Đầu óc Bùi Quan trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung trong lòng cô. Phải mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn, ngón tay run run nhấn mở đường link kia.
Hai tiêu đề tin tức được ghim nổi bật, đỏ chói mắt hiện ra trước màn hình.
[Chi nhánh cũ của tập đoàn Khởi Thịnh – kiến trúc Trí Viễn vi phạm quy định nhà nước, hạ thấp tiêu chuẩn chất lượng công trình. Chủ tịch hội đồng quản trị Kỷ Viễn Sinh bị bắt khẩn cấp trong đêm vì tình nghi liên quan đến tai nạn an toàn nghiêm trọng và tội danh biển thủ công quỹ.]
[Thật giả khó phân! Em trai bỏ trốn ra nước ngoài nhiều năm bị bắt! Chủ tịch Tập đoàn Khởi Thịnh – Kỷ Viễn Minh tuyên bố: “Không hề hay biết.”]
Bùi Quan lần lượt mở từng bài, đọc kỹ từng câu, từng chữ, thậm chí đến cả dấu chấm dấu phẩy cũng không bỏ sót. Rất lâu sau, cô mới tắt ứng dụng, ngơ ngẩn nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen từ lúc nào, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy. Nhanh đến mức khiến cô sinh ra một chút hoài nghi, một chút trống rỗng khó gọi tên, như thể niềm an ủi quá dễ dàng này là không thật.
Tám năm sau… cuối cùng… Cô cũng có thể chạm tay vào thứ công bằng thật sự. Còn ai là người âm thầm trải đường cho công bằng ấy, cô không cần đoán cũng đã biết rõ.
Bùi Quan sốt ruột mở khoá điện thoại lại, tìm đến khung chat với Thẩm Hành Trạc.
Soạn vài dòng, xoá. Gõ vài chữ, lại xoá.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng vẫn không gửi nổi một tin nhắn nào. Bởi vì cô luôn cảm thấy, những con chữ lạnh lẽo kia, không thể nào gói ghém trọn vẹn lòng biết ơn sâu sắc này.
Cả buổi sáng, cô chẳng làm được gì, chỉ ngồi chờ đợi. Đến trưa, cô không xuống căn tin ăn cơm mà nhắn wechat cho Tiểu Chung, hỏi lịch trình hôm nay của Thẩm Hành Trạc.
Phía bên kia trả lời rất nhanh, gửi một bảng lịch trình, kèm thêm một câu: “Chiều nay Thẩm tổng không còn sắp xếp nào nữa, toàn bộ lịch vừa được huỷ.”
Bùi Quan nhìn kỹ những dòng lịch trình vốn dày đặc của anh, trong lòng như có gì đó mềm mại khẽ len vào, âm thầm lấp đầy những khoảng trống.
Cô biết, anh đang đợi cô.
Cô lại hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
Tiểu Chung trả lời: “Vẫn ở công ty. Từ sáng đến giờ chưa rời đi.”
Không chút do dự, Bùi Quan lập tức xuống thang máy, bắt xe thẳng đến nơi làm việc của anh.
Trên đường, gần như là cô chạy bộ vào toà nhà. Lúc này đây, chẳng còn điều gì quan trọng bằng việc gặp anh.
Dưới sảnh công ty, cô thấy Tiểu Chung đã đứng chờ sẵn. Cô bước nhanh đến, chủ động chào một tiếng.
Tiểu Chung mỉm cười: “Cô Bùi, để tôi đưa cô lên.”
Cô gật đầu, cũng cười đáp lại: “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu.” Tiểu Chung vừa đi vừa trò chuyện. “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, sau này có việc gì cứ trực tiếp dặn tôi là được.”
Bùi Quan nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười càng thêm chân thành: “Thật ra tôi cũng muốn nói chuyện này với anh từ lâu rồi… Anh cũng đừng gọi tôi bằng kính ngữ* nữa, xưng hô bình thường là được.”
*Ở đây Tiểu Chung dùng xưng hô kiều lịch sự, kính trọng, dùng 您. Bùi Quan kêu Tiểu Chung đổi lại thành 你, bớt trang trọng hơn và kiểu bằng vai phải lứa quen biết.
Cô từng nghe Thẩm Tri Dư nhắc qua, Tiểu Chung năm nay chỉ khoảng hai mươi hai tuổi, từng là sinh viên xuất sắc của chương trình dành cho tài năng trẻ tại Đại học Nam California, chỉ số IQ lên tới 150. Cô đã kinh ngạc thật lâu sau khi biết chuyện.
Nghĩ lại, người cũng trạc tuổi mình mà cứ gọi mình là “cô”, quả thật không mấy tự nhiên. Giờ tìm được cơ hội nói ra, cũng thấy thoải mái hơn.
Tiểu Chung nghe xong thì gật đầu đồng tình, đùa nhẹ một câu: “Vậy thì chúng ta cùng thuận theo tự nhiên nhé.”
“Ừm.” Cô khẽ cười, rồi ngập ngừng hỏi: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”
“Cô cứ tự nhiên.”
“Tại sao anh lại chọn đi theo bên cạnh Thẩm Hành Trạc?” Giọng cô nhẹ nhàng: “Tôi nghe Tri Dư nói… anh còn chưa tốt nghiệp đã nhận được lời mời từ nhiều viện nghiên cứu danh tiếng trong và ngoài nước. Vì sao lại chọn con đường này…”
Trong suy nghĩ của cô, những thiên tài như Tiểu Chung thường sẽ bước chân vào giới học thuật hoặc nghiên cứu. Chọn làm trợ lý cá nhân, không hẳn là không hợp lý, chỉ là… hơi khó hiểu.
“Cô Bùi, nói ra chắc cô không tin.” Tiểu Chung đáp: “Tôi là được Thẩm tổng tài trợ lớn lên tới khi trưởng thành.”
Bùi Quan khẽ sững người, không ngờ lại là câu trả lời này.
“Thẩm tổng rất tốt với tôi… Tôi không có gì để báo đáp cả. Như bây giờ có thể giúp ngài ấy san sẻ phần nào công việc cùng chuyện đời sống thường ngày, tôi thấy vậy là rất có ý nghĩa.”
Bùi Quan hoàn toàn hiểu được điều đó, nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh nói đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Không trò chuyện thêm, Tiểu Chung đưa cô lên tầng 28, văn phòng của Thẩm Hành Trạc.
Đây là lần đầu tiên Bùi Quan đến nơi này, cũng là lần đầu tận mắt nhìn thấy không gian làm việc của anh.
Nội thất chủ yếu là tông đen, trắng và xám, bố cục phân chia rõ ràng. Những phòng chức năng rộng lớn bên trong được ngăn cách bằng các cánh cửa kính tự động.
Tiểu Chung đưa cô đến trước cửa: “Thẩm tổng đang ở trong. Tôi không vào cùng đâu.”
Bùi Quan gật đầu, lễ phép nói một tiếng cảm ơn rồi chào tạm biệt.
Cô nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, sau đó mới đẩy cửa kính bước vào. Giày giẫm lên thảm phát ra âm thanh êm dịu.
Dừng chân trước cửa phòng, chẳng hiểu sao cô lại bắt đầu thấy hồi hộp. Hít sâu một hơi, do dự hai giây, cô đưa tay lên gõ nhẹ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong, trầm ổn, dứt khoát: “Vào đi.”
Bùi Quan siết chặt tay nắm cửa, đẩy ra rồi bước vào.
Anh ngồi phía sau bàn làm việc, thân người hơi ngả ra sau, nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau trong tích tắc, cả hai đều ngừng lại, như có điều gì chưa kịp nói đã dâng lên trước ngực.
Trên đường đến đây, Bùi Quan đã nghĩ ra rất nhiều câu để nói với anh. Thế nhưng khi đối mặt với anh thật sự, những câu chữ đó đều hoá thành câm lặng. Bởi vì, có lẽ không gì chân thật và sâu sắc hơn một ánh mắt giao nhau lúc này.
Sau một thoáng im lặng, thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, Thẩm Hành Trạc mở lời trước: “Qua đây, đóng cửa lại.”
Bùi Quan thoáng khựng lại rồi ngoan ngoãn làm theo.
Ngay khi cánh cửa khép lại, cô bước về phía anh, từng bước vô cùng kiên định.
Phòng làm việc yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máy lọc khí hoạt động khe khẽ và âm thanh mềm nhẹ từ bước chân của cô.
Cô đi đến trước mặt anh, không nói một lời, rồi khẽ khom người ngồi vào lòng anh.
Cô ôm chặt lấy anh, áp má vào vai anh. Thời gian ngắn ngủi trôi qua, một vệt nước mắt thấm ướt vào vải áo sơ mi của anh.
Thẩm Hành Trạc cúi đầu liếc nhìn cô, kéo cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Khóc gì vậy?”
Bùi Quan không trả lời, hít mũi một cái, giọng nghèn nghẹn nói: “Cảm ơn anh, Thẩm Hành Trạc.”
Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừm. Anh nhận lời. Em đừng khóc nữa.”
Bối Quan nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào hơn một chút. “… Không nhịn được thì phải làm sao đây.”
“Anh thu hồi lời vừa nói.” Thẩm Hành Trạc một tay đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng v**t v*, an ủi: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Lần này Bùi Quan lại không khóc được nữa, lau nước mắt rồi bật cười lên. Nhưng chưa được vài giây, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Quá uất ức, quá phẫn nộ. Suốt tám năm dài đằng đẵng những khổ tâm cuối cùng cũng được giải tỏa. Gần ba nghìn ngày đêm, rất nhiều cảm xúc đã khó có thể biểu đạt bằng cách khác, dường như chỉ có khóc nức nở mới có thể trực tiếp hơn. Nhưng cô khóc cũng là khóc thầm, bởi đã kìm nén quá lâu.
Không biết qua bao lâu, cô ngẩng đầu, xoay người, rút vài tờ khăn giấy từ hộp giấy lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.
Sau khi gạt bỏ cảm xúc tiêu cực, Bùi Quan ngước nhìn anh. “… Anh tìm thấy hắn ở đâu?”
Cô muốn biết tất cả, bao gồm cả nguyên nhân sự việc.
“Chicago.” Thẩm Hành Trạc đáp.
“… Hắn chẳng phải đã rời khỏi đó từ lâu rồi sao?”
“Đúng là đã rời đi rồi.” Thẩm Hành Trạc rút một tờ khăn giấy, lau những vết nước mắt mới chảy ra ở khóe mắt cô.
Lặng một chút, anh bổ sung: “Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến lý do tại sao hắn lại rời đi chưa?”
Bùi Quan thực sự chưa từng nghĩ về câu hỏi đó, giờ nghe anh hỏi, suy nghĩ lại càng trở nên mơ hồ hơn.
Cô đắn đo trong vài giây, cuối cùng bỏ cuộc, nhẹ giọng nói: “Em không thể nghĩ ra lý do đó.”
Thẩm Hành Trạc thản nhiên đưa ra gợi ý: “Một người nếu không bị dồn đến đường cùng, sẽ không chọn rời khỏi vùng an toàn.”
Bùi Quan lúc đầu hơi mơ hồ, rồi dần hiểu ra phần lớn: “Vậy là… hắn ra rời đi vì bị anh phát hiện đang trú ngụ ở Chicago, đúng không?”
“Ừ.”
Kỷ Viễn Minh về cơ bản coi như một nửa người nhà họ Thẩm, nếu thật sự muốn truy tìm tung tích em trai mình thì không hề là chuyện khó khăn. Kỷ Viễn Sinh phát hiện mình bị lộ tung tích vào ngày đó, tối hôm ấy đã gọi điện cầu cứu anh trai.
Kỷ Viễn Minh không nói nhiều, lập tức bay thẳng tới Chicago, nhưng đã muộn mất rồi. Lúc đó Kỷ Viễn Sinh đã bị Thẩm Hành Trạc sai người lén lút đưa về nước.
Có bằng chứng trong tay, đương nhiên hắn không dám chống đối, chỉ là trong lúc đó liên tục giằng co làm mất nhiều thời gian.
Kỷ Viễn Minh không tìm được người nên không ở lại lâu, chỉ ở vài ngày rồi bay về nước. Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó hắn ta hoàn toàn không rõ, nhưng có một điều hắn ta biết chắc, Kỷ Viễn Sinh đã bị người của Thẩm Hành Trạc bắt đi.
