Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 70

Cả buổi tối hôm đó, đầu óc Bùi Quan cứ mơ hồ, hỗn loạn. Cô co mình lại trên chiếc ghế sofa đơn ở góc phòng, ngồi yên lặng, thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại tối om.

Thẩm Tri Dư và Trang Văn Nhất vẫn đang cùng nhóm bạn chơi trò chơi, tiếng cười đùa thỉnh thoảng vọng vào tai cô, nhưng lại như cách một tầng màn mỏng, mơ hồ xa xôi.

Mãi đến tận nửa đêm, mọi người mới chịu giải tán, rôm rả nói cười rồi lần lượt ra về. Ký túc xá giờ này đã đóng cửa, không thể quay về được. Thẩm Tri Dư uống không ít, cả người ngà ngà, tay ôm chặt lấy cánh tay của Trang Văn Nhất không buông.

Bùi Quan phải dỗ dành một lúc lâu mới kéo được cô bạn ra, dìu cô đến khách sạn gần đó rồi thuê một phòng cho cô nghỉ tạm.

Chờ Thẩm Tri Dư ngủ say, Bùi Quan bước vào phòng tắm. Cả người rã rời, chỉ muốn tắm nước nóng để xoa dịu mỏi mệt.

Đến khi xong xuôi đã là hơn ba giờ sáng. Cô ngồi nửa tựa vào đầu giường, khẽ vuốt mái tóc vừa được sấy khô, rồi cầm điện thoại đang cắm sạc lên.

Mở khung trò chuyện với Thẩm Hành Trạc, ngón tay chậm rãi gõ từng chữ. Cô muốn giải thích về cuộc gọi bị kết nối ngoài ý muốn, cũng như những lời mà cô nói ra tối nay chỉ là trò chơi, chỉ là trùng hợp.

Nhưng rồi xóa đi, viết lại, sửa tới sửa lui… cuối cùng vẫn không thể ghép thành một câu hoàn chỉnh. Cô có phần bực bội, tắt hẳn khung chat, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn né tránh, đơn giản là không muốn tiếp tục nữa.

Dù anh có nghe được hay không thì giữa họ cũng đã là chuyện cũ. Đến nước này, giải thích cũng chẳng còn cần thiết. Cô đâu cần phải cố gắng vô ích như vậy?

Ngẫu nhiên, cô mở phần vòng tròn bạn bè trên wechat. Bài đăng mới nhất là từ năm phút trước — một bản nhạc do Đoàn Tịnh Tầm chia sẻ: .

Ảnh bìa là gam màu trung tính pha lạnh, hoàng hôn, ánh chiều tà, mây mù, sương loãng.

Trong ấn tượng của cô, Đoàn Tịnh Tầm rất hiếm khi đăng gì lên nhật ký. Ngoài vài tin tức liên quan đến thiết kế, thì hầu như anh ta luôn giữ im lặng suốt nhiều năm.

Anh ta giống hệt Thẩm Hành Trạc, chưa bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì về đời sống cá nhân. 

Có lẽ vì tò mò. Cũng có lẽ vì cô cần một điều gì đó để nhanh chóng chuyển hướng tâm trí mình. Bùi Quan đeo tai nghe, bật bài hát lên.

[Thuở ban đầu chỉ là bạn, chỉ là bạn mà thôi

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã biết

Tôi đã yêu, rất nhanh đã rơi vào lưới tình]

Một bản ballad êm dịu, ngập tràn cảm giác chữa lành. Âm giọng nhẹ nhàng như an ủi, khiến lòng cô dần bình lặng.

Khi bài hát kết thúc, cô tháo tai nghe, những ưu phiền vương lại trong tim cũng dần tan biến đi một nửa.

Trước khi đi ngủ, cô ấn thích bài đăng đó.

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Bùi Quan đúng giờ. Thẩm Tri Dư vẫn còn ngủ say. Cô rón rén rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong, lại quay về phòng, ngồi bên mép giường.

Vừa mở wechat định kiểm tra xem nhóm gia sư có thông báo gì mới thì thấy biểu tượng khám phá ở góc dưới phải hiện lên chấm đỏ báo có một bài nhật ký mới.

Cô thuận tay mở ra. Trong danh sách lượt thích bài đăng của Đoàn Tịnh Tầm, cách đây hai tiếng trước, có một người cũng vừa ấn thích.

Wechat hiển thị tên người đó bằng chú thích: “Thẩm”.

Trước khi chính thức bước vào đầu mùa hè, Thẩm Hành Trạc một mình đến thăm Đỗ Nghiêm Thanh. Khi nhìn thấy anh, Đỗ Nghiêm Thanh cũng không quá ngạc nhiên, dường như đã sớm đoán được sớm muộn gì anh cũng sẽ đến.

Bên trong khu nhà kính trồng hoa, Thẩm Hành Trạc đặt hai chậu cát cánh màu hồng phấn mà anh mang theo lên giá gỗ.

“Cháu không rõ ông thích loại hoa gì nên đành tự quyết một chút. Nhờ người tìm được hai chậu hoa này, coi như chút lòng thành.”

Hiếm khi thấy được loại hiếm như vậy, Đỗ Nghiêm Thanh đeo kính lão, cúi đầu quan sát kỹ những phiến lá màu kem sữa, chậm rãi nói: “Hành Trạc, cậu có lòng rồi.”

“Ông thích là được.”

“Chỉ là… không biết cái ‘có lòng’ này của cậu là vì điều gì?”

“Vì Bùi Quan.”

Đỗ Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Thẩm Hành Trạc hiểu rõ trong lòng, liền tiếp lời: “Xem ra ông đã biết chuyện giữa cháu và cô ấy rồi.”

“Hôm đó ăn cơm ở chỗ lão Mạnh, không cần quan sát kỹ… chỉ nhìn ánh mắt qua lại vài lần giữa hai đứa, ta đã hiểu được phần nào. Con bé Bùi Quan ấy, từ trước đến giờ không giấu được chuyện gì trong lòng.”

Sau một khoảng lặng ngắn, Đỗ Nghiêm Thanh lại lên tiếng: “Nhưng Hành Trạc à, cậu hơn con bé nhiều tuổi, cũng chín chắn hơn con bé. Cậu hẳn phải rất rõ… tùy tiện dây dưa với nó, thật sự là việc không nên làm. Với gia thế của cậu, cậu không có cách nào bảo vệ chu toàn cho con bé, đúng không?”

“Cháu hiểu ý ông. Mọi chuyện đều rõ ràng trước mắt, cháu không định phủ nhận. Toàn bộ trách nhiệm đều là lỗi của cháu.”

“Nếu đã biết như vậy thì lúc đầu hà tất lại bắt đầu.” Giọng Đỗ Nghiêm Thanh không hề nặng nề, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đựng sự trách móc. 

“Cậu cũng biết mà, ba mẹ con bé mất từ khi con bé còn nhỏ. Bao năm nay, ta xem nó như con ruột, nhìn nó ngày một gầy gò tiều tụy, ta sao lại không thấy xót xa.”

“Cháu xin lỗi. Là lỗi của cháu.”

“Ta không chỉ muốn nghe lời xin lỗi.” Đỗ Nghiêm Thanh nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm. “Cậu đã chịu đến tận đây, hẳn là trong lòng đã có quyết định rồi?”

“Vâng.” Thẩm Hành Trác đáp, giọng kiên định. “Cháu muốn bù đắp lỗi lầm, cũng muốn cố gắng níu kéo lại… dốc hết toàn lực để thay đổi kết cục.”

“Vậy… cậu có bao nhiêu phần thắng?”

“Hiện tại… chỉ khoảng ba phần.”

“Đã không nắm chắc phần thắng, chuyện lại đã thành ra như vậy, cớ gì còn phải khuấy động thêm sóng gió?”

Giọng Đỗ Nghiêm Thanh đã rõ ràng mang theo sự không tán đồng.

“Cháu không thể sống thiếu cô ấy.” Thẩm Hành Trạc ngẩng đầu nhìn ông, lời nói vang lên như sự thật duy nhất sau những tháng ngày tự dằn vặt.

Trải qua bao tháng ngày giằng xé, đi tới tận cùng, điều duy nhất anh có thể xác định rõ ràng đó là không thể buông tay cô.

Cho đến hôm nay, câu nói “tôi chưa từng hối hận” của cô vẫn vang vọng bên tai anh, rõ ràng như vừa mới nghe được.

Anh tình nguyện đánh cược tất cả chỉ vì điều đó.

“Cậu có chắc… làm như vậy không phải là đang cho mình thêm một cơ hội để làm tổn thương con bé lần nữa?”

“Trước khi giải quyết xong mọi chuyện, cháu sẽ không đến tìm cô ấy.”

“Không sợ phải trả cái giá đắt, thậm chí là một kết cục cậu không thể kiểm soát?”

“Cháu sẵn lòng đánh đổi tất cả.”

Rời khỏi nhà Đỗ Nghiêm Thanh, Thẩm Hành Trạc thẳng tiến tới nhà giam Thanh Xuyên số 2, lần lượt gặp gỡ Kỷ Viễn Minh và Kỷ Viễn Sinh.

Khi anh ra ngoài, màn đêm sắp buông xuống. Làn gió khô nóng cuộn quanh, tràn vào cổ áo. Anh không vội lên xe mà dựa nửa người vào thân xe, từ túi áo khoác lấy ra bật lửa, đón gió châm điếu thuốc.

Ánh lửa đỏ rực vừa lóe lên, nhưng anh không đưa điếu thuốc lên môi, để cho điếu thuốc cháy dần trong không khí thành tro tàn.

Cánh cửa xe mở ra, Tiểu Chung bước xuống, tiến lại gần. Thẩm Hành Trác chợt tỉnh, nhìn anh ta một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi đã chuẩn bị xong tất cả giấy tờ, ngài dự định khi nào liên hệ luật sư làm công chứng?”

“Để ngày khác rồi tính.”

“Vâng.”

Tiểu Chung ngập ngừng, dò hỏi: “Ngài chắc chắn muốn làm vậy chứ? Nếu quyết tâm làm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích cá nhân của ngài. Thực lòng mà nói, tôi không tán thành quyết định lần này của ngài.”

Liên kết với Khởi Thịnh, trở thành tấm khiên bảo vệ cho Thẩm Phòng Thường đồng nghĩa với việc anh sẽ bị hút máu vô thời hạn bởi bà ta mà không nhận lại bất kỳ điều gì.

Dù thế nào, Thẩm Hành Trạc vẫn luôn lý trí, chưa từng thực hiện một giao dịch bất lợi. Trong mắt Tiểu Chung, đây chẳng khác nào từ bỏ dao kiếm để người khác tự do chém giết mình. Hoàn toàn không giống phong cách làm việc của anh.

“Chỉ có bà ta là người có thể thuyết phục được bà nội.” Thẩm Hành Trạc nói thoảng qua: “Nếu không hạ thấp bản thân và trao cho bà ta chút lợi ích, bà ta sẽ không giúp tôi.”

“Sức khỏe của bà nội đang dần cải thiện, ngài có thể lựa chọn phương án dài hơi.”

“Tôi không có nhiều thời gian, cũng không thể chờ đợi.”

Tiểu Chung thở dài, không nói thêm.

Một lúc sau, Thẩm Hành Trạc hỏi: “Chuẩn bị cho việc Kỷ Chi Hoà xuất ngoại thế nào rồi?”

“Gần xong rồi, visa xong thì tháng chín đi được.” Tiểu Chung trả lời: “Nhưng ngài thật sự định chịu trách nhiệm đến cùng sao?”

“Làm sao?”

“Dù cô ngài giờ đây cũng lo không xong cho bản thân, không có năng lực chăm sóc con trai, nhưng chuyện ngài dấn thân vào này rõ ràng vất vả mà chẳng được gì, bà ta chưa chắc đã chấp nhận.”

“Tôi không cần bà ta cảm kích.”

“Ý ngài là sao?”

Thẩm Hành Trạc chỉ trả lời ba chữ gọn lỏn: “Kỷ Viễn Minh.”

“Ra vậy.” Tiểu Chung giật mình: “Tôi hiểu rồi.”

Với Kỷ Viễn Minh, dù Thẩm Phòng Thường là mẹ đẻ con trai hắn ta nhưng đôi khi cũng không bằng Thẩm Hành Trạc đáng tin. Đây cũng chính là đòn bẩy Thẩm Hành Trạc dùng để thương lượng với hắn ta.

Nhiều chuyện đã trở thành định mệnh, dù có oán trách, vì tương lai của Kỷ Chi Hoà, hắn ta buộc phải nhượng bộ.

Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Hành Trạc dập tàn thuốc, kẹp giữa các ngón tay, không vội vứt vào thùng rác.

Anh ngước mắt nhìn bầu trời u ám. Trăng mờ, gió rít qua, yên tĩnh trước cơn mưa bão. Giống hệt thời tiết đêm tai nạn của Bùi Quan.

Trước khi lên xe, Thẩm Hành Trạc chậm rãi dặn dò: “Nếu tôi gặp chuyện bất trắc, đừng bao giờ nói với cô ấy.”

“Ngài biết mà… giấy không gói được lửa mãi.”

“Che giấu được ngày nào hay ngày đó.”

Đầu tháng bảy, kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Bùi Quan quay về ký túc xá thu dọn hành lý, chuẩn bị buổi chiều lên đường tới Trân Hải.

Trước khi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, cô và Đoàn Tịnh Tầm đã bàn bạc trước, dự định tranh thủ hơn một tháng rảnh rỗi để quay lại phòng làm việc giúp đỡ một tay.

Thu dọn xong xuôi, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc rũ xuống cũng bị thấm ướt. Cô lấy đồ dùng rửa mặt, định sang phòng nước rửa qua mặt. Tay vừa nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa kịp mở ra thì đụng ngay vào Thẩm Tri Dư vừa vội vã bước vào.

Bùi Quan khựng lại, nhìn cô, hỏi: “Sao cậu gấp vậy?”

Thẩm Tri Dư không trả lời ngay. Cô cầm lấy chiếc cốc nước trên bàn, uống cạn nước lạnh bên trong rồi mới thở ra một hơi, cuối cùng cũng mở miệng: “Quan Quan, cậu còn nhớ cái người lái xe hôm trước bị tai nạn cùng cậu không, tên là Tào gì đó…”

“Tào Gia Dũng.”

“Đúng rồi, là hắn!”

Bùi Quan hơi ngạc nhiên: “Hắn sao vậy?”

“Mình vừa lướt weibo, thấy hắn lên hot search.” 

Thẩm Tri Dư mở Weibo, đưa màn hình cho cô xem: “… Chính là cái tin gần cuối trong bảng hot search ấy.”

Bùi Quan nhìn kỹ, thấy dòng tiêu đề là: ‘Vụ phóng hỏa ở Thanh Xuyên.’

Cô nhấn vào đọc chi tiết, lập tức đập vào mắt là hàng loạt nhãn dày đặc. Trong đó có một dòng: “Kẻ phóng hỏa từng là người làm của Kỷ Viễn Minh, cựu chủ tịch tập đoàn Khởi Thịnh.”

Một cảm giác sợ hãi dâng lên không kiềm được. Cô chưa từng nghĩ người đó lại có liên quan đến Kỷ Viễn Minh.

“Khi mình thấy cái tin này, lập tức nghĩ ngay đến vụ tai nạn hôm trước của cậu.” Thẩm Tri Dư bất giác rùng mình. “Chỉ cần nghĩ đến khả năng những sự cố trước kia có thể không phải tình cờ mà là có người cố ý… mình thấy lạnh cả sống lưng… Quan Quan, may mà cậu không sao, nếu không thì mình sẽ ân hận cả đời.”

“Không liên quan đến cậu.” Bùi Quan trấn an nói: “Nếu hắn ta thật sự muốn hại mình thì có cả đống cách, đây chỉ là một trong số đó thôi.”

“Cậu nói vậy nhưng mình vẫn thấy áy náy.”

“Chuyện đó với mình không là gì cả, thật đấy.”

“… Thở dài.”

“Nhưng có một điều mình rất tò mò.” Bùi Quan nói.

“Ừm? Chuyện gì cơ?”

“Vì sao hắn ta lại phóng hỏa?”

“Trên bản tin nói: nguyên nhân phóng hỏa chưa rõ, hiện cảnh sát đã bắt giữ theo pháp luật.” Thẩm Tri Dư giải thích: “Tên này trước kia từng có tiền án cờ bạc, hình như còn từng bị đưa vào trại cai nghiện một thời gian, tinh thần không được ổn định, có lẽ là đột nhiên phát điên mới làm ra chuyện đó. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Hắn ta phóng hỏa ngay gần khu vực Bổn Diên Thủy Loan, rất gần chỗ ở của chú út nhà mình.”

