Hít một hơi thật khẽ, Bùi Quan bước về phía anh.
Phía sau, Đoàn Tịnh Tầm lên tiếng: “Người tôi giao lại cho anh rồi.”
Câu nói này, đang nhắm vào ai thì quá rõ ràng. Nghe xong, bước chân Bùi Quan khẽ khựng lại một nhịp.
Thẩm Hành Trạc tiện tay vắt chiếc áo khoác đen đang cầm lên khuỷu tay, hờ hững ngẩng mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn vì đã chăm sóc cô ấy.”
Thấy Bùi Quan tiến lại gần, anh thuận tay ôm lấy vòng eo cô.
Qua lớp vải mỏng của chiếc váy chiffon, Bùi Quan cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay anh, thứ cảm giác chẳng rõ nguyên do mà lại khiến người ta thấy áp lực.
Lưng cô vô thức siết thẳng lại.
Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn cô, rồi quay sang Thẩm Hành Trạc: “Cũng không hẳn là vất vả, nhưng anh cũng biết tôi làm việc kiểu gì rồi đấy.”
Nếu không phải nể mặt Thẩm Hành Trạc, chưa chắc anh ta đã đồng ý giữ cô lại trong bộ phận mình.
Thẩm Hành Trạc nhàn nhạt nói: “Về việc mở rộng tuyển dụng thiết kế mùa thu, lát nữa Diệp Lam sẽ báo lại với cậu.”
“Coi như phần thưởng vì giúp anh dỗ dành người ta?” Đoàn Tịnh Tầm nhướng mày, lời nói chẳng chút vòng vo.
“Nếu cậu cảm thấy vậy thì cứ coi là vậy.”
Cả hai không có ý định trò chuyện thêm. Chỉ xã giao đôi câu, Thẩm Hành Trạc liền ôm Bùi Quan rời đi.
Khi lướt ngang qua Đoàn Tịnh Tầm, nét mặt cô có phần cứng đờ, vẫn luôn cúi thấp đầu, không dám nhìn anh ta lấy một cái.
Có chút gượng gạo. Không phải vì chuyện gì khác. Mặc dù biết từ đầu Đoàn Tịnh Tầm đã rõ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hành Trạc, nhưng việc bây giờ phải đối mặt công khai, còn để hai người đàn ông trực tiếp nhắc đến cô như một phần trong câu chuyện khiến cô cảm thấy như bị l*t tr*n giữa phố, vừa quẫn bách vừa mất thể diện.
Vào thang máy, không ai lên tiếng trước. Dõi theo con số tầng đổi đều đều, Bùi Quan do dự một chút rồi chủ động tìm đề tài: “Sao anh lại đến bộ phận bọn em đột ngột thế?”
“Bọn em?” Thẩm Hành Trạc lướt mắt qua cô, giọng điệu lãnh đạm.
Trọng tâm của anh nằm ở từ “bọn em”.
Không biết nên trả lời ra sao, cũng chẳng đoán nổi suy nghĩ anh lúc này, Bùi Quan chỉ đành im lặng.
Bầu không khí giữa họ mang theo sự gượng gạo khó tả. Dù vẻ ngoài anh vẫn điềm tĩnh, cô vẫn nhận ra sự khác thường trong tâm trạng anh.
Anh có vẻ đang không vui. Nhưng vì sao lại không vui thì cô không đoán nổi.
Xe dừng dưới toà nhà công ty. Bùi Quan theo Thẩm Hành Trạc lên xe ngồi vào hàng ghế sau. Suốt chặng đường về lại Bình Chất, cả hai đều im lặng.
Mười mấy phút ngắn ngủi mà dài như cả giờ đồng hồ. Chiếc iPad cô hay dùng để vẽ thiết kế vẫn còn ở nơi mình ở, Bùi Quan định lát nữa sẽ về đó lấy.
Trước khi xuống xe, cô định nói một câu để thông báo với anh. Nhưng vừa quay đầu lại, điều đập vào mắt là góc mặt nghiêng lạnh lùng của anh.
Cô biết rõ thời điểm này không thích hợp để bắt chuyện, đành nuốt ngược lời trở lại.
Vào nhà, đổi dép trong tiền sảnh. Cô chợt nhớ đến cảnh hai người từng cãi vã không vui trong căn nhà này cách đây không lâu.
Bùi Quan do dự vài giây, rồi giơ tay nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi của anh. Thẩm Hành Trạc cúi đầu, nhìn bàn tay trắng muốt đang nắm lấy vạt áo mình.
“Sao vậy?” Giọng anh vẫn lạnh nhạt đến khó đoán cảm xúc.
Bùi Quan không trả lời, tiến lên nửa bước, chủ động ôm lấy vòng eo gầy rắn rỏi của anh, gò má cô dán lên ngực anh.
Trong tai là tiếng con tim đập mạnh mẽ của anh khiến giọng cô vô thức dịu lại: “Dạo gần đây sao anh không liên lạc với em?”
Thẩm Hành Trạc nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô vài giây, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy em muốn anh liên lạc với em à?”
“Muốn chứ…” Bùi Quan chậm rãi gật đầu. “Thẩm Hành Trạc, chuyện hôm đó… em sẽ không nhắc lại nữa. Mình cho qua hết được không anh?”
Những ngày không liên lạc, cô không ngừng tìm đủ mọi lý do để tự an ủi bản thân, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tự tiêu hóa mọi cảm xúc tiêu cực, rồi lại cố yêu anh một cách trọn vẹn như ban đầu. Lặp đi lặp lại những vòng luẩn quẩn ấy, đến hôm nay mới thật sự đưa ra được quyết định này.
Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật sâu.
Vài giây sau, anh khẽ nói: “Quan Quan, không đến mức ấy đây.”
Giọng anh như mang theo một tia bất lực rất khó nhận ra.
Bùi Quan thoáng ngẩn người, không hiểu được câu “không đến mức ấy đâu” rốt cuộc là ý gì.
Không để cô nghĩ nhiều, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi thắt lưng mình: “Đi tắm trước đã.”
Bùi Quan khựng lại, tưởng rằng anh muốn lên giường với cô: “Bây giờ… làm luôn sao ạ?”
Thẩm Hành Trạc liếc cô, sửa lại suy nghĩ của cô: “Em không ngửi thấy à?”
“… Sao ạ?”
Anh không vội trả lời. Hơi cúi người xuống, đôi môi lạnh áp sát bên cổ cô, giọng trầm thấp thì thầm: “Trên người em có mùi của người khác.”
Bùi Quan khẽ nín thở, ngay sau đó liền phản ứng lại.
Chiều nay, lúc đi gặp khách hàng, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Trong xe không có ô, Đoàn Tịnh Tầm dứt khoác cởi áo khoác đưa cho cô, bảo cô khoác lên người khi xuống xe.
Lúc ấy cô vốn định từ chối, nhưng chưa kịp nói thì đã nghe anh ta nói: “Cảm lạnh sẽ ảnh hưởng công việc, cũng sẽ làm chậm tiến độ của người khác. Đừng gây phiền phức.”
Nghe xong, cô chẳng còn gì để nói, chỉ lễ phép cảm ơn một câu: “Cảm ơn anh.”
Nghĩ lại, Bùi Quan dường như đã hiểu ra điều gì.
Ngay lúc anh vừa định đứng thẳng người lại, cô bỗng nhón chân, vòng tay qua cổ anh, ghé sát tai anh khẽ hỏi: “Vậy… vừa rồi, là anh đang ghen sao?”
Thẩm Hành Trạc thuận thế ôm cô vào lòng, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt cô với nụ cười dịu dàng vừa nở ra, như xua tan lớp mây mù trong anh: “Em nghĩ sao?”
“Em không chắc.” Bùi Quan thành thật nói: “Nhưng em hy vọng là vậy. Người có thể khiến tâm trạng anh thay đổi… em muốn người đó là em.”
“Như em hằng mong.” Anh đột nhiên nói.
Bùi Quan cười đậm hơn: “… Quả nhiên là vậy.”
Cô bật cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả lên xương quai xanh của anh. Trong mắt cô, ánh sáng long lanh lấp lánh, quá mức trong trẻo khiến đôi mắt ấy càng thêm xinh đẹp.
Chợt nảy sinh ý muốn trêu chọc, Thẩm Hành Trạc đưa tay giữ lấy sau gáy cô, định cúi xuống hôn.
Nhưng cô lại nghiêng đầu tránh đi.
Bùi Quan bắt chước những lần trước anh từng trêu chọc cô trên giường, khẽ lướt môi qua khóe môi anh rồi lần xuống cằm, cô cố tình không chạm vào môi anh thật sự.
Trong khoảnh khắc đó, cô khẽ thì thầm bên tai anh: “Thẩm Hành Trạc, em không hiểu.”
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Không hiểu điều gì?”
