Thẩm Hành Trạc bước ra từ phòng bao liền nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc kia ở hành lang.
Cô ngồi ngây người tại đó, môi nhợt nhạt, đôi mắt không chớp, trừng trừng nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Dường như khóe mắt phát hiện ra anh tiến lại gần, cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang anh lạnh lẽo như một vũng nước chết.
Bước chân khẽ khựng lại, không để lộ dấu vết, yết hầu anh khẽ động. Thẩm Hành Trạc nghiêng mặt sang chỗ khác, không nỡ nhìn cô thêm lần nữa. Khi đến gần, anh cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Vì sao không vào trong?”
Bùi Quan lấy lại chút tinh thần, nhưng trả lời lạc đề, giọng khẽ khàng: “Điện thoại và túi xách của em vẫn còn ở trong đó.”
Vì đồ đạc còn ở trong, chút lý trí mong manh cuối cùng mách bảo cô rằng, cô không thể cứ thế mà quay đầu bước đi.
Còn việc cô có nghe thấy đoạn đối thoại trong phòng bao ban nãy hay không hai người đã ngầm hiểu rõ.
Cô không có ý định giấu giếm. Đồng thời cũng đang dùng cách này để cho anh biết sau khi nghe thấy, cô đã lựa chọn như thế nào.
Thẩm Hành Trạc sao có thể không hiểu hàm ý của cô. Nhưng anh không định tiếp lời, chỉ nói: “Vào lấy đi, tôi chờ em.”
Bùi Quân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, bỗng nhiên gọi anh: “Thẩm Hành Trạc.”
“Chuyện gì?”
“… Không có gì.”
Có lẽ đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh với tất cả sự lưu luyến trong lòng. Nói xong, Bùi Quan cụp mắt, không nhìn anh nữa, lướt qua anh, chậm rãi quay trở lại hành lang, bước vào phòng bao.
Trịnh Già Mẫn đã rời khỏi đó từ lâu. Trong không khí vẫn còn vương mùi khói thuốc chưa kịp tan, hòa quyện với hương sữa ngọt ngào của bánh crepe socola. Hai mùi hương trộn lẫn, len lỏi vào hơi thở, vô cớ khiến người ta nghẹt thở.
Liếc nhìn đĩa bánh trên bàn, tim cô thắt lại dữ dội, khóe mắt bỗng dâng lên hơi ẩm. Bùi Quan đứng lặng thật lâu, rồi như một cái máy, cúi xuống, nhặt túi đặt trên ghế lên, không hề dừng lại thêm giây nào, bước thẳng ra khỏi phòng.
Thẩm Hành Trạc đã uống rượu, không thể tự lái xe, nên gọi Tiểu Chung đến đón. Trên đường đi, hai người ngồi ở hai đầu ghế sau. Khoảng cách không gần không xa, như có một ranh giới rạch ròi chia cắt.
Không ai nói thêm một lời nào. Xe rẽ vào khu Bình Chất, dừng lại dưới lầu.
Bùi Quan không vội xuống xe, ngẩng đầu nhìn Tiểu Chung, cố nặn ra một nụ cười: “Tôi muốn nói riêng với Thẩm tổng vài câu.”
Nghe cô nói ra hai chữ “Thẩm tổng”, Tiểu Chung khẽ sững người, quay đầu nhìn Thẩm Hành Trạc như để xin chỉ thị.
Thấy anh không có phản ứng gì, Tiêu Chung đoán không ra, chỉ đành nhìn sang Bùi Quan: “Được, vậy tôi đi dạo một chút.”
Trong xe chỉ còn lại hai người. Bùi Quan gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn loạn, giọng run run mở lời: “Tôi sẽ không lên đâu… Nếu được, cuối tuần này tôi sẽ qua lấy mấy bộ quần áo còn để ở đây.”
Đáp lại cô là một câu thản nhiên từ Thẩm Hành Trạc: “Biết rồi.”
“Vậy… tạm biệt.”
“Ừ.”
Bùi Quan hít sâu một hơi, đầu ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay, rồi lại buông ra. Cô luống cuống mở cửa xe, vội vã bước xuống.
Cô sắp không kiềm chế được thứ cảm xúc đang bị dồn nén. Ở lại thêm một giây nữa thôi cô sợ mình sẽ nghẹt thở mất.
Chiếc xe của anh dần chìm vào trong bóng đêm, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa. Bùi Quan từng bước chậm rãi tiến về phía trước, từ đầu đến cuối không hề ngoảnh đầu lại.
Cô biết, sớm muộn cũng sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ, lời chia tay với anh lại diễn ra trong khung cảnh như thế.
Cô từng nghĩ, ít nhất cũng sẽ kết thúc một cách trang trọng và đầy rối ren. Không ngờ, cả cô và anh đều bình tĩnh đến lạ, ngay cả cuộc đối thoại cũng ngắn ngủi đến bất ngờ.
Mãi đến lúc này, Bùi Quan mới bàng hoàng nhận ra rằng tử khoảnh khắc này trở đi, anh đã không còn là ‘tương lai dài rộng’ của cô nữa.
—
Tối hôm đó, Bùi Quan tự nhốt mình trong phòng ngủ. Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, ép bản thân phải ngủ.
Qua nửa đêm, bỗng dưng lên cơn sốt cao. Mồ hôi thấm ướt lớp vải áo, cả người rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tự cô lập bản thân.
Cô cố gắng gượng dậy khỏi giường bằng chút sức lực yếu ớt, loạng choạng đi ra phòng khách, lục tìm hộp thuốc. Nuốt vội hai viên hạ sốt, cô quay lại phòng, rồi thiếp đi lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tri Dư đến gõ cửa phòng cô: “Quan Quan, không ra ngoài là trễ giờ bây giờ đấy.”
Lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, Bùi Quan cố gắng mở mắt, cố nhịn cảm giác đau rát nơi cổ họng, khàn giọng đáp một tiếng.
Khoảng mười lăm phút sau, cô đã chỉnh tề bước ra khỏi phòng, cùng Thẩm Tri Dư rời khỏi nhà. Nhờ trang điểm nhẹ, sắc mặt bệnh tật được che giấu, nên Thẩm Tri Dư không nhận ra điều gì khác thường.
Đến công ty, Bùi Quan mở máy tính, hoàn tất phần thiết kế còn dang dở từ hôm trước. Hai tiếng sau, cô cầm theo USB, đến phòng làm việc của Đoàn Tịnh Tầm. Ngón tay khẽ gõ hai cái lên cửa.
Bên trong nhanh chóng vang lên một tiếng ngắn gọn: “Vào đi.”
Thấy người đến là cô, Đoàn Tịnh Tầm cũng không mấy ngạc nhiên, nói thẳng: “Đến chịu tội à?”
Bùi Quan khựng lại, khẽ gật đầu thừa nhận: “Vâng. Xin lỗi anh, tối qua tôi gặp chút việc ngoài ý muốn nên không kịp hoàn thành nhiệm vụ anh giao. Nếu có hình phạt gì, tôi đều không ý kiến.”
“Vì chuyện đó thì cũng không đến mức phải phạt.”
Giọng anh ta hôm nay hiếm hoi nhẹ nhàng hơn thường ngày.
Tưởng sẽ bị trách mắng một trận, Bùi Quan hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt USB lên mặt bàn, nhẹ đẩy về phía anh ta:: “Cái này là bản tôi đã làm xong, gửi anh.”
Đoàn Tịnh Tầm không nhận lấy ngay, mà ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi đột ngột nói: “Tôi sắp nghỉ việc.”
Bùi Quan hơi sững người, ngước mắt nhìn anh ta, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
“Ở Trân Hải tôi mới mở một phòng làm việc, định ra ngoài làm riêng.” Anh ta hờ hững giải thích.
“Anh lúc nào thì đi?”
“Chắc khoảng hai tuần nữa. Làm xong bàn giao là đi.”
“Vội thế sao?”
“Sao vậy?”
“Không có gì… chỉ thấy hơi đột ngột thôi.”
Đoàn Tịnh Tầm không tiếp lời, đổi đề tài, đi thẳng vào vấn đề chính: “Muốn đi cùng tôi không?”
“… Thời gian thực tập của tôi trong hợp đồng vẫn chưa hết.”
“Cái đó để tôi lo. Cô chỉ cần trả lời rằng đi hay không đi.”
Anh ta nói tiếp: “Chờ thực tập kết thúc, cô quay về trường tập trung học. Nếu đồng ý ở lại phòng làm việc của tôi, sau khi tốt nghiệp, cô sẽ cùng tôi và Trịnh Di Nam làm việc lâu dài ở Trân Hải. Còn ở Thanh Xuyên, sau này sẽ quay lại ít dần đi. Nếu đã quyết định, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý trước.”
“Trưởng nhóm Trịnh cũng đi cùng anh sao?”
“Ừ.”
Lúc này, Bùi Quan không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, chỉ thấy bàng hoàng là nhiều hơn cả.
Cảnh ăn tối với Thẩm Hành Trạc tối qua vẫn còn hiện rõ trước mắt. Biến cố nối tiếp nhau ập đến, từng màn một khiến cô càng lúc càng trở tay không kịp.
“Vì sao lại chọn tôi?” Cô hỏi anh ta: “Trong bộ phận có rất nhiều người xuất sắc, tại sao anh lại chọn tôi?”
“Muốn nghe thật lòng không?”
“Muốn.”
“Không vì lý do gì cả.” Đoàn Tịnh Tầm đáp gọn gàng, bổ sung bốn chữ: “Dựa vào trực giác.”
Dù đã bị tổn thương đến tận cùng, nhưng trong lòng Bùi Quan vẫn còn lưu luyến sâu đậm với thành phố Thanh Xuyên này. Bảo cô dứt khoát rời bỏ nơi đây để đến một vùng đất khác, quả thực là điều khiến cô chần chừ.
Cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra câu trả lời: “Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Tôi có thể cho cô thêm thời gian để suy nghĩ.”
“Không cần đâu. Tôi biết mình đang nói gì.”
Nghe vậy, Đoàn Tịnh Tầm không nói thêm gì nữa, như thể anh ta đã sớm đoán được cô sẽ đưa ra đáp án khẳng định.
Anh ta nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô. Anh ta càng tiến lại gần khiến Bùi Quan theo phản xạ lui về sau một bước.
Đoàn Tịnh Tầm không tiến thêm nữa, dừng lại, đưa tay lên, dùng mu bàn tay nhẹ chạm vào trán cô. Hơi nóng bốc lên lập tức truyền vào lòng bàn tay anh ta.
Giây sau, anh ta thu tay lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: “Lát nữa bảo Trịnh Di Nam duyệt cho cô nửa ngày nghỉ, về nghỉ ngơi đi.”
Bùi Quan theo bản năng đáp: “Tôi không sao.”
“Tôi đã nói rồi, làm việc với hiệu suất thấp thì thà đừng làm còn hơn.”
Cô không thể phản bác, chỉ khẽ đáp: “Tôi biết rồi. Cảm ơn giám đốc Đoàn đã quan tâm.”
—
Nghỉ ngơi ở nhà nửa ngày, cơn sốt gần như đã lui.
Trong tuần kế tiếp, Bùi Quan ép bản thân phải vùi mình vào công việc.
Mỗi ngày đều tăng ca đến tận khuya, về đến nhà chỉ tắm qua loa, không nghĩ ngợi gì thêm, nằm xuống giường là ngủ ngay. Hình như chỉ có như thế, cô mới có thể tạm thời gạt bỏ mọi thứ liên quan đến anh ra khỏi đầu.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Bùi Quan đã gầy rộc đi trông thấy. Thẩm Tri Dư nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của cô, đau lòng không thôi.
Nhân lúc tan làm, cô ấy kéo Bùi Quan định đi quán bar gần đó uống một trận cho say, tiện thể khóc một trận ra trò cho nhẹ lòng.
Bùi Quan từ chối khéo, gượng cười khô khốc, nói: “Mình thật sự… khó mà khóc được.”
Quả thật là cô khóc không nổi. Dù cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, nhưng mỗi đêm, cô vẫn thường giật mình tỉnh dậy giữa mộng mị, nằm nhìn chằm chằm trần nhà đến khi trời sáng.
Trong lòng trống rỗng, như thể bị vét sạch, bị khoét sâu đến tận đáy. Đau đến tê dại thì sẽ không còn cảm giác nào nữa. Sống như cái xác biết đi, chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tối thứ sáu, Bùi Quan chủ động nhắn tin cho Thẩm Hành Trạc, hỏi anh tối nay cô có thể ghé qua không.
Từng con chữ đều cố tình giữ lấy khoảng cách, như được ngụy trang bằng một lớp vỏ hờ hững. Lúc soạn tin nhắn, đầu ngón tay cô không tự chủ mà run lên.
Từ Đoàn Tịnh Tầm, cô biết được tối nay có cuộc họp cấp cao, Thẩm Hành Trạc sẽ tham dự. Cô muốn nhân lúc anh không có nhà, lặng lẽ quay về lấy hành lý.
Một lúc lâu sau, anh nhắn lại: “Qua đi.”
Bùi Quan không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn.
Tan làm, cô đi thẳng đến chỗ anh. Nhập mật mã, đẩy cửa vào, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, cô khựng lại. Anh đang ở nhà!
Hơn một tuần không gặp, với Bùi Quan cảm giác như đã là cả một đời. Anh ngồi trên sofa cạnh cửa sổ sát đất, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc mảnh.
Áo sơ mi trắng, quần âu đen, khoác ngoài là chiếc áo vest mỏng, ăn mặc quá mức chỉnh tề, có vẻ mới về không lâu.
Thấy cô đến gần, Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu nhìn cô rất lâu, nhưng không nói gì. Đối diện mà im lặng, bầu không khí như chết lặng.
Bùi Quan khẽ nén hơi thở, mấp máy môi, định nói gì đó, rốt cuộc chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.
Những nỗi đau đè nén trong lòng suốt bao ngày như cơn thủy triều bất ngờ tràn lên. Giây phút nhìn thấy anh, tất cả đều ào ạt vỡ tung.
Cô nghiêng mặt tránh đi, không muốn tiếp tục đối diện với ánh mắt anh: “Tôi vào trong thu dọn đồ.”
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc rơi trên gương mặt gầy đi rõ rệt của cô: “Trong phòng thay đồ có sẵn một chiếc vali trống.”
“Tôi biết.”
“Ừ.”
Bùi Quan đi vào phòng thay đồ bên cạnh, sau đó quay sang phòng ngủ chính.
Khi cô bước ra đã là nửa tiếng sau. Cô không mang theo nhiều thứ, nhưng thu dọn lại rất khó khăn.
Hóa ra, trong lúc không hay biết, cô và tất cả đồ đạc của mình đã từng chút một, thấm vào từng ngóc ngách của căn nhà này.
Bùi Quan kéo vali ra phòng khách, do dự một thoáng, vẫn quyết định nói với anh một câu.
“Tôi thu dọn xong rồi… đi trước đây.”
Thẩm Hành Trạc nhìn về phía cô, ánh mắt nhạt như nước: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Tôi sẽ cố.”
“Đi đi.”
Bùi Quan không bước đi ngay.
Cô cúi đầu, mím môi, nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Sau bao ngày kìm nén, rốt cuộc vẫn không thể chịu đựng thêm được nữa. Một giọt nước mắt rơi xuống sàn, phát ra âm thanh nặng nề.
“Thẩm Hành Trạc…” Ánh mắt cô nhòe đi trong làn lệ, cô khẽ cất giọng: “Em yêu anh.”
“… Hoặc có thể nói rằng đã từng yêu anh.”