Không kịp suy nghĩ, Bùi Quan buột miệng hỏi: “Vậy… anh ấy có sao không?”

“Chú út của mình á?”

“Ừ.”

“Không sao, mình vừa hỏi Tiểu Chung rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Bùi Quan thở phào nhẹ nhõm.

“Thật ra có chuyện này… mình vẫn chưa dám nói với cậu… liên quan đến chú út của mình.”

Lông mày Bùi Quan bỗng giật nhẹ hai cái: “Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Cũng không hẳn… nói cho cùng thì vẫn là chuyện nhà mình thôi.” Thẩm Tri Dư dừng lại hai giây, rồi bổ sung: “Hơn nửa tháng trước, không biết vì sao chú út lại làm bà cố tức giận, bị phạt quỳ ở từ đường tổ trạch suốt ba ngày.”

Cô ấy còn nói thêm gì đó nữa, nhưng Bùi Quan đã không nghe rõ.

Họ xa nhau đã hơn nửa năm – không dài, nhưng cũng chẳng ngắn, vậy mà vẫn không đủ để cô trở nên vô cảm với chuyện của anh. Nói cách khác, cô thật sự không thể nào thôi xót xa.

Tâm trí rối bời, những lời buột miệng nói ra và lo lắng bộc lộ cũng chỉ đơn giản là làm theo tiếng lòng.

“Đầu gối anh ấy… có nghiêm trọng không?”

“Bị tổn thương sụn chêm, cần tĩnh dưỡng. Mới đầu đi lại rất khó khăn, may mà thể chất chú ấy vốn tốt, sau hơn nửa tháng đã có thể xuống giường đi lại, chắc nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là ổn thôi.”

Một lúc lâu trôi qua trong im lặng.

Bùi Quan cố trấn tĩnh lại, rồi nghe chính mình hỏi: “Dạo này… anh ấy vẫn luôn ở Bổn Diên Thủy Loan sao?”

Mang theo cơn xúc động mãnh liệt đang cuộn trào trong lồng ngực, Bùi Quan lập tức đổi vé máy bay, gọi xe thẳng đến Bổn Diên Thủy Loan.

Trên đường đi, cô nhắn cho Đoàn Tịnh Tầm một lời giải thích ngắn gọn về lý do thay đổi kế hoạch, nhận lại chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đã biết.” Sau đó anh ta không nhắn thêm gì nữa.

Khi đến nơi, bầu trời vừa vặn chìm vào bóng tối. Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá rõ, cô chỉ mặc một chiếc váy liền mỏng tang, vậy mà không thấy lạnh chút nào. Vì toàn bộ tâm trí cô đã đặt cả vào anh cả rồi. 

Cô kéo vali bước qua cổng sân, men theo con đường lát đá cuội, đi thẳng đến trước cửa chính. Không chút chần chừ, cô đưa tay đẩy cửa bước vào.

Ở tiền sảnh, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh vẫn đang sáng. Cô kéo vali đặt gọn sát tường, cúi người mở tủ giày, lấy ra một đôi dép đi trong nhà.

Khoảnh khắc thay dép, cô bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn đôi dép màu hồng nhạt trong tay. Đó là đôi dép cô từng mua khi ở lại đây dưỡng bệnh, cùng kiểu với đôi của anh, là một cặp dép đôi.

Sau khi cô rời đi, hay nói đúng hơn, sau khi họ chia tay, anh vẫn không đem đôi dép này vứt bỏ mà cứ thế giữ nó lại trong tủ giày, như chưa từng có gì thay đổi.

Hơi thở bỗng chốc rối loạn. Không muốn nghĩ thêm nữa, Bùi Quan luống cuống thay dép, xách túi bước qua hành lang, chầm chậm tiến về phía phòng khách.

Thời gian như bị kéo dài vô tận. Mỗi một bước chân tiến lại gần, cảm giác căng thẳng bất chợt lại dâng lên thêm một tầng.

Thẩm Hành Trạc đang ngồi trên ghế sofa nghe điện thoại, vừa nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng liền ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Khi thấy người vừa xuất hiện là Bùi Quan, giọng nói anh bên đầu dây kia rõ ràng khựng lại trong chốc lát.

Ánh mắt họ chạm nhau…

Cô – đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment