Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 71

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy phun sương giả lò sưởi vận hành khe khẽ.

Tháng bảy nóng nực, thời tiết oi bức khó chịu. Trong phòng, hơi lạnh lan tỏa, lập tức xua tan đi cái nóng.

Cùng với ngọn lửa nhảy nhót được tạo thành từ khói sương ấy, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và mát mẻ hơn.

Bùi Quan không tiếp tục bước tới, có phần cứng đờ đứng nguyên tại chỗ. Cô nghe thấy anh nói ngắn gọn vài câu với người bên kia, sau đó trực tiếp cúp máy.

Đợi anh đặt điện thoại xuống, liền chủ động mở lời: “… Có phải là làm phiền anh rồi không.”

Thẩm Hành Trạc nhìn cô sâu hơn, giọng trầm ổn như mọi khi: “Không, chỉ là không ngờ em sẽ đến.”

“Trước khi đến, tôi đã xác nhận với Dư Dư, cô ấy còn đặc biệt hỏi lại Tiểu Chung.” Bùi Quan khẽ giọng giải thích đầu đuôi sự việc: “Tiểu Chung nói anh đang ở nhà, bảo tôi cứ trực tiếp vào, còn nói anh ta cũng đang ở đây với anh, tiện thể cùng đợi tôi qua.”

“Cậu ta hôm nay chưa từng đến đây.”

“Tôi không hiểu vì sao anh ta lại nói dối…”

Thẩm Hành Trạc không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô: “Qua đây ngồi đi.”

Bùi Quan do dự trong giây lát, trong lòng giằng co không biết có nên nghe theo hay không.

Biểu cảm thoáng hiện trên gương mặt cô dễ dàng bị nhìn thấu. Biết cô đang nghĩ gì, Thẩm Hành Trạc không lên tiếng nữa, kiên nhẫn chờ cô đưa ra quyết định.

Vài chục giây dài đằng đẵng trôi qua, Bùi Quan khẽ hít một hơi, bước đến, ngồi xuống ở đầu kia của ghế sofa, cách anh một khoảng không gần.

Sự xa cách của cô anh đều thu hết vào mắt, ánh mắt Thẩm Hành Trạc chợt lóe lên một tia thay đổi thoáng qua.

Cổ họng anh khẽ chuyển động, giọng nói khàn thêm vài phần: “Sao đến bất ngờ vậy?”

Ánh mắt Bùi Quan hơi đờ đẫn, theo lời anh mà nghĩ tiếp, rồi thành thật đáp: “Sáng nay Dư Dư nói với tôi, dạo này sức khỏe anh không được tốt. Cộng thêm hôm nay nhìn thấy tin tức về vụ phóng hỏa, hiện trường lại ở gần Bổn Diên Thuỷ Loan cho nