Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 63

Bùi Quan tỉnh dậy muộn hơn so với dự kiến hơn ba tiếng. Vừa mở mắt, ý thức còn mơ hồ, đầu óc quay cuồng, chóng mặt dữ dội. Ngón tay không tự chủ mà run nhẹ hai lần.

Thẩm Tri Dư nằm úp trên mép giường nghỉ ngơ, ngay lập tức phát hiện ra động tác nhỏ của cô, liền ngẩng đầu lên, nét mặt vui mừng: “Quan Quan, cậu tỉnh rồi à.”

Bùi Quan cố gắng gật đầu, hé miệng muốn phát ra tiếng, mới phát hiện cổ họng đau rát như lửa đốt.

Thẩm Tri Dư nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy bình nước đặt trên tủ, rót một cốc nước ấm cho cô. Dựa vào lực của cô, Bùi Quan hơi đỡ dậy người, chậm rãi uống từng ngụm nước.

Lâu sau, cô giọng khàn khàn hỏi: “Thẩm Hành Trạc… về chưa?”

“Chú út đã về từ lâu rồi, vừa nãy vẫn luôn trông chừng ở đây.” Thẩm Tri Dư giải thích: “Chú ấy vừa đi gặp viện trưởng Dương bàn về phương án điều trị cho cậu.”

Biết Thẩm Hành Trạc có mặt, Bùi Quan mới yên tâm phần nào. Thẩm Tri Dư hiểu cô mới tỉnh cần nghỉ ngơi nhiều, không nói nhiều nữa.

Sắp xếp xong, cô bước ra ngoài phòng, định đi tìm bác sĩ, đồng thời báo tin cho Thẩm Hành Trạc biết cô đã tỉnh.

Ba, năm phút trôi qua, vài người bước vào phòng. Bùi Quan hợp tác với bác sĩ và y tá kiểm tra sơ bộ, sau đó nằm nghỉ một lát.

Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng bước chân từ xa vang lại, cô liếc về phía phát ra âm thanh. Ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Thẩm Hành Trạc.

Anh có chút mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, nét mặt vừa căng thẳng vừa mệt nhọc. Trong ký ức của cô, anh luôn kiểm soát biểu cảm và ngoại hình tuyệt đối hoàn hảo, gần như không có điểm chê. Đây là lần đầu tiên Bùi Quan nhìn thấy Thẩm Hành Trạc với vẻ ngoài như vậy.

Khi anh tiến đến gần, cô khẽ thì thầm lên tiếng: “Em nhớ anh, Thẩm Hành Trạc.”

Khoảnh khắc tai nạn xảy ra, khi ý thức dần mờ nhạt, điều cô nghĩ đến đầu tiên ngoài ba mẹ là anh. May mắn thay, cô vẫn còn có thể gặp anh.

Thẩm Hành Trạc xoáy ánh mắt sâu thẳm vào cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng khàn khàn: “Anh biết.”

Bùi Quan nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời nhỏ nhẹ: “Anh không biết đâu.”

Không biết em yêu anh nhiều thế nào.

Thẩm Hành Trạc nhẹ “ừ” một tiếng, giọng điệu đầy chiều chuộng: “Em nói rồi, anh làm sao mà không biết được.”

“Em muốn để dành lúc khác nói.” Bùi Quan kéo môi khô khốc, mỉm cười: “Bây giờ em cảm thấy mình thật nhếch nhác, không thích hợp để nói câu đó.”

“Được, vậy anh đợi em.”

Hai người nói thêm vài câu nữa.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Thẩm Hành Trạc hỏi.

“Khá hơn nhiều rồi, chỉ còn hơi chóng mặt và buồn nôn thôi ạ.”

“Đó là di chứng chấn động não, vài ngày nữa sẽ đỡ.”

“Bác sĩ vừa mới nói với em rồi.”

“Ừ.” Anh nhẹ nhàng quấn tay cô vào trong chăn: “Chỗ nào không ổn thì báo họ ngay.”

“Em rõ rồi.”

Hai người nói chưa lâu thì không khí ấm áp bị tiếng gõ cửa của Tiểu Chung làm gián đoạn.

Tiểu Chung ngập ngừng, nói không rõ ràng: “À… Thẩm tổng, có chuyện gấp gọi anh.”

Thẩm Hành Trạc liếc mắt: “Ra ngoài đợi tôi.”

“Vâng.”

Tiểu Chung rời đi, anh dặn dò: “Anh còn việc phải xử lý. Thẩm Tri Dư đi mua cơm trưa rồi, lát nữa sẽ về.”

“Anh bận đi, em không sao đâu.”

“Muộn chút anh sẽ qua với em.”

Bùi Quan gật đầu.

Trước khi đi, Thẩm Hành Trạc đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má bên kia không bị thương của cô, như muốn an ủi.

“Đợi anh!”

Từ bệnh viện ra, Thẩm Hành Trạc trực tiếp đến nhà họ Kỷ.

Trên đường đi, Tiểu Chung nói: “Người lái xe kia trước đây phụ trách đưa đón con trai Kỷ Viễn Minh, không lâu trước đây đã đến tìm chú Vu dưới danh nghĩa của cô của ngài. Chú Vu thấy hắn ta đáng thương nên mới nhận người đó về.”

Thẩm Hành Trạc gật đầu không nói gì.

Tiểu Chung dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi đã tìm người điều tra ngay trong đêm. Người đó mười năm trước vì cờ bạc đã mắc nợ một khoản tiền rất lớn, sau đó Kỷ Viễn Minh đã đứng ra giúp trả hết nợ. Từ đó người này luôn làm việc dưới trướng Kỷ Viễn Minh, giúp hắn ta xử lý một số việc không thể công khai đến khi Kỷ Chi Hòa chào đời mới thôi.”

Thẩm Hành Trạc hít sâu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và sắc bén hơn.

Thẩm Hành Trạc hỏi: “Người đó bây giờ thế nào rồi?”

Tiểu Chung đáp: “Đã được cứu sống, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Có cảnh sát canh gác ngoài cửa phòng bệnh. Chúng ta báo cảnh sát kịp thời, vụ này đã chuyển từ tai nạn giao thông thông thường sang vụ án hình sự rồi.”

“Gia đình hắn ta có đến chưa?”

“Chưa. Nhà hắn ta chỉ có một bà mẹ già yếu, đi lại khó khăn. Nghe nói cảnh sát đã nhờ người chuyển tin cho bà ấy rồi.”

“Phải tìm người chăm sóc chu đáo, đừng để hắn ta gặp thêm chuyện.”

“Ngài yên tâm, tôi đã rõ.”

Xe chạy nhanh hơn bình thường, chưa đến nửa tiếng đã đến nơi.

Từ khi Kỷ Viễn Minh gặp chuyện, nhà họ Kỷ trở nên lạnh lẽo hẳn, căn nhà rộng lớn chỉ còn giúp việc và ba mẹ con Thẩm Phòng Thường sinh sống.

Dù nói Thẩm Phòng Thường bây giờ là người đại diện pháp luật của Khởi Thịnh, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều do Kỷ Viễn Minh đảm đương trách nhiệm. Bà ta chỉ là phó tổng danh nghĩa, bất ngờ bị hội đồng quản trị đẩy lên vị trí cao, đương nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu không có sự hậu thuẫn của nhà họ Thẩm, có lẽ bà ta đã bị loại ra ngoài từ lâu.

Trong lúc nhạy cảm này, người quen biết bà ta cũng phải tránh né, không thể phân rõ thế cục, tránh đứng sai phe. Sự vắng vẻ của nhà họ Kỷ là điều khó tránh khỏi.

Khi Thẩm Hành Trạc bước vào, Thẩm Phòng Thường đang ngồi đọc tạp chí trong phòng khách. Không khí ngập tràn mùi trầm hương vừa mới cúng lễ xong.

Thấy khách đến, bà ta có chút ngạc nhiên: “Hành Trạc?”

Thẩm Hành Trạc hạ mắt, nhìn ly cà phê và bánh ngọt trên bàn, giọng lạnh lùng: “Có vẻ cô đang rất vui.”

Thẩm Phòng Thường nhíu mày: “Cháu đột nhiên đến không phải để tán gẫu. Nói đi, có chuyện gì?”

“Tối qua Bùi Quan gặp tai nạn xe.”

Bà ta ngồi dựa ra sau, nhẹ nhàng vuốt phẳng tà áo: “Cháu không nghĩ là do cô sai người gây ra đấy chứ?”

“Không phải sao?”

“Cô ghét con bé đấy thật nhưng không đến mức phạm pháp.”

Thẩm Hành Trạc cười khẩy: “Lái xe gây tai nạn chở cô ấy là người làm cũ của chồng cô. Lợi ích liên quan rõ ràng, còn cần phải cháu nói ra sao?”

Thẩm Phòng Thường mất bình tĩnh, nét mặt cứng đờ: “Cháu là vãn bối, đối với trưởng bối mà lại có thái độ gay gắt đến thế? Đạo lý hiếu thuận hồi nhỏ dạy cháu để đâu hết rồi?”

Thẩm Hành Trạc không để ý: “Tôi hỏi lại lần cuối, phải hay không?”

“Cô nói là không phải cô làm.”

Câu nói kết thúc.

Thẩm Hành Trạc không nói thêm, bước thẳng ra cửa.

Thẩm Phong Thường nhìn bóng lưng anh, bất chợt cười: “Nhưng có điều cháu lại vừa nhắc cô nhớ.”

