Sau giờ nghỉ trưa, Bùi Quan quay lại tầng 16. Cô vừa ngồi vào chỗ làm chưa được bao lâu thì đã bị Trịnh Di Nam gọi sang phòng họp nhỏ bên cạnh để họp.
Chiều nay công việc của Trịnh Di Nam không nhiều, cô tranh thủ thời gian rảnh này để đào tạo sơ lược cho Bùi Quan, tiện thể tìm hiểu đôi chút về tình hình của cô nhân viên thực tập mới này.
Thông thường, các nhân viên thực tập mới vào bộ phận thiết kế sẽ không do tổ trưởng trực tiếp hướng dẫn, mà được giao cho những thành viên có thâm niên trong tổ phụ trách.
Hai hôm trước, Diệp Lam đích thân đến tầng 16, đi thẳng vào văn phòng của giám đốc thiết kế Đoàn Tịnh Tầm. Sau khi đóng cửa lại, anh ta đặc biệt dặn dò về chuyện này.
Sau khi Diệp Lam rời đi, Đoàn Tịnh Tầm gọi Trịnh Di Nam tới. Anh ta vứt xấp hồ sơ thực tập sinh trong tay lên bàn, không nói nhiều, trực tiếp giao người cho cô, dặn dò để cô chịu trách nhiệm hướng dẫn.
Trịnh Di Nam hiểu rất rõ, khả năng cao Bùi Quan là ‘người có chỗ dựa’. Nhưng rốt cuộc là dựa vào mối quan hệ nào thì tạm thời vẫn chưa rõ.
Ý của Đoạn Tịnh Tầm là, không cần chăm sóc quá mức, nhưng cũng đừng quá khắt khe, cứ theo đúng quy trình thực tập mà làm.
Dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Trịnh Di Nam vẫn thấy khá bất ngờ. Vốn dĩ Đoàn Tịnh Tầm là người vốn cứng rắn khó bảo, trong mắt anh ta xưa nay không chứa nổi một hạt cát.
Trước đây, cháu gái của Thẩm tổng đến bộ phận thiết kế theo dạng luân chuyển công tác, phòng nhân sự đã chủ động bàn bạc trước với anh ta về chuyện nhận người, nhưng anh ta lại thẳng thừng từ chối, lấy lý do cô ấy không có chuyên môn về thiết kế.
Không rõ vì lý do gì mà lần này anh ta lại chấp nhận sắp xếp của Diệp Lam, để Bùi Quan ở lại bộ phận thiết kế.
Tuy nói hôm nay là buổi đào tạo, nhưng thực chất cũng chỉ mang tính hình thức. Những kiến thức cần dạy về sau sẽ dần dần chỉ dẫn. Điều Trịnh Di Nam muốn làm lúc này là thử dò xét cô một chút.
Cũng không phải để xoi mói đời tư. Làm việc lâu năm, con người khó tránh khỏi trở nên từng trải và dè dặt, muốn giữ được chén cơm, thận trọng một chút cũng chẳng có gì sai.
Nói chuyện được một lúc, cô phát hiện Bùi Quan là một cô gái rất dễ gần, lời ăn tiếng nói đều rất chuẩn mực, EQ cực cao, hoàn toàn không có dáng vẻ ‘con ông cháu cha’.
Trịnh Di Nam cũng dần yên tâm, quyết định sẽ dành thêm chút thời gian và tâm sức để dẫn dắt cô trong thời gian này.
Sau khi hỏi han xong những thông tin cơ bản, Trịnh Di Nam bắt đầu giới thiệu về bộ phận: “Bộ phận thiết kế là phòng ban chủ chốt của công ty, hiện tại được chia làm năm nhóm, tầng 16, 17, 18 đều là người của chúng ta.”
“Giám đốc bộ phận họ Đoàn, văn phòng của anh ấy ngay bên cạnh phòng họp này. Về người này… em biết được bao nhiêu?”
Bùi Quan nhớ lại những gì mình đã đọc sơ qua trong hồ sơ nội bộ công ty sáng nay, trả lời: “Cũng không biết nhiều lắm ạ.”
Trịnh Di Nam đúng lúc nói tiếp: “Chị thấy trong CV của em có ghi là em khá quen thuộc với thiết kế cảnh quan và kiến trúc?”
“Vâng ạ.”
“Vậy chắc em biết đến kiến trúc sư Mạnh Vân Hòa – Mạnh lão?”
“Em biết ạ.”
“Giám đốc Đoàn là học trò của Mạnh lão, cũng là sư đệ của Thẩm tổng.” Trịnh Di Nam giải thích thêm.
Bùi Quan rõ ràng có chút bất ngờ, không nghĩ rằng giám đốc thiết kế lại có mối quan hệ như vậy với Thẩm Hành Trạc.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu thêm thì đã nghe Trịnh Di Nam cười nhẹ nói: “Tất nhiên, những điều đó không phải trọng điểm.”
Bùi Quan cũng bật cười theo: “Em xin rửa tai lắng nghe ạ.”
“Giám đốc Đoàn là người rất có tài, nhưng tính tình thì… không được tốt lắm.” Trịnh Di Nam nửa đùa nửa thật. “Không có chuyện gì thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt anh ấy. Khi nổi giận thì hay… văng miếng lung tung.”
Bùi Quan lập tức hiểu ý. “Em hiểu rồi. Chị cứ yên tâm ạ.”
Ra khỏi phòng họp, Trịnh Di Nam gửi cho Bùi Quan một số tài liệu liên quan đến các dự án cơ bản mà nhóm A vừa nhận gần đây, dặn cô tranh thủ hai ngày tới đọc qua để nắm được tiến độ, sau này tiện bề theo sát.
Bùi Quan đáp vâng, rồi cầm giấy bút trở lại chỗ ngồi. Khoảng một tiếng sau, cô được đồng nghiệp ngồi cạnh là Thành Nhiễm gọi đi họp thường kỳ.
Cô đi theo vào một phòng họp lớn khác, thấy trên màn hình chiếu dòng chữ: “Cuộc họp quý lần thứ ba của nhóm thiết kế A”.
Chọn một chỗ ngồi ở góc, cô nghe Thành Nhiễm khẽ nói: “Chuẩn bị tinh thần đi… họp quý này, thực ra là buổi tổng xỉ vả.”
Bùi Quan sinh lòng tò mò, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, chỉ khéo léo đáp lại.
Lần lượt các thành viên khác của nhóm A cũng bước vào. Trịnh Di Nam đi sau cùng, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
Một lúc sau, một bóng người cao ráo tiến lại gần…
Bùi Quan nhìn rõ người vừa đến, hơi sững người. Áo khoác đen, phối bên trong là sơ mi màu nhạt, quần jeans ống đứng. Đôi mắt hẹp dài, mang dáng dấp của mắt phượng. Là người đàn ông mà cô đã gặp hai lần trong thang máy.
Ánh mắt cô dừng lại trên người anh ta chỉ trong thoáng chốc, nhưng lập tức bị bắt gặp. Xuyên qua lớp lớp người ngồi, ánh mắt người đàn ông đầu tiên liền khóa chặt vào cô.
Phát hiện ấy khiến Bùi Quan khẽ khựng lại, vội nghiêng đầu nhìn thẳng về phía trước, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Buổi họp bắt đầu đúng giờ. Lúc này Bùi Quan mới biết thì ra anh ta chính là giám đốc bộ phận thiết kế Đoàn Tịnh Tầm.
Ban đầu cô cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, cho đến khi nghe anh ta phát biểu, những nhận xét sắc bén, phân tích chuẩn xác về một số bản thiết kế, khiến cô bỗng nhiên nhận ra. Về mặt chuyên môn thiết kế, tầm nhìn và năng lực của anh ta không hề thua kém Thẩm Hành Trạc.
Nhìn qua chỉ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vậy mà đã có thể ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận, đúng là có điểm hơn người.
Cuối buổi họp, mọi người lần lượt rời khỏi phòng.
Bùi Quan không vội đi, muốn đợi tất cả đi hết rồi mới đứng dậy.
Lạ một điều là người ngồi hàng đầu tiên, Đoàn Tịnh Tầm, dường như cũng chưa có ý định rời khỏi.
Thành Nhiễm bên cạnh cô khẽ lẩm bẩm: “Lạ thật…”
Bùi Quan quay sang hỏi nhỏ: “Sao thế?”
“Đoạn tổng hôm nay tâm trạng tốt ghê, không nổi giận tí nào.” Thành Nhiễm nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đổi tính nết rồi?”
Bùi Quan chưa quen lắm với con người và văn hoá nơi đây, biết mình không nên tùy tiện đưa ra bình luận, chỉ cười nhẹ rồi im lặng.
Chờ đến khi mọi người gần như đã đi hết, Bùi Quan cùng Thành Nhiễm mới đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa.
Vừa định bước ra thì nghe thấy giọng của Đoàn Tịnh Tầm vang lên phía sau: “Đợi đã.”
Cả hai cùng dừng chân, quay đầu nhìn lại.
“Cô ra trước đi.” Đoạn Tịnh Tầm nhìn Thành Nhiễm nói.
Chờ cô ấy rời khỏi, Bùi Quan khựng lại một chút, lễ phép hỏi: “Giám đốc Đoàn gọi tôi có việc gì sao ạ?”
Đoàn Tịnh Tầm không trả lời ngay, chỉ lười biếng nhìn cô: “Bùi Quan?”
Bùi Quan hơi khựng lại, khẽ “vâng” một tiếng, trong lòng chưa đoán ra được ẩn ý trong câu nói đó.
Cô cứ nghĩ anh ta sẽ nói gì tiếp theo, nhưng anh chỉ thản nhiên nói một câu: “Thực tập cho tốt. Ra ngoài đi.”
Điều đó càng khiến Bùi Quan không thể đoán nổi anhta đang nghĩ gì.
Thu lại cảm xúc, cô mỉm cười lễ phép: “Vậy tôi xin phép ra ngoài trước. Đoàn tổng, tạm biệt.”
“Ừ.”
—
Khối lượng công việc của bộ phận thiết kế rất lớn, việc làm thêm giờ đã trở thành chuyện thường ngày. Sau sáu giờ tối, rất ít người rời văn phòng đúng giờ, tầng 16 vẫn sáng đèn rực rỡ.
Bùi Quan rất thích bầu không khí làm việc tập trung như vậy. Cô chăm chú làm việc một lúc thì nhận được tin nhắn wechat từ Thẩm Tri Dư, báo là cô ấy về trước rồi.
Bùi Quan đáp lại một cách ngắn gọn. Vốn định tắt ứng dụng để tiếp tục làm việc, nhưng nghĩ ngợi một lát, cô quyết định nhắn cho Thẩm Hành Trạc một tin.
Cô mở ứng dụng máy ảnh, chụp một bức hình chỗ ngồi làm việc của mình, rồi gửi đi.
Kèm theo một câu: “Thẩm tổng, có phụ cấp tăng ca không ạ?”
Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên — là thông báo từ Alipay.
Bùi Quan thuận tay mở ra, thấy ngay một khoản tiền mới được chuyển vào vừa hiện lên ở trang đầu, con số không hề nhỏ.
Cô hơi ngẩn người, vội nhắn thêm một câu: “Em chỉ đùa thôi mà.”
Thẩm Hành Trạc đáp lại rất nhanh: “Anh biết.”
Bùi Quan không biết nên trả lời thế nào.
Một lát sau, Thẩm Hành Trạc lại nhắn tới: “Năm phút nữa ra ngoài. Anh đợi em ở bãi đỗ xe.”
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, rồi nhắn lại một chữ: “Vâng.”
—
Tan làm, Bùi Quan rời khỏi văn phòng, chậm rãi bước xuống lầu. Qua cửa thoát hiểm, cô đi thẳng một đoạn rồi rẽ vào hành lang hẹp phía bên cạnh.
Cô lấy điện thoại ra, định nhắn hỏi Thẩm Hành Trạc xe đậu ở đâu. Vừa mới mở khóa màn hình, chợt nghe thấy tiếng hai người đang trò chuyện từ đầu cầu thang vọng lại.
Giọng một trong hai người khiến cô có chút lạ lẫm nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc vì mới quen không lâu, nhưng cô vẫn nhận ra, đó là Thành Nhiễm.
Nội dung cuộc trò chuyện không khó để đoán. Tên cô bị nhắc tới nhiều lần, xen kẽ là tên của Đoàn Tịnh Tầm cùng vài lãnh đạo cấp cao khác. Họ ghép nối tên cô với từng người, suy đoán xem cô được đưa vào công ty là nhờ ai.
Chẳng qua cũng chỉ là những lời bàn tán sau lưng, đoán xem cô ‘nhảy dù’ vào đây có liên quan đến ai. Không nói thêm được mấy câu, hai người đó đã xuống tầng hầm, tiếng bàn tán cũng dần im bặt.
Bùi Quan đứng lặng vài giây, sau đó xoay người, bước vào bãi đỗ xe dưới tầng.
Chiếc xe của Thẩm Hành Trạc đậu ở phía bắc, ngay gần lối ra. Tiểu Chung đang tựa vào xe, áp điện thoại lên tai, nói chuyện với ai đó.
Thấy cô lại gần, anh ta vẫy tay ra hiệu rồi nói nhanh mấy câu trong điện thoại, chủ động cúp máy. Anh ta vòng qua đầu xe, mở cửa sau cho cô. Cô khẽ gật đầu cảm ơn, cúi người ngồi vào trong.
Bên ngoài trời nóng hầm hập, nhưng trong xe đã bật điều hòa mát lạnh, vừa đủ dễ chịu. Thẩm Hành Trạc nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhận ra cô đang có điều suy nghĩ: “Không vui à?”
Bùi Quan khẽ đáp: “Cũng không hẳn… chỉ là vừa nghe thấy mấy câu không nên nghe thôi ạ.”
“Nghe thấy gì rồi?”
Cô kể lại những gì mình vừa nghe, chọn lấy những chi tiết chính.
Nghe xong, Thẩm Hành Trạc giọng bình thản: “Việc em được vào bộ phận thiết kế là do anh sắp xếp.”
Bùi Quan ngẩn ra, cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện đó: “Em cứ tưởng là do phân công ngẫu nhiên.”
“Làm việc dưới trướng Đoàn Tịnh Tầm, em sẽ học được nhiều thứ.”
Cô ngẫm nghĩ vài giây, rồi hiểu được dụng ý trong lời anh. Đã đến đây thực tập thì nên tận dụng cơ hội một cách hiệu quả nhất.
Cô nhoẻn miệng cười dịu dàng: “Em còn nghĩ… lúc mới bước chân vào công việc, có thể tự dựa vào bản thân để đứng vững.”
Thẩm Hành Trạc nghiêng mắt nhìn cô, giọng nhẹ mà dứt khoát: “Là dựa vào chính em.”
“Dạ?”
“Giữ gìn và xây dựng các mối quan hệ tốt cũng là một năng lực.”
Nghe đến đây, Bùi Quan khẽ nghiêng người sang, ngồi gần anh hơn. Bàn tay trái chầm chậm lướt qua lớp đệm ghế, lần đến vạt áo anh, rồi dần trượt lên, khẽ chạm vào tay anh, nắm lấy ngón trỏ của anh. Cô nhẹ nhàng siết hai lần, như đang trêu chọc.
Thẩm Hành Trạc để mặc cho cô nắm tay, khẽ hỏi:
“Sao thế?”
“Anh nhìn không ra ạ?” Bùi Quan khẽ cười, ánh mắt lấp lánh: “Em đang lấy lòng anh đó. Tiện thể… củng cố lại mối quan hệ của em luôn.”
Nói xong câu đó, chút bối rối trong lòng cô cũng tan biến, nhẹ như một làn gió. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới nhận ra xe đang chạy về phía ngoại ô.
“Chúng ta… đi đâu thế anh?” Cô hỏi.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.”
Nghe vậy, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ tựa vào lưng ghế, để tâm trí trôi theo khung cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Chừng gần một tiếng sau, họ đến nơi.
Bùi Quan bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn quanh.
Đập vào mắt cô là một căn biệt thự độc lập. Giữa khoảng sân rộng là một bể bơi, xung quanh hồ nước được bao phủ bởi những loại cây lạ mà cô không thể gọi tên, nhưng lại mang vẻ đẹp rất riêng biệt.
Cô thật ra không đoán ra được anh đưa mình đến đây để làm gì, liền mở miệng hỏi.
Thẩm Hành Trạc chậm rãi nói ra ba chữ: “Đến đây bơi.”
Cô nhướng mày: “Nhìn anh bơi ạ?”
“Em không biết bơi sao?”
“… Em không biết.” Bùi Quan khẽ nói: “Hồi nhỏ em từng suýt chết đuối, từ đó đến giờ vẫn bị ám ảnh.”
Giữa mùa đông giá rét, rơi vào dòng nước lạnh buốt, cảm giác nghẹt thở đến mức sắp ngất đi ấy, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể quên.
“Muốn học không?” Cô nghe thấy anh hỏi vậy.
Bùi Quan không lập tức trả lời, ánh mắt cô lặng lẽ dõi theo màn đêm phía xa. Bầu không khí lúc này thật vừa vặn, có anh ở đây, cô hiếm khi cảm thấy muốn vượt qua nỗi sợ trong lòng mình như bây giờ.
Cuối cùng, cô khẽ đáp: “Muốn ạ.”
“Anh dạy em.”
Thẩm Hành Trạc vòng tay ôm nhẹ vai cô, cùng cô đi vào trong biệt thự. Anh đẩy cánh cổng gỗ đang khép hờ, dẫn cô xuyên qua sân vườn, tiến vào sảnh tầng một.
Trong không khí thoảng mùi thơm mát của sen nước. Bên trong đã bật điều hòa, mát mẻ dễ chịu hơn hẳn cái oi bức ngoài trời.
Lần đầu đặt chân đến đây, Bùi Quan thấy vô cùng mới lạ. Cô đi chậm một vòng, ngắm nghía khắp nơi. Nhìn từ khoảng gần ra xa, cô chợt phát hiện phong cách thiết kế của căn nhà này có gì đó rất quen thuộc.
Cô quay sang nhìn anh: “Căn biệt thự này… là anh thiết kế ư?”
Sau từng ấy lần xem qua các tác phẩm của anh, dù phong cách đa dạng, nhưng chẳng hiểu sao, cô luôn có thể nhận ra.
“Ừ.” Thẩm Hành Trạc nói: “Bản thiết kế nội thất là đồ án tốt nghiệp của anh.”
“Vậy… chắc chắn nơi này rất có ý nghĩa với anh.”
Cô không thật sự tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, có lẽ gần giống với cảm giác được lấp đầy từ bên trong. Một kiểu mãn nguyện mang tính tinh thần.
Cô đứng ở đây, như thể đang đối diện với anh của những năm trước, từng chút một tiến gần đến con người đó. Hai người trò chuyện một lát rồi Thẩm Hành Trạc nắm tay cô, đưa cô lên tầng hai đến phòng thay đồ.
“Trong đó có mấy bộ đồ bơi, em chọn một bộ đi. Anh đợi ngoài đó.”
Bùi Quan nhìn bóng lưng anh khuất sau cầu thang vài giây rồi bước vào bên trong, ngắm nhìn xung quanh.
Phòng thay đồ không có quá nhiều đồ đạc, có vẻ anh cũng không thường xuyên tới đây ở.
Trong tủ quần áo phía trong cùng, treo vài bộ đồ bơi nữ, nhãn mác vẫn chưa được tháo và đúng size của cô.
Cô thay đồ xong, xuống dưới tìm anh. Bùi Quan chọn một bộ đồ bơi khá kín đáo màu kem nhạt, phần váy được trang trí bằng lớp ren bán trong suốt.
Cô bước đến cạnh bể bơi, nhặt lấy chiếc khăn lông dài đặt trên ghế nằm, khoác lên vai. Tiến về phía mép hồ, cô nhấc chân, thử dùng mu bàn chân chạm nhẹ vào mặt nước.
Làn nước mát lành mang theo cảm giác lành lạnh truyền đến khiến cô lập tức nhớ lại khoảnh khắc ngã xuống nước năm nào, cái lạnh buốt đến thấu xương bám lấy da thịt, khiến người ta gần như không thở nổi.
Cô rụt chân lại, ngẩng đầu tìm kiếm bóng hình đang bơi lội trong làn nước phía trước.
Thẩm Hành Trạc bơi qua lại hai vòng, sau đó dừng lại ngay trước mặt cô. Anh đón lấy chiếc khăn lông cô đưa, đưa tay lên lau khô những lọn tóc ướt sũng dính trên trán.
“Không phải nói là muốn học bơi à?” Anh nhìn cô, cất giọng trầm thấp: “Xuống nước đi.”
Bùi Quan chầm chậm ngồi thụp xuống cạnh mép hồ, khẽ lắc đầu: “Em… hình như không muốn học nữa. Có hơi sợ.”
“Có anh ở đây rồi, sợ gì chứ.”
Cô không đáp, ánh mắt theo bản năng dời xuống thấp. Anh đang đứng nửa người trong nước, phần thân trên nổi lên mặt nước, làn da ướt đẫm, từng giọt nước đọng lại trên cơ bụng rắn chắc. Khung cảnh trước mắt… khiến người ta khó mà dời mắt.
Có lẽ vì cô nhìn hơi lâu, ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần tối lại: “Xuống đây.”
“… Nhìn anh bơi là được rồi mà.”
“Quan Quan.” Anh gọi cô bằng giọng dịu dàng, nhưng mang theo chút nghiêm khắc. “Tránh né giữa chừng không phải thói quen tốt đâu.”
Cả hai cứ thế giằng co không lời. Không biết đã bao lâu, Thẩm Hành Trạc bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô.
Trước khi kịp phản ứng gì, cô đã bị anh kéo mạnh xuống nước. Bản năng trỗi dậy, Bùi Quan vùng vẫy mấy cái, hoảng hốt bấu chặt lấy vai anh.
Anh là nơi duy nhất cô có thể bấu víu giữa làn nước và có lẽ, cũng là người cô chưa từng nghĩ sẽ buông ra.
Hơi thở cô dồn dập, từng nhịp va chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức không thể gần hơn.
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc sâu thẳm, bàn tay vòng ra sau lưng cô, giữ chặt lấy eo cô, kéo cô sát lại hơn: “Dạy em buổi học đầu tiên.”
“… Học gì cơ?”
“Liệu pháp làm quen, để hết sợ nước.”
“…”
Thời gian sau đó, dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của anh, cô thật sự từng chút một học được cách nín thở, cách thở ra dưới nước.
Thỉnh thoảng vẫn có vài lần thất bại, mà mỗi lần như vậy đều phải nhờ anh truyền khí trực tiếp cô mới dần ổn định lại được.
Cho đến tận lúc sau, khi cô mệt rã rời, không rõ là do căng thẳng tinh thần vì cố gắng vượt qua nỗi ám ảnh năm xưa, hay còn vì điều gì khác.
Bùi Quan không còn chút sức lực, ngả người dựa hẳn vào anh, để mặc anh bế cô vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen ấm áp xối nhẹ xuống người, gột sạch hàn khí còn sót lại. Sau khi tắm qua, hai người trở lại phòng ngủ.
Đêm ấy không ai ngủ.
—
Sáng sớm hôm sau, xe của Thẩm Hành Trạc dừng lại ở một con phố cách công ty hai dãy nhà.
Bùi Quan lục trong túi xách lấy kem che khuyết điểm, cẩn thận thoa lên những vết đỏ còn vương lại trên xương quai xanh và cổ. Dưới ánh mắt mang chút trêu chọc của anh, cô không nói gì, chỉ đẩy cửa xe bước xuống.
Cô đến tầng 16 sớm hơn giờ làm mười lăm phút. Vừa bước vào, mới phát hiện văn phòng gần như không có ai.
Cảm thấy hơi lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Cô đặt túi xách lên bàn, cầm ly nước, đi về phía khu trà nước cách đó chục mét.
Một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, là Đoàn Tịnh Tầm. Bùi Quan hơi khựng lại, ngập ngừng vài giây rồi bước qua ngưỡng cửa khu trà nước, tiến về phía máy pha cà phê.
Cô rót nước nóng vào ly đã có sẵn bột cà phê. Đoàn Tịnh Tầm nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu theo phản xạ.
Cô bắt gặp ánh mắt anh ta, liền lên tiếng chào trước: “Chào buổi sáng, giám đốc Đoàn.”
Anh ta nhìn cô hai giây, đáp lại một cách lười biếng: “Sau này không cần đến sớm vậy đâu.”
Bùi Quan liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh. Còn chưa đến năm phút nữa là đến giờ làm.
Dường như thấy được sự ngạc nhiên trong mắt cô, Đoàn Tịnh Tầm lên tiếng giải thích: “Bộ phận thiết kế không có quy định chấm công buổi sáng. Miễn không ảnh hưởng tiến độ dự án, đến lúc nào cũng được.”
Bàn tay cô khựng lại trong giây lát khi đang rót nước: “Tôi hiểu rồi.”
Quả thật là một cách quản lý rất khác thường.
Cô thầm nghĩ trong đầu.
Lấy nước xong, Bùi Quan chuẩn bị rời đi, lịch sự chào một tiếng: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
“Khoan đã.” Anh ta khẽ kéo cổ áo, giọng lơ đãng cất lên.
“Anh nói đi ạ.”
“Cô có quan hệ với ai, tôi không quản. Nhưng có một điều, đã làm việc dưới trướng tôi thì không được phép mắc sai sót.”
Gương mặt anh ta không thể hiện quá nhiều cảm xúc, cả người mang theo một vẻ lười biếng, hờ hững, nhưng lại toát ra khí chất sắc lạnh khiến người khác không dám tới gần.
Khí chất quá rõ ràng, lời nói cũng quá thẳng thắn khiến Bùi Quan có cảm giác như bị dạy bảo. Dù rõ ràng, anh không hề nặng lời.
Cô nghiêm túc gật đầu, giọng kiên định: “Anh yên tâm, trong thời gian thực tập này tôi nhất định sẽ cố gắng gấp đôi, không để bản thân phạm bất cứ sai lầm nào.”
Đoàn Tịnh Tầm khẽ nhướng mày, môi cong lên một nụ cười như cười như không, xen lẫn chút mỉa mai: “Nói chắc chắn quá, ngược lại lại chẳng có gì đáng tin.”
Bùi Quan cũng mỉm cười theo, ánh mắt không tránh né: “Nếu không làm được, tôi sẽ không nói ra lời đó.”
—
Hai ngày nay, Thẩm Hành Trạc đi công tác ở Trân Hải. Tối hôm anh rời đi, Bùi Quan không về cùng Thẩm Tri Dư mà kiếm cớ ghé qua chỗ anh. Sáng hôm sau, sau khi cùng anh ăn sáng và tiễn anh lên xe, cô mới vội vàng đến công ty.
Những ngày tiếp theo, Bùi Quan dồn toàn bộ tâm trí vào công việc. Tuy nội dung thực tập lần này không đúng chuyên ngành cô từng học, nhưng mảng thiết kế này từ nhỏ cô đã được tiếp xúc, chịu ảnh hưởng không ít từ Đỗ Nghiêm Thanh nên mức độ hiểu biết cũng chẳng thua kém gì lĩnh vực lịch sử – văn hóa.
Sau khi theo dõi vài dự án cơ bản, Trịnh Di Nam bắt đầu giao cho cô những nhiệm vụ thiết kế ở cấp độ cao hơn.
Nghĩ tới lời hứa hôm trước trong phòng trà nước với Đoàn Tịnh Tầm, Bùi Quan càng không dám lơ là. Cô cẩn thận rà soát từng bước trong bản thảo thiết kế, cố gắng không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tối hôm đó, cô ở lại công ty làm thêm một lúc, đến gần mười giờ đêm mới về đến nhà. Tắm rửa xong, Thẩm Tri Dư gõ cửa bước vào, muốn tâm sự đôi chút về chuyện tình cảm gần đây.
Hai người nằm song song trên giường, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Một lúc sau, Thẩm Tri Dư xoay người, ôm lấy cánh tay cô, giọng có chút u sầu: “Quan Quan, dạo này tâm trạng mình không tốt lắm.”
“Cậu và người kia xảy ra chuyện gì à?” Bùi Quan hỏi nhẹ nhàng.
“Bữa trước mình rủ anh ấy đi xem phim. Lúc đó trò chuyện khá vui vẻ, mình còn có cảm giác hình như anh ấy bắt đầu có chút cảm tình với mình rồi.”
“Sau đó thì sao…” Bùi Quan lưỡng lự.
“Sau đó, mình nghĩ… hay là thử gặp nhau thêm vài lần xem sao.” Thẩm Tri Dư khẽ thở dài: “Nhưng rồi, khi mình vòng vo hỏi anh ấy có muốn tiếp tục tìm hiểu không thì anh ấy lại bảo, có những chuyện không thể gượng ép.”
Dù không nói rõ, nhưng Bùi Quan không khó để cảm nhận được khi nói những lời đó, Tri Dư đã phải cố nén lại bao nhiêu uất ức và không cam lòng.
“Tri Dư, trên đời này có lẽ vốn dĩ không tồn tại thứ gọi là tình cảm hay tình yêu bình đẳng.”
“Thật vậy sao?”
“Nếu không, tại sao lại có nhiều người yêu nhau mà chẳng thể có được nhau?”
“Nếu đã biết rõ tình cảm của người ấy không sâu đậm bằng mình, vậy… có nên tiếp tục cố gắng nữa không?” Thẩm Tri Dư thật sự không nghĩ thông.
“Cậu thấy buồn, không chỉ vì câu nói đó của người ấy mà là vì… cậu không cam lòng buông tay, đúng không?”
“Mình…”
Cả hai chìm trong im lặng thật lâu.
Một lúc sau, Thẩm Tri Dư đột nhiên hỏi: “Vậy còn cậu và chú út của mình thì sao?”
Ánh mắt Bùi Quan nhìn thẳng lên trần nhà, dần trở nên vô định: “Thật ra… mình cũng không biết nữa.”
“Không biết điều gì?”
Cô không trả lời.
Không biết mối quan hệ hiện tại… là đúng hay sai. Cô giả vờ như chẳng hề hay biết điều gì. Giả vờ như giữa họ có một thứ ăn ý lặng thầm, không cần lời nói. Nhưng trên thực tế, cô chẳng thể đoán nổi suy nghĩ thật sự của anh.
Rất nhiều chuyện, dù không nói ra không có nghĩa là nó không tồn tại. Mỗi lần ở bên anh, cô đều có cảm giác như con thiêu thân lao vào lửa, đau đớn, nhưng vẫn không kìm được mà lao tới. Cảm giác đó… dễ khiến người ta quên mất bản thân.
Nhưng chỉ cần quay về với thực tại, Bùi Quan phải thừa nhận, cô giống như một quả bóng bay trôi nổi giữa không trung chẳng nơi bấu víu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chọc thủng.
Trên đời này chẳng hề có tình yêu hay thứ tình cảm nào bình đẳng. Chỉ là cam tâm tình nguyện tự lừa mình bằng cách bịt tai trộm chuông mà thôi.
—
Ngày tuyên án công khai của Kỷ Viễn Sinh rơi vào thứ hai. Bùi Quan đã xin nghỉ phép từ trước với Trịnh Di Nam. Cô một mình đến tòa án, muốn tham dự phiên xét xử của hắn.
Lúc tuyên án, Bùi Quan cứ ngỡ bản thân sẽ cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, nhưng thực tế chứng minh, hình như lại không phải vậy. Thứ len lỏi trong lòng là một nỗi trống rỗng và vô vị chưa từng có.
Sau khi phiên tòa kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng xét xử một cách trật tự. Trên hành lang, cô gặp Thẩm Phòng Thường, người cũng đến nghe xử án.
Đây là lần thứ hai Bùi Quan gặp cô của Thẩm Hành Trạc. Bà ta vẫn ăn mặc chỉn chu và tinh tế như lần đầu gặp mặt. Một chiếc sườn xám đặt may ôm sát lấy dáng người. Từng cử chỉ, ánh mắt đều toát lên khí chất cao quý của người phụ nữ sống trong nhung lụa suốt bao năm.
Trong mắt người ngoài, bà ta mãi là trưởng nữ đầy ưu nhã của nhà họ Thẩm, là phu nhân của cựu chủ tịch tập đoàn Khởi Thịnh.
Có lẽ đã nhận ra cô, Thẩm Phòng Thường đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô. Bùi Quan không hề né tránh, để mặc bà ta nhìn.
Khi bà ta bước lại gần, Thẩm Phòng Thường nở một nụ cười hoàn hảo đến không kẽ hở, rồi thẳng thừng mỉa mai: “Tôi thật sự luôn hiếu kỳ không biết cô lợi hại ở điểm nào. Tuổi còn nhỏ mà đã biết lợi dụng đàn ông để làm việc thay cho mình, chắc hẳn không phải nhân vật đơn giản.”
Lời nói của bà ta nhẹ nhàng ập lên người Bùi Quan, không đau, cũng chẳng ngứa.
Biết bà là trưởng bối của Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan không có ý định tranh cãi. Đợi bà ta nói xong, cô chỉ khẽ gật đầu, định quay người rời đi.
Vừa bước một bước, đã nghe thấy Thẩm Phòng Thường lên tiếng lần nữa: “Gần đây Hành Trạc bận rộn lắm phải không?”
Bước chân Bùi Quan khựng lại một chút.
“Vì cô mà nhà họ Kỷ gặp nạn, còn kéo cả nhà họ Thẩm xuống theo.” Ánh mắt Thẩm Phòng Thường nhìn cô xoáy sâu: “Quan hệ dây mơ rễ má, chỉ kéo một sợi là cả mạng lưới lay chuyển, đạo lý đơn giản như vậy, Hành Trạc chưa từng dạy cô sao?”
Bùi Quan nhẹ giọng đáp: “Chẳng phải bây giờ bà đang dạy tôi đấy sao?”
“Tôi không dạy cô, tôi là đang nhắc cô nên biết liệu mà hành xử.”
“Cảm ơn bà đã nhắc nhở.”
Thẩm Phòng Thường cúi đầu chỉnh lại nếp áo sườn xám, rồi cố ý tung tin đồn vô căn cứ nhằm dò xét cô: “Hôn sự của Hành Trạc sắp định ngày rồi đấy.”
Sắc mặt Bùi Quan khẽ cứng lại, dù chỉ trong thoáng chốc.
Cánh cửa phòng họp bên cạnh bật mở, một nhóm cán bộ mặc đồ công sở lần lượt bước ra.
Người qua kẻ lại đông đúc, Thẩm Phòng Thường cũng không có ý định nán lại lâu. Trước khi rời đi, bà nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Cô là gì trong mắt nó thì mãi mãi cũng chỉ là như thế.”
“Người phụ nữ được bao nuôi bên ngoài?” Bà ta khẽ cười lạnh một tiếng. “Cũng chỉ đến thế mà thôi.”
—
Hôm Thẩm Hành Trạc trở về, suốt cả ngày hôm đó Bùi Quan không chủ động liên lạc với anh, mãi đến tối mới cùng anh quay lại căn hộ ở Bình Chất.
Đã một thời gian không gặp, nhưng giữa họ lại chẳng có nhiều điều để nói. Có lẽ cũng vì cô cố tình không muốn nói nhiều.
Ăn tối xong, Bùi Quan bị anh bế vào phòng tắm. Giống như mọi lần, họ nấn ná rất lâu trong căn phòng mờ mịt hơi nước, sau đó lại tiếp tục di chuyển đến phòng ngủ.
Đến lúc có thể thảnh thơi, trời cũng đã gần về khuya. Bùi Quan thực ra đã hơi buồn ngủ nhưng nghĩ đến mai là cuối tuần, cô cũng không vội đi ngủ.
Ngoài cửa sổ đang mưa. Cô gối đầu lên cánh tay anh, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cửa sổ, mặc tâm trí phiêu lãng, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa dội lên mặt kính, lộp bộp và réo rắt. Nghe như là tiếng khóc bị dồn nén.
Không ai vội mở lời. Căn phòng chỉ còn lại tiếng ồn trắng vang lên rất rõ ràng trong tai.
Thẩm Hành Trạc hơi nghiêng người, dùng một tay gảy tàn thuốc. Tay còn lại khẽ chạm vào bờ vai gầy đang lộ ra ngoài chăn của cô, cảm nhận được chút lạnh lẽo. Anh thuận tay cầm lấy điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường, nhấn nút tăng thêm vài độ.
Một lúc sau, anh mới hỏi thăm gần đây cô ra sao. Biết anh đang hỏi chuyện thực tập, nhưng không hiểu sao cô lại chẳng muốn trả lời đúng trọng tâm.
Bùi Quan cố làm ra vẻ bình thản: “Cũng ổn… Chỉ là thường xuyên tự hoài nghi bản thân liệu có phải thực sự đã làm sai rồi không.”
Câu trả lời hoàn toàn lạc đề. Không khí chững lại.
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc thu lại, lặng lẽ quan sát cô, ánh nhìn thăm dò đã lâu không thấy xuất hiện.
Dù đã rất thân thuộc, nhưng Bùi Quan vẫn không thể hoàn toàn quen được với ánh mắt này của anh.
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng chống người dậy, ôm lấy anh, khẽ thì thầm bên tai: “Làm thêm lần nữa nhé… được không anh?”
Cô muốn dùng cách đó để đánh lạc hướng anh. Tấm chăn theo động tác của cô trượt xuống giường. Trong thoáng chốc, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và cả phần da thịt bên dưới.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô. Đột nhiên, hai ngón tay anh siết lấy cằm cô, giọng nói bình thản vang lên: “Đã bao lâu rồi em không cười với anh như thế?”
Biểu cảm trên mặt Bùi Quan khựng lại. Nụ cười đông cứng bên khóe môi.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô, ngón tay khẽ dùng lực, nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh nhìn của anh.
Giọng nói của Thẩm Hành Trạc vẫn như mọi khi, điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng trong đó Bùi Quan nghe ra được khí lực không thể tranh cãi. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một câu hỏi bắt buộc cô phải trả lời.
Nhưng cô thật sự không biết nên đáp thế nào.
Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu mình rốt cuộc đang làm sao.
“Thẩm Hành Trạc…” Cô gọi tên anh một cách mơ hồ, có phần tê liệt.
Anh khẽ nhắm mắt, chờ cô nói nốt nửa câu còn chưa kịp thốt ra.
“Nếu một ngày nào đó anh phải kết hôn, hãy nói với em trước nhé. Em sẽ tự mình rời đi.”
Bùi Quan mỉm cười nói với anh như vậy.