Sau khi ở lại Bổn Diên Thủy Loan thêm hai ngày, sáng thứ năm, Bùi Quan đi nhờ xe Thẩm Hành Trạc đến công ty.
Để tránh gây chú ý, cô xuống xe sớm hơn một chút tại quán cà phê đối diện rồi đi bộ đến dưới tòa nhà công ty.
Tối qua đã biết Bùi Quan hôm nay sẽ trở lại làm việc, Trịnh Di Nam đặc biệt đến sớm hơn bình thường nửa tiếng, ngồi ở khu vực nghỉ trong sảnh tầng một, vừa ăn sáng vừa đợi cô.
Vài phút sau, hai người gặp nhau. Bùi Quan chủ động chào hỏi, mỉm cười nói: “Chị, chào buổi sáng.”
“Chào em.” Bùi Di Nam đáp lại với nụ cười, nhếch cằm ra hiệu cho cô ngồi đối diện: “Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa? Em nhớ lúc đó chị duyệt cho em nghỉ tận một tháng rưỡi, tiếc quá nhỉ.”
“Thời gian thực tập cũng không dài, em muốn trở lại sớm để học hỏi thêm từ chị và giám đốc Đoàn.”
“Em nghĩ vậy cũng đúng.” Trịnh Di Nam nhìn cô với ánh mắt phần nào an ủi.
Kể từ ngày biết được Bùi Quan có sự hậu thuẫn của Thẩm tổng, trong lòng Trịnh Di Nam không khỏi lo lắng. Cô nghĩ nếu cô gái này làm việc dưới quyền mình mà vô tình đắc tội với ai đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp tương lai của cô.
Nhưng suy nghĩ đó rồi cũng bị cô cho là hơi phiền phức. Dù sao Bùi Quan cũng không phải kiểu người như vậy. Nghĩ vậy, cô thấy mình có phần nhỏ nhen.
Nói chuyện vài câu nhẹ nhàng, Trịnh Di Nam ăn hết miếng bánh mì cuối cùng. Cô đứng dậy, vứt túi bánh vào thùng rác bên cạnh, quay sang bảo Bùi Quan: “Đi thôi, chúng ta lên lầu trước.”
Hai người bước lên tầng 16. Bùi Quan đi vào trước, bất ngờ nhìn thấy giám đốc Đoàn đứng bên máy in cách đó vài mét.
Cô dừng bước, mỉm cười nói: “Giám đốc Đoàn, chào buổi sáng.”
Đoàn Tịnh Tầm nhìn cô vài giây, yết hầu khẽ động rồi trả lời lười biếng: “Hồi phục rồi à?”
“Vâng, cũng gần như rồi.”
“Đã tới sớm thì phải chăm chỉ làm việc.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Bùi Qun nở nụ cười đậm hơn: “Giám đốc Đoàn, tôi vào trước đây.”
“Đi đi.”
Quay lại chỗ làm việc, Bùi Quan cẩn thận đọc kỹ báo cáo tiến độ dự án mới nhất do Trịnh Di Nam gửi.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Gần đến buổi trưa, Bùi Quan nhắn tin cho Thẩm Tri Dư xem chiều có muốn đi ăn trưa cùng nhau ở nhà hàng gần đó không.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tri Dư mới trả lời, bảo rằng chiều xin nghỉ vì ba cô đột ngột gọi về gấp.
Bùi Quan cất điện thoại, không vội xuống ăn trưa mà quay lại công việc. Bất chợt, mí mắt phải cô nháy liên tục khá mạnh.
Tối về đến chỗ ở, đến tận khuya vẫn chưa thấy Thẩm Tri Dư trở về. Bùi Quan vẫn không có cảm giác ngon miệng, chỉ ăn vội quả táo cho đỡ đói.
Ăn xong, cô đi thẳng sang phòng bên cạnh, phác thảo bản thiết kế sơ bộ, rồi trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, như thường lệ cô rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài và đi làm.
Lẽ ra cô và Thẩm Hành Trạc đã hẹn tối nay cùng đi biển, nhưng trước khi tan làm, Bùi Quan không nhận được bất cứ tin nhắn nào từ anh.
Cô cố liên lạc với anh và cả Tiểu Chung nhưng không thành, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng nên đành trở về căn hộ, chờ đợi trong im lặng.
