Bùi Quan và Thẩm Tri Dư chuyển sang một nhà hàng Quảng Đông ở sát bên.
Sau khi gọi món xong, Thẩm Tri Dư dò hỏi: “Quan Quan, cậu không sao chứ?”
Bùi Quan giữ nét mặt bình thường, mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
Không nhìn ra chút gì bất thường, Thẩm Tri Dư khẽ thở phào: “… Vậy thì tốt rồi.”
Không lâu sau, món ăn lần lượt được bưng lên bàn. Thẩm Tri Dư nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Lẽ ra mình nên nói trước để cậu chuẩn bị tâm lý… Sắp tới là Tết Trung Thu rồi, mấy ngày này mọi người trong nhà sẽ lần lượt quay về tổ trạch đón lễ. Bà cố nhà mình từ trước đến giờ vẫn luôn rất coi trọng hôn sự của chú út. Chắc là muốn nhân dịp này định đoạt luôn chuyện đó nên mới mời cô gái kia đến nhà, mong hai người họ có thêm cơ hội tiếp xúc với nhau.”
Đang vào giờ ăn, nhà hàng đông kín khách, nhưng Bùi Quan chỉ cảm thấy xung quanh yên ắng đến lạ thường. Đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của chính mình, cô không biết nên đáp lại thế nào nên cũng không lên tiếng.
Thấy cô im lặng, Thẩm Tri Dư liếc nhìn cô đầy lo lắng, tiếp tục nói: “Mình cũng không biết phải diễn tả sao cho cậu hiểu… Sinh ra trong một gia đình như chúng mình, bề ngoài nhìn có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế thì có rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định được.”
Nhà họ Thẩm có tới mấy trăm người, riêng dòng chính cũng đã hơn hai chục vị. Thẩm Hành Trạc là con trai trưởng của người con cả đã khuất, đương nhiên trách nhiệm trên vai anh nhiều hơn người thường có thể tưởng tượng.
Tình hình rối ren và phức tạp như vậy, không cho phép ai hoàn toàn sống theo ý mình. Có lúc, anh cũng không thể sống chỉ vì bản thân.
Bùi Quan mơ hồ hiểu được ý Thẩm Tri Dư, khẽ mỉm cười có phần khô khốc.
“Thật ra cậu không cần phải nói với mình nhiều như vậy đâu. Tri Dư, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi hỏi quá nhiều.”
“Không phải… mình không có ý đó.” Ngón tay đang cầm ly nước của Thẩm Tri Dư siết chặt đến mức trắng bệch, cô an ủi: “Mình chỉ muốn nói… mặc dù nhà mình có quy củ nghiêm ngặt, nhưng từ lâu đã không còn những hủ tục như cưới hỏi sắp đặt nữa. Bà cố nhà mình dù truyền thống, nhưng cũng không phải người không thể thương lượng.”
Chuyện có thể thương lượng, là vì còn cơ hội xoay chuyển. Nhưng mối quan hệ giữa họ bây giờ quá mỏng manh, chưa đủ để đi đến mức có thể bàn chuyện hôn nhân. Cô cũng cảm thấy mình không đủ tư cách để nói đến những điều đó.
“Trước đây cậu từng hỏi mình có từng nghĩ đến tương lai giữa mình và anh ấy không.” Bùi Quan nhẹ giọng nhắc lại câu hỏi của họ trước đó.
Thẩm Tri Dư không lên tiếng, lặng lẽ chờ cô nói hết.
“Nói thật, mình đã nghĩ đến vô số lần… nhưng mình cũng hiểu rõ khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng.” Nụ cười trên mặt Bùi Quan dần tắt, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Cho nên, Tri Dư à, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên cũng không có gì là xấu cả. Dù dừng lại ở đâu, mình cũng sẵn lòng chấp nhận kết quả ấy.”
“… Quả nhiên, những chuyện liên quan đến tình cảm luôn thật phức tạp.” Thẩm Tri Dư thở dài một tiếng: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, dù cậu quyết định điều gì, mình cũng sẽ luôn ủng hộ cậu vô điều kiện.”
