Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 53

Ăn tối xong, hai người chuẩn bị đến rạp chiếu phim gần đó. Trước khi rời đi, đúng lúc bắt gặp Dương San và một người phụ nữ khác đang đứng đợi ở quầy bar. 

Bùi Quan nhận ra người đứng cạnh cô ta chính là trợ lý thư ký của Kỷ Viễn Minh. Ánh mắt hai người kia không ngừng liếc về phía họ, thỉnh thoảng còn ghé đầu thì thầm điều gì đó.

Bùi Quan nghiêng đầu nhìn Thẩm Hành Trạc. Sắc mặt anh thản nhiên, từ đầu đến cuối đều không để mấy trò nhỏ nhặt ấy vào mắt.

Cô biết, mấy chuyện vặt vãnh như thế chẳng thể làm lay động anh. Thế nhưng, nhìn anh vì cô mà trở thành đối tượng bị bàn tán, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu khó nói thành lời.

Nhân viên phục vụ cung kính trả lại chiếc thẻ vừa cà xong. Thẩm Hành Trạc tiện tay cất đi, quay sang nhìn cô: “Đi thôi.”

Bùi Quan khẽ “dạ” một tiếng, có chút lơ đãng.

Lúc nãy cô nói với Dương San rằng mình đi cùng một người bạn nhưng người đó lại không xuất hiện trên bàn ăn. Nếu sau này bị hỏi tới, cô sẽ phải nghĩ cách để vòng vo giải thích.

Lúc chưa biết Dương San là người của Kỷ Viễn Minh thì còn đỡ, giờ thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Mà cô thì chẳng muốn phải ứng phó thêm phiền phức gì nữa.

Quầy bar và cửa ra có một đoạn cách nhất định.

May là lúc này cô không cần phải đụng mặt Dương San, cứ thế cùng Thẩm Hành Trạc sóng vai rời khỏi nhà hàng mà không ngoái đầu.

Trên đường đến rạp, lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô: “Không vui à?”

Bùi Quan ngập ngừng, rồi thành thật trả lời: “Có một chút.”

“Vì sao?”

“Em không muốn anh bị họ đem ra bàn tán vì em.”

“Quan Quan.”

“Vâng?”

“Chuyện này không phải phiền toái gì với anh.” Thẩm Hành Trạc đáp: “Danh tiếng của em quan trọng hơn của anh nhiều.”

Bùi Quan lờ mờ hiểu được hàm ý sau câu nói ấy: “Vì vậy nên anh mới hỏi em có muốn công khai không?”

“Em muốn hay không muốn?”

Bùi Quan mím môi, không trả lời.

Câu “anh có yêu em không?” suýt nữa thì bật thốt khỏi miệng cô, nhưng cuối cùng cô vẫn kịp giữ lại chút lý trí, không để mình hỏi ra một câu chẳng hề suy tính hậu quả.

Cô không đáp, anh cũng chẳng gặng hỏi. Trong lòng Bùi Quan hiểu rất rõ, phong thái và sự giáo dưỡng của anh chính là như thế, bất kể cô im lặng hay lên tiếng, anh đều sẽ tôn trọng cách hành xử và lựa chọn của cô. 

Chuyện đến đây cũng liền chấm dứt.

Rạp chiếu phim cách nhà hàng không xa, chỉ qua thêm một ngã tư nữa là đến nơi. Bùi Quan nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rối ren, đến máy bán vé tự động lấy vé theo hướng dẫn.

Phòng chiếu nằm trên tầng. Trước khi lên, cô mỉm cười hỏi: “Anh có muốn ăn bắp rang không?”

Cô biết anh không thích đồ ngọt, câu hỏi này gần như là cố ý. Nhưng nghĩ đến đây là lần hẹn hò đầu tiên, có những việc tuy nhỏ nhưng lại mang theo cảm giác lãng mạn bình dị để đêm nay không phải nuối tiếc.

Thẩm Hành Trạc hình như hiểu được suy nghĩ của cô, liền đặt điện thoại vào tay cô: “Em đi mua đi. Mật khẩu thanh toán là 810924.”

Bùi Quan lại mỉm cười: “Lần này để em mời.”

Khi trả lại điện thoại, đầu ngón tay cô khẽ cào nhẹ lòng bàn tay anh mang theo chút trêu ghẹo mập mờ. Ngay lúc anh sắp nắm lấy ngón tay nghịch ngợm ấy, cô lại lặng lẽ rút về.

“Đợi em nhé.” Cô dịu dàng nói, như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của anh, rồi xoay người bước đi.

Thẩm Hành Trạc khẽ cong môi, không nói gì, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô đang tiến về quầy mua đồ.

Chưa đến mười lăm phút nữa phim sẽ bắt đầu, loa phát thông báo nhắc nhờ người xem vào chỗ. Bùi Quan bưng một thùng bắp rang cùng Thẩm Hành Trạc lần lượt bước vào phòng chiếu phim, tìm chỗ ngồi và ổn định vị trí.

Phim nhanh chóng được chiếu. Xung quanh tối om, cả phòng chỉ lác đác vài người. Họ ngồi ở hàng ghế gần cuối, mấy hàng trước và sau đều trống không.

Không gian chỉ còn lại âm thanh của hiệu ứng đặc biệt và lời thoại của các nhân vật trong phim. Âm lượng không quá lớn, nhưng trong khung cảnh này lại khá chói tai.

Bùi Quan chậm rãi nhai bắp rang trong miệng, nhưng gần như không tập trung vào nội dung bộ phim. Sự chú ý của cô liên tục bị người đàn ông ngồi bên cạnh thu hút.

Từ khóe mắt, cô liếc thấy anh đang chống tay lên thành ghế, ánh mắt hướng về màn hình, gương mặt không mang theo biểu cảm gì rõ rệt, khó đoán được anh có đang hứng thú hay không.

Suy nghĩ một lát, Bùi Quan đưa tay trái ra, nhẹ nhàng kéo tay áo anh.

Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô lấy một viên bắp rang từ trong thùng, rồi mím môi tạo khẩu hình, hỏi anh: “Anh ăn không ạ?”

Thẩm Hành Trạc không lập tức trả lời. Đôi mắt dài hẹp khóa chặt lấy cô, như đang chăm chú quan sát, cũng như đang chờ đợi điều gì đó.

Sự im lặng dài đằng đẵng giữa tiếng ồn của phim ảnh, dần dần trở nên dịu lại và mơ hồ.

Bùi Quan thật ra có chút không chống đỡ nổi ánh mắt kiểu này của anh. Tăm tối, sâu thẳm, giống như một vùng biển vô định mà cô mãi không thể nhìn thấu. Cô muốn hiểu rõ, nhưng lại bị anh tước mất quyền thấu hiểu ấy.

Suy nghĩ tản mạn trôi xa, Bùi Quan khẽ cười, nghiêng người, đưa môi ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em ăn không hết, anh ăn giúp em chút nhé.”

Thẩm Hành Trạc cụp mắt, liếc nhìn những đầu ngón tay trắng muốt đang cầm viên bắp rang của cô, hỏi khẽ: “Ngon không?”

“Ngọt lắm.” Cô nói: “Anh muốn thử không?”

“Đút cho anh.”

Bùi Quan không từ chối, ngoan ngoãn đưa viên bắp rang đến môi anh.

Ngay khi anh cúi đầu cắn lấy, lớp bắp rang bọc caramel tan dần trong miệng. Đôi môi anh lạnh mát, tương phản rõ rệt với độ ấm từ đầu ngón tay cô.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, nuốt xuống, sau đó mọi thứ dường như chững lại. Không gian xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ màn ảnh hắt lên một phần gương mặt nghiêng nghiêng của anh.

Bùi Quan chăm chú nhìn một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, định rút tay về thì bị anh nắm chặt cổ tay.

Ngay giây tiếp theo, cô cảm nhận được ngón cái của anh chậm rãi trượt dọc lên phía trên.

Vô tình hay hữu ý, Thẩm Hành Trạc đang học lại động tác trước đó của cô, nhẹ nhàng cọ sát và v**t v* phía trong lòng bàn tay cô.

Cảm giác tê dại như tơ nhện lan ra khiến Bùi Quan không kìm được bật ra một tiếng rên khe khẽ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Cô muốn tránh né, nhưng lại phát hiện bản thân từ lâu đã không còn đường lui.

Bùi Quan buông xuôi, không giãy giụa nữa, tựa đầu lên vai anh, ghé tai anh thì thầm như đang trêu ghẹo: “Chú út, anh thù dai thật.”

Thẩm Hành Trạc hờ hững đáp: “Đâu phải lần đầu em quen anh?”

Bùi Quan bật cười khẽ: “… Sao trước đây em không nhận ra nhỉ.”

“Nhận ra cái gì?”

“Sở thích có chút… xấu xa của anh.”

Cô cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như có ánh sáng, toàn thân toát lên vẻ sống động và chân thật hiếm khi có. Đó là một Bùi Quan không ngụy trang, không giữ kẽ, hoàn toàn là chính mình.

Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn cô. Đột nhiên, anh nhớ tới một cảnh từ rất lâu trước đây, khi anh từng trông thấy cô đứng bên ngoài nhà hàng Nhật ấy, cô cười nói rạng rỡ cùng một người đàn ông khác.

Còn với anh khi đó, khuôn mặt cô luôn treo nụ cười nhàn nhạt, kiểu dễ dàng khiến người ta nhìn thấu là giả tạo.

Bất ngờ, Thẩm Hành Trạc đưa hai ngón tay ghì lấy cằm cô, nhìn kỹ vài giây. Sau một hồi im lặng, anh mới chậm rãi nhận xét, một đánh giá trễ nải sau từng ấy thời gian: “Diễn xuất của em… kém lắm.”

Bùi Quan chớp mắt, phản ứng hơi chậm, rõ ràng không hiểu được ý ngoài lời của anh: “Sao cơ ạ?”

Thẩm Hành Trạc cũng chẳng buồn giải thích thêm, chỉ lặng lẽ nói ra một câu tưởng chừng không liên quan: “Nhà hàng Nhật đó, anh từng đi ngang qua một lần.”

Bùi Quan hơi sững lại: “Là nhà hàng mà em với Trình Úc hay lui tới?”

“Ừm”

“… Anh đi ngang qua lúc nào?”

“Không nhớ rõ nữa.”

Bùi Quan có phần hoang mang, không hiểu vì sao anh lại nhắc đến chuyện này một cách đột ngột như thế. Nhưng rất nhanh, cô đã biết lý do.

Thẩm Hành Trạc buông cô ra, cầm lấy chiếc áo khoác của anh đặt bên cạnh, phủ lên đùi cô.

Tay anh thuận thế luồn vào bên trong, chậm rãi lướt dọc lên làn da trơn mịn. Toàn thân Bùi Quan cứng đờ, căng thẳng tới mức suýt quên cách suy nghĩ.

Tối nay cô mặc một chiếc váy chữ A dáng ngắn, chẳng cần dùng nhiều lực, anh dễ dàng khiến cô run rẩy bởi từng đợt cảm giác mơ hồ nhưng rõ rệt.

Động tác trong tay anh nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, vẻ mặt lại bình thản không gợn sóng.

Nhìn bề ngoài, chẳng ai đoán được có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô và anh biết, bên dưới lớp áo khoác đó là một trò chơi truy đuổi nguy hiểm và nồng nhiệt.

Khi đầu óc cô đang rối loạn, giọng anh bỗng trầm trầm vang lên, âm sắc mát lạnh và rõ ràng: “Trước kia em từng nói với anh, em muốn hiểu không chỉ về thiết kế.”

Bùi Quan nghe vậy, bắt đầu lục lọi trí nhớ.

“Còn nhớ lúc nào đã nói câu đó không?”

“… Nhớ ạ.”

“Sau đó, anh dừng bên ngoài nhà hàng Nhật ấy, thấy em cười với người khác.”

“…”

“Quan Quan, em đoán xem.”

“… Đoán gì ạ?” Cô gần như không còn chút lý trí nào, giọng lạc hẳn đi, vì tay anh nhấn càng lúc càng sâu và mạnh.

“Đoán xem lúc đó anh nghĩ gì.”

Bùi Quan thật sự chẳng còn sức đâu mà suy đoán hay tưởng tượng, chỉ có thể rũ giọng, mềm yếu thừa nhận: “Em… không biết.”

Thẩm Hành Trạc cũng không ép cô phải trả lời.

Anh rút tay ra, chỉnh lại áo khoác cho cô cẩn thận, giúp cô che kín lại.

Lúc này, phim đã chiếu quá nửa. Bùi Quan hoàn toàn không còn nhớ rõ nội dung, trong đầu chỉ vang vọng giọng nói và từng câu từng chữ anh vừa nói với cô. Tựa như trúng độc, cô bị ám ảnh bởi câu đố anh để lại, khát khao giải mã.

Đến đoạn cuối phim, bộ phim hài bắt đầu chuyển sang cao trào. Dưới lớp vỏ hài hước, là kết cục bi thương đầy mất mát của nhân vật chính.

Bùi Quan không kìm được nữa, lên tiếng hỏi anh: “Vậy lúc đó anh nghĩ gì?”

Thẩm Hành Trạc thản nhiên trả lời, ánh mắt không rời khỏi màn chiếu: “Muốn giống ban nãy.”

Rồi anh lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: “Tìm em tính sổ sau.”

Tối hôm rời khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Hành Trạc đã gọi điện cho Tiểu Chung, bảo anh ta cho người xóa toàn bộ đoạn ghi hình tại phòng chiếu hôm đó.

Về sau, Bùi Quan mới biết chuyện này từ chính miệng Tiểu Chung, thì ra rạp phim kia là một trong những nơi được quỹ đầu tư của Thẩm Hành Trạc góp vốn.

Sau buổi hẹn hôm ấy, Thẩm Hành Trạc lại bận rộn với công việc, sáng sớm hôm sau đã rời đi ngay. Mấy ngày kế tiếp, họ không gặp lại nhau, chỉ liên lạc đơn giản qua wechat.

Biết anh bận, Bùi Quan cũng rất ít chủ động nhắn tin. Phần lớn thời gian, cô chỉ gửi một câu “chào buổi sáng” hoặc “ngủ ngon”.

Mỗi tin nhắn, Thẩm Hành Trạc đều hồi đáp. Chỉ là thời gian phản hồi thường cách rất lâu, vì anh phải tham gia hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, còn vô số chuyện lớn nhỏ cần anh xử lý.

Về kiểu tương tác này, Bùi Quan thực ra không có ý kiến gì. Dù sao thì trước đây cũng từng như vậy.

Không có thay đổi gì quá lớn, cô tự nhiên cũng không cảm thấy có gì khác thường.

Chỉ là… có lẽ sự khác biệt duy nhất nằm ở chỗ cô nhớ anh nhiều hơn trước.

Vậy là cô đã trải qua một cuối tuần không có anh bên cạnh nhẹ nhàng và lặng lẽ như thế.

Sáng thứ hai, Bùi Quan chấm công xong về đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế. Chưa ngồi bao lâu, khóe mắt cô liếc thấy Dương San bước từ ngoài cửa vào, trên tay cầm theo một xấp tài liệu dày vừa phải.

Nhưng cô ta không về chỗ của mình, mà đi thẳng tới trước bàn Bùi Quan, tùy tiện kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống bên cạnh.

Tiếng gõ bàn phím trong tay Bùi Quan thoáng dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười chào hỏi: “Chị San, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Dương San đáp qua loa, sau đó hạ thấp giọng, khẽ hỏi: “Sáng nay em đến có thấy gì không?”

“Thấy gì cơ ạ?”

“Có hai cảnh sát vừa vào văn phòng của Kỷ tổng.”

Ánh mắt Bùi Quan khẽ lóe lên: “Cảnh sát?”

“Ừm.” Dương San gật đầu, biểu cảm mang chút kỳ lạ: “Chuyện đó… em không biết gì à?”

“Không biết. Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì đâu, em cứ làm việc đi.”

Nói rồi, Dương San không nói thêm một lời nào nữa. Cô ta đứng dậy, cầm tài liệu rời đi, đi thẳng vào phòng họp bên cạnh. Thái độ đó mơ hồ khó đoán, giống như đang cố tình dò xét điều gì.

Bùi Quan cũng thấy hơi kỳ quái, nhưng cô hiểu rõ, giờ có hỏi cũng chưa chắc đã tra ra được gì, chi bằng tập trung vào công việc trước, đợi lát nữa rồi tính tiếp.

Không lâu sau, điện thoại cô sáng màn hình. Tin nhắn từ Trình Úc. Là một đường link bài báo nổi bật kèm theo hai dòng chữ ngắn ngủi.

Trình Úc: Kỷ Viễn Sinh bị bắt ở Thanh Xuyên rồi.

Trình Úc: Mới xảy ra lúc rạng sáng nay, bất ngờ thật.

Bình Luận (0)
Comment