Thẩm Hành Trạc dừng lại, không quay đầu.

“Cháu không thể lúc nào cũng bênh vực con bé đó.” Bà ta đứng dậy, bước đến gần, giọng nhỏ nhẹ: “Nếu cô muốn làm gì con bé đó, Hành Trạc, cháu cũng không thể ngăn được, phải không?”

Thẩm Hành Trạc liếc bà ta, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Là vãn bối, tôi cần nhắc cô trước, tương lai của nhà họ Thẩm sau này ai mới là người quyết định.”

Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng khiến Thẩm Phong Thường giật mình.

“Nếu không muốn gây chuyện thêm rắc rối, tốt nhất cô im lặng mà chờ đợi đi.”

“Cháu dọa cô vì một người ngoài sao?”

“Không phải người ngoài.” Thẩm Hành Trạc đáp: “Đối với tôi, cô ấy là tất cả.”

Thẩm Hành Trạc rời đi, Bùi Quan lại ngủ thêm một lúc. Khi tỉnh dậy, cô được Thẩm Tri Dư đỡ, chập choạng ngồi dậy chuẩn bị ăn trưa.

Thực sự chẳng có chút cảm giác ngon miệng nào, chỉ ăn được vài ngụm cháo loãng.

Bỗng nhớ ra điều gì đó, Bùi Quan đặt thìa đang cầm trên tay xuống bàn, nhìn về phía Thẩm Tri Dư: “Đúng rồi, Dư Dư.”

Thẩm Tri Dư đứng dậy, thu dọn hộp cơm và đồ ăn giúp cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Tài xế kia bây giờ thế nào rồi?” Bùi Quan hỏi: “Mình nhớ mơ hồ là hắn ta bị thương rất nặng.”

“Hắn ta nằm trong phòng bệnh tầng dưới kia. Mình vừa đi xem qua, thấy hắn ta vẫn chưa tỉnh, hỏi bác sĩ thì nói khoảng một tuần nữa mới có thể tỉnh lại.”

Bùi Quan chậm rãi gật đầu, lòng cũng hiểu vậy nên không hỏi thêm nữa.

“Nhưng có một điểm rất kỳ lạ.”

“Gì vậy?”

“Có khá nhiều cảnh sát đứng canh bên ngoài phòng bệnh.” Thẩm Tri Dư tỏ vẻ nghi hoặc: “Theo lý thì chuyện này không nên như vậy… một vụ tai nạn giao thông bình thường, sao lại có nhiều cảnh sát đến thế.”

Vừa dứt lời, Bùi Quan chưa kịp nghĩ nhiều đã để ý thấy có cảnh sát mặc đồng phục đứng ngoài cửa.

Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa. Một nữ cảnh sát bước vào, nhìn rất quen, nói muốn hỏi cô một số tình tiết về vụ tai nạn.

Đều là những câu hỏi cơ bản, đơn giản, cô trả lời thật thà mọi điều được hỏi. Giữa chừng, nữ cảnh sát bất ngờ hỏi: “Cô và tài xế chở cô trước đây có quen biết không?”

Bùi Quan giật mình, đáp: “Không quen.”

“Vậy có nghĩa là giữa hai người không hề có mâu thuẫn gì.”

“… Đúng vậy.”

Kết thúc việc ghi chép, nữ cảnh sát an ủi cô vài câu rồi đứng lên rời đi.

Bùi Quan cảm thấy có chút thắc mắc nhưng tạm thời chưa nghĩ quá nhiều, coi như chỉ là thủ tục hỏi cung bình thường.

Một lúc sau, Trình Úc vội vã tới thăm.

Thẩm Tri Dư trước đó đã gặp anh ta vài lần, biết đây là bạn của Bùi Quan nên lịch sự chào hỏi rồi cầm hộp cơm ra phòng rửa.

Phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Quan và Trình Úc.

Trình Úc tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt cô: “Cơ thể ổn chứ?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại.” Bùi Quan nhẹ giọng nói: “Sao anh lại đến đây?”

“Vị đó nhà em gọi điện cho anh, nói em nhập viện rồi.”

Nghe anh nhắc đến Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan mỉm cười: “Mỗi lần nghĩ đến chuyện hai người các anh âm thầm liên lạc với nhau, em lại thấy có chút cảm giác thật kỳ lạ.”

Trình Úc liếc cô một cái: “Vẫn còn cười được à? Tính thử xem năm nay em vào viện bao nhiêu lần rồi?”

“Việc xảy ra quá đột ngột, em cũng không muốn như vậy mà.”

“Nói mãi cũng chỉ vì anh ta không chăm sóc tốt cho em thôi.”

“Có liên quan gì đến anh ấy đâu.”

“Cứ bảo vệ anh ta đi.”

Bùi Quan cười đáp: “Đâu có chứ.”

“À đúng rồi.” Bùi Quan chợt nhớ, nói tiếp: “Chuyện em nhập viện, anh đừng nói với thầy Đỗ, dạo này thầy sức khỏe không tốt, em sợ ông biết sẽ lo lắng.”

“Yên tâm đi, anh biết mà.”

Ở bệnh viện một tuần, Bùi Quan dần hồi phục sức khỏe. Ngày xuất viện, Thẩm Hành Trạc từ chối tất cả lịch trình, đưa cô về nhà ở Bổn Diên Thủy Loan nơi gần biển, không khí trong lành, rất thích hợp để dưỡng thương.

Qua hơn nửa tháng chăm sóc, những vết thương ngoài da trên người Bùi Quan cơ bản đã lành gần hết. Phần da thịt bên má phải của cô đã lành, nay đã kết vảy, chỉ còn lại vết hồng nhạt, không lâu nữa sẽ tự khôi phục lại độ mịn màng vốn có của làn da.

Trong thời gian này, nữ cảnh sát từng gặp cô ở bệnh viện đã tìm đến, tiếp tục hỏi lại vài câu đã hỏi trước đó, yêu cầu cô kể lại chi tiết vụ việc một lần nữa. Bùi Quan lịch sự làm theo.

Tối hôm đó, Bùi Quan kể lại chuyện này với Thẩm Hành Trạc. Thẩm Hành Trạc không nói gì nhiều, chỉ dặn nếu cảnh sát lại đến, cô nhớ báo cho anh biết.

Không lâu sau, Trịnh Di Nam nhắn tin muốn đến thăm Bùi Quan. Sau một chút do dự, Bùi Quan thành thật cho cô ấy biết địa chỉ hiện tại. Cô biết việc này cũng giống như thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Thẩm Hành Trạc với Trịnh Di Nam, nhưng nghĩ sớm muộn gì cô ấy cũng biết nên không định giấu diếm nữa.

Vài ngày sau, Bùi Quan ở nhà không có việc gì làm, cùng dì Trần chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối. Hai người vừa hái rau vừa trò chuyện rôm rả, thời gian trôi nhanh.

Khi Thẩm Hành Trạc về, nhìn thấy cô mặc tạp dề màu hồng, dáng người mảnh mai đang bận rộn, cùng mâm cơm tối đã chuẩn bị xong đầy đủ.

Không khí ấm áp, dịu dàng, xóa tan vẻ lạnh lùng bụi bặm trên người anh. Bỗng hiểu được ý nghĩa của ‘trở về nhà’.

Thấy anh đến gần, Bùi Quan nhận lấy chiếc áo khoác anh cầm, đặt lên sofa. Chớp mắt, cô kéo anh vào phòng tắm gần đó, cười nói: “Anh nhanh đi rửa tay đi, sắp được ăn rồi.”

Thẩm Hành Trạc nhìn xuống cô. Chiếc váy trắng, chiếc tạp dề hồng thắt trên chiếc eo thon thả. Tóc dài ngang eo được buộc lỏng thành đuôi ngựa thấp để lộ cần cổ thanh mảnh. Dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt cô càng thêm sáng ngời.

Bùi Quan không để ý ánh nhìn ngày càng sâu đậm của anh, quay người đi, nhưng bất ngờ bị anh nắm chặt cổ tay. Ngay sau đó, cô bị anh bế cạnh bồn rửa mặt. Hai người im lặng nhìn nhau.

Thẩm Hành Trạc nhẹ giọng hỏi: “Đã hoàn toàn khỏi chưa?”

“… Sao ạ?” Đối diện gần như vậy khiến tai cô hơi đỏ lên.

“Vết thương trên người.”

“Có lẽ là gần như rồi.”

“Để anh kiểm tra chút.”

Bùi Quan hít thở chậm lại, giọng mềm mại: “… Chưa được.”

“Chưa được gì?” Anh cố tình hỏi.

“Anh đừng bắt nạt em mà.”

“Sao lại là bắt nạt?” Thẩm Hành Trạc một tay dò dẫm. “Như thế này này hửm?”

Bùi Quan hơi run rẩy. Anh không trêu nữa, lùi lại nửa bước, đặt cô xuống.

“Muốn đi biển không?” Anh bất ngờ hỏi.

Bùi Quan nhìn anh chằm chằm, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu cô là bầu trời sao rực rỡ mà cô từng thấy vào đêm sinh nhật: “Là nơi anh từng đưa em đi vào dịp sinh nhật ạ?”

“Ừ.”

“Muốn đi.” Bùi Quan thở dài nói: “Nơi đó thật sự rất đẹp.”

“Cuối tuần này chúng ta đi.”

Anh hứa với cô.

Bình Luận (0)
Comment