Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 59

Vừa bước vào phòng, Bùi Quan mới phát hiện trên chiếc ghế sofa bên trái giá sách đang có một người đàn ông trung niên ngồi đó.

Sắc mặt người kia có chút cứng nhắc, khi thấy cô bước vào thì thoáng sững người, tuy phản ứng rất khẽ nhưng vẫn có thể nhận ra.

Gập lại tập tài liệu đặt trên bàn trà, người đàn ông lập tức đứng dậy, cung kính nói với Thẩm Hành Trạc: “Thẩm tổng, tôi xin phép ra ngoài trước. Về đề xuất vừa rồi, hy vọng cậu có thể suy nghĩ thêm.”

Thẩm Hành Trạc đưa tay xoa nhẹ vùng giữa hai hàng chân mày đang mỏi mệt, giọng nói không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Chuyện tôi đã quyết, sẽ không thay đổi. Không cần nhắc lại nữa. Bộ phận đầu tư các ông cũng đâu phải chỉ sống nhờ mỗi dự án phía nam, nên dành tâm sức cho những hạng mục khác thì hơn.”

Nghe vậy, người đàn ông gật đầu, cầm theo tài liệu rời khỏi văn phòng.

Khi lướt ngang qua người đang đứng ở cửa là Bùi Quan, ông liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiện tay khép luôn cánh cửa phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Thẩm Hành Trạc nén lại cảm giác bực bội dâng lên trong lòng, quẹt bật chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc. Đốm lửa đỏ rực kẹp giữa hai ngón tay, đầu thuốc ngậm nơi khóe môi, anh rít sâu hai hơi.

Sau khi trấn tĩnh lại, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình thản vốn có: “Muộn thế này rồi em còn đến làm gì, để Tiểu Chung mang tới là được rồi.”

Bùi Quan tiến lại gần, đặt hộp cơm mang theo lên bàn làm việc. Cô vòng ra sau lưng anh, giơ tay, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Tối nay Dư Dư không có ở nhà, một mình em thấy buồn.” Giọng cô khẽ khàng: “Chủ yếu là em muốn gặp anh.”

“Dạo này anh bận quá, có phần lơ là em rồi.”

Bùi Quan khẽ cong môi cười: “Không sao ạ, em giỏi nhất là chờ đợi.”

Một thoáng im lặng bao trùm lấy hai người.

Thẩm Hành Trạc nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên thái dương mình, ngón tay cái khẽ vuốt nhẹ lòng bàn tay cô: “Anh xin lỗi.”

“Thẩm Hành Trạc, chuyện này không sao cả… thật đấy.”

Đáp lại lời cô là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên khớp ngón tay.

Không ai trong hai người chủ động nhắc đến lần tình cờ gặp nhau ở nhà hàng hôm đó. Ít nhiều, trong lòng Bùi Quan vẫn còn một chút hy vọng tự lừa mình dối người.

Một lát sau, Thẩm Hành Trạc kéo cô từ phía sau lại gần, ôm lấy eo cô: “Được rồi.”

Bùi Quan cũng không tiếp tục xoa bóp nữa, rút tay lại, cúi mắt nhìn anh, mơ hồ nhận ra nét mỏi mệt trên gương mặt anh.

“Khi nào anh mới định về?” Bùi Quan hỏi.

“Phòng nghỉ ở kế bên.”

“Anh định ngủ ở đó ạ?”

“Ừ.”

Biết anh có dự định nghỉ ngơi, không định làm việc thâu đêm khiến Bùi Quan cũng yên tâm phần nào.

“Anh muốn ăn chút gì không? Không có nhiều thời gian nên em chỉ làm vài món thanh đạm, ăn với cháo trắng.”

Thẩm Hành Trạc không từ chối.

Bùi Quan mở hộp cơm, bày đồ ăn ra trước mặt anh, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.

Trong lúc dùng bữa, Thẩm Hành Trạc tiện miệng hỏi: “Thẩm Tri Dư đi đâu rồi?”

Bùi Quan chống một tay dưới cằm, nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh: “Bí mật.”

Thẩm Hành Trạc nhướn mày, không hỏi thêm nữa.

Bùi Quan trò chuyện vu vơ cùng anh: “Còn vài tiếng nữa là em cũng phải đến đây đi làm rồi.”

“Anh biết.”

“Thẩm tổng, em có điều muốn hỏi.” Bùi Quan cong đuôi mắt, mỉm cười.

“Muốn hỏi gì?”

“Em muốn biết mình sẽ thực tập ở bộ phận nào.”

Ăn xong muỗng cháo cuối cùng, Thẩm Hành Trạc rút một tờ khăn giấy, vừa lau khóe miệng vừa nói: “Bí mật.”

Bùi Quan bật cười: “Sao lại thù dai thế cơ chứ.”

Sau khi anh ăn xong, Bùi Quan chủ động giúp anh dọn dẹp bàn. Cô mang hộp cơm đặt lên bàn trà, tiện tay lấy một chiếc gối ôm, tìm tư thế ngồi thoải mái, cuộn tròn người trên sofa.

Chỉ lặng lẽ ngồi cạnh như thế, đợi anh làm xong việc. Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một.

Bùi Quan nhàm chán nghịch điện thoại một lúc, cơn buồn ngủ dần kéo đến, chẳng hay lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Hai cánh tay cô thả lỏng vô thức, chiếc gối ôm trong lòng rơi xuống thảm, phát ra âm thanh êm nhẹ.

Thẩm Hành Trạc nghe tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn ra xa. Bóng dáng mảnh mai đó in sâu trong tầm mắt anh.

Cô mặc chiếc váy màu đen cổ polo ôm dáng, phần cổ áo xẻ được kết nối bằng ba khuy cúc kiểu Trung Hoa, làn da trắng mịn nơi xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Vài sợi tóc vương nhẹ trên cổ, phần còn lại buông thõng trên vai, trải dài xuống tận lưng.

Nhìn đăm đăm vài giây, Thẩm Hành Trạc chuyển máy tính sang chế độ chờ, đứng dậy đi về phía cô.

Anh kéo lấy chiếc chăn đặt trên lưng ghế sofa, phủ lên đôi chân trần mịn màng của cô, cúi người, ôm cô lên.

Ra khỏi văn phòng, đi qua phòng bên cạnh là phòng nghỉ, anh đặt cô xuống giường.

Vừa chạm lưng xuống giường thì Bùi Quan tỉnh giấc. Đối diện với ánh mắt ngái ngủ của cô, Thẩm Hành Trạc nhẹ giọng hỏi: “Anh làm em tỉnh rồi à?”

Bùi Quan vẫn còn ngơ ngác, một lúc lâu mới hồi tỉnh. Lắc đầu, ôm chặt lấy cổ anh, má tựa vào cổ áo sơ mi anh: “… Anh bận xong chưa?”

“Chưa. Anh đưa em vào đây ngủ rồi sẽ quay lại.”

Bùi Quan thì thầm nhỏ nhẹ: “… Mấy giờ rồi anh?”

“Sắp 3 giờ rồi.”

“Anh đừng đi… chợp mắt với em một chút được không?”

Thẩm Hành Trạc cúi nhìn cô một cái, giọng nửa đùa nửa thật: “Nghe lời, buông tay đã.”

“Em muốn anh ở lại với em.” Bùi Quan nhất quyết không buông.

Anh cười nhẹ nói: “Nếu em không buông tay, anh làm sao lên giường được?”

Ánh mắt cô thoáng mơ màng, do dự một chút, cánh tay mềm mại buông xuôi theo vai anh rơi xuống giường.

Thẩm Hành Trạc ngồi thẳng dậy, tháo đồng hồ đặt lên tủ rồi ngả người xuống. Một tay anh ôm lấy eo cô, siết nhẹ, kéo cô vào lòng: “Ngủ nào.”

Cơn buồn ngủ lại dâng lên, Bùi Quan quay lại ôm anh, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Vài giây sau, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, mở mắt: “… Thẩm Hành Trạc.”

