Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 55

Bầu không khí dịu dàng vừa đủ khiến Bùi Quan trong giây lát quên mất việc hỏi tiếp. Hai người lặng im một lúc, cô rúc trong lòng anh, suy nghĩ rất lâu, cho đến khi nghe có người gõ cửa mới tỉnh lại.

Nhân viên phục vụ phòng ăn mang đồ ăn đến. Cô vội đứng thẳng người, rời khỏi vòng ôm anh, bước sang bên cạnh.

Nhìn người phục vụ xách hộp cơm bước vào, bày biện các món ăn đầy đủ rồi lịch sự rút lui ra ngoài.

Thẩm Hành Trạc nắm tay cô đi về phía sofa, nói: “Dùng bữa trước đã.”

“… Vâng.” Thật ra Bùi Quan không có nhiều cảm giác thèm ăn, trong lòng chỉ nghĩ cố gắng ăn cùng anh một chút liền cầm thìa và đũa trên bàn trà. Đưa vài hạt cơm vào miệng, nhai chậm rãi.

Chốc lát, Thẩm Hành Trạc hỏi cô: “Bên em định làm gì tiếp theo?”

Bùi Quan chững lại, chậm rãi nhận ra anh đang nói đến chuyện hai anh em nhà họ Kỷ.

Nghĩ vài giây, cô nói: “Kỷ Viễn Minh và Hoàng Phàm cùng những người khác có đầy đủ chứng cứ phạm tội, nếu không có gì bất ngờ, lúc đó em sẽ ủy thác cho một luật sư đáng tin cậy làm đơn tố cáo. Nhưng mà…”

“Nhưng mà gì?”

“Em vẫn muốn biết chuyện của ba em ngày đó rốt cuộc là thế nào.” Bùi Quan nhẹ giọng nói.

Nếu muốn biết sự thật, nhất định phải tìm ra những người liên quan đến sự kiện ngày đó. Cán bộ cao cấp của Phi Kỳ và thợ xây Vương Thanh Huy vẫn bặt vô âm tín. Kỷ Viễn Sinh thì đã bị bắt, hiện giờ chỉ còn Kỷ Viễn Minh và chủ tịch hội đồng quản trị Phàm Duệ là Hoàng Phàm là biết chuyện. Việc này lớn lao, trong thời gian ngắn rất khó động đến hai người đó.

Nghe cô nói xong những lo lắng, Thẩm Hành Trạc bình thản nói: “Chuyện này không khó, để anh lo.”

Sự việc đã đến nước này, Bùi Quan cũng không nghĩ đến việc từ chối nữa. Người mà họ luôn không tìm được, không có nghĩa là Thẩm Hành Trạc không thể.

Chỉ là trong lòng không tránh khỏi chút áy náy.

Trước kia cô với anh quá để ý đến mục đích riêng. Còn bây giờ, cô chỉ muốn mối quan hệ giữa hai người được thuần khiết hơn nên từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến việc nhờ anh giúp, càng không muốn làm phiền anh. Cuối cùng lại không như ý muốn, cô vẫn lôi kéo anh vào.

“Thẩm Hành Trạc, thật sự không sao chứ ạ?” Bùi Quan nghiêng đầu nhìn anh.

“Chuyện gì?”

“Kỷ Viễn Minh là chồng của cô bên nhà anh.” Mối quan hệ có chút họ hàng, lại liên quan đến nhà họ Thẩm, cô không chắc chuyện này ảnh hưởng thế nào đến anh.

Thẩm Hành Trạc dường như không để ý, các đốt ngón tay nhẹ chạm vào má cô: “Quan Quan, chuyện đó không quan trọng.”

“Thật ạ?”

“Anh khi nào từng lừa em chứ.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Bùi Quan cuối cùng cũng hạ xuống.

Chợt nhớ ra điều gì, Bùi Quan nhẹ nhàng nói: “Thật ra lần trước gặp Kỷ Viễn Minh, hắn ta từng nhắc đến em trai mình, tiện thể nói một câu rằng em rất giống một người cố nhân họ Bùi của hắn ta.”

Cô dừng lại một giây, rồi tiếp tục nói: “Lúc đó em đã suy nghĩ rất lâu, nghi ngờ liệu hắn ta có phải đã phát hiện ra điều gì không, nhưng hắn ta lại không có bất kỳ động thái đề phòng nào với em cả.”

Đó luôn là điểm khiến cô thấy kỳ lạ. Không hiểu sao, giờ phút này lại đột nhiên nhớ ra, hoàn toàn không có lý do.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cái, không nói nhiều, chỉ nhắc nhở đơn giản: “Tới làm gia sư ở nhà họ Kỷ là lúc em để lộ thân phận.”

Bùi Quan sững người. Im lặng một lát, lẩm bẩm kết luận: “Vậy là… hắn ta đã biết em là ai từ rất sớm rồi.”

“Ừ.”

“Vậy tại sao hắn ta lại…” Câu nói bỏ dở giữa chừng. Bùi Quan lập tức nghĩ ra.

Kỷ Viễn Minh biết rõ thân phận của cô mà vẫn không ra tay. Có lẽ một phần là vì cảm thấy sự tồn tại của cô không đáng lo ngại, không đủ sức đe dọa đến vị trí hiện tại của hắn ta.

Quan trọng hơn, người ‘chống lưng’ cho cô là Thẩm Hành Trạc. Làm sao hắn ta dám động vào người của Thẩm Hành Trạc?

Thì ra, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Thẩm Hành Trạc lặng lẽ che chở phía sau nên cô mới có thể thuận lợi làm điều mình muốn mà không bị cản trở. 

Thật ra nghĩ kỹ lại, vốn dĩ chẳng phải không có dấu vết. Trước mặt giới tư bản, cô quá nhỏ bé, Kỷ Viễn Minh muốn ra tay với cô là chuyện quá dễ dàng. Việc mọi chuyện diễn ra thuận buồm xuôi gió như vậy, vốn dĩ là một xác suất cực nhỏ, hoàn toàn không bình thường.

Lúc này, Thẩm Hành Trạc lại cắt ngang mạch suy nghĩ đang phiêu du của cô: “Còn một điều nữa.”

“Sao ạ?”

“Trong thang máy của Khởi Thịnh, những lời em nói với Hoàng Phàm.”

Bùi Quan lần theo lời anh, bắt đầu hồi tưởng.

Hôm đó cô nói với Hoàng Phàm rằng hồi cấp ba từng đọc một bài báo liên quan đến ông ta, tiêu đề là: Một lãnh đạo cấp cao của Phi Kỳ đã bỏ trốn trong nhiều tháng cùng với khoản tiền thi công, các cổ đông của công ty đã dùng tài sản cá nhân để hoàn trả toàn bộ số tiền, thậm chí gấp đôi.

Thảo nào. Câu đó mang ý định quá rõ ràng, đúng là quá dễ khiến người khác nghi ngờ.

“Nhưng… sao anh biết em đã nói những lời đó?” Bùi Quan hơi ngơ ngác.

Thẩm Hành Trạc không trả lời trực tiếp, giọng bình thản: “Một khi lời đã nói ra thì không còn là bí mật, muốn biết cũng không khó.”

Chỉ cần suy nghĩ một chút, Bùi Quan đã hiểu ý anh, liền không hỏi thêm nữa.

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu về những sự việc xoay quanh Kỷ Viễn Minh, bữa ăn cũng gần đến hồi kết.

Bùi Quan đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Còn một tiếng nữa là tới giờ làm, lát nữa em phải quay lại.”

“Lát để Tiểu Chung đưa em về.”

Bùi Quan gật đầu đồng ý.

Cô do dự một chút, rồi hỏi anh: “Biết em phải quay lại đi làm, sao anh… vẫn hủy hết lịch trình cả chiều nay?”

Thẩm Hành Trạc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng mang theo ý dỗ dành: “Anh đã sắp xếp thời gian trước cho em rồi. Dù em có cần hay không.”

Ngay sau khi sự việc liên quan đến Kỷ Viễn Sinh bị lan truyền rộng rãi, cổ phiếu của Khởi Thịnh lao dốc trong đêm, hình ảnh chủ tịch hội đồng quản trị Kỷ Viễn Minh ra vào đồn cảnh sát bị phát tán khắp mạng xã hội.

Dưới áp lực kép cả về truyền thông lẫn thị trường, Kỷ Viễn Minh vẫn không đưa ra bất kỳ phản hồi chính thức nào, chỉ cho đội ngũ PR của công ty đứng ra xử lý tình hình. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trông hắn ta đã tiều tụy đi thấy rõ.

Trong khoảng thời gian đó, Bùi Quan đã gặp Trình Úc một lần cùng anh trao đổi về những việc cần làm tiếp theo. Mọi chuyện đã gần đi đến hồi kết, không cần anh phải ra mặt nữa. Trình Úc không nói nhiều, chỉ căn dặn cô khi hành động phải thật cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất vào phút chót.

Cuối tuần. Bùi Quan dậy sớm, rửa mặt chải đầu đơn giản rồi rời khỏi nhà, chuẩn bị đến cổng khu chung cư để đón Thẩm Tri Dư. Hôm nay là ngày Thẩm Tri Dư chuyển đến ở cùng cô.

Chờ vài phút ở cổng, khóe mắt Bùi Quan thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc chậm rãi đỗ bên lề đường. Cô bước đến.

Thẩm Tri Dư bước xuống xe, vừa nhìn thấy cô đã reo lên: “Quan Quan, mình tới rồi đây!”

Bùi Quan mỉm cười chào đón: “Chào mừng cậu.”

Tài xế lấy ba vali hành lý từ cốp xe xuống, Bùi Quan thuận tay nhận lấy một cái, nói với cô ấy: “Mình vào thôi.”

Thẩm Tri Dư khoác tay cô: “Đi nào.”

Tới dưới lầu, cả hai lần lượt chuyển hành lý lên nhà, tài xế lịch sự chào rồi rời đi.

Bùi Quan đóng cửa, mở tủ giày lấy ra một đôi dép mới đưa cho cô, tiện miệng hỏi: “Dạo này cậu không bận hả?”

“Bận chứ… bận muốn quay cuồng luôn ấy.” Thẩm Tri Dư vừa thay dép vừa nói: “Mình chỉ muốn trước khi kỳ học mới bắt đầu thì qua đây ở với cậu một thời gian, tiện thể tận hưởng thế giới hai người với cậu… Hy vọng không làm phiền đến cậu với chú út của mình nhé?”

Bùi Quan bật cười: “Phiền gì chứ. Anh ấy sẽ không đến đâu.”

“Vậy thì tốt quá.” Thẩm Tri Dư thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm thán: “Thật ra đến giờ mình vẫn chưa quen với sự thay đổi vai trò này. Trước đây là mình với cậu, giờ thành cậu với chú út của mình, cảm giác cứ như là cậu bị cướp mất vậy.”

“Cũng không đến mức gọi là thay đổi vai trò gì đâu, thật ra cũng không khác mấy so với trước kia.” Bùi Quan nhẹ nhàng an ủi.

“Nhưng nói thật, dạo này hai người ở bên nhau thế nào rồi?” Thẩm Tri Dư chỉ biết họ đã làm lành, nhưng cụ thể xảy ra những gì thì không rõ, trong lòng không khỏi tò mò.

“Cũng… tốt mà?”

“Sao lại là giọng điệu nghi ngờ thế?”

“Mình cũng không biết diễn tả sao nữa.” Bùi Quan ngập ngừng. “Anh ấy đối xử với mình rất tốt, thật sự rất tốt… nhưng mình cứ cảm thấy giữa bọn mình hình như vẫn thiếu thứ gì đó, nhất thời không nói rõ được.”

“Vậy cậu thử lấy ví dụ xem.”

“Ví dụ như… anh ấy tốt với mình, cũng tốt với Tiểu Chung, kiểu tốt ấy hình như không có sự khác biệt gì lắm.”

Thẩm Tri Dư lập tức hiểu ra: “Có phải là cậu cảm thấy cái tốt của chú ấy khiến cậu vừa mừng vừa lo, không dám tin đó là vì thiên vị hay là do có tình cảm đặc biệt?”

“… Mình cũng không chắc nữa.”

“Nói trắng ra là, cậu cảm thấy chú ấy không yêu cậu hoặc là yêu chưa đủ sâu.”

“… Mình thật sự không biết.”

Thẩm Hành Trạc có cảm tình với cô không? Bùi Quan thừa nhận, cô biết câu trả lời.

Nếu không có cảm tình, anh đã chẳng để cô ở bên cạnh cô. Huống hồ, mỗi lần ở trên giường, cô đâu phải không cảm nhận được những cảm xúc vượt xa d*c v*ng đơn thuần của anh.

Nhưng… liệu Thẩm Hành Trạc có yêu cô không, điều đó cô thật sự không chắc, cũng không đủ dũng khí để hỏi.

Ngay từ đầu, cách họ bắt đầu đã định hình kiểu quan hệ này. Một sự khởi đầu sai lầm, dẫn đến những suy nghĩ và quan điểm lệch hướng như hiện tại. Cả hai đều âm thầm mặc định không nhắc đến tình cảm.

Bùi Quan chưa từng mong mỏi quá nhiều, chỉ đơn giản là muốn được ở bên anh. Nhưng anh lại quá tốt với cô. Mỗi việc anh làm vì cô, từng hành động, từng chi tiết đều lặng lẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng cô. 

Từng chút, từng chút một, như những sợi tơ len lỏi vào tận xương tủy. Khiến cô bỗng có những h*m m**n… nhiều hơn mức nên có.

Cuộc trò chuyện kéo dài, cuối cùng chẳng kết luận được điều gì rõ ràng. 

Thẩm Tri Dư sắp xếp xong quần áo trong vali, rồi nằm dài lên sofa, hỏi: “Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến tương lai của hai người à?”

Bùi Quan mím môi, không nói gì.

Chỉ là “chưa từng nghĩ đến” thôi sao? Nếu có thể, cô muốn mãi mãi ở bên anh.

Ngửa người ra sau, Thẩm Tri Dư khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa… Thật không hiểu nổi, một đứa chưa từng yêu ai như mình lại ngồi đây lảm nhảm với cậu chuyện tình cảm.”

Bùi Quan bật cười khô khốc, không đáp. Nói đến yêu đương, thì cô có kinh nghiệm gì hơn đâu?

“Nhưng mà, tuy chưa từng yêu ai, mình lại rất hiểu chú út của mình đấy.” Thẩm Tri Dư nghiêm túc nói: “Chú út nhìn thì có vẻ lạnh lùng, vô tình, nhưng thật ra là người sống rất trọng tình nghĩa.”

“Quan Quan, chú ấy sẽ không bao giờ đối xử tệ với cậu đâu.”

Kỳ thực tập mùa hè sắp kết thúc, Bùi Quan tranh thủ thời gian đến phòng nhân sự làm thủ tục xin giấy chứng nhận thực tập.

Tuy rằng Kỷ Viễn Minh rất kiêng dè và có thành kiến với cô, nhưng cũng không đến mức làm khó dễ vì chuyện nhỏ nhặt như thực tập.

Thủ tục xử lý rất suôn sẻ, nộp đơn trong ngày là xong, chưa đầy một ngày cô đã nhận được giấy chứng nhận có đóng dấu chính thức của Khởi Thịnh.

Gần hết giờ làm việc, sau cuộc họp nhóm tại phòng họp. Dương San bảo những người khác về trước, giữ Bùi Quan ở lại một mình.

