Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 61

Không khí dường như đông đặc lại, lạnh lẽo như sắp đóng băng. Sau khi nói xong câu đó, Bùi Quan hiếm hoi cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ, thoáng qua trong cảm xúc của anh.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô vài giây, hai ngón tay siết lấy cằm cô cũng nới ra một chút. Khi buông tay, anh bình tĩnh hỏi: “Sao tự dưng lại nói vậy?”

Lý trí kéo cô trở về thực tại khiến Bùi Quan chậm rãi nhận ra chút hối hận. Trong tiềm thức, cô không muốn anh nghĩ rằng cô đang vô cớ làm ầm ĩ.

Cô cười khẽ, giả vờ thoải mái nói: “Không có gì đâu, coi như em nói vu vơ chơi đi.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một cái: “Đừng nói mấy chuyện kiểu đấy một cách tùy tiện.”

Cố nghĩ ra lý do vớ vẩn để gỡ gạc, Bùi Quan nói thêm: “Em chỉ đột nhiên nghĩ… có thể mình hiện tại chưa phù hợp với cuộc sống hôn nhân nên muốn báo trước với anh thôi.”

“Em còn trẻ, bây giờ nghĩ những chuyện đó không cảm thấy sớm sao?”

“Còn anh thì sao, thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn ư?” Cô hỏi như vô tình.

Không khó để nhận ra cô đang dò hỏi. Ánh mắt của Thẩm Hành Trạc trở nên nồng đậm, không trả lời mà hỏi lại: “Bùi Quan, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Chưa đầy một năm.”

“Thời gian ngắn như thế, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”

Cô mím môi, hít thở chậm lại, giọng đùa: “Vài năm nữa, anh sẽ cưới em chứ?”

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng ngắn ngủi.

Cô cố hạ mắt, không dám nhìn anh nữa. Rõ ràng không nên hỏi, sao lại tự làm mình mất mặt.

Chưa chờ anh trả lời, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười mà cô nghĩ là thật lòng: “Xin lỗi, em hơi quá phận rồi.”

“Không phải quá phận.”

“… Sao cơ?”

Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì.

Khói thuốc tan biến, một điếu thuốc cháy hết. Anh quẹt bật lửa, châm điếu thuốc khác.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, không ai chủ động nói thêm câu nào nữa.

Rất lâu sau, Thẩm Hành Trạc dập tắt đầu thuốc đang cháy, vứt vào gạt tàn.

Anh cúi nhìn, thấy cô nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi. Tắt đèn bàn, anh nhẹ nhàng nằm xuống, giữ nguyên tư thế ban đầu, kéo cô lại gần, ôm trong lòng.

Nghe thấy hơi thở đều đặn của cô lẫn vài lúc rối loạn thoáng qua. Bóng đêm mờ mịt, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Họ dựa vào tiếng thở yếu ớt ấy để nhận biết sự hiện diện của nhau.

Rất lâu sau, Thẩm Hành Trạc bỗng lên tiếng, giọng trầm khàn: “Quan Quan, dù em có muốn, nhiều chuyện cũng không thể do em quyết định.”

Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không buông tay để cô ra đi.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều đều, lộp độp… Hai người mang trong lòng những nỗi niềm khác biệt. Lời anh nói với Bùi Quan, nghe ra lại mang một tầng nghĩa khác.

Cô không đáp lại, chỉ cảm thấy nghẹn ngào dâng lên từng đợt, không thở nổi. Sự im lặng kéo dài vô tận lan tỏa trong không gian.

Thẩm Hành Trạc đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, thì thầm: “Ngủ đi, ngoan nào.”

Bùi Quan vẫn im lặng.

Chắc do kiệt sức cả thân lẫn tâm, cảm giác giày vò không lời ấy không kéo dài lâu trong lòng cô.

Cô trở mình, quay lưng lại với anh rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đồng sàng dị mộng. Đêm nay rất có thể mưa sẽ không ngừng…

Sáng hôm sau, Bùi Quan lấy cớ có việc đột xuất ở phòng ban, rời nhà trước anh một bước. Cô đến tầng 16 sớm hơn mười lăm phút. Lấy cốc, như thường lệ đi ra phòng trà nước để lấy nước.

Lại gặp Đoàn Tịnh Tầm đang pha cà phê trong phòng. Anh ta mặc chiếc áo khoác rộng màu xám vanilla, phối cùng sơ mi kẻ sọc xanh trắng và quần đen ống đứng. Đây là bộ đồ anh ta đã mặc hôm qua.

Nếu không nhầm, anh ta hẳn đã làm việc xuyên đêm suốt đêm qua, sáng nay còn chưa kịp về thay đồ.

Trong khoảng thời gian thực tập ở phòng thiết kế, Bùi Quan nhận ra một điểm đặc biệt ở anh ta. Đoàn Tịnh Tầm nghiêm khắc với bản thân hơn cô tưởng và anh ta có một niềm đam mê, sự tận tâm rất riêng với thiết kế.

Bỏ qua tính cách nóng nảy của anh, thực ra anh là một người lãnh đạo rất tốt. Theo sát anh, cô thực sự học được rất nhiều điều.

Bùi Quan bước vào, là người chào đầu tiên: “Chào anh.”

Đoàn Tịnh Tầm nhấc cốc lên, nhấp một ngụm cà phê, lười biếng đáp lại một tiếng “Ừ”. Rồi không nói thêm gì nữa.

Bùi Quan lấy nước xong, vặn chặt nắp cốc, định rời phòng pha trà. Bỗng nghe phía sau Đoàn Tịnh Tầm nói: “Trịnh Di Nham nhà có việc, xin nghỉ cả tuần. Tuần này tôi sẽ thay cô ấy phụ trách cô.”

Bùi Quan quay lại, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh trực tiếp hướng dẫn tôi ạ?”

Đoàn Tịnh Tầm không thèm đáp lời, chỉ liếc cô một cái, ánh mắt dường như nói: Không còn cách nào khác, tôi cũng không muốn đâu.

Bùi Quan lập tức hiểu ý. Sau vài lần tiếp xúc, thành thật mà nói, cô vẫn chưa đoán được tâm trạng của anh ta thay đổi ra sao, luôn cảm thấy anh ta thật khó đoán, lúc nóng lúc lạnh.

Không muốn ở lại đây tiếp tục làm anh ta phiền lòng, cô thẳng thắn hỏi: “Anh Đoàn, hôm nay tôi có nhiệm vụ gì không?”

Đoàn Tịnh Tầm cười khẩy một tiếng: “Cô định nói chuyện công việc với tôi ở đây à?”

“…”

“Nửa tiếng nữa, tự đến văn phòng tìm tôi.”

Bùi Quan dừng lại một chút, gật đầu: “Vậy… anh Đoàn, hẹn gặp lại.”

Đoàn Tịnh Tầm dĩ nhiên không đáp lại câu chào của cô.

Cô trở về chỗ ngồi, ngồi đó lơ đãng một lúc. Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ, cô điều chỉnh tâm trạng, cầm giấy bút, tiến thẳng đến văn phòng Đoàn Tịnh Tầm không xa.

Cô gõ cửa, được cho phép mới bước vào. Bùi Quan chậm rãi tiến vào phòng, còn chưa kịp lên tiếng, thì thấy anh ta đã đứng dậy.

Bước chân cô hơi khựng lại.

Đoàn Tịnh Tầm cầm lấy chìa khóa xe đặt trên bàn, vừa đi ra ngoài vừa nói với cô: “Đi gặp khách hàng với tôi.”

Bùi Quan nhanh nhẹn đáp: “Để tôi đi lấy túi đã.”

“Đi nhanh về nhanh.”

Hai người lần lượt xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Bùi Quan ngồi vào ghế phụ, kéo dây an toàn cài lại, im lặng chờ anh khởi động xe.

Đúng lúc đó, Đoàn Tịnh Tầm nói: “Tôi về thay bộ đồ trước. Cô cứ ngồi đợi trên xe.”

Bùi Quan gật đầu: “Được.”

Khoảng mười lăm phút sau, xe chạy đến cổng chính của khu Bình Chất.

Bùi Quan hơi ngẩn ra, không nghĩ nhiều, thuận miệng nói một câu: “Thì ra anh cũng sống ở đây.”

“Cũng?”

Bùi Quan lập tức nhận ra mình lỡ lời, im bặt.

Hiểu rõ hàm ý trong lời cô, Đoàn Tịnh Tầm tất nhiên không hỏi thêm. Xe đỗ dưới tòa nhà, anh ta chẳng nói rằng, mở cửa xe bước xuống.

Khoảng hơn mười phút sau, Đoàn Tịnh Tầm quay lại xe.

Bùi Quan nghiêng đầu nhìn, thấy anh ta đã thay một bộ com lê đen chỉnh tề, liền hỏi: “Anh Đoàn, trang phục của tôi như thế này có ổn không ạ?”

Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn chiếc váy liền thân denim cổ vuông mà cô đang mặc, hỏi ngược lại: “Tại sao lại không ổn?”

“Thấy anh ăn mặc khá trang trọng, tôi sợ lát nữa gặp khách sẽ thất lễ nên muốn hỏi trước để chuẩn bị tâm lý.”

“Không có gì phải lo. Cứ theo phong cách của cô là được.”

“Vâng.” Bùi Quan nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều.

Suốt buổi sáng, cô theo Đoàn Tịnh Tầm đến điểm hẹn trước để gặp khách, cùng bàn thảo phương án thiết kế sơ bộ.

Gần trưa, hai người rời đi. Trước khi lên xe, Đoàn Tịnh Tầm đưa cho cô một chiếc sandwich và một chai nước cam đã mua sẵn bảo cô lót dạ trước, nói lát nữa còn phải tới nơi khác, không có thời gian ghé nhà hàng.

Bùi Quan nhận lấy, cảm ơn anh ta, cũng không khách sáo, nhanh chóng mở gói thức ăn, từ tốn nhai nuốt hết.

Giữa chừng, Đoàn Tịnh Tầm bỗng nói: “Gần đây cô làm việc cũng được lắm, cố gắng phát huy.”

Bùi Quan khiêm tốn đáp: “Được anh Đoàn khen là vinh hạnh của tôi.”

Đoàn Tịnh Tầm hơi cau mày: “Đừng giở mấy trò khách sáo đó với tôi.”

Bùi Quan khẽ cười, không nói thêm gì nữa.

Trong hai tháng gần đây, Trịnh Già Mẫn bận rộn xoay quanh công việc kinh doanh, thường xuyên phải bay đi bay về giữa trong và ngoài nước, bận đến mức xoay như chong chóng.

Khó khăn lắm mới rảnh rỗi được một chút, anh ta liền nghĩ đến việc rủ Thẩm Hành Trạc người bạn lâu ngày chưa gặp ra ngoài ăn một bữa, thế nhưng lại bị từ chối thẳng thừng không lý do.

Chiều tối hôm đó, Trịnh Già Mẫn đích thân đến văn phòng của Thẩm Hành Trạc. Anh ta lười biếng gõ cửa hai cái lấy lệ, chẳng đợi người bên trong đáp lời đã đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu lên, thấy người đến là anh ta thì không lấy gì làm ngạc nhiên.

Trịnh Già Mẫn cũng không khách sáo, thoải mái ngồi phịch xuống ghế sofa, tiện tay cầm lấy bật lửa trên bàn trà, châm một điếu thuốc.

“Nếu không có Bùi Quan bên cạnh cậu thì đúng là cuộc sống của cậu nhàm chán vô cùng.” Trịnh Già Mẫn phả ra một vòng khói, thêm một câu. “Ngoài công việc ra thì vẫn chỉ có công việc.”

Thẩm Hành Trạc liếc nhìn anh một cái, đáp ngắn gọn: “Vớ vẩn.”

“Đúng thế, vớ vẩn. Nhưng mà cậu cũng nhận ra là đời mình nhàm chán thật rồi đúng không?”

“Tôi nói cậu đó.”

Trịnh Già Mẫn không đáp, đổi chủ đề: “À đúng rồi, Bùi Quan đâu rồi? Dạo này hai người có tiến triển gì mới không?”

“Mấy hôm nay chưa liên lạc.”

“Cậu chọc cô ấy giận à?”

Thẩm Hành Trạc liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tôi nghe Hạ Châu nói, bà cố nhà cậu dạo này ngày nào cũng nhắc đến chuyện hôn sự của cậu đấy.” Trịnh Già Mẫn nói.

“Thông tin của cậu cũng nhanh nhỉ.”

“Cô gái nhà họ Chung thế nào?”

“Không rõ lắm.”

Ánh mắt Trịnh Già Mẫn thoáng hiện ý cười trêu chọc, đùa giỡn: “Không phải cậu từng gặp mặt cô ta vài lần rồi sao?”

“Chỉ ăn một bữa cơm, sẽ không có lần sau.”

Hôm đó ở nhà hàng của Hạ Châu, anh cùng Chung Nghi Kỳ dùng bữa. Vì nể mặt lời nhờ vả của hai bên gia đình, Thẩm Hành Trạc không từ chối.

Anh cũng đã nói thẳng với đối phương là sẽ không có lần sau, mà cô ấy cũng tỏ ra hiểu chuyện, không miễn cưỡng. Vụ việc ấy chấm dứt luôn tại đó. 

Chỉ là không ngờ lại gặp Bùi Quan ở nơi đó. Chuyện liên quan đến nhà họ Chung với anh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm. 

Ban đầu anh định hôm đó sẽ giải thích qua loa với cô một chút, nhưng sau đó lại bị nhiều việc bất ngờ cản trở, cộng thêm công việc chất đống, ngày này nối ngày khác cứ thế trôi qua. Giờ muốn giải thích thì cũng chẳng còn cần thiết nữa.

Đêm đó, cô bất ngờ hỏi anh có từng nghĩ đến chuyện cưới cô không. Cảm xúc của cô luôn rất rõ ràng, một ánh mắt cũng đủ để anh nhìn thấu.

Dù anh nhận ra nhưng cũng không vạch trần, bởi anh biết mình hiện tại không thể cho cô một lời hứa hẹn nào.

Anh hỏi cô, đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa. Cô còn quá trẻ, còn cả một tương lai rộng mở phía trước, anh không muốn cô vì mình mà tự trói buộc bản thân và cả cuộc đời ở phía trước.

Nói đến chuyện cưới xin với cô thì vẫn còn quá sớm, nhưng không phải là không có ý định ấy. Chuyện trong nhà đúng là phiền phức, nhưng không phải không có cách giải quyết. 

Còn có bao nhiêu phần thắng, hiện tại anh không dám chắc. Chuyện không thể đảm bảo, anh cũng chẳng muốn tùy tiện nói ra để rồi khiến cô ôm lấy những kỳ vọng vô ích.

Nhưng có một điều Thẩm Hành Trạc rất rõ: Dù là vì trách nhiệm hay là vì thứ d*c v*ng chiếm hữu đầy mâu thuẫn và ích kỷ kia— Anh không cho phép cô rời khỏi anh.

Chiều thứ sáu, Bùi Quan theo Đoàn Tịnh Tầm ra ngoài để ký hợp đồng với vị khách mà lần trước họ từng gặp.

Sau khi ký xong, Đoàn Tịnh Tầm định đến một nhà hàng gần đó ăn tối, liền hỏi cô có muốn đi cùng không.

Bùi Quan không từ chối. Cô vốn cũng muốn nhân lúc ăn tối để hỏi anh ta thêm về các quy trình công việc khác trong phòng ban mà cô đã được tiếp cận trong tuần qua ngoài mảng thiết kế.

Sau một tuần làm việc cùng nhau, Bùi Quan nhận ra Đoàn Tịnh Tầm dường như không khó gần như vẻ ngoài anh ta thể hiện.

Chỉ cần không hỏi những câu quá ngốc nghếch, anh ta sẽ không tỏ vẻ khó chịu, thậm chí còn cố gắng giảng giải kỹ lưỡng những gì mình biết.

Theo một nghĩa nào đó, Đoàn Tịnh Tầm cũng được xem như một người thầy khác của cô trong chốn công sở.

Sau bữa tối, Đoàn Tịnh Tầm quay lại công ty để làm thêm. Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Tri Dư không có ở nhà, về cũng chẳng có việc gì làm, Bùi Quan liền đi cùng anh ta trở lại công ty, định tranh thủ sửa lại bản thiết kế còn dang dở trong tay.

Hai người cùng đi thang máy lên tầng. Ra khỏi thang máy, Bùi Quan hỏi: “Anh Đoàn, tổ trưởng Trịnh sẽ quay lại làm việc vào thứ hai tuần sau phải không?”

Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn cô một cái, không trả lời, hiển nhiên là cảm thấy câu hỏi này khá ngớ ngẩn.

Bùi Quan đành cười nhẹ, giải thích: “Tôi nghe đồng nghiệp nói, tổ trưởng Trịnh đã chia việc mình đang làm cho người khác nên cũng không rõ liệu chị ấy có quay lại trong thời gian ngắn không.”

“Nghe đồng nghiệp nói?” Đoàn Tịnh Tầm chậm rãi bước, chờ cô đi kịp rồi mới lên tiếng: “So với nghe đồng nghiệp nói, không bằng nghe tôi nói. Lời tôi mới là thật nhất.”

Bùi Quan bật cười, trêu chọc: “Vâng, từ giờ tôi sẽ lấy lời của anh làm chuẩn mực tuyệt đối.”

“Kỹ năng nịnh hót cũng khá đấy.”

“Không có đâu, tôi nghiêm túc mà.”

Trong lúc trò chuyện thoải mái, hai người cùng sánh bước vào văn phòng. Bên trong yên ắng đến mức lạ thường.

Đoàn Tịnh Tầm từng ra lệnh cấm rõ ràng: không ai được phép tăng ca vào tối thứ sáu. Lúc này, ngoài hai người họ, nơi đây không còn ai khác.

Vừa đi được vài bước, Bùi Quan đột nhiên khựng lại. 

Thẩm Hành Trạc đang đứng ở góc hành lang không xa cửa ra vào. Ánh mắt anh mang theo lãnh đạm, nhìn thẳng về phía cô, dừng lại nơi cô rất lâu.

Cùng lúc ấy, Bùi Quan cũng nhìn thấy anh. Không ai nói lời nào.

Thấy trên khóe môi cô vẫn còn nụ cười chưa kịp tan, đôi mắt Thẩm Hành Trạc khẽ nheo lại.

Giọng anh vang lên, nhàn nhạt và đầy mệnh lệnh: “Qua đây.”

Bình Luận (0)
Comment