Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 67

Cuối tháng mười hai, Thanh Xuyên đón một trận tuyết dày và dai dẳng. Sương muối phủ trắng, băng kết thành hoa, không khí loãng lạnh buốt. 

Đúng như suy nghĩ của Bùi Quan, vào đêm giao thừa khi cô đến tổ trạch nhà họ Thẩm – năm nay, e là mùa đông lạnh nhất ở Thanh Xuyên.

Thì ra, trong vô thức, đã gần tròn một năm trôi qua. Không ngắn cũng chẳng dài, cô đã đồng hành bên anh suốt hơn nửa năm.

Cận kề đầu năm mới, Bùi Quan chủ động đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc từ sớm. Cô bàn giao lại những dự án còn dang dở cho đồng nghiệp một cách đơn giản, tối đó cùng mọi người ăn một bữa ‘tiễn chân’.

Ba tháng thực tập chính thức khép lại. Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Lúc này, Trịnh Di Nam nhắn tin đến, muốn xác nhận lại lịch trình sắp tới với cô.

Nếu không có gì thay đổi, ba ngày nữa bọn họ sẽ lên đường đến Trân Hải. Trịnh Di Nam nhắn hỏi cô có tiện không.

Bùi Quan gần như không do dự: “Bất cứ lúc nào đi đều được.”

Chiều hôm đó, rảnh rỗi không có việc gì, cô bắt đầu thu dọn hành lý ở nhà. Thẩm Tri Dư từ ngoài về, thấy cô đang thu xếp đồ đạc thì ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải còn vài ngày nữa mới đi sao? Sao giờ đã bắt đầu dọn rồi?”

“Trước khi đi, mình muốn đến thăm một bậc trưởng bối. Đến lúc đó sẽ đi thẳng từ chỗ đó ra sân bay.” Bùi Quan đáp.

Thẩm Tri Dư thở dài, ném đồ xuống ghế, ngồi sát bên cạnh cô, khoác tay cô, ôm lấy.

“Quan Quan, thật lòng mà nói, mình rất không nỡ để cậu đi.”

Bùi Quan mỉm cười: “Tháng ba mình quay lại trường học rồi, rất nhanh sẽ gặp lại thôi.”

“Ừm… Nói thì nói vậy, nhưng mình cứ có cảm giác như sắp chia xa lâu dài vậy đó.”

“Chỉ hơn hai tháng thôi mà, cũng không quá lâu đâu.” Cô nhẹ giọng an ủi.

“Thế Tết năm nay cậu cũng ăn Tết ở Trân Hải à?”

“Ừ.” Bùi Quan gật đầu.

“Phòng làm việc của Đoàn tổng mới thành lập, còn nhiều việc lặt vặt, người thì chưa đủ. Tạm thời, xem ra kỳ nghỉ Tết sẽ không có, phải tăng tốc hoàn thành tiến độ.”

Từ một thành phố chuyển đến một thành phố khác, không chỉ con người cần thích nghi, mà còn rất nhiều mối quan hệ, nguồn lực… đều phải mất thời gian để xây dựng lại.

Việc đó ảnh hưởng đến tương lai của cả phòng làm việc, Đoàn Tịnh Tầm đã nhấn mạnh điều này với cô và Trịnh Di Nam.

“Thế còn cậu với chú út của mình…” Thẩm Tri Dư dò xét mở lời.

Vừa nghe cô nhắc đến Thẩm Hành Trạc, động tác gấp quần áo của Bùi Quan thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Cô mỉm cười: “Cứ thế thôi. Nếu không có gì bắt buộc, sau này sẽ không còn liên hệ nữa.”

“Có phải… trong lòng cậu vẫn rất buồn không?”

“Thành thật mà nói, giờ cũng có phần tê dại rồi. Miễn là không nghĩ đến sẽ không thấy buồn.” Bùi Quan không giấu giếm, nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.

“Thật ra có chuyện này mình luôn muốn hỏi… nhưng sợ hỏi rồi lại khiến cậu đau lòng.”

“Không sao, cậu cứ hỏi đi.”

“Hai người chia tay rốt cuộc là vì sao vậy…?” Thẩm Tri Dư lựa lời: “Nếu là vì lần gặp nhau ở nhà hàng hôm ấy chưa giải quyết ổn thỏa, mình nghĩ cũng không đến mức phải chia tay như vậy chứ…”

“Không phải đâu, Tri Dư. Không liên quan đến bất kỳ ai khác, cũng không liên quan đến bất kỳ chuyện nào khác, đơn giản là do chính bọn mình thôi.”

Bùi Quan nhìn cô, ánh mắt lộ ra một tầng trống rỗng: “Mình chỉ là… đột nhiên cảm thấy rất mệt, không muốn cố gắng thêm nữa.”

Nghe cô nói vậy, Thẩm Tri Dư đành thôi không hỏi sâu thêm. Cô đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo, giúp Bùi Quan sắp xếp lại mấy bộ đồ, đồng thời âm thầm đổi chủ đề.

Thu dọn xong, Bùi Quan ngồi lại với cô một lát, sau đó kéo hai vali rời khỏi Bình Chất, bắt taxi đến nhà Đỗ Nghiêm Thanh.

Một khi đi là đi vài tháng. Trước khi rời đi, cô muốn chào tạm biệt ông, nói rõ mình sẽ đi đâu, làm gì, ít nhất để ông khỏi phải lo lắng vô cớ.

Đến nơi, phát hiện ông không có nhà. Bùi Quan đặt hành lý dưới mái hiên sân, lục điện thoại gọi cho ông.

Tiếng chuông đổ khá lâu mới có người nghe máy. Đỗ Nghiêm Thanh rõ ràng có chút bất ngờ về sự xuất hiện của cô, hỏi sao không báo trước một tiếng.

“Đột nhiên nhớ thầy, nên đến thăm ạ.” Bùi Quan làm ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Chủ yếu là muốn sang ăn ké vài bữa cơm.”

Không nghe ra có điều gì bất thường trong giọng cô, Đỗ Nghiêm Thanh cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo rằng ông đang ở nhà Mạnh Vân Hòa uống trà đánh cờ, bảo cô qua đó luôn, tiện thể ăn tối tại đó. Bùi Quan đáp lời đồng ý.

Bốn mươi phút sau. Khi đến biệt thự ven biển, cô thấy một chiếc xe Mercedes Benz G-Class màu đen với biển số tứ quý đỗ ngay giữa sân.

Dù trước đây chưa từng thấy xe này, nhưng không hiểu sao, cảnh tượng đó khiến giữa hai hàng mày của cô nhíu lại, khẽ co giật.

Cô đẩy cửa bước vào, đổi dép ở sảnh, đi qua hành lang thẳng đến phòng khách. Bùi Quan không ngờ trong căn nhà này lại gặp được Thẩm Hành Trạc.

Gần đây, cô đã cố gắng không nghĩ gì đến anh. Bất ngờ gặp lại thế này, cô nhất thời cũng không xác định được lần gặp cuối là bao lâu trước.

Anh đứng bên cửa sổ, tay trái cầm chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, có vẻ vừa nghe xong cuộc gọi.

Anh mặc một chiếc áo khoác măng tô dáng dài màu đen, kiểu dáng giản dị, có hàng cúc đôi.

Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào khiến làn da trắng lạnh của anh như được nhuộm chút ấm áp, nhưng vẫn mang lại cảm giác xa cách, lạnh lùng.

Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cô. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Bùi Quan không tự chủ bước chậm lại, rồi khựng lại hẳn.

Dường như trong vô thức, cô nhìn thấy trong đáy mắt sâu thẳm kia có chút xao động không dễ nhận ra. Chỉ trong một thoáng, rồi tan biến như chưa từng tồn tại, không để người ta kịp nhìn rõ. Cô biết đó chỉ là ảo giác của mình nên không định truy xét thêm.

Cô nghiêng đầu, tránh sang một bên, bước nhanh mấy bước đi thẳng về phía phòng cờ gần đó. Đỗ Nghiêm Thanh đang đánh cờ với Mạnh Vân Hòa, thấy cô bước vào thì ngẩng lên nhìn.

Ông nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô vài giây, đôi mày lập tức nhíu chặt.

Bùi Quan mỉm cười, dường như đoán được ông định nói gì, chủ động mở lời: “Dạo này thực tập hơi bận, ăn uống không đều nên có hơi gầy đi một chút ạ.”

Nói xong, cô đặt túi hoa quả và thuốc bổ xuống một bên, lễ phép chào Mạnh lão: “Cháu chào ông Mạnh.”

Mạnh Vân Hòa gật đầu, nhìn cô một chút rồi căn dặn: “So với lần trước đến đây thì đúng là gầy hơn nhiều. Người trẻ bận rộn là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết giữ gìn sức khoẻ.”

Bùi Quan dịu dàng đáp lời: “Ông nói đúng, sau này cháu nhất định sẽ chú ý.”

Đúng lúc này, Thẩm Hành Trạc cũng bước vào. Mùi hương gỗ lạnh thoang thoảng lướt qua trong không khí. Bùi Quan khẽ rung hàng mi, cúi đầu xuống, giả vờ không nhận ra sự hiện diện của anh.

Ánh mắt Mạnh Vân Hòa vượt qua cô, nhìn về phía Thẩm Hành Trạc phía sau: “Nếu bận thì cậu cứ đi trước đi. Sau này còn nhiều thời gian gặp lại, đừng vì chuyện này mà trì hoãn việc chính.”

Thẩm Hành Trạc chậm rãi mở miệng: “Không sao. Dùng bữa với ngài xong rồi đi cũng không muộn.”

Nghe anh nói vậy, Mạnh Vân Hòa không khuyên thêm nữa, thu lại ánh mắt, tập trung chơi cờ với Đỗ Nghiêm Thanh.

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng quân cờ thỉnh thoảng rơi xuống bàn cờ, vang lên thanh tịnh.

Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, Bùi Quan cảm thấy ngực mình nặng nề, trong lòng dâng lên một nỗi bối rối không lý do.

Biết rằng ván cờ này sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn, cô không định ở lại tiếp, định ra ngoài hít thở không khí.

Cô xách giỏ trái cây trên bàn trà, định vào bếp rửa ít hoa quả mời hai vị tiền bối.

Lúc ấy, Mạnh Vân Hòa đúng lúc lên tiếng gọi cô lại, rồi nói với Thẩm Hành Trạc: “Hành Trạc, chăm sóc khách một chút.”

Thẩm Hành Trạc không từ chối.

Bùi Quan vốn định từ chối khéo, nhưng nghĩ lại làm vậy có phần quá gượng gạo, sợ hai vị trưởng bối nhận ra điều gì, đành im lặng chấp nhận. Rời khỏi phòng chơi cờ, cô đi theo Thẩm Hành Trạc vào bếp. 

Ban đầu, cả hai đều không lên tiếng. Bùi Quan lấy kéo từ hộp dụng cụ, cắt sợi ruy băng buộc ngoài giỏ trái cây, chọn vài loại trái cây từ trong ra.

Khi vừa mở vòi nước, cô nghe thấy Thẩm Hành Trạc hỏi: “Bao giờ đi?”

Đầu ngón tay cô đang cầm quả xoài hơi trắng bệch, cô khẽ đáp: “Ba ngày nữa.”

“Đi bằng gì?”

“Đã mua vé máy bay rồi.”

Thẩm Hành Trạc nhàn nhạt ừ một tiếng: “Trên đường chú ý an toàn.”

“… Ừm.”

Không khí lại rơi vào yên lặng.

Sau một lúc do dự, Bùi Quan giả vờ trấn tĩnh nói: “Hy vọng anh không hiểu lầm.”

“Chuyện gì?”

“Tôi không biết là anh ở đây.” Nếu biết, cô đã không đến.

“Em nghĩ tôi sẽ nghĩ như vậy sao?” Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt, giọng nói khàn khàn thêm vài phần trầm thấp.

“… Có lẽ vậy.”

Đầu óc rối bời, cô cũng chẳng rõ mình đang nói gì, chỉ biết hiện tại phải đối diện trực tiếp với anh như thế này… thật sự rất khó chịu. Ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn. 

Cuộc nói chuyện đến đó là kết thúc. Cô đặt trái cây đã gọt xong lên đĩa, bưng lên, rời khỏi bếp mà không quay đầu nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Cảm giác này quá đỗi giày vò. Cô không biết, mình còn phải mất bao lâu nữa mới thật sự quên được anh. Trong lúc vành mắt cay xè, Bùi Quan đã nghĩ như vậy.

Đêm trước ngày đến Trân Hải. Ăn tối xong với Đỗ Nghiêm Thanh, Bùi Quan quay về phòng mình ở tầng trên.

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường ngẩn người một lúc, chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ. Như mọi khi, ngủ được ba bốn tiếng thì tỉnh lại, sau đó lại không sao ngủ tiếp được nữa.

Những ký ức xưa cũ len lỏi vào đầu, như từng mảnh vụn bị cắt đứt đang chậm rãi ghép lại, tạo thành một bức tranh đầy vết nứt. Thứ rạn vỡ chỉ là bề mặt, còn sâu bên trong, vẫn nguyên vẹn như cũ.

Bỏ qua chuyện tình cảm, trong quãng thời gian ở bên anh, anh luôn đối xử với cô rất tốt. Trước khi rời đi, ít nhất, cô cũng nên nói lời tạm biệt. Bọn họ không đến mức phải coi nhau như người xa lạ.

Nghĩ đến đây, sau vài phút trầm ngâm, như thể đã đưa ra quyết định. Bùi Quan lấy chiếc điện thoại đặt dưới gối, bật màn hình, nhắn cho anh một tin, xem như lời chia tay chính thức.

“Đã suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định không gặp anh để nói lời từ biệt nữa. Tạm biệt.”

Cô cũng muốn dùng cách này để nhắc nhở bản thân. Anh giờ đây đã là chuyện của quá khứ.

Gần bốn tiếng sau. Ba giờ sáng, cô nhận được hồi âm từ anh: “Bảo trọng.”

Khi Bùi Quan đến sân bay, Đoàn Tịnh Tầm và Trịnh Di Nam đã đợi trong khu check-in một lúc lâu. Nhìn thấy họ đứng gần quầy làm thủ tục, Bùi Quan kéo vali chạy nhanh đến.

Đứng trước mặt họ, cô ổn định lại hơi thở, giọng mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, lúc đến đường hơi tắc.”

Trịnh Di Nam tỏ vẻ thông cảm, an ủi cô: “Không sao đâu, em đến cũng chưa muộn, còn hơn một tiếng nữa mới lên máy bay mà.”

Bùi Quan lại nói thêm một câu “xin lỗi”.

Ba người chậm rãi đi đến quầy làm thủ tục ký gửi hành lý. Bùi Quan và Trịnh Di Nam sóng vai đi ở phía trước, Đoàn Tịnh Tầm theo sau họ.

Trịnh Di Nam quay đầu liếc nhìn Đoàn Tịnh Tầm, rồi kéo tay Bùi Quan lại, ghé sát vào cô, nói nhỏ: “Lần sau chú ý một chút. Dù là đi công tác với Đoàn tổng hay đi đâu đó, nhất định phải đến điểm hẹn trước hai tiếng.”

Bùi Quan hiểu ý, khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị đã nhắc.”

Làm xong thủ tục lên máy bay, Bùi Quan đi cùng Trịnh Di Nam vào nhà vệ sinh, còn Đoàn Tịnh Tầm thì một mình đi vào phòng chờ khoang hạng nhất.

Trên đường đi, hai người vừa đi vừa trò chuyện linh tinh. Bất chợt như nhìn thấy gì đó, Trịnh Di Nam “ủa” lên một tiếng, nhìn về một hướng.

Bùi Quan khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Chị vừa nãy hình như nhìn thấy Thẩm tổng…?”

Bùi Quan khựng lại một chút, theo ánh mắt cô ấy nhìn sang. Chỗ rẽ ở cửa ra chỉ là một góc trống, vài ba người đi qua lại, hoàn toàn không thấy bóng dáng anh.

“Chắc là nhìn nhầm thôi.” Anh làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

“Chắc vậy.” Trịnh Di Nam bước nhanh hơn. “Đi thôi, chị sắp mệt chết rồi.”

Từ khu nhà ga sân bay bước ra, Thẩm Hành Trạc thẳng tiến xuống tầng hầm gửi xe. Anh ngồi vào ghế lái, cảm thấy bực bội trong lòng liền châm một điếu thuốc.

Ánh lửa đỏ rực nhấp nháy giữa khớp ngón tay, lúc ẩn lúc hiện. Cửa kính xe hé mở, gió thổi ùa vào, ngay lập tức cuốn bay đám tro thuốc đang tụ lại một chỗ.

Anh không để tâm, tuỳ ý để tro thuốc rơi trên áo khoác, tạo thành một vết bẩn không lớn cũng không nhỏ.

Hình ảnh cô chạy về phía người khác hiện lên trước mắt. Giống như cô đã chạy vào một thế giới mới, nơi không có anh. Thẩm Hành Trạc rít sâu một hơi thuốc rồi nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên nhớ tới bộ phim anh từng xem với cô rất lâu trước kia trong rạp chiếu phim, câu thoại của hai nhân vật vẫn vang vọng bên tai.

“Người đời thường dùng diều gì để định nghĩa tình yêu? Đó chính là nỗi đau thấu tận tâm can sau mỗi lần chia ly.”

Bình Luận (0)
Comment