“Vì sao anh lại ghen?” Bùi Quan nhìn anh chăm chú, trong giọng nói mang theo chút dò xét. “Là do chiếm hữu, hay là… vì thích?”
Thẩm Hành Trạc không né tránh sự thử thách đó, chỉ bình thản trả lời: “Cả hai. Nhưng vế sau nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, anh liền giữ lấy cằm cô, cúi đầu, c*n m*t đôi môi mềm mại ấy.
—
Mùa hè ở Thanh Xuyên thường kéo dài, gần như không có mùa thu. Gần đến giữa tháng mười một, thời tiết dần trở lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ngày càng rõ rệt.
Bùi Quan đã thực tập ở bộ phận thiết kế được một tháng rưỡi, trong thời gian đó vẫn chưa nhận được thông báo luân chuyển bộ phận từ phòng nhân sự.
Theo quy trình bình thường, lẽ ra cô đã phải được điều sang bộ phận khác làm việc từ hai ngày trước.
Sáng thứ hai, nhân lúc vừa họp xong, Bùi Quan gọi tổ trưởng Trịnh Di Nam lại, khéo léo hỏi nguyên do.
Trịnh Di Nam mỉm cười: “Ban đầu chị định đợi thông báo chính thức rồi mới nói với em, không ngờ em lại hỏi trước.”
Bùi Quan cũng cười theo: “Chị tiện thì nói luôn giúp em được không?”
“Đương nhiên rồi.” Trịnh Di Nam nói. “Giám đốc Đoàn đã quyết định giữ em lại. Bây giờ em là nhân viên thực tập chính thức của bộ phận thiết kế, không cần phải luân chuyển nữa.”
Bùi Quan có phần bất ngờ, gật đầu chậm rãi: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị.”
“Khách sáo làm gì. Làm việc cho tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của giám đốc Đoàn.”
“Em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tối hôm đó, Bùi Quan không tăng ca, định cùng Thẩm Tri Dư đi ăn tối ở một nhà hàng nổi tiếng mới khai trương ở vùng ngoại ô.
Cô tan làm sớm, đứng chờ ở sảnh thang máy để đợi Tri Dư đến. Hai người cùng xuống tầng, đi song song ra cửa.
Thẩm Tri Dư khoác tay cô, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật…”
Bùi Quan quay sang nhìn: “Sao vậy?”
“Cách đây hai tiếng mình có nhắn tin cho tài xế, nhưng anh ấy không trả lời. Vừa gọi điện cũng không bắt máy.”
“Có thể là có việc đột xuất.”
“Không đâu.” Thẩm Tri Dư giải thích. “Bình thường nếu đi đón người khác, anh ấy sẽ nhắn báo trước cho mình.”
Bùi Quan hỏi cô có muốn gọi xe công nghệ không.
Thẩm Tri Dư đáp: “Không cần, để mình xem có ai quanh đây có thể đến được không. Giờ này khó gọi xe lắm.”
Không phải đợi lâu, rất nhanh đã có người lái xe đến đón. Vừa ngồi vào xe, Thẩm Tri Dư liếc nhìn ghế lái với vẻ dò xét, phát hiện người này khá lạ mặt, hình như chưa gặp bao giờ.
Người tài xế qua gương chiếu hậu nhìn cô, cười nói: “Anh Tề Phi xin nghỉ về quê rồi, tôi được điều đến tạm thay một thời gian.”
Tề Phi là tài xế lâu năm chuyên đưa đón Thẩm Tri Dư.
Cô hơi bất ngờ: “Có chuyện gì sao? Anh ấy không hề nói gì với tôi cả.”
“Hình như người nhà anh ấy bị bệnh phải nhập viện. Anh ấy đi gấp, chỉ kịp nói sơ với chú Vu vài câu. Có lẽ giờ này đang ở trên máy bay rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Tri Dư cũng không hỏi thêm, quay đầu lại trò chuyện với Bùi Quan.
Vì say xe, cảm giác buồn nôn từng cơn dâng lên, chỉ nói được vài câu liền dựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ tạm. Bùi Quan ngồi thẳng lại, điều chỉnh tư thế để cô bạn dựa vào được thoải mái hơn.
Nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mắt hướng theo khung cảnh vùn vụt trôi qua ngoài xe, dần đắm chìm trong suy nghĩ mông lung.
Trời âm u, nhiệt độ hạ đột ngột, không khí mang theo sự yên tĩnh đến ngột ngạt. Gió lớn sắp nổi, mưa giông cũng sắp đến.
—
Thẩm Hành Trạc từ chuyến khảo sát ở nước ngoài trở về, đáp máy bay vào lúc rạng sáng. Trên đường ra khỏi sân bay, anh mở khóa màn hình điện thoại. Hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên trên thanh thông báo, phần lớn là từ Thẩm Tri Dư.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên mơ hồ trong lòng. Thẩm Hành Trạc dừng bước, dặn Tiểu Chung nhanh chóng đi lấy xe.
Anh mở trang cuộc gọi của Thẩm Tri Dư, gọi lại. Tiếng chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy.
Anh chưa kịp cất lời, bên kia đã truyền đến giọng nghèn nghẹn như sắp khóc của Thẩm Tri Dư: “Chú út… Quan Quan nhập viện rồi.”
Thẩm Hành Trạc đến bệnh viện thì Bùi Quan vẫn còn hôn mê. Trong phòng bệnh, Thẩm Tri Dư đang ngồi canh bên giường cô. Đôi mắt cô sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.
Nhìn thấy anh bước vào, vành mắt cô lập tức đỏ hoe: “Chú út… cuối cùng chú cũng tới rồi.”
Thẩm Hành Trạc nhẹ nhàng an ủi vài câu, rồi ánh mắt lập tức chuyển sang gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Bùi Quan.
Trán cô tím bầm một mảng lớn, trên má phải dán băng gạc, một vệt máu mờ mờ đã thấm ra ngoài mép vải.
Bộ đồ bệnh nhân sọc xám trắng rộng thùng thình bao lấy cơ thể mảnh mai. Ngực cô khẽ phập phồng, hơi thở nhẹ đến gần như không nghe thấy.
“Đi gọi bác sĩ tới.” Thẩm Hành Trạc dặn Tiểu Chung: “Liên hệ cả viện trưởng Dương, nói về chuyện chuyển viện sáng mai.”
“Vâng.”
Thẩm Tri Dư đúng lúc lên tiếng: “Bác sĩ nói Quan Quan bị chấn động não nhẹ, chắc vài tiếng nữa sẽ tỉnh lại, ngoài ra chỉ là vài vết thương ngoài da thôi.”
“Đã làm đầy đủ các kiểm tra chưa?”
“Làm đủ rồi… kết quả vừa mới có.”
Thẩm Hành Tước khẽ “ừ” một tiếng: “Về nghỉ ngơi đi, chỗ này có chú rồi.”
Thẩm Tri Dư lắc đầu: “Cháu muốn ở lại đây với cậu ấy. Chú út… tất cả là do cháu, cháu không nên kéo cậu ấy ra ngoại ô ăn tối vào buổi tối như vậy.”
“Chuyện này không liên quan gì đến cháu, đừng tự trách nữa.”
Trên đường đến bệnh viện, Tiểu Chung đã cho người khẩn cấp điều tra tình hình. Sau khi nắm rõ, anh ta nghiêm túc báo cáo lại cho Thẩm Hành Trạc.
Tài xế vốn phụ trách đưa đón Thẩm Tri Dư và Bùi Quan đã bị thay người vào phút chót. Người tài xế mới đã tìm cớ để đưa Thẩm Tri Dư rời đi sau bữa tối rồi lái xe đưa Bùi Quan chạy thẳng về hướng đường cao tốc vành đai.
Lúc đó, trong xe chỉ còn lại anh ta và Bùi Quan. Xe đến đoạn giao lộ thì va chạm với một chiếc xe tải đi ngược chiều, sau đó bay lên mép đường và đâm thẳng vào hàng rào chắn.
Điều may mắn duy nhất là chiếc xe tải không chạy quá nhanh. Khi xe cứu thương đến nơi, người tài xế nằm ở ghế lái đã hấp hối.
Bùi Quan ngồi ở hàng ghế sau bên phải, phía gần ghế phụ nên mức độ chấn thương nhẹ hơn, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Vụ tai nạn bất ngờ này là vô tình hay do người sắp đặt, vừa nhìn đã rõ. Sau khi biết được thân phận thật sự của người tài xế, Thẩm Hành Tước càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình.
Dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi tiếng sấm bất chợt vang lên bên ngoài cửa sổ. Anh bước đến bên giường bệnh, cúi người, khẽ vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Cô nằm im lìm ở đó, không một tiếng động. Trái tim anh như bị ai siết chặt, đau đớn đến khó thở.