời đi, cô đã cẩn thận chuẩn bị sẵn một đôi ở nhà. Thời gian chưa trôi qua bao lâu, cô không ngờ lại dùng đến nhanh như vậy.
Cô đứng thẳng người, thay đôi dép trong nhà. Bỗng chốc, cảm nhận cổ tay mình bị siết chặt. Cô bị anh kéo về phía trước, gò má suýt va vào ngực anh.
Ngay lập tức, eo cô bị anh một tay ôm chặt. Trong khoảnh khắc quay cuồng, nụ hôn mang theo làn hơi lạnh liền ập xuống. Anh không cho cô kịp phản ứng, càng không để cô có cơ hội chối từ.
Môi và lưỡi hai người không ngừng quấn quýt lấy nhau. Trong lúc tạm rời tách nhau ra, Thẩm Hành Trạc vòng tay ôm lấy cô từ eo bế cô lên, vừa hôn cô vừa tiến về phía phòng ngủ.
Cơ thể lơ lửng trên không, Bùi Quan mất đi cảm giác an toàn, chỉ biết ôm chặt lấy cổ anh để tránh rơi xuống. Anh cùng cô nhẹ nhàng ngã vào chiếc giường mềm mại.
Bùi Quan thở dồn dập, tận hưởng từng cử động thuần thục trong lòng bàn tay anh. Chỉ mới chia xa vài ngày, nhưng cô chậm rãi nhận ra rằng nỗi nhớ anh đã ngấm sâu tận vào xương tủy.
Lơ đãng trong giây lát, vài chiếc khuy nút trên chiếc sườn xám đã lặng lẽ được anh tháo mở, để lộ ra bờ vai thon thả cùng làn da trắng mịn.
Ánh mắt Bùi Quan lóe lên những tia nước, dõi nhìn anh trong trạng thái mơ màng, vừa như ngây dại, vừa như trống rỗng, lại tựa như đang ngấm chút men say nhẹ nhàng.
Rồi sau đó, đôi tay cô bị anh dẫn dắt, lần xuống đến bên hông anh, xuyên qua lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô buộc phải chạm vào chiếc khoá kim loại nơi dây thắt lưng của anh.
Cô không biết cách tháo, anh liền kiên nhẫn dạy cô. Sau một lúc quấn quýt, chiếc thắt lưng cuối cùng cũng được tháo rời.
Bùi Quan thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu, thần kinh lại căng lên khi đôi tay cô bị chính chiếc thắt lưng do chính cô vừa tháo ra quấn chặt lấy.
Anh quá hiểu cô, biết rõ cách làm nào khiến cô mê mẩn, đồng thời cũng thấu hiểu sự nhẹ nhàng và tiết chế quan trọng đến nhường nào. Bởi vì hiểu nên mọi chuyện đều không theo ý cô.
Bùi Quan chỉ cảm thấy khó chịu đến mức suýt nghẹn lời. Thẩm Hành Trạc dùng khớp ngón tay chạm nhẹ lên trán cô đang đẫm mồ hôi, giọng càng lúc càng trầm thấp: “Ngoan, bây giờ em nói đi.”
“… Nói gì ạ?”
“Lúc nãy trong xe, em có điều muốn nói với anh, phải không?”
Bùi Quan lắc đầu ngơ ngác, lúc này cô không thể nói ra lời nào, cũng chẳng thể phân tâm để hỏi hay nói điều gì. Nhưng anh đâu có bỏ qua cho cô.
Không còn cách nào khác, cô đành cố gắng lấy lại một chút lý trí, từng chữ từng chữ chậm rãi hỏi câu hỏi đã dồn nén trong lòng bấy lâu.
“Chuyện Trình Úc nói… anh có… nghe thấy không?”
Anh đáp lại cô bằng một tiếng “ừm” nhẹ nhàng, đầy thăm dò.
Bùi Quan cảm thấy rối bời vô cùng.