Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 57

Cô được anh ôm đi về phía chiếc lều cách không xa. Bên ngoài nhìn không có gì khác biệt, nhưng khi bước vào bên trong mới phát hiện ra đó là một thế giới khác biệt hoàn toàn.

Con đường trải đá cuội được phủ lên một tấm thảm màu xám trắng trải dài dẫn sâu vào bên trong. Nệm và bàn trang trí, tủ thấp được ngăn cách bằng rèm trong suốt.

Xung quanh lều treo vài chiếc đèn chuông gió, ánh sáng kết nối với nhau, kèm theo những tiếng leng keng trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên.

Trước mắt cô là một khung cảnh ấm áp và mang chút phong vị cổ điển. Giống như đang trong mùa đông giá rét mà vô tình bước vào một căn nhà gỗ, trong lò sưởi cháy rực củi khô, mũi và làn da đều cảm nhận được một loại ấm áp rất khác biệt. Dẫu hiện tại đang là mùa hè.

Thẩm Hành Trạc bế cô lên giường, vừa định đứng dậy thì đã bị cô quấn chặt lấy. Anh cụp mắt nhìn cô, gò má cô vẫn còn ửng đỏ chưa kịp tan, đuôi mày còn vương lại nét quyến rũ đ*ng t*nh, ẩn hiện lấp ló.

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần trở nên sâu thẳm: “Muốn làm gì nào?”

Bùi Quan khựng lại đôi chút, ghé môi sát tai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Có ai từng nói với anh rằng, anh thật sự rất lãng mạn không?”

Cũng thật biết cách khơi gợi những dây thần kinh nhạy cảm nhất của người khác.

“Em không phải đang nói sao?” Thẩm Hành Trạc khẽ cong môi.

“Không giống mà…”

Anh càng cố ý hơn: “Không giống chỗ nào?”

Bùi Quan không nói gì thêm.

Không tiếp tục trêu cô nữa, Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng kéo cánh tay mảnh khảnh của cô ra, hơi giãn khoảng cách giữa hai người, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh móc từ túi áo khoác ra một hộp thuốc lá và bật lửa, rút một điếu, châm lửa rồi kẹp giữa hai ngón tay.

Trong làn khói mờ ảo, anh ngậm lấy điếu thuốc, rồi với tay cầm cây nến thơm đặt trên tủ gỗ đầu giường, đưa lửa lại gần bấc nến. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, nhảy múa trong chiếc cốc thủy tinh.

Rất nhanh sau đó, Bùi Quan đã ngửi thấy hương đầu quen thuộc của hổ phách và gỗ tuyết tùng, giống hệt mùi nước hoa trên người anh.

Cô đưa mắt nhìn thân cốc của cây nến thơm, lẩm bẩm: “Làm sao mà anh làm được vậy?”

Trước đây cô từng cố tìm mùi hương đó, cuối cùng chỉ tìm được loại tương tự có tên Baltic Amber.

“Cô đặc nước hoa thành tinh dầu.”

“Rồi sao nữa ạ?” Bùi Quan nghiêm túc hỏi tiếp.

“Đổ sáp thủ công.”

“… Thì ra là vậy.” Bùi Quan đã hiểu. “Lúc đó sao em lại không nghĩ ra cách này chứ.”

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô một cái: “Tiểu Chung nghĩ ra.”

Nghĩ đến cảnh Tiểu Chung đề xuất ý tưởng này cho anh, Bùi Quan bật cười khẽ: “Nhưng ai là người thực hiện ạ?”

“Người chuyên làm việc chuyên.”

Bùi Quan hiểu ra. Nụ cười dần thu lại, nơi khóe mắt đã có một tầng ẩm ướt không dễ nhận ra.

Bất chợt, cô chống tay lên mép giường, ngồi thẳng dậy. Hai tay bám lấy vai anh, hơi dùng sức, đè anh nằm xuống nệm.

Cô thuận thế ngồi lên người anh, thở gấp không có quy luật, từ trên cao nhìn xuống anh. Chiếc áo khoác buộc quanh eo cô trượt xuống…

Thẩm Hành Trạc mặc kệ cô đè lên người mình, một tay giữ lấy tấm thân mảnh mai như sắp ngã nhào của cô, tay còn lại kẹp điếu thuốc hơi đưa ra xa, tránh để khói làm cô khó chịu. Anh không nói gì, chỉ nhàn nhã nhìn cô đầy hứng thú.

Bùi Quan xưa nay luôn bị động trong phương diện này, giống như hiện tại chủ động ‘công thành chiếm đất’ thế này, dường như là lần đầu tiên.