Từ sau khi Kỷ Viễn Sinh xảy chuyện, có lẽ là nhận được chỉ thị ngầm từ Kỷ Viễn Minh, Dương San dù ở trước mặt hay sau lưng người khác đều không còn giữ thái độ khách khí như trước đối với cô.

Nhưng Bùi Quan chẳng hề để tâm, hoàn toàn không bị tác động bởi những hành vi cố ý gây khó dễ của cô ta. Tuy không phản ứng mạnh mẽ, nhưng cũng không để mặc việc bị chèn ép.

Dương San ngồi giữa chiếc ghế chính giữa, không đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế như khi họp. Cô ta ném chiếc USB trong tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh: “Đây là tài liệu trưng bày của bảo tàng lịch sử trung tâm thành phố trong hai năm gần đây. Trước khi tan làm, hãy sắp xếp lại những phần quan trọng rồi gửi vào hòm thư của tôi.”

Bùi Quan bắt gặp ánh mắt mang chút khiêu khích của cô ta, nhặt lấy USB, mỉm cười nhẹ như không: “Chị San cần gấp lắm sao?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì tài liệu này tuần trước chị đã bảo Tiểu Đường sắp xếp rồi. Việc trùng lặp thế này, thực sự cần thiết ư?”

“Nếu không cần thiết thì tôi đã không giao nhiệm vụ.”

Bùi Quan thuận theo lời cô ta, nói tiếp: “Vậy tôi sẽ xử lý. Đến lúc đó, phiền chị San kiểm tra kỹ giúp tôi.”

“Cô làm việc của cô, tôi kiểm tra của tôi. Không ai ảnh hưởng đến ai cả.”

“Hy vọng thật sự là không ảnh hưởng.”

Không đợi đối phương kịp nói thêm gì, Bùi Quan khẽ liếc cô ta một cái, ánh mắt bình thản, rồi xoay người rời khỏi phòng họp.

Trở lại chỗ ngồi, cô ngồi yên một lúc thì bất ngờ nhận được tin nhắn wechat từ luật sư Tiết, anh ta muốn cô gọi điện thoại lại khi có thời gian.

Bùi Quan trả lời đơn giản, nói rằng tối nay rảnh sẽ gọi lại.

Cất điện thoại, cô cắm USB vào máy tính, xuất dữ liệu ra, bắt đầu sắp xếp lại tài liệu theo yêu cầu.

Khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng của Khởi Thịnh, trời đã gần mười giờ tối.

Bùi Quan không vội về nhà mà rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mở 24/24 gần đó, mua một chai nước cam nhiệt độ thường, rồi tìm một chỗ trống ở góc quán ngồi xuống.

Cô mở khóa điện thoại, bấm số của luật sư Tiết.

Tiếng chuông chưa vang được bao lâu. Khi cuộc gọi được kết nối, Bùi Quan cất giọng nhẹ nhàng: “Xin lỗi luật sư Tiết, để anh đợi lâu rồi.”

Tiết Sở Duyên đáp lại bằng giọng điềm đạm: “Không sao, tôi đang làm thêm giờ, tiện thể chờ cuộc gọi của cô.”

Cả hai trao đổi đôi câu khách sáo. Ngay sau đó, Tiết Sở Duyên vào thẳng vấn đề: “Bùi Quan, đã tìm thấy Vương Thanh Huy rồi.”

Cô hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại như nhớ ra điều gì, cảm giác bất ngờ ấy liền tan biến: “Anh có thể nói cho tôi biết là tìm thấy ông ta ở đâu không?”

“Ở Trân Hải.” Tiết Sở Duyên giải thích: “Trước đây cô và Trình Úc không thể tìm được ông ta, rất có thể là do có người đã sớm tiết lộ chuyện hai người đang truy tìm tung tích của ông ta. Sau khi biết chuyện, Vương Thanh Huy liền tìm một nơi có thể ẩn thân ở Trân Hải và từ đó không lộ diện nữa.”

Ai là người đã tiết lộ thông tin, không cần nói cũng rõ. Ngoài Kỷ Viễn Minh ra thì không còn ai khác.

Chưa đợi Bùi Quan mở miệng, Tiết Sở Duyên nói tiếp: “Chiều nay, tôi nhận được một email, bên trong là bản ghi âm của Vương Thanh Huy.”

“Tôi đã nghe kỹ rồi. Bùi Quan, ông ta đã khai hết, toàn bộ những chuyện liên quan đến ba cô năm xưa.”

Sự thật gần ngay trước mắt. Ngón tay cô siết chặt chai nước cam trong tay, đến nỗi các khớp tay trắng bệch.

Cô lặng thinh hồi lâu, cuối cùng nghe thấy chính giọng mình vang lên, trống rỗng và xa lạ: “Anh gửi cho tôi đi.”

Những năm còn trẻ, ba của Bùi Quan là Bùi Thường Thanh quanh năm làm công xa nhà. Đến khi cô ra đời, để tiện chăm sóc vợ con, ông quyết định trở về thôn làng, sống bằng nghề làm thợ xây, nhận công trình sửa chữa và làm việc nặng ở công trường.

Thời gian trôi qua, nhờ tích lũy được kinh nghiệm trong nghề, lại thêm những mối quan hệ và nguồn tài nguyên tự mình gây dựng được. Bùi Thường Thanh tập hợp hơn hai mươi người trong thôn làng, thành lập một đội xây dựng nông dân, cùng nhau lên Thanh Xuyên lập nghiệp.

Trong một lần tình cờ, ông quen được một quản lý dự án của công ty trang trí Phi Kỳ. Qua lời giới thiệu của người này, ông lại được gặp giám đốc bộ phận kỹ thuật của Phi Kỳ.

Chẳng bao lâu sau, ông nhận được lời mời, đưa đội xây dựng của mình gia nhập hệ thống công trình của Phi Kỳ. Dự án đầu tiên mà họ nhận là thi công khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố Thanh Xuyên.

Suốt hai năm, đào móng, đóng cọc, đổ bê tông, mọi thứ đều diễn ra đúng quy trình. Cho đến một ngày, họ bất ngờ nhận được thông báo rằng công ty tạm ngừng thanh toán chi phí thi công vì có lãnh đạo cấp cao của Phi Kỳ đã ôm tiền bỏ trốn cách đó nửa tháng, đến nay vẫn chưa bắt được.

Lúc đầu, mọi người vẫn giữ chút hy vọng, nghĩ rồi số tiền đó cũng sẽ được lấy lại. Nhưng hơn nửa năm trôi qua, chẳng thấy động tĩnh gì. Không có thu nhập, công trình bị ép phải dừng lại.

Là người đứng đầu tổ đội, Bùi Thường Thanh vì trách nhiệm mà lấy hết tiền tiết kiệm cả đời mình ra để tạm ứng cho công nhân.

Suốt một năm sau đó, ông sống vô cùng chật vật. Ngoài việc tiếp tục hoàn thành những dự án Phi Kỳ giao, ông còn phải tự mình nhận thêm công việc bên ngoài để kiếm tiền bù vào khoản thiếu hụt từ công trình kia.

Cho đến một đêm nọ, ông vô tình phát hiện ra mối quan hệ mờ ám giữa hai công ty Phi Kỳ và Trí Viễn. Lúc ấy, ông đang ăn tối cùng thợ điện Trương Dương và thợ xây Vương Thanh Huy, ông đã đem bí mật đó nói cho họ nghe.

Ông nói rằng bảng báo giá thi công của dự án khu nghỉ dưỡng phía nam kia có vấn đề nghiêm trọng. Trong đó có một khoản tiền lớn đã bị giám đốc của Trí Viễn là Kỷ Viễn Sinh tư lợi.

Công ty Phi Kỳ với tư cách là đối tác, thực chất từ sớm đã dự đoán được rằng khu nhà ấy nhất định sẽ gặp sự cố. Nhưng dù biết, họ cũng không dám đắc tội với Trí Viễn.

Để tránh phải chịu trách nhiệm, công ty Phi Kỳ không dùng đội công trình của chính mình mà chuyển qua tìm đội của nông dân, cho quản lý dự án đến thuyết phục, dụ dỗ Bùi Thường Thanh nhận dự án.

Còn cái gọi là ‘lãnh đạo ôm tiền bỏ trốn’ chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy cho việc chất lượng công trình không đạt chuẩn.

Ba người đã bàn bạc suốt cả đêm. Sáng hôm sau, họ kéo nhau đến dưới trụ sở Trí Viễn, yêu cầu Kỷ Viễn Sinh phải cho mọi người một lời giải thích.

Nhưng Kỷ Viễn Sinh không hề xuất hiện. Thay vào đó là Kỷ Viễn Minh ra mặt cho người đến mua chuộc họ, đồng thời đưa ra đề nghị trả một khoản tiền bịt miệng không hề nhỏ.

Bùi Thường Thanh không nhận. Ông tuyên bố sẽ đi tố cáo việc làm ăn phi pháp giữa hai công ty Trí Viễn và Phi Kỳ. Nào ngờ, lại bị chính Trương Dương và Vương Thanh Huy trở mặt phản bội.

Hai người kia nhận tiền từ Kỷ Viễn Minh rồi quay đầu đem chuyện Bùi Thường Thanh âm thầm nhận công trình riêng tố cáo với ban quản lý của Phi Kỳ.

Bùi Thường Thanh bị kiện, buộc phải bồi thường cho Phi Kỳ một khoản tiền rất lớn. Suốt một thời gian dài, ông bị ép làm việc với đủ loại lý do từ phía Phi Kỳ để trả nợ. Hợp đồng lao động lại nằm trong tay họ, ông không có cách nào phản kháng.

Vừa chịu tổn thương về tinh thần, vừa mắc bệnh nặng không thể chữa khỏi. Không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình vốn đã khó khăn, cuối cùng, Bùi Thường Thanh bị đẩy đến bước đường cùng.

Ông đã gieo mình từ tầng cao nhất của khu nhà mà chính tay ông từng xây nên, trở thành một nạn nhân bi thảm của đồng tiền và thế lực tư bản.

Tháng một, giữa mùa đông giá buốt. Từ giây phút đó, trên thế gian này, Bùi Quan… không còn có ba nữa.

Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Bùi Quan từ từ rời khỏi đó. Cô lang thang ngoài đường một lúc lâu, vô định, chẳng có mục tiêu rõ ràng.

Đến khi quay trở lại trước cổng khu chung cư thì đã gần nửa đêm. Cô chớp chớp đôi mắt cay xè, cúi đầu cứng ngắc, lục tìm thẻ vào cổng trong túi xách.

Vô tình ngẩng đầu, cô chú ý tới một chiếc xe ô tô Bentley màu đen quen thuộc đang đỗ chếch ngay phía trước.

Dưới ánh đèn đường ấm áp, thấp thoáng có thể thấy Thẩm Hành Trạc đang ngồi ở ghế lái. Sương đêm mờ mịt, anh như hòa vào ánh trăng tĩnh lặng, toát lên một vẻ cô đơn và u sầu hiếm thấy.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên.

Bùi Quan biết là anh gọi, không nghĩ ngợi gì đã lướt ngón tay lên nút nhận cuộc gọi.

Ban đầu, cả hai đều không nói gì. Cô nhìn anh. Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng hô hấp khe khẽ.

Âm thanh ấy khiến cô cảm thấy bình tâm, cũng mang đến cho cô đủ đầy cảm giác an toàn.

Vài giây sau, cô thấy Thẩm Hành Trạc cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp, thanh thoát quen thuộc của anh vang lên —

“Chúc mừng sinh nhật.” Anh nói.

Không báo trước, không lý do gì cả.

Hai mắt Bùi Quan lập tức trở nên nóng ẩm.

Bình Luận (0)
Comment