Bùi Quan khẽ cười, không muốn tiếp tục câu chuyện đó nữa, liền tiện miệng chuyển đề tài: “Cậu với người cậu thích có tiến triển gì chưa?”
“Cũng tạm gọi là có.” Thẩm Tri Dư chống cằm nhìn cô, vẻ mặt mang theo chút ngẩn ngơ: “Nhưng mình định tiến thêm một bước nữa với người ấy.”
“Có kế hoạch gì cụ thể chưa?”
“Thì… hẹn người ấy đi ăn một bữa, hoặc xem phim chẳng hạn.”
“Nghe hay đấy.” Bùi Quan chân thành nói: “Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ.”
“Cũng mong là vậy, cứ tới đâu hay tới đó.” Thẩm Tri Dư nhún vai, vẻ bất lực.
Hai người lại trò chuyện thêm đôi câu. Lúc ăn được nửa bữa, Thẩm Tri Dư đột nhiên hỏi: “Quan Quan, chú út của mình có từng kể gì với cậu về chuyện riêng của chú ấy không?”
Bùi Quan ngẫm lại một chút, rồi đáp: “Hình như từng có một lần. Sao tự dưng hỏi vậy?”
“Không có gì đâu… chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Thẩm Tri Dư nói: “Chú ấy chưa bao giờ kể mấy chuyện đó với mình… Nhưng mình nghĩ, người mà chú ấy có thể mở lòng, chắc chắn là người chú ấy thật sự coi trọng.”
Bùi Quan siết chặt chiếc thìa trong tay, không đáp lại câu đó. Người được coi trọng sao? Cô có gì mà xứng đáng chứ.
—
Ăn xong, Thẩm Tri Dư gọi điện cho tài xế, báo địa chỉ, nhờ anh tới đón hai người. Hai người ngồi đợi một lát trong nhà hàng.
Lúc ra ngoài, đi ngang qua nhà hàng Tây bên cạnh, Bùi Quan liếc nhìn qua lớp kính cửa sổ, phát hiện bên trong đã sớm không còn ai.
Ngực bỗng nhiên nặng trĩu. Cảm giác như có một tảng đá đè lên, nặng đến mức không thở nổi.
Khi về đến ký túc xá thì trời đã gần hoàng hôn. Bùi Quan ngồi vào bàn, mở laptop ra, bắt đầu viết bài luận cuối kỳ cho môn chuyên ngành.
Vô thức hay cố ý, thi thoảng ánh mắt lại lướt sang chiếc điện thoại đặt trên bàn. Tâm trí không tập trung, tốc độ làm việc cũng chậm hẳn đi.
Thỉnh thoảng còn gõ sai vài chữ, câu cú viết ra vừa lủng củng vừa khó đọc, hoàn toàn không thành đoạn. Không còn chút hiệu quả nào.
Bùi Quan gập laptop lại một cách máy móc, tựa người vào lưng ghế, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại.
Từ đầu đến cuối, màn hình chưa từng sáng lên một lần. Không có cuộc gọi nào, cũng không có tin nhắn wechat nào cả.
Anh không hề liên lạc với cô. Rõ ràng biết là không nên kỳ vọng. Nhưng trong tiềm thức, ít nhiều vẫn cảm thấy hụt hẫng.
—
Rời khỏi nhà hàng, vì phép xã giao tối thiểu, Thẩm Hành Trạc tiễn người ta về.
Trong xe. Chú Vu liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: “Thẩm tiên sinh, vừa nãy bà cố có cho người gọi điện tới, nói muốn gặp cậu.”
Thẩm Hành Trạc hơi nâng mí mắt: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Động cơ xe được khởi động lại, chậm rãi leo lên con đường núi quanh co, hướng thẳng đến tổ trạch.
Giữa đường, giám đốc bộ phận đầu tư gọi tới, uyển chuyển đề cập đến việc muốn tái khởi động dự án khu nghỉ dưỡng ở phía nam thành phố. Sau đó là họp video, điện thoại quốc tế, báo cáo tổng hợp tài chính quý ba của bộ phận kế toán.