Một lúc lâu hai người chẳng ai nói gì, chỉ đơn giản nhìn nhau như vậy mà không khí giữa họ cũng dần trở nên nóng bỏng.

Một lát sau, khóe môi Thẩm Hành Trạc khẽ cong lên, anh hỏi cô: “Muốn chủ động một lần hửm?”

Dù ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu, nhưng nhờ chút men say làm hậu thuẫn, Bùi Quan không hề có ý định lùi bước. Giọng cô mềm nhũn:

“Em muốn thử xem.”

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần thâm trầm. 

“Học bao lâu rồi, cũng nên tốt nghiệp chứ, phải không anh?” Bùi Quan lấy hết can đảm nói thêm một câu.

Cô không nhìn phản ứng của anh nữa. Nhân lúc còn đang say, Bùi Quan giật lấy điếu thuốc đang cháy trong tay anh, vụng về dập tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó, cô cúi người xuống, bắt chước những gì trước đây anh từng làm với mình, cắn lấy môi anh.

Trong miệng anh còn vương lại mùi rượu hòa với hương thuốc lá nhàn nhạt và chút vị bạc hà mát lạnh.

Bùi Quan mải mê hôn anh trong chốc lát, nhận ra anh không có phản ứng gì, giống như đang nghiêm túc chờ đợi xem ‘tác phẩm tốt nghiệp’ của cô hoàn thành thế nào.

Cô hơi sốt ruột, càng hôn anh càng nghiêm túc. Tối nay, cô như càng đặc biệt chủ động.

Tiếng chuông điện thoại vang lên gấp gáp đúng lúc đó. Âm thanh ồn ào ấy khiến đầu óc Bùi Quan tỉnh táo hơn đôi chút.

Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng bóp eo cô một cái, giọng bình thản nhắc nhở: “Nghe điện thoại kìa.”

Ánh mắt Bùi Quan hơi ngơ ngác, cô th* d*c vài giây rồi đưa tay cầm chiếc điện thoại đặt ở mép giường.

Thấy người gọi là Trần Sở Diệc, sắc mặt cô hơi khựng lại, định tắt máy nhưng lại cảm thấy làm vậy có vẻ càng dễ khiến người ta nghi ngờ.

Do dự một chút, cô vẫn chọn bắt máy. Lúc đầu, cả hai bên đều im lặng một cách ăn ý.

Bùi Quan lên tiếng trước: “Gọi muộn thế này, có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia, giọng Trần Sở Diệc có phần khàn khàn: “Muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.”

“… Cảm ơn anh.”

“Quà sinh nhật thì không chuẩn bị đâu, chắc em cũng không muốn nhận.”

Bùi Quan cụp mi mắt, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Lại rơi vào trầm mặc.

“Còn chuyện gì nữa không?” Bùi Quan hỏi.

“Hết rồi.”

“Vậy…”

“Em cúp trước đi.”

“Ừ.”

Cúp máy. Chưa kịp suy nghĩ thêm gì thì tay Bùi Quan bất ngờ bị siết chặt. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay, rơi thẳng xuống giường.

Ngay sau đó, cô bị anh đổi thế chủ động, trơ mắt nhìn anh ‘đổi khách thành chủ’. Tiếng kêu vừa thoát ra liền bị chặn lại trong cổ họng. Môi anh phủ xuống. 

Có lẽ là vì cuộc điện thoại kia, cuối cùng anh cũng không cho cô cơ hội hoàn thành ‘bài thực hành’ quá dịu dàng đó.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô đều là người bị động và gần như trống rỗng, vì những động tác của anh ngày càng có chủ đích. Khi nước chảy xiết thì cố tình dừng lại, lúc cần dịu dàng thì lại cố tình mạnh mẽ.

Mồ hôi dần thấm ướt tóc mai. Bùi Quan hé mắt mờ mịt nhìn anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mắt cá chân mình.

Dưới ánh đèn, cô có thể nhìn rõ kiểu dáng của chiếc lắc mà khi nãy anh đeo cho cô. Một sợi lắc bạc thanh mảnh, trên đó xâu một hạt Dương Chi Bạch Ngọc, kết hợp cùng trầm hương kỳ nam loại thượng phẩm.

Đầu và đuôi sợi dây được gắn bằng một nút thắt đồng tâm nhỏ xinh. Ngọc ngà quyện lấy, ý nghĩa dây dưa triền miên, khắc cốt ghi tâm.

Trong khoảnh khắc này, trong mắt họ duy chỉ có nhau.

Sau sinh nhật, kỳ nghỉ hè cũng đã gần kết thúc. Vào ngày cuối cùng thực tập tại Khởi Thịnh, Bùi Quan đứng trong sảnh tầng một, lạnh lùng nhìn Kỷ Viễn Minh bị hai nhân viên chấp pháp dẫn đi.

Tin tức lan truyền cực nhanh, thông tin về việc chủ tịch Kỷ Viễn Minh của Khởi Thịnh bị tạm giam hình sự vì tình nghi phạm tội tiết lộ thông tin nội bộ và bao che tội phạm đã xuất hiện trên trang nhất của hầu hết các trang web lớn. Không lâu sau, Hoàng Phàm chủ tịch của Phàm Duệ cùng những người khác lần lượt sa lưới. 

Ngay trong ngày hôm đó, cổ phiếu Khởi Thịnh mở cửa liền rơi vào trạng thái sàn. Tính đến khi thị trường đóng cửa, giá cổ phiếu giảm mạnh, giá trị thị trường bốc hơi hàng chục tỷ.

Tối hôm đó, Bùi Quan tra trên hệ thống nội bộ của nhân viên và thấy được thông báo về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm mà Khởi Thịnh chuẩn bị công bố vào sáng sớm hôm sau.

Nội dung đại khái như sau: Khởi Thịnh đã khẩn cấp tổ chức họp hội đồng quản trị trong đêm, các cổ đông còn lại nhất trí thông qua việc tạm thời thu hồi toàn bộ quyền hạn công tác của nguyên chủ tịch Kỷ Viễn Minh trong thời gian điều tra, đồng thời ủy quyền cho phó tổng giám đốc Thẩm Phòng Thường tạm thời đảm nhiệm vai trò chủ tịch hội đồng quản trị và người đại diện pháp lý.

Đọc kỹ xong, Bùi Quan ngồi yên tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu. Sau đó, cô bấm gọi điện thoại cho Trình Úc.

Khi anh nghe máy, cô khẽ nói: “Trình Úc, đi Trân Hải với em một chuyến nhé.”

Hai ngày trước khi khai giảng. Bùi Quan cùng Trình Úc khởi hành đến Trân Hải. Họ ghé vào một tiệm hoa, mua hai bó hoa tươi, rồi Bùi Quan đi thẳng đến nghĩa trang nơi ba mẹ cô an nghỉ.

Cô ở lại trong khuôn viên nghĩa trang gần nửa ngày, trò chuyện với họ rất lâu, tới gần trưa mới rời khỏi.

Trình Úc vẫn luôn đợi ngoài cổng, thấy cô trở lại xe thì đưa cho cô sandwich và sữa đã mua sẵn.

“Em nói gì với chú dì vậy?”

Bùi Quan nhận lấy, mỉm cười nhè nhẹ: “Em kể hết kết quả cho họ nghe. Bao nhiêu năm qua rồi, cuối cùng họ cũng có thể yên lòng.”

“Còn em cũng có thể bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình.”

“Hiện giờ thế này cũng rất tốt rồi.” Bùi Quan thu lại thần sắc. “Em không muốn thay đổi quá nhiều.”

“Là vì sự xuất hiện của Thẩm Hành Trạc sao?”

Bùi Quan không trả lời rõ ràng. 

Nhắc đến Thẩm Hành Trạc, Trình Úc nhân tiện nói: “Thật ra, mọi chuyện có thể kết thúc suôn sẻ như vậy, phần lớn là nhờ vào anh ta. Không bàn đến những khía cạnh khác thì em cũng nên cảm ơn anh ta cho đàng hoàng.”

“Em biết.” Bùi Quan đáp: “Nếu có chuyện gì em có thể làm vì anh ấy, nhất định em sẽ dốc hết sức.”

Trong lòng cô hiểu rất rõ. Tất cả những điều thuận lợi mà cô có được từ trước đến nay, đều có liên quan đến anh.

“À đúng rồi” Trình Úc quay sang nhìn cô: “Có một chuyện quên chưa kể em.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh nghe nói dự án khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố đã bị đình chỉ rồi, ngay cả cái khu nhà dang dở kia cũng bị hoãn thi công tiếp.”

Bùi Quan ngẩn người: “Ai cho dừng lại vậy?”

“Thẩm Hành Trạc đích thân yêu cầu.”

“Sao lại thế được…”

Trong thời gian thực tập ở Khởi Thịnh, Bùi Quan ít nhiều cũng hiểu được tầm quan trọng của dự án này đối với nhà họ Thẩm. Lợi ích khổng lồ chỉ là một phần, quan trọng hơn là lĩnh vực mới mà dự án liên quan đến chính là mảng mà Thẩm Hành Trạc cùng đội ngũ đầu tư của anh đặc biệt quan tâm.