—
Bên ngoài phòng bệnh viện, vài người thân của nhà họ Thẩm đứng đợi ở hành lang.
Thấy Mạnh Đường và Thẩm Hạ Châu bước ra từ phòng giám đốc bệnh viện, Thẩm Phòng Thường tiến lại gần, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi, viện trưởng Dương nói gì?”
Thẩm Mạnh Đường thở dài: “Nếu tình trạng tiếp tục xấu đi, tối nay sẽ phát thông báo nguy kịch lần nữa.”
Thẩm Phòng Thường lùi lại một bước, vẻ mặt sửng sốt: “Sao lại vậy… sáng nay cô còn ăn cơm cùng bà cụ, lúc đó bà cụ vẫn khỏe mạnh mà.”
“Bệnh cũ tái phát đột ngột, chúng ta đều không ngờ tới.” Thậm Hạ Châu an ủi: “Cô, cô phải giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, Thẩm Hạ Châu quay sang mấy người trẻ ngồi trên ghế dài: “Mấy người về trước đi, chỗ này không cần ở lại nhiều người. Có chuyện tôi sẽ gọi.”
Những người được gọi nhìn nhau, cuối cùng quyết định rút lui.
Thẩm Hạ Châu lúc này gọi Thẩm Tri Dư lại: “Tiểu Dư, chú út của cháu đâu rồi?”
Thẩm Tri Dư dừng bước, do dự trả lời: “Cháu không rõ… Lúc nãy còn ở đây, sau đó đi ra ngoài cùng trợ lý rồi.”
Bên cạnh, Thẩm Phòng Thường khinh bỉ thở dài, kịp thời nói: “Đến lúc này nó còn không có mặt thì còn trông cậy nó khi nào có mặt?”
“Cháu biết là cô gần đây đang có đôi chút oán niệm với Hành Trạc.” Thẩm Hạ Châu nhìn Thẩm Phòng Thường. “Nhưng cô cũng biết rõ, dù không có Hành Trạc, Kỷ Viễn Sinh và em trai hắn sớm muộn cũng tự đào huyệt chôn mình. So với chuyện Hành Trạc đoạn tuyệt đại nghĩa, điều làm cô bực nhất chính là cậu ấy vì một người phụ nữ chẳng quan hệ mà bất chấp tình nghĩa cô cháu bấy lâu nay, không phải sao?”
“Giờ với cô, hai chuyện đó cũng chẳng khác gì nhau.” Thẩm Phòng Thường sắc mặt thay đổi nhẹ. “Bà cụ giờ đang nằm trong đó, cô chẳng còn tâm trạng nói chuyện này nữa, để sau hãy bàn.”
Nghe vậy, Thẩm Hạ Châu không tiếp tục can ngăn. Anh ta chào anh cả Thẩm Mạnh Đường rồi rời hành lang, chuẩn bị đi tìm Thẩm Hành Trạc.
—
Cuối hành lang dài, ở góc cầu thang, khu vực hút thuốc vắng bóng người. Thẩm Hành Trạc dựa vào thành lan can, châm một điếu thuốc, giọng điềm tĩnh hỏi: “Người đó thế nào rồi?”
Tiểu Chung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lời thật thà: “Chiều hôm qua đã tỉnh lại, kết quả kiểm tra lại cũng khá ổn định, cơ thể không có di chứng gì.”
“Bên cảnh sát nói sao?”
“Hỏi cung, điều tra, thu thập chứng cứ, tất cả đều đã làm rồi.” Tiểu Chung đáp: “Tài xế kia một mực khẳng định đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, còn nói lúc đó chỉ là vì lơ đãng nên mới lao thẳng vào chiếc xe tải.”
Ngừng một lát, Tiểu Chung bổ sung: “Hiện tại chưa có bằng chứng chắc chắn nào chứng minh hắn ta có ý đồ hại người. Nếu không có gì bất ngờ, khả năng lớn vụ này cuối cùng sẽ được định lại là tai nạn giao thông. Nói cách khác, bên kia sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ cần thương lượng với công ty bảo hiểm về việc bồi thường thôi.”
Thẩm Hành Trạc mặt không đổi sắc, không có phản ứng quá lớn: “Ngoài chuyện đó ra, còn gì quan trọng cần báo cáo không?”
Tiểu Chung không bao giờ gọi anh ra nếu không có chuyện cần thiết.
“Thực ra có một tin cực kỳ quan trọng cần nhanh chóng báo cáo với ngài.”
Tiểu Chung đưa tài liệu trong tay cho Thẩm Hành Trạc: “Đây là hồ sơ lý lịch của tài xế Tào Gia Dũng. Mười năm trước, khi ngài mới vào công ty đã từng sa thải một nhóm quản lý không có năng lực. Trong danh sách sa thải đó, tên Tào Gia Dũng đứng đầu.”
“Hắn ta bỗng mất nguồn thu nhập, lại còn nghiện cờ bạc, nhanh chóng mắc nợ rất nhiều. Nửa năm sau, đã đầu quân cho Kỷ Viễn Minh. Khoảng hai tháng trước, hắn ta từng đến trại tạm giam gặp Kỷ Viễn Minh một lần. Không lâu sau đó, vào làm tài xế tạm thời cho nhà họ Thẩm.”
Tiểu Chung ngập ngừng rồi nói khéo: “Tôi muốn nói là… Tào Gia Dũng đối với cô Bùi trả thù cho Kỷ Viễn Minh là một phần, nhưng quan trọng hơn có lẽ lại liên quan trực tiếp đến ngài?”
“Nghe nói sau khi bị sa thải, hắn ta từng đến dưới tòa nhà công ty gây náo loạn, la hét đòi gặp ngài, nhưng ngài không gặp.”
Thẩm Hành Trạc im lặng suốt, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Sau một lúc lâu, anh hít một hơi thuốc thật sâu rồi ngắn gọn dặn dò: “Sau khi hắn ta xuất viện, phải tìm người chăm sóc cẩn thận.”
“Ngài yên tâm, tôi sẽ làm tốt, chỉ là nếu có sơ suất thì…”
Nếu vụ tai nạn này không phải do Thẩm Phong Thường chủ động tìm người mà hoàn toàn do Kỷ Viễn Minh và Tào Gia Dũng gây ra thì Tào Gia Dũng chính là quả bom hẹn giờ vô cùng nguy hiểm, không thể kiểm soát.
Một kẻ liều mạng không còn sợ chết, trong thời gian ngắn không thể bị pháp luật trừng phạt, thật khó bảo đảm hắn ta sẽ không làm ra chuyện còn khủng khiếp hơn.
“Không có ‘nếu’” Thẩm Hành Trạc nói bằng chất giọng trầm thấp: “Cô ấy tuyệt đối không được chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
—
Sau khi Tiểu Chung rời đi, Thẩm Hành Trạc liên tục hút liền hai điếu thuốc. Không khí nồng nặc mùi khói thuốc, khung cảnh xung quanh bị bao phủ bởi làn sương trắng mờ ảo.
Khóe mắt anh lơ đãng bắt gặp Thẩm Hạ Châu xuất hiện ở góc hành lang. Thẩm Hành Trạc chỉ khẽ nâng mí mắt, nhưng không quay sang nhìn.
Anh dụi tắt điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, vứt vào thùng rác, rồi móc hộp thuốc ra, định châm thêm một điếu nữa.
Thẩm Hạ Châu bước lại gần, giật lấy hộp thuốc và bật lửa trong tay anh, tự châm cho mình một điếu: “Hút nhiều hại phổi.”
Thẩm Hành Trạc không đáp, chỉ điềm tĩnh hỏi: “Bà nội thế nào rồi?”
“Hiện tại tình hình bệnh vẫn chưa rõ ràng.” Thẩm Hạ Châu nhả ra một vòng khói: “Viện trưởng Dương nói qua được hai nay và mai chắc là có thể đưa ra kết luận.”
“Ừ.”
Cả hai không ai nói thêm gì nữa, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Một lúc sau, Thẩm Hạ Châu lên tiếng: “Anh về trước, chú cũng đến sớm một chút.”
“Biết rồi. Đi đi.”
—
Tối hôm đó, giấy báo bệnh nguy kịch vẫn không được gửi xuống khiến cả nhà họ Thẩm đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày sau, viện trưởng Dương đích thân thông báo rằng bệnh tình của bà cụ tạm thời đã được kiểm soát, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua. Đêm hôm bà cụ tỉnh lại, khi ý thức đã dần hồi phục, bà lập tức ra hiệu cho Thẩm Mạnh Đường người đang túc trực bên giường bảo ông gọi Thẩm Phòng Thường và Thẩm Hành Trạc vào.
Thẩm Mạnh Đường kính cẩn đáp lời, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Vừa thấy Thẩm Hành Trạc bước vào, đôi mắt đẫm lệ của bà cụ lập tức ánh lên, bà khó nhọc nâng cánh tay, ra hiệu cho anh lại gần.
Thẩm Hành Trạc bước nhanh tới, đỡ lấy cánh tay bà.
“Hành Trạc…” Bà ghé sát vào tai anh, giọng nói chậm rãi, từng chữ từng lời dặn dò: “Nhà ta… đối với chuyện hôn nhân… không yêu cầu gì quá cao, chỉ cần gia cảnh trong sạch… là được. Nếu con không muốn… qua lại với cháu gái nhà họ Chung… bà cũng không phản đối. Nhưng con bé đó… đưa người nhà chúng ta vào, vào tù… chuyện đó là đại… kỵ.”
“Hành Trạc… bà muốn con… thề.”
“Cả đời này… không cưới nó.”
—
Ba ngày sau, vào lúc rạng sáng, Bùi Quan mới gặp lại Thẩm Hành Trạc. Mấy ngày nay, cô không quay về chỗ ở cùng Thẩm Tri Dư mà vẫn ở lại nơi này, chỗ của Thẩm Hành Trạc.
Nửa đêm về sáng, Bùi Quan ngủ không sâu, vô thức tỉnh dậy giữa chừng. Trằn trọc mãi không thể ngủ lại, cô dứt khoát ngồi dậy, định ra phòng khách rót ly nước.
Mở cửa phòng ngủ, cô bước chậm rãi về phía trước. Vừa đi được mấy bước thì bỗng khựng lại vì ánh mắt bất chợt bắt gặp dáng người cao gầy đang nằm trên ghế sofa.
Dưới ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn tường, Bùi Quan ngẩng lên nhìn. Thẩm Hành Trạc mặc một chiếc sơ mi đen, cổ áo khẽ mở, tay áo xắn cao, để lộ một phần cánh tay. Anh nằm yên ở đó, hơi thở nhẹ như không, cả người như chìm trong sự mỏi mệt rệu rã, phảng phất nét uể oải và suy sụp.
Bùi Quan lặng lẽ nhìn anh một lúc rồi quay người trở vào phòng ngủ. Lúc ra lại, trên tay cô đã cầm thêm một chiếc chăn mỏng.
Cô bước lại gần, hơi cúi xuống, định đắp chăn lên người anh thì phát hiện mí mắt anh khẽ động. Chỉ một giây sau, anh mở mắt. Trong đáy mắt thoáng qua vẻ mơ hồ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Bùi Quan khẽ giọng: “Vì sao không vào phòng ngủ?”
Thẩm Hành Trạc ngồi dậy, đưa tay xoa mi tâm đang đau nhức, giọng nói mang theo vài phần xa cách: “Không muốn vào.”
Tưởng anh chỉ mệt mỏi vì công việc gần đây, Bùi Quan không để tâm đến sự thay đổi nhỏ nơi anh.
“Đói không? Em làm chút đồ ăn khuya cho anh nhé… Hay muốn tắm nước nóng? Để em đi xả nước cho anh.”
Thẩm Hành Trạc không đáp, ngược lại hỏi cô: “Không có gì muốn hỏi anh sao?”
Bùi Quan khựng lại một thoáng: “Anh muốn nói không?”
“Ừm.”
Theo lời anh, Bùi Quan nhẹ nhàng hỏi: “Dạo này anh có mệt không?”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Bùi Quan chậm rãi gật đầu: “Chỉ vậy thôi ạ.”
Không gian bỗng chốc trầm lặng. Thẩm Hành Trạc bất chợt nói: “Em không hỏi, vậy để anh hỏi thay em.”
Bùi Quan cắn nhẹ môi, chẳng hiểu sao lại thấy người đàn ông trước mặt bỗng trở nên xa lạ.
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, Thẩm Hành Trạc đã cất lời: “Hỏi anh vì sao thứ sáu tuần trước anh cho em leo cây.”
Rồi anh tự mình trả lời: “Vì anh không muốn đến nữa. Cảm thấy chẳng có gì thú vị.”
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Bùi Quan trống rỗng. Chỉ cảm thấy sợi dây trong tim đã giãn căng suốt bấy lâu bỗng dưng đứt phựt.