Xe đã dừng trước cổng tổ trạch từ lâu. Cúp điện thoại, Thẩm Hành Trạc bước xuống xe, đi ngang qua sân trời và hành lang lộ thiên, thẳng tiến về nhà chính phía bắc.
Nhà chính có một gian từ đường hướng về phía nam. Cánh cửa gỗ chạm khắc nửa khép, mùi đàn hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra từ bên trong, là loại hương thường dùng khi lễ phật.
Thẩm Hành Trạc đưa áo khoác vắt trên tay cho người bên cạnh, nhấc chân bước vào.
Khi trở ra thì đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua. Anh nhìn thấy Thẩm Phòng Thường đang yên lặng chờ trước cửa, dường như đang đợi ai đó.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn bà một cái, giọng nhạt nhẽo: “Cô ạ.”
“Tiểu Trạc, có rảnh không?” Thẩm Phòng Thường nở một nụ cười gượng gạo, không thật lòng: “Nếu rảnh thì cho cô chút thể diện, nói chuyện vài câu.”
“Cô cứ nói.”
Thẩm Phòng Thường không vội vào thẳng vấn đề: “Bà cố đã nghỉ ngơi chưa?”
“Uống thuốc và lên lầu rồi.”
“Bà cố con sức khỏe không tốt, sinh hoạt hằng ngày luôn đúng giờ đúng giấc. Vậy mà hôm nay lại thức khuya hơn thường lệ ba tiếng.”
Thẩm Hành Trạc bình tĩnh đáp: “Cô muốn nhắc nhở điều gì?”
“Cháu thông minh từ bé, chẳng lẽ không hiểu cô đang nói gì?”
“Chính vì hiểu nên mới không muốn cô vòng vo phí sức.”
Thẩm Phòng Thường thoáng thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ thản nhiên, mỉm cười nói: “Hôm nay bà cố gọi cháu về, chẳng có gì ngoài hai chuyện.”
Bà thong thả đi vòng ra ghế sofa rồi ngồi xuống, nhẹ giọng bổ sung: “Một là muốn bàn chuyện hôn sự của cháu. Còn chuyện kia… ngoài việc muốn hỏi vì sao cháu lại làm cái chuyện ‘lớn tiếng vì nghĩa’ kia thì việc dự án phía nam bị dừng đột ngột, rõ ràng là hại nhiều hơn lợi. Truyền đến tai bà không tức mới lạ, đương nhiên phải gọi cháu về tra hỏi kỹ càng.”
Trước những lời phân tích chuẩn xác này, Thẩm Hành Trạc cũng không lấy làm bất ngờ.
“Tin tức truyền đến tai bà cố thế nào, e là trong lòng cô còn rõ hơn cả cháu.”
“Là cô làm đấy, thế nên cô biết chứ. Nhưng cô cũng chẳng định giấu cháu.”
Im lặng hai giây, Thẩm Phòng Thường lại nói: “Nhà chúng ta xưa nay yên ổn, chưa từng tranh quyền đoạt lợi. Vậy mà bây giờ cháu lại vì một người ngoài, đưa cả chú cháu và anh em ông ấy vào trong kia. Trong lòng cháu thật sự không thấy áy náy chút nào sao?”
“Những chuyện mờ ám Kỷ Viễn Minh làm sau lưng mấy năm nay, cháu cần phải kể rõ từng cái cho cô nghe sao?”
“Nhưng cháu cũng không nên ra tay tàn nhẫn như thế!” Thẩm Phòng Thường bất ngờ nâng cao giọng: “Cháu có biết vì vậy mà Chi Hoà mất đi người ba luôn bên cạnh không? Sau này thằng bé phải sống sao đây!”
“Cô coi trọng tình thân, không có nghĩa là người khác không coi trọng nó.” Thẩm Hành Trạc giữ giọng bình tĩnh: “Kỷ Viễn Sinh năm đó khiến người ta tan cửa nát nhà, Kỷ Viễn Minh đã chọn bao che thì phải biết sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay.”
Thẩm Phòng Thường tức đến bật cười, giọng lạnh đi: “Cô gặp con bé đó rồi, đúng là xinh xắn thật.”
“Tiểu Trạc, cháu từng gặp biết bao người phụ nữ xinh đẹp, đâu cần vì một người như vậy mà làm tổn hại hòa khí giữa cháu và cô.”
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần lạnh đi, giọng vẫn ôn hòa nhưng không thiếu phần cảnh cáo: “Cô nên lo cho thân mình đi thì hơn.”
Dứt lời, hai người không ai nói thêm gì nữa. Thẩm Hành Trạc quay người, định rời khỏi từ đường.
Chưa đi được mấy bước đã bị Thẩm Phòng Thường gọi giật lại từ phía sau.
Dù trong lòng có chút dè chừng, nhưng Thẩm Phòng Thường cuối cùng vẫn không cam tâm để mình bị lép vế. Bà cố tỏ ra ung dung, cất giọng: “Quên nói với cháu, bà cố cháu đã biết con bé đó là ai rồi. Chỉ riêng chuyện nó từng có dây dưa với nhà họ Kỷ cũng đủ để nó không bao giờ có thể bước chân qua được cửa nhà họ Thẩm.”
“Cháu nghĩ vì sao bà cố đột nhiên bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn sự của cháu như vậy? Trước đây chỉ là nói miệng còn bây giờ mới thật sự ra tay hành động — chẳng phải thế này đã quá rõ ràng rồi sao?”
Thẩm Phòng Thường bật cười một tiếng: “Nói cách khác, Tiểu Trạc, cháu có thể cưới bất kỳ ai — nhưng trừ con bé đó ra. Đó là nhân quả.”
—
Nộp xong bài luận cuối kỳ của học kỳ này, Bùi Quan và Thẩm Tri Dư dọn ra khỏi ký túc xá. Thẩm Hành Trạc có nhiều bất động sản ở Bình Chất. Ngoại trừ căn hiện đang ở, những căn còn lại đều để trống.
Nghĩ tới việc nơi đó gần công ty, Thẩm Tri Dư chủ động đề nghị muốn dọn về Bình Chất ở. Thẩm Hành Trạc không nói gì, chỉ dặn người chuẩn bị sẵn một căn, rồi bảo người tới trường chuyển hành lý của hai người đến chỗ ở mới.
Tối trước ngày đi thực tập, Thẩm Tri Dư hẹn hò với chàng trai kia. Trước khi rời đi, cô dặn Bùi Quan rằng lát nữa sẽ có nhân viên tới bảo trì toàn bộ hệ thống điều khiển thiết bị điện thông minh trong nhà, dặn cô tốt nhất đừng ra ngoài trước khi họ đến.
Bùi Quan vốn cũng không định ra ngoài, nên thuận miệng đáp lại, bảo cô cứ yên tâm đi chơi, tận hưởng buổi hẹn hò.
Sau khi Thẩm Tri Dư rời đi, khoảng một tiếng sau, chuông cửa vang lên. Bùi Quan rời khỏi tấm thảm, xỏ dép vào rồi đi thẳng ra cửa. Không ngờ người đến lại là Tiểu Chung.
Thấy phía sau anh còn có hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh đậm, Bùi Quan lập tức hiểu ra, liền nghiêng người nhường lối để họ vào.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Tiểu Chung cười nói: “Thẩm tổng không yên tâm nên bảo tôi đích thân qua đây trông chừng một chút.”
Nghe anh nhắc đến Thẩm Hành Trạc, lông mi Bùi Quan khẽ run, cố nặn ra một nụ cười: “Làm phiền anh rồi, còn phải chạy sang đây vào giờ này.”
“Không phiền đâu.” Tiểu Chung đáp: “Tôi vốn đang tăng ca với Thẩm tổng ở công ty, tiện thể qua đây luôn, coi như vận động chút.”
“Trễ thế này rồi, anh ấy vẫn còn làm việc à?”
“Ừ, dạo gần đây bận lắm, có nhiều việc phải xử lý cho xong.”
Như hiểu ra điều gì, Bùi Quan hơi ngẩn người, hỏi: “Là vì Khởi Thịnh, đúng không?”
Tiểu Chung do dự một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy. Mối quan hệ giữa Kỷ Viễn Minh và Thẩm tổng chắc cô cũng biết rồi. Khởi Thịnh xảy ra chuyện, không chỉ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu bên này mà còn kéo theo hàng loạt rắc rối khác phải giải quyết.”
Bùi Quan khẽ nghẹn thở. Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến chuyện này.
Nhận thấy phản ứng của cô, Tiểu Chung an ủi: “Nhưng không sao đâu, với Thẩm tổng thì chuyện này cũng không tính là quá khó để giải quyết.”
Bùi Quan vẫn có thể nghe ra anh ta đang cố gắng nói giảm đi. Biết anh ta không muốn nói thêm, cô cũng không hỏi nữa, chỉ chuyển chủ đề: “Anh ấy có dùng bữa đúng giờ không?”
“Nói thật là… không. Vì không có thời gian rảnh.”
Bùi Quan nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hỏi tiếp: “Anh có cần đi gấp không?”
“Không gấp. Họ bảo trì hệ thống cũng mất một lúc, tôi đợi họ xong rồi mới đi.”
Bùi Quan thuận miệng nói: “Vậy anh ngồi bên kia đợi tôi một lát, tôi đi làm chút đồ ăn.”
“Cho Thẩm tổng sao?”
“Ừm… tiện thể anh chở tôi đi một chuyến được không? Tôi muốn mang đồ tới cho anh ấy.”
“Dĩ nhiên là được.”
Sắp xếp cho Tiểu Chung ổn thỏa xong, Bùi Quan lấy ra vài nguyên liệu thực phẩm mới mua từ chiều trong tủ lạnh, mang vào bếp.
Nửa tiếng sau, cô xách theo hộp cơm đã được đóng gói cẩn thận đi ra ngoài. Phòng khách chỉ còn lại một mình Tiểu Chung, những người khác đã rời đi từ lâu. Trở về phòng thay quần áo, Bùi Quan đi cùng anh ta rời khỏi nhà.
Từ Bình Chất đến công ty không xa, chưa tới mười lăm phút lái xe là đến nơi.
Tiểu Chung dừng xe trước toà nhà, đưa thẻ nhân viên của mình cho cô: “Cô Bùi, tôi đi đỗ xe. Giờ này trong công ty không còn nhiều người nữa, cô cứ đi thang máy dành cho nhân viên, quẹt thẻ lên tầng 28 là được.”
“Được, vậy tôi lên trước nhé.”
“Được.”
Bùi Quan bước lên bậc tam cấp, đi qua cửa xoay, thẳng đến chỗ thang máy. Trong lúc chờ thang máy, khóe mắt cô vô thức liếc thấy có người đang tiến lại gần, theo phản xạ ngẩng đầu lên — vừa vặn chạm mắt với đối phương.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Bùi Quan là người đầu tiên dời mắt, chuyển ánh nhìn về màn hình điện tử trước mặt.
Người đàn ông bước lên hai bước, đứng cách cô một khoảng vừa đủ ở phía sau chếch về phía bên phải.
Thang máy mở cửa. Bùi Quan bước vào trước, quẹt thẻ xong liền dịch sang một bên để người khác dễ dàng vào.
Người đàn ông liếc nhìn tầng đèn đang sáng, thu lại ánh mắt mà không để lộ cảm xúc gì, lấy từ túi áo khoác đen ra một chiếc thẻ, quẹt vào thiết bị cảm ứng.
Thang máy lần lượt dừng ở tầng 16 rồi tầng 28.
Ra khỏi thang máy, Bùi Quan dựa vào trí nhớ, rẽ hai lần, đi qua cánh cửa kính tự động, bước vào bên trong.
Cánh cửa phòng làm việc không đóng hẳn. Vừa tới cửa, cô đã thấy Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Ánh mắt anh không có chút nhiệt độ nào. Bùi Quan khựng bước trong thoáng chốc.
Cô hít sâu một hơi, rồi mỉm cười nói: “Em mang đồ ăn tới cho anh.”