Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 56

Đêm giữa mùa hè. Trong xe mở điều hòa hết công suất, không hề cảm thấy oi bức.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên một con đường xa lạ, khoảng hai mươi phút sau, xe đi thẳng vào lối lên đường cao tốc.

Bùi Quan không hỏi Thẩm Hành Trạc rằng họ đang đi đâu, cũng không có ý định hỏi. Cô cảm thấy đi đâu cũng được, miễn là đi cùng anh.

Giữa đường, cô chủ động nhắc đến chuyện Vương Thanh Huy và đoạn ghi âm, khẽ nói: “Em đã gọi điện cho luật sư Tiết Sở Duyên rồi.”

Thẩm Hành Trạc bình thản đáp: “Anh biết.”

“Anh liên hệ với luật sư Tiết kiểu gì vậy?” Bùi Quan không giấu nổi tò mò.

“Trình Úc.”

Sắc mặt Bùi Quan khựng lại, hiển nhiên rất bất ngờ với câu trả lời ấy, lẩm bẩm cảm thán: “… Cảm giác thật kỳ diệu.”

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”

“Em cứ nghĩ là anh không thích anh ấy.”

“Anh thích cậu ta để làm gì?”

Cũng đúng. Bùi Quan nghĩ lại, bật cười khẽ: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận được.”

“Vui không?”

“Vui ạ.” Cô cong nhẹ khóe môi, cười nhạt: “Thật ra… cũng hơi trống rỗng.”

“Vì đã biết toàn bộ sự thật?”

“… Vâng.”

Bao năm trôi qua, cuối cùng bí mật bị chôn vùi cũng được phơi bày. Nhưng kỳ lạ là, nó không hề mang đến sự sảng khoái như cô tưởng tượng, ngược lại còn đọng lại một nỗi nặng nề u uất không sao tan đi.

“Ba em trước giờ luôn là người rất chính trực.” Bùi Quan ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Cho nên em hiểu được cảm giác đau đớn mà Kỷ Viễn Minh và Vương Thanh Huy đã gây ra cho ông năm ấy.”

Thẩm Hành Trạc đáp: “Xét theo luật pháp, người kia không đủ cấu thành tội phạm, không thể đưa ra xét xử.”

“Em hiểu mà.” Bùi Quan hít sâu một hơi. “Hồi đó em muốn tìm được Vương Thanh Huy, mục đích cũng chỉ là để biết sự thật.”

“Còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì ạ?”

“Vị lãnh đạo của Phi Kỳ có liên quan đến vụ việc năm đó đã nằm viện suốt hơn hai năm vì bệnh, mới qua đời ở nước ngoài không lâu.”

Bùi Quan thì thào: “… Thảo nào tìm mãi không ra.”

Hai người nói thêm vài câu, câu chuyện kết thúc tại đó.

Ra khỏi đường cao tốc, Thẩm Hành Trạc lái xe men theo đường núi quanh co, chạy thêm ba bốn chục phút nữa, cuối cùng dừng lại ở một bãi biển vắng vẻ không bóng người.

Họ cách bờ biển một khoảng cách an toàn, vẫn có thể nhìn rõ những đợt sóng vỗ dập dềnh phía xa.

Phóng tầm mắt ra xa, mặt biển mênh mông vô tận, ngẩng đầu lên là bầu trời đầy sao lấp lánh. Trăng sáng sao thưa, một vẻ lãng mạn đến tận cùng. Mà vẻ lãng mạn này vì có anh mà trở nên trọn vẹn.

Nóc xe được mở ra, tiếng sóng vỗ dồn dập vang vào tai. Thẩm Hành Trạc điều chỉnh ghế tựa về sau để cả hai có thể nửa nằm nghỉ ngơi. Tháo dây an toàn, anh nói khẽ: “Ngồi đây đợi anh một chút.”

Bùi Quan ngoan ngoãn gật đầu. Thẩm Hành Trạc mở cửa xe bước xuống.

Bùi Quan điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, yên lặng chờ anh quay lại.

Khóe mắt cô lướt thấy anh đi vòng qua đầu xe, đi thẳng về phía căn lều nhỏ treo đèn ấm cách đó vài chục mét.

Không lâu sau, anh bước ra, trên tay cầm theo một vật hình hộp.

Xung quanh tối mờ, khó nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ thấy được đường nét khuôn mặt lờ mờ của anh trong ánh sáng yếu ớt.

Thẩm Hành Trạc bước chầm chậm về phía cô. Thời gian như ngừng lại khiến Bùi Quan bất chợt sinh ra một loại ảo giác, tựa như chỉ cần một ánh nhìn đã là cả một đời.

Anh không vội quay về ghế lái mà mở cánh cửa ghế sau bên phía cô, anh hơi cúi người xuống, ấn nút bật tủ lạnh mini tích hợp trong xe, lấy ra một ly cocktail đã pha sẵn và một hộp nhỏ đựng đá đã làm lạnh.

Thẩm Hành Trạc ngồi xuống bên cạnh cô, lúc đó Bùi Quan khẽ thở dài, giọng mềm mại và kéo dài: “Lâu lắm rồi em mới được nhìn thấy bầu trời đầy sao như thế này.”

“Nếu em thích nơi này, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến.”

“Được ạ.” Bùi Quan cong mắt cười dịu dàng.

Thẩm Hành Trạc nhìn ánh sáng thoáng lướt trong mắt cô vài giây, sau đó thu lại ánh nhìn, cúi đầu mở hộp ra, lấy ly rượu và bánh ngọt, đưa cho cô.

Bùi Quan đón lấy, tiện tay cầm cái kẹp đá bên cạnh, hơi nghiêng người về phía trước, định với tay lấy hộp đá đặt bên cạnh anh.

Do động tác nghiêng người, khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên cực kỳ gần. Lọn tóc phía sau buông xuống tự nhiên, có vài sợi lướt nhẹ qua mu bàn tay anh. Hơi thở ấm áp của cô phả vào bên tai anh.

Thẩm Hành Trạc ngước mắt, bình thản liếc nhìn cô một cái, rồi khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô: “Để anh.”

Bùi Quan khựng lại, ngoan ngoãn ngồi về vị trí cũ, đưa cái kẹp đá cho anh. Trên bề mặt kim loại vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Thẩm Hành Trạc cầm lấy, điều chỉnh góc độ, gắp vài viên đá bỏ vào ly của cả hai người, rồi mở nắp chai cocktail, rót rượu.

Chất lỏng màu hồng đậm trong suốt, là một gam màu mộng mơ hiếm thấy. Khi rót vào ly, chất lỏng xoay tròn tạo thành một lớp bọt trắng nhẹ nhàng, trông rất giống kem dâu lạnh.

Bùi Quan nhấp một ngụm, nhận ra vị cherry quyện với chút chua ngọt của mận. Thấy ngon, cô uống thêm hai ngụm nữa.

“Rượu này độ cồn không nhẹ đâu, em uống từ từ thôi.” Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng nhắc nhở.

Bùi Quan nghe xong liền dừng lại, không hiểu sao lại hỏi một câu: “Anh rèn tửu lượng từ khi nào vậy?”

“Chưa từng rèn, bẩm sinh thôi.”

Có lẽ vì uống chút rượu, đầu óc Bùi Quan hơi chậm lại, phải mất một lúc mới kịp phản ứng: “… Em không tin lắm.”

“Sao thế?” Thẩm Hành Trạc nhướng mày.

Bùi Quan chậm rãi lắc đầu. Chỉ là cảm giác thôi, cô cũng không giải thích được lý do.

“Thẩm Hành Trạc.” Cô bất chợt khẽ gọi tên anh.

“Ừm.”

“Có phải… nhiều năm rồi anh chưa từng tổ chức sinh nhật không?”

Không suy nghĩ quá nhiều, cô buột miệng hỏi ra câu đó. Sau đó mới nhận ra mình hơi vô duyên, như thể đang khơi lại chuyện anh không muốn nhớ đến. 

Cô không kìm được mà lặng lẽ quan sát sắc mặt anh. Nhìn thấy trên mặt anh không có biểu hiện cảm xúc nào thay đổi dù rất nhỏ, cô mới giải thích: “Em tình cờ nghe Dư Dư nhắc đến… Em xin lỗi nếu làm anh không vui, em rút lại câu hỏi này nhé.”

“Không sao.” Thẩm Hành Trạc đáp nhẹ nhàng: “Việc đã qua lâu rồi, giờ nhắc hay không với anh cũng không có ảnh hưởng gì.”

“… Em xin lỗi.”

“Không sao.” Anh trả lời câu hỏi của cô: “Trước kia chỉ là không muốn tổ chức, sau đó quen rồi, cũng không nghĩ đến chuyện sinh nhật nữa.”

Anh nói thật bình thản, nhưng trái tim Bùi Quan vẫn không khỏi nhói đau. Từ việc không muốn cho đến lúc đã quen, quá trình này đau đớn đến mức khó tưởng tượng.

Cô đặt ly rượu vào chỗ giữ ly, ngồi thẳng dậy, đặt hai đầu gối lên mép ghế. Phần trên cơ thể cô nghiêng về phía anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Thẩm Hành Trạc, anh biết không?” Má cô chạm nhẹ vào cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Tối hôm đó ở Bổn Diên Thủy Loan, lúc em gặp anh dưới lầu ấy, lúc đó em đã muốn làm như bây giờ rồi.”

Cô có thể cảm nhận rõ sự cô độc của anh, nhưng lúc đó cô không có tư cách để thẳng thắn nói ra hay làm điều gì để an ủi anh.

Một tay vòng qua ôm lấy eo cô, Thẩm Hành Trạc theo dòng ký ức của cô mà nói tiếp: “Vậy nên mới rủ anh ăn khuya chứ gì?”

Dù có chút ngại ngùng khi thừa nhận, Bùi Quan vẫn chậm rãi đáp: “Dạ” âm cuối nhẹ mềm ra.

Anh cố ý, không vội không gấp bổ sung thêm một câu: “Hóa ra đó là lý do em muốn ăn mì đêm hôm đó.”

“… Anh đừng nói nữa, anh tha cho em đi.” Cảm xúc nhỏ bị bóc trần, Bùi Quan đỏ mặt bối rối.

Thẩm Hành Trạc cười khẽ trong cổ họng.

Ôm anh một lúc, cô chống tay lên vai anh làm điểm tựa, từ từ di chuyển người, ngồi lại chỗ cũ.

Hai người trò chuyện rôm rả, không tuân theo chủ đề rõ ràng. Ly rượu trong tay đã gần cạn, rượu ngấm vào người, đầu cô hơi choáng, muốn ăn chút gì đó để ‘hạ hoả’.

Cầm chiếc bánh ngọt lên, bóc túi giấy tinh tế bên ngoài, cúi xuống cắn một miếng thanh phô mai.

Mùi kem sữa lan tỏa trong miệng, cô nhận thấy ánh mắt anh cũng đang dõi theo mình. Theo bản năng, Bùi Quan ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Đèn trong xe không quá sáng, ánh đèn vàng ấm chiếu lên làn da trắng lạnh của anh, khiến vẻ ngoài vốn bình thường dường như thêm phần ấm áp.

Nút áo sơ mi đen của anh được bung mở hai cúc, cổ áo bẻ xuống, xương quai xanh rõ ràng hiện ra cùng một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt trên đó.

Trần xe mở hé, làn gió nhẹ thổi vào, dường như muốn cuốn đi lý trí của cô. Sau một lúc bồn chồn, cô muốn đưa tay chạm vào anh. Rượu ngấm vào người, cô liền làm theo cảm hứng.

Cô dùng ngón trỏ, đầu ngón tay chạm nhẹ lên làn da anh, đồng thời chạm lên nốt ruồi ấy. Nhìn nhau trong chốc lát. Hiếm hoi trong mắt anh cô thấy thoáng hiện lên một làn sóng cảm xúc yếu ớt, như sắp bùng cháy một thứ nóng bỏng nào đó.

“Thẩm…”

Âm thanh còn chưa kịp thoát ra, cô đã bị anh ôm ngang người kéo lại.

Cô ngồi ở phía đối diện rồi sau đó chồm lên đùi anh, ánh mắt giao hòa chặt chẽ. Bùi Quan thở gấp một chút. 

Không cho cô nhiều thời gian phản ứng, Thẩm Hành Trạc nheo mắt, một tay giữ chặt sau ót cô, mạnh mẽ mà hôn xuống.

Vị phô mai quyện với vị rượu ngọt nhẹ lan tỏa trong môi, lưỡi hai người. Bùi Quan vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, không do dự mà đáp lại, cử động ngấm ngầm chứa đầy sự sốt ruột không hay biết.

Nụ hôn kéo dài thật lâu. Váy xếp ly không biết từ lúc nào bị anh đẩy lên cao quá eo bụng.

Bùi Quan thở dồn dập, muốn cởi phần cúc áo còn lại của anh, nhưng bị anh siết chặt cổ tay.

Đôi môi mang chút cảm giác mát lạnh di chuyển đến bên tai cô, Thẩm Hành Trạc nói nhỏ: “Tối nay sao chủ động thế?”

Má cô hơi nóng lên, cô không đáp lại.

Nhưng anh vẫn không buông tha, cười nhẹ, nói tiếp: “Muốn ở trong xe ư?”

“… Anh đừng nói nữa.”

“Ngoan, em muốn gì thì nói ra nào.”

Bùi Quan càng thêm ngượng, thấy không thể kháng cự, cô đành ôm chặt anh, nghẹn lời nói bên tai anh: “Cho em.”

Mọi chuyện xảy ra tự nhiên như lẽ tất yếu. Bùi Quan chỉ thấy hôm nay anh có khao khát đặc biệt cao. Nhiều lần cô muốn xin tha, nhưng càng van xin, anh càng mãnh liệt.

Cuối cùng, cô nhìn ra cửa sổ xe trong làn nước mắt mờ ảo. Thấy sóng biển ào ạt dâng lên cuốn trôi bãi cát, để lại vệt nước ướt đẫm.

Khi biển trở lại yên bình, Thẩm Hành Trạc lấy áo khoác bên cạnh phủ lên người cô.

Anh lấy ra từ túi áo một chiếc hộp nhung màu xanh đậm, rồi mở ra ngay lập tức. Bùi Quan mệt quá rồi, không còn sức tò mò bên trong là thứ gì.

Vài giây sau, bàn chân cô bị anh giữ lấy. Một sợi lắc quấn quanh cổ chân cô. Làn da cổ chân lành lạnh rồi chuyển sang ấm áp như chạm vào một thứ bằng ngọc.

Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ thì nghe anh nói: “Quà sinh nhật.”

Giọng vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng không khó để nhận ra sự cưng chiều và dịu dàng trong đó. Thật dễ khiến người ta chìm đắm.

Lông mi Bùi Quan rung lên, cô mở đôi mắt mờ hơi sương, nhìn anh: “Thẩm Hành Trạc.”

“Chuyện gì nào ?”

“Em còn chưa cầu nguyện.”

“Muốn cầu nguyện điều gì?”

Bùi Quan không trả lời ngay, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Ước nguyện của cô giờ chỉ có một. — Mong rằng anh mãi mãi là ý nghĩa cho sự tồn tại của em.

Bình Luận (0)
Comment