Dù trước đây hay bây giờ, dù có mâu thuẫn đến mức không thể hàn gắn. Hắn ta vẫn luôn rất e dè Thẩm Hành Trạc, tất nhiên không dám làm ẩu công khai nên lén lút sai Dương San người luôn canh chừng Bùi Quan tìm lý do đưa cô vào phòng họp.
Bề ngoài là nhờ cô lên trên giao tài liệu, thật ra là muốn lợi dụng sự xuất hiện của cô làm bài bài toán, úp mở đe dọa Thẩm Hành Trạc.
Trong tình thế liều mạng, muốn dùng ‘người làm con tin đổi người’ để đạt được một sự thỏa thuận ngầm với Thẩm Hành Trạc.
Nhưng hắn ta quá cao ngạo với bản thân, đồng thời đánh giá thấp mánh khóe của Thẩm Hành Trạc. Cuối cùng không những không giữ được Kỷ Viễn Sinh, còn suýt chút nữa đánh mất cả chính mình.
Những chuyện này, Bùi Quan tất nhiên không hay biết, lúc này cô vẫn đang đắm chìm trong cuộc nói chuyện vừa rồi với họ.
Nếu cô không nhầm thì tin Kỷ Viễn Minh bay ra nước ngoài và Kỷ Viễn Sinh rời Chicago là hai thông tin cô nhận được trước khi cô và Thẩm Hành Trạc làm lành.
Nói cách khác, trước khi họ hòa giải, Thẩm Hành Trạc đã bắt đầu tìm kiếm Kỷ Viễn Sinh. Như thể có một chân tướng bị bỏ lỡ sắp sửa được phơi bày.
Bùi Quan thì thầm: “Tại sao…”
“Cái gì tại sao?”
“Dù em không xin anh giúp hoặc nói… dù hôm đó anh không nghe được chuyện Trình Úc nói với em, anh cũng vẫn sẽ chọn giúp em tìm Kỷ Viễn Sinh, phải không?”
Có vẻ như đang hỏi, nhưng thực ra Bùi Quan đã tìm ra câu trả lời chính xác.
Rốt cuộc kết quả đã nằm ngay trước mắt, Kỷ Viễn Sinh đã bị bắt.
Thẩm Hành Trạc không phủ nhận: “Phải.”
“Anh có thể cho em biết lý do không?”
Thẩm Hành Trạc không trả lời ngay, anh nắm lấy tay cô, xoè lòng bàn tay cô ra. Anh đưa mắt nhìn vào mặt trong ngón trỏ của cô. Thứ anh thấy là vết sẹo màu đỏ nhạt trên khớp ngón tay lộ ra trong không khí, đó là vết bỏng.
“Khoảng thời gian anh nằm viện em đã làm gì?” Thẩm Hành Trạc bỗng hỏi.
Bùi Quan chưng hửng, lời nói có chút lúng túng: “Chỉ… đi làm rồi về nhà bình thường thôi.”
Thấy cô không muốn nói, anh tất nhiên không hỏi thêm.
Nhiều chuyện không nói ra không có nghĩa là không rõ trong lòng. Ăn quen cơm do dì Trần nấu, hương vị đã in sâu trong lòng.
Những ngày nằm viện, ai nấu suất ăn dinh dưỡng ấy, anh không phải là không nhận ra. Dù là vì cảm động, hay chỉ đơn giản muốn ra tay giúp cô một tay cũng đều như vậy.
Ngày thứ hai ra viện, anh đến Trân Hải nhờ người tin cậy điều tra tung tích hiện tại của Kỷ Viễn Sinh.
Không lâu sau, gặp cô ở cửa câu lạc bộ. Đôi lời thăm hỏi, như thường lệ đưa cô về nhà. Xuống xe, nghe cô hỏi anh có muốn lên trên nhà ngồi chút không. Nếu không có sự xúc động trong thời gian anh nằm viện, những mối liên hệ giữa hai người sau này chắc cũng không tồn tại.
Nói cách khác, sự chân thành của cô là lý do quan trọng khiến anh đồng ý lên nhà cùng cô. Vì thế anh thuận theo, đồng ý lời mời ‘lên nhà chơi’.
Dù hành động này là đúng hay sai. Cho đến tận bây giờ, Thẩm Hành Trạc mới thừa nhận…
Cô chính là sự cuồng mê không thể buông bỏ của anh.