Nếu tương lai muốn phát triển mạnh ở phương diện đó, thì đây gần như là viên gạch nền tảng.

“Cụ thể thì anh không rõ, chỉ biết trong cuộc họp phê duyệt phương án, anh ta đã phủ quyết ý kiến của những người khác.”

“Không phải nói vụ của Khởi Thịnh không ảnh hưởng gì nhiều đến anh ấy sao?” Bùi Quan nhíu mày.

“Theo lý mà nói là vậy.” Trình Úc giải thích: “Vai trò của Khởi Thịnh trong dự án này rất nhỏ, cho dù bị loại khỏi cũng có thể dễ dàng tìm được công ty hợp tác khác để tiếp tục thi công.”

Bùi Quan mím môi, không nói gì, đầu óc rối bời.

“Anh đang nghĩ, có khi nào… anh ta làm vậy là vì em?” Trình Úc chợt nói.

Bùi Quan thoáng nghẹn lại, ngơ ngác nhìn cậu: “Vì… em sao?”

“Khu nhà đó gắn liền với sinh mạng của ba mẹ em, đối với em là vô cùng quan trọng. Gần đây Kỷ Viễn Sinh bị bắt, đợi đến khi điều tra làm rõ, khả năng cao là những chuyện năm xưa sẽ bị đào xới lại một lần nữa. Vào thời điểm này mà bắt đầu thi công lại, chẳng khác nào đẩy nạn nhân năm xưa, cũng chính là ba em ra trước ánh đèn dư luận.”

Người đã khuất cũng cần được yên nghỉ. Nếu ngay đến quyền đó mà cũng không có, thì thật sự quá bi thương. 

Nghe xong, Bùi Quan lặng đi một lúc lâu. Nếu thật sự là như vậy, cô không hiểu vì sao anh lại làm như thế. Vì yêu chăng? Hay là vì thương hại?

Thành thật mà nói, cô nghiêng về khả năng thứ hai hơn. Dù là do tự biết vị trí của bản thân hay là vì thiếu tự tin…

Cô biết rõ mình chỉ là một người bình thường, cũng hiểu rằng, người có thể khiến anh động lòng — tuyệt đối sẽ không phải là kiểu người như cô.

Trước khi rời Trân Hải, hai người đến văn phòng luật sư để gặp Tiết Sở Diên.

Sau khi trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn, Bùi Quan nói: “Luật sư Tiết, tôi muốn quyên góp số tiền bồi thường mà Kỷ Viễn Minh đã chuyển cho tôi năm đó, anh có thể giúp tôi liên hệ với đơn vị tiếp nhận phù hợp không ạ?”

Tiết Sở Diên hơi bất ngờ: “Thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Tôi nhớ không nhầm thì khoản tiền đó không hề nhỏ.”

“Vâng, tôi suy nghĩ kỹ rồi.” Bùi Quan mỉm cười: “Đối với tôi thì số tiền đó không có nhiều ý nghĩa sử dụng. Chi bằng dùng nó để giúp đỡ những người thật sự cần.”

Tiết Sở Diên cũng mỉm cười theo: “Nếu đã như vậy thì chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cô.”

“Cảm ơn anh.”

Ngày trước khi nhập học, Bùi Quan thu dọn hành lý xong xuôi, liên hệ với chủ nhà để trả căn hộ. Cô giao chìa khóa và thẻ ra vào cho dịch vụ giao nhận trong thành phố, rồi cùng Thẩm Tri Dư quay lại trường học.

Năm ba vừa bắt đầu, có hai tuần chuẩn bị thực tập. Sau khi hoàn thành tất cả các môn học trong giai đoạn đó, sẽ bước vào kỳ thực tập kéo dài bốn tháng.

Thẩm Tri Dư đã bàn bạc trước với Bùi Quan, muốn cùng cô đến công ty của Thẩm Hành Trạc để thực tập. Bùi Quan tất nhiên không có ý kiến gì, đã đồng ý từ lúc đó.

Vài ngày trôi qua, hai người bận rộn trong guồng quay học hành, thời gian rảnh thì cùng nhau chuẩn bị đủ loại tài liệu giấy tờ cần thiết cho kỳ thực tập.

Gần đây, Bùi Quan chưa từng gặp lại Thẩm Hành Trạc, thậm chí số lần liên lạc qua wechat cũng vô cùng ít ỏi. Anh dường như còn bận rộn hơn cả khoảng thời gian trước kia.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị bước vào kỳ thực tập chính thức, có hai lần Bùi Quan gọi điện cho Thẩm Hành Trạc. Một lần là trên đường anh đi công tác, lần còn lại là ngay sau khi anh vừa kết thúc một cuộc họp.

Âm thanh truyền qua ống nghe, giọng anh nhàn nhạt, xen lẫn chút mệt mỏi khó nhận ra. Bề ngoài Bùi Quan không nói gì, nhưng trong lòng lại không khỏi thấy xót xa. Cô chỉ mong anh có thể nghỉ ngơi thật tốt nên cũng không chủ động làm phiền thêm.

Hai tuần học nhanh chóng kết thúc. Trước khi chính thức thực tập, Bùi Quan bị Thẩm Tri Dư kéo đi đến trung tâm thương mại quen thuộc.

Thẩm Tri Dư muốn mua vài bộ đồ công sở, tiện thể lấy hai chiếc váy đặt may trước đó. Hai người bước vào trung tâm thương mại vả đi thang cuốn lên tầng trên.

Thẩm Tri Dư đặt khuỷu tay lên tay vịn, quay sang nhìn cô: “Quan Quan.”

Bùi Quan quay lại nhìn cô: “Ừ?”

“Lúc sáng mình xuống siêu thị dưới lầu, tình cờ gặp Trần Sở Diệc” Thẩm Tri Dư nói: “Mấy lần trước gặp, anh ta đều sẽ nhắc đến cậu. Nhưng lần này thì không. Mình cảm thấy có lẽ anh ta đang cố gắng dần buông bỏ rồi.”

Bùi Quan không có phản ứng gì rõ rệt, chỉ nhẹ giọng đáp: “Mình thật lòng mong anh ta sống tốt.”

Hôm sau sinh nhật, Bùi Quan nhận được tin nhắn wechat từ Trần Sở Diệc nói rằng tối qua uống hơi nhiều rượu nên mới gọi điện cho cô lúc nửa đêm. Nếu có làm phiền, mong cô bỏ qua.

Khi đó cô chỉ trả lời hai chữ: “Không sao.”

Không cần cô tha thứ, cũng không cần gọi điện cho cô nữa vì tất cả đều không còn ý nghĩa, càng không thể có kết quả như anh ta mong muốn.

Trần Sở Diệc chắc cũng hiểu được ý cô, chỉ nhắn lại một chữ ừ, rồi từ đó không liên lạc thêm.

Hai người không trò chuyện gì thêm về Trần Sở Diệc. Họ bước xuống bậc thang, sóng vai đi về phía cửa hàng ở phía bắc.

Khoảng một tiếng sau, từ trung tâm thương mại bước ra. Thẩm Tru Dư xách theo túi đựng quần áo, tay còn lại khoác lấy tay Bùi Quan.

Băng qua vạch kẻ đường, đến khu phố thương mại đối diện.

“Gần đây có một nhà hàng Tây, là của chú hai nhà mình. Hay là tụi mình qua đó ăn trưa luôn?” Thẩm Tri Dư ngỏ ý. Bùi Quan vui vẻ đồng ý.

Khi sắp đến cửa nhà hàng, Thẩm Tri Dư đột nhiên dừng bước.

Bùi Quan đang cúi đầu nhìn đường, thấy cô dừng lại cũng ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“… Quan Quan, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Bùi Quan khẽ nhíu mày, theo ánh mắt của cô nhìn vào bên trong. Qua lớp kính trong suốt, trong nhà hàng Tây, Thẩm Hành Trạc đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ dùng bữa trưa.

Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy trắng. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ban đầu Bùi Quan cũng không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng phản ứng của Thẩm Tri Dư bên cạnh lại như vô hình báo hiệu cho cô rằng cô nên bắt đầu cảnh giác.

Thẩm Tri Dư thu lại ánh mắt, nói với cô: “Người đang ngồi đối diện chú út mình chính là đối tượng hôn thê mà mình đã từng kể với cậu từ rất lâu rồi.”

Cô dừng một chút, đặc biệt nhấn mạnh: “Bà cố nhà mình rất quý cô ấy.”

Nghe xong, Bùi Quan không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì. Một cảm giác muốn trốn tránh chợt trào lên.

Cô định mở miệng bảo đổi nhà hàng khác, giờ không nên vào trong. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt Thẩm Hành Trạc bất ngờ nghiêng sang nhìn ra ngoài.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc.

Bùi Quan gần như theo bản năng, lập tức né tránh.

Bình Luận (0)
Comment