Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 68

Đoàn Tịnh Tầm đặt phòng làm việc ở khu trung tâm thương mại sầm uất của Trân Hải. Đất chật người đông, nhưng anh ta vẫn dành riêng hai tầng của một tòa nhà độc lập làm văn phòng.

Bùi Quan có phần bất ngờ trước sự đầu tư lớn này, bởi với nhân lực hiện tại, hoàn toàn không cần dùng nhiều không gian đến vậy. Trong cuộc họp với ba người, cô mạnh dạn chia sẻ suy nghĩ của mình.

Đoàn Tịnh Tầm liếc cô một cái, ngắn gọn nói: “Sau này sớm muộn cũng sẽ dùng đến.”

Về câu nói đó, Bùi Quan chưa từng nghi ngờ. Thực tế cũng chứng minh đúng như vậy. Ban đầu, cô dành phần lớn thời gian ngoài việc tổng hợp nguồn lực hiện có, còn dành nhiều giờ xem qua các trang tuyển dụng.

Chỉ một thời gian ngắn sau khi đăng tin, đã có rất nhiều người nhắn tin hỏi về mức lương, cô đều trả lời rõ ràng: “Đúng như trong tin tuyển dụng.”

Bỏ qua phong cách làm việc nghiêm túc và rõ ràng của Đoàn Tịnh Tầm, với vai trò ông chủ, anh ta rất hào phóng với cấp dưới. Qua vòng sàng lọc gắt gao của anh ta, một nhóm nhân viên hiệu quả nhanh chóng được tuyển chọn. Văn phòng dần đi vào quỹ đạo.

Bùi Quan không còn phải lo chuyện nhân sự, toàn tâm toàn ý tập trung vào thiết kế.

Đầu tháng hai, gần Tết, Đoàn Tịnh Tầm cho mọi người nghỉ sớm vài ngày. Văn phòng chỉ còn ba người họ tất bật làm việc.

Ngày giao thừa, có khách hàng tình cờ đến Trân Hải công tác. Bùi Quan đi cùng Đoàn Tịnh Tầm gặp khách, hẹn 10 giờ sáng, nhưng 8 giờ cô đã đến địa điểm, quán cà phê đối diện khách sạn.

Bước vào, thấy anh ta ngồi ở góc trong, khoanh chân đọc sách, trên bàn có ly cà phê Americano đá. Nhìn cô đến gần, Đoàn Tịnh Tầm lười biếng ngước mắt, đóng sách lại, không lý do nhắc nhở: “Lần sau không cần đến sớm vậy nữa.”

Bùi Quan hơi ngạc nhiên: “Không phải phải đến trước hai tiếng sao?”

“Đó là quy tắc của tôi, cô không cần tuân theo.”

“Không sao, cũng không thể để anh đợi tôi.”

“Cũng không có gì đâu.”

Cô nhìn anh ta, không nhận ra đó là lời đùa.

Cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng rồi nhanh chóng trôi đi, cô không suy nghĩ sâu. Hai người dùng bữa sáng đơn giản rồi thẳng đến khách sạn năm sao gặp khách.

Ra khỏi khách sạn đã gần trưa. Về văn phòng làm việc đến chiều tối. Trịnh Di Nam đứng dậy, duỗi người hỏi cô có muốn ra ngoài hít thở không khí.

Bùi Quan còn nhiều việc chưa xong, mỉm cười từ chối nhẹ nhàng. Trịnh Di Nam đi rồi, điện thoại trên bàn rung lên, là cuộc gọi video từ Thẩm Tri Dư.

Cô hơi bối rối, dùng đầu ngón tay ấn nhận cuộc gọi. Mặt Thẩm Tri Dư trang điểm nhẹ xuất hiện trên màn hình, mỉm cười: “Quan Quan, giao thừa vui vẻ nhé.”

“Giao thừa vui vẻ.” Bùi Quan đáp lại nụ cười.

“Cậu bên đó thế nào rồi?”

“Câu này hôm qua cậu đã hỏi rồi, không nhớ à?”

Thẩm Tri Dư thoáng lúng túng, liếc sang bên cạnh rồi nói: “Tin nhắn văn bản không bằng hỏi trực tiếp, mình muốn nghe cậu nói mà.”

“Ổn mà.” Bùi Quan cười: “Không thấy khó chịu gì, mọi chuyện thuận lợi.”

“Thế thì tốt.”

Cô chú ý đến phông nền video của bạn, hỏi: “Năm nay cậu đón Tết ở tổ trạch à?”

“Ừ, bình thường cứ ba năm về một lần, nhưng năm nay đặc biệt, bà cố đang ốm, bà cô nhà mình đề nghị mượn ngày hôm nay làm ngày xung hỷ…”

Nghe cô ấy ngập ngừng, Bùi Quan không tự chủ siết chặt đầu ngón tay cầm điện thoại.

Ngoài giao thừa, ngày hôm nay còn có ý nghĩa đặc biệt mà ai cũng hiểu. Nhưng cô chỉ giả vờ không biết, hơi cứng nhắc nói: “Năm mới xuân về, đổi mới không khí cũng là cách tốt.”

“Không phải vì năm mới… Quan Quan, cậu không nhớ sao?”

“Gì cơ?”

“Không có gì…”

Bùi Quan không muốn đào sâu, khéo léo đổi chủ đề: “À, Trân Hải có cửa hàng bánh ngọt truyền thống rất ngon, về mình sẽ mua ít mang cho cậu.”

“Được, cửa hàng nào vậy?”

“Hòa Thịnh Đường.”

Hai người trò chuyện thêm lâu nữa.

Thẩm Tri Dư đột nhiên hỏi: “Cậu chắc chắn ngày về chưa? Mình sẽ ra sân bay đón.”

Bùi Quan suy nghĩ đại khái: “Chưa chốt hẳn, chắc là trước ngày khai giảng vài ba ngày.”

“Nhớ báo mình trước nha.”

“Ừ.”

Kết thúc cuộc gọi video, cô đặt điện thoại xuống, bất giác phát hiện lòng bàn tay đã ướt mồ hôi. Rút ra hai tờ khăn giấy, lau đi cảm giác ẩm ướt, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính đã tắt từ lâu.

Lặng yên một lúc, tập trung cứng ngắc, lấy giấy bút trên bàn, ép bản thân trở lại làm việc. Bàn tay phải như mất kiểm soát, mực rơi lộn xộn, thường xuyên sai sót.

Bùi Quan hít sâu một hơi, bỗng thấy lòng rối bời.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Cuối cùng, cô quyết định làm theo con tim mình.

Chậm rãi viết bốn chữ lên giấy — sinh nhật vui vẻ.

Chữ đen trên nền trắng hiện rõ trước mắt. Hình ảnh quá đơn điệu, lại khiến lòng cô bình thản đến lạ.

Từ sân trong nơi Thẩm Tri Dữ đang đứng, Thẩm Hành Trạc đi thẳng về phía sân trời. Bước vào lầu qua đường, đẩy cánh cửa gỗ chạm trổ, bước qua ngưỡng cửa thư phòng.

Ánh sáng trong phòng không quá đủ, chỉ dựa vào ánh đèn ấm treo trên giá sách chiếu sáng. Dường như không có ý định bật thêm đèn khác, anh nhấc chân, theo ánh sáng yếu ớt tiến vào.

Đi được vài bước, Thẩm Hành Trạc dừng lại vì phát hiện có người dựa nửa người bên cạnh chiếc tủ gỗ đỏ bên mép ghế mềm.

Thẩm Hạ Châu nhẹ nhàng lắc cổ, cố gắng giảm bớt mệt mỏi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Đấy, mới nói anh em đồng tâm, anh biết tối nay chắc chắn chú sẽ đến đây.”

Thẩm Hành Trạc liếc anh ta: “Đợi bao lâu rồi?”

“Không lâu, chỉ khoảng hai ba tiếng thôi.” Thẩm Hạ Châu trêu đùa: “Nếu chú không đến, anh suýt tưởng chú đi hẹn hò với người đẹp rồi.”

“Vô vị.”

Biết hôm nay anh không có hứng, Thẩm Hạ Châu không tiếp tục trêu chọc, hơi thu lại nét mặt, lấy chai rượu vang đặt trên tủ rồi tiến đến bên anh.

“Uống chút không?” Anh ta nói: “Đêm giao thừa tuyệt đẹp sao có thể không uống rượu được.”

Thẩm Hành Trạc không đáp: “Chờ lát nữa phải lái xe, thôi bỏ đi.”

“Thế tài xế của chú đâu?”

“Cho nghỉ lễ rồi.”