“Sao vậy?” Giọng anh khàn khàn vì thức khuya.

“Em hình như quên đặt báo thức.”

“Không cần. Anh sẽ gọi em dậy.”

“Vậy… chúc ngủ ngon nhé?”

“Ừ. Ngủ ngon.”

Anh hôn lên trán cô.

Cách giờ đi làm khoảng bốn mươi phút, cô từ từ tỉnh dậy trong phòng nghỉ của anh.

Bùi Quan vốn nghĩ anh ít nhất sẽ gọi cô dậy từ sáng sớm để cô còn kịp về Bình Chất thu xếp mọi thứ, vậy mà không ngờ vừa mở mắt đã là tình cảnh này.

Cô không khỏi bàng hoàng, nhìn trần nhà trống vài giây, lấy điện thoại dưới gối xem giờ, nhanh chóng nhận ra tình hình.

Cô rời khỏi giường, không mang dép, đi thẳng chân đất về phía nhà vệ sinh trong góc sâu nhất. Về Bình Chất giờ đã không kịp nữa, lúc này chỉ còn cách nhanh chóng vào vệ sinh qua loa.

Thẩm Hành Trạc đã mặc chỉnh tề, ngồi ở đầu giường nhìn cô. Thấy Bùi Quan định đi vào, anh gọi lại, giọng điềm đạm không vội không nóng: “Mang dép vào.”

Bùi Quan ngần ngại làm theo. Vệ sinh xong, cô tỉnh táo hơn nhiều, đi đến trước mặt anh, hỏi một câu: “Em bây giờ xuống có thật sự không bị ai nhìn thấy không?”

“Không đâu, đi thang máy chuyên dụng đó xuống.”

Bùi Quan mới yên tâm, lại hỏi tiếp: “Phòng nhân sự ở tầng mấy ạ?”

“Tầng 15.”

Cô không ở lại với anh lâu, nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, Bùi Quan một mình rời khỏi phòng nghỉ.

Trước khi đi, cô bị anh giữ lại trên giường hôn một lúc. Nếu không phải vì thời gian gấp gáp, cô thậm chí nghĩ anh sẽ tiến thêm bước nữa.

Bùi Quan không đi thẳng thang máy chuyên dụng xuống phòng nhân sự mà bấm nút chờ thang máy tầng 2, định từ đó đổi sang thang máy chung để lên tầng trên.

Nhân lúc thang máy đang đi xuống, cô mở ứng dụng ưechat trò chuyện với Thẩm Tri Dư, soạn tin nhắn nói đã đến công ty, lát nữa sẽ gặp nhau ở tầng 15.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy tự động mở ra. Bùi Quan bấm nút gửi tin nhắn.

Ngẩng đầu bước qua cửa, bất ngờ gặp phải người đàn ông đang tựa bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại. Dựa trên ấn tượng ngắn ngủi, Bùi Quan nhớ ra đây chính là người đàn ông cô gặp hôm qua trong thang máy.

Xung quanh không có ai ngoài anh ta. Cô đứng chết lặng nhìn anh ta, lòng hơi chùng xuống, vô cớ cảm thấy ngượng ngùng như bị phát hiện điều bí mật.

Người đàn ông nhìn qua cửa thang máy chuyên dụng phía sau cô đang đóng lại, chủ động cúp máy, đi thẳng về phía thang máy chung bên kia.

Hai người cùng đợi một thang máy. Đúng giờ cao điểm đi làm, mấy chiếc thang máy đi qua tầng 1 đều đã chật kín người.

Chờ đến năm sáu phút cuối cùng mới được vào thang máy. Bùi Quan bị đám đông ép sang một bên, không thể bấm số tầng.

Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi môi sưng nhẹ và đỏ hồng không tự nhiên của cô, rồi nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Lên tầng mấy?”

Bùi Quan ngập ngừng: “Tầng 15, cảm ơn.”

Khoảng khắc ngắn ngủi ấy nhanh chóng qua đi.