“Tối nay không định ở tổ trạch à?”

“Không, về thẳng Bổn Diên Thủy Loan.”

Thẩm Hạ Châu tưởng anh làm vậy vì Thẩm Phòng Thường nên khuyên nhủ: “Cô dùng ngày sinh nhật chú để làm chuyện này có hơi quá đáng, nhưng nghĩ theo hướng khác, ba mẹ đã mất từ lâu, chú cũng nên nhìn về phía trước rồi.”

Thẩm Hành Trạc trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nói nhẹ: “Anh nghĩ nhiều rồi. Em không có cảm giác gì về chuyện đó.”

“Thật sao? Anh thấy chú không có vẻ vô cảm đâu.” Thẩm Hạ Châu rõ ràng không tin: “Chẳng lẽ là vì chuyện gì khác?”

Thẩm Hành Trạc không đáp, đi đến kệ sách, trong số nhiều sách cổ tìm ra một cuốn Hán cổ Thuyết Phu.

Cầm cuốn sách trên tay, ngẩng mắt liếc nhìn anh ta: “Uống từ từ đi. Em đi trước.”

“Cứ vậy là đi luôn sao?” Thẩm Hạ Châu hỏi.

“Không thì sao?”

“Ngày mai là mồng một, phải đi tế đường thờ tổ, đừng quên về sớm.”

“Biết rồi.”

Nói vỏn vẹn hai chữ, Thẩm Hành Trạc bước ra khỏi thư phòng, đi về phía bãi đậu xe ngoài trời của tổ trạch.

Lục lọi trong túi lấy chìa khóa xe, mở cửa, cúi người ngồi vào. Khởi động máy, lái xe đi với tốc độ đều đều.

Đến Bổn Diên Thủy Loan đã quá nửa đêm. Vào nhà, anh không thay giày mà đi thẳng về phòng khách. Căn phòng rộng lớn, mọi thứ bài trí hiện ra trong tầm mắt.

Trống trải, lạnh lẽo, chẳng có lấy một chút hơi ấm con người. Tự nhiên nhớ đến cảnh tượng vài tháng trước khi có cô ở đây.

Bữa cơm gia đình đậm vẻ bình dị, cô và dì Trần chuyện trò rôm rả với từng nụ cười và ánh mắt, còn có những khoảnh khắc nhỏ nhặt như cô đẩy anh vào phòng tắm, thúc giục anh rửa tay.

Lúc đó chỉ nghĩ là chuyện thường ngày. Dù anh có không muốn thừa nhận đi nữa nhưng đây chính là cuộc sống trong mơ của anh khi có cô bên cạnh.

Ngày Bùi Quan rời Trân Hải, ngoài trời bắt đầu rơi những giọt mưa lất phất. Thời tiết còn se lạnh, chuẩn bị vào xuân nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ấm lên.

Xuống máy bay, lấy hành lý xong, Bùi Quan nhìn thấy Thẩm Tri Dư đang đợi từ lâu ở cửa sân bay.

Thẩm Tri Dư cũng nhìn thấy cô ngay lúc đó. Thẩm Tri Dư đưa bó hoa thanh tú trong tay cho Bùi Quan, giọng cô vang lên rõ ràng: “Quan Quan, mình nhớ cậu quá.”

Bùi Quan nhận lấy, hơi cúi đầu, hít nhẹ hương hoa rồi cười đáp lại: “Mình cũng nhớ cậu.”

Có lẽ vì cuối tuần, lại thêm học sinh lần lượt trở về, người qua lại nơi đây đông đúc bất thường. Không ở lại chỗ cũ lâu, chỉ nói vài câu xã giao, hai người cùng nhau bước vào bãi đậu xe.

Tưởng sẽ có tài xế đứng đó đón, Bùi Quan liếc sang thì thấy Thẩm Tri Dư trực tiếp rút chìa khóa xe từ trong túi.

Cô bấm nút mở khóa, đèn xe liền nhấp nháy hai lần. Bùi Quan hơi ngỡ ngàng, vẻ mặt còn có chút do dự, hỏi: “Cậu lái à?”

“Ừm.” Như hiểu suy nghĩ của Bùi Quan, Thẩm Tri Dư trấn an: “Yên tâm đi. Mình đã có bằng lái gần hai năm rồi, chở người thì chắc chắn không vấn đề.”

“…” Hy vọng là vậy.

Hai người cùng nhau đặt vali vào cốp sau. Bùi Quan liếc biển số xe, thoáng có chút ấn tượng, nhanh chóng nhận ra đây là một trong những chiếc xe của Thẩm Hành Trạc đậu ở gara tại Bình Chất.

Đóng cửa ghế phụ, Bùi Quan quay sang nhìn Thẩm Tri Dư: “Thẩm Hành… chú út của cậu có biết cậu lấy xe của anh ấy ra không?”

“Chắc chắn không biết. Nhưng không sao, lúc về mình sẽ lén trả lại thôi.”

Bùi Quan không nói thêm, thắt dây an toàn, lặng lẽ cầu mong chuyến đi suôn sẻ. 

Thực tế chứng minh, cầu nguyện không giúp gì nhiều. Đúng giờ cao điểm, Thẩm Tri Dư lái xe an toàn đến một ngã rẽ, nhưng khi quẹo vào con hẻm tối, vì không kiểm soát tốc độ tốt đã đâm trúng đuôi chiếc Audi Q8 phía trước.

Hai bên tranh cãi không dứt, người qua đường ngày càng đông kín xung quanh.

Thẩm Tri Dư một lúc hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều liền nhắn tin cho Thẩm Hành Trạc cầu cứu.

Chủ xe Audi là người đàn ông trung niên mặt đầy vẻ hung dữ, thấy trong xe là hai cô gái trẻ lại đi xe sang, ông ta không có ý nhượng bộ mà hét lên giá đòi bồi thường cao ngất.

Bùi Quan cố gắng nói chuyện hòa nhã, chưa kịp nói được mấy câu thì người đàn ông cáu gắt quát: “Hoặc trả đủ tiền, hoặc cứ đứng giằng vo đây mà chờ xem ai giỏi chịu đựng hơn.”

May mà vụ va chạm xảy ra ở lề đường, không gây tắc nghẽn giao thông. Tranh cãi thêm một lúc, Bùi Quan gọi cảnh sát rồi đi qua đám đông, tìm nơi vắng người, mở điện thoại gọi cho Trình Úc.

Chỉ một giây sau, cuộc gọi bị tắt. Hiểu rằng anh không tiện nghe, Bùi Quan không gọi lại, suy nghĩ vài giây rồi lấy số điện thoại của Đoàn Tịnh Tầm ra.

Cuộc gọi được kết nối, Bùi Quan nói thẳng: “Đoàn… anh giúp tôi một việc được không?”

Bên kia im lặng hai giây, rồi đáp: “Nói đi.”

Bùi Quan ngắn gọn kể lại sự việc, hỏi một số câu liên quan đến vụ tai nạn.

Đoàn Tịnh Tầm lần lượt trả lời.

Sau khi hiểu rõ, Bùi Quan chân thành cảm ơn, chuẩn bị chào tạm biệt thì nghe anh ta bất ngờ hỏi: “Tại sao cô chọn gọi cho tôi?”

Bùi Quan thành thật đáp: “Tôi không biết gọi ai nữa… nhưng lúc này nghĩ ngay đến anh.”

Lần này cô không dùng kính ngữ với anh ta.

Có thể vì vài tháng trước anh ta từng giúp cô trong công việc, khiến cô cảm thấy an toàn hoặc cũng vì thời gian gần đây họ chung đụng sáng tối. Ngoài ra… cũng không còn lý do nào khác.

Ngoài Trình Úc, và… cái tên mà cô chưa từng nhắc đến, thì đúng là người đầu tiên cô nghĩ đến lúc đó chính là Đoàn Tịnh Tầm. Anh ta giống như một người tri kỷ mà cô có thể tin tưởng, một quý nhân trong đời cô.

“Đã rõ.” Đoàn Tịnh Tâm nói: “Có chuyện gì thêm thì nhắn wechat cho tôi. Lúc nào tôi cũng ở đây.”

“Cảm ơn.”

“Cúp máy đi.”

“Ừ, tạm biệt.”

Cô cất điện thoại, xoay người định quay trở lại chỗ đám đông.

Còn chưa kịp bước đi. Bất ngờ, cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm mà Thẩm Hành Trạc đang nhìn cô từ phía đối diện.

Anh đứng đó một mình trên đoạn đường cách cô chỉ vài mét, khoảng cách không hề xa.

 
Bình Luận (0)
Comment