Lên đến tầng phòng nhân sự, cô nhìn thấy Thẩm Tri Dư đang đợi ở cửa, Bùi Quan nhẹ nhàng gọi: “Dư Dư.”

Thẩm Tri Dư nghe thấy, nhìn về phía cô: “Quan Quan, nói thật đi, tối qua cậu đi đâu?”

Tối qua Tri Dư về nhà đã quá nửa đêm thấy phòng khách không ai, tưởng cô đi ngủ rồi nên không làm phiền. Nào ngờ sáng nay gõ cửa phòng cô lại không thấy ai trả lời.

Bùi Quan thành thật đáp: “Mình ở lại công ty suốt.”

“Hả?”

“Anh ấy chưa ăn, mình mang đồ ăn tới cho anh ấy, định đợi anh xong việc rồi về, ai ngờ đợi mãi lại ngủ quên.” Cô tóm tắt ngắn gọn.

Thẩm Tri Dư chạm nhẹ vào vai cô, mặt đầy vẻ tò mò: “Chỉ có vậy thôi à?”

“… Ừ.”

Không muốn nói nhiều hơn, Bùi Quan kéo cô ấy bước vào cửa phòng nhân sự.

Có lẽ vì Thẩm Hành Trạc đã báo trước với phòng nhân sự nên lúc họ vào, đã có người đứng sẵn ở quầy lễ tân.

Hai người được dẫn vào phòng làm việc của giám đốc Diệp Lam. Sau phần giới thiệu ngắn gọn, họ bắt đầu nói chuyện công việc về những điều cần lưu ý trong thời gian thực tập.

Thực tập không có vị trí hay phòng ban cố định, áp dụng chế độ luân chuyển, cứ một khoảng thời gian sẽ thay đổi phòng ban.

Bùi Quan được phân về phòng thiết kế ở tầng 16. Trong khi đó, Thẩm Tri Dư mùa hè này đã chuyển qua vài vị trí khác, lần này không cùng tầng với cô mà sang phòng vận hành.

Rời khỏi phòng nhân sự, Bùi Quan cầm thẻ nhân viên đến phòng thiết kế. Người dẫn dắt cô tên Trịnh Di Nam, trưởng nhóm A của phòng thiết kế, trông rất thân thiện.

Giới thiệu xong, Trịnh Di Nam liếc nhanh vào bảng thông tin tuyển dụng trên tay rồi cười: “Hoá ra em là sinh viên đại học Thanh Đại, thật sự có duyên.”

Bùi Quan đáp lại nụ cười: “Chị cũng học ở Thanh Đại ạ?”

“Chị học đại học ở đó, năm cuối đi du học, sang học ở Học viện nghệ thuật Edinburgh.”

Bùi Quan hiểu ra, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Chào chị!”

Nói chuyện nhẹ nhàng một lúc, Trịnh Di Nam dẫn Bùi Quan đến chỗ làm việc của mình, giao vài lời cơ bản, rồi được đồng nghiệp gọi đi họp.

Trước khi đi, chị nói: “Lát nữa chị sẽ gửi phần mềm chat nội bộ của phòng cho em, tài khoản và mật khẩu bên phòng nhân sự sẽ cung cấp. Chị đi làm việc đây, em ngồi đây làm quen môi trường nhé.”

“Vâng.” Bùi Quan gật đầu.

Suốt buổi sáng trôi qua, Bùi Quan không được giao thêm nhiệm vụ gì. Cô tải phần mềm, đăng nhập tài khoản, duyệt qua trang nội bộ công ty, đợi thời gian trôi chậm rãi.

Buổi trưa, cùng Thẩm Tri Dư đi ăn trưa ở nhà hàng gần đó, nhận được tin nhắn wechat từ Thẩm Hành Trạc.

Tin nhắn ngắn gọn: “Chiều tối nhớ dành thời gian cho anh.”

Bùi Quan trả lời: “Anh không bận nữa ạ?”

Hơn mười phút sau, anh hồi âm: “Ở bên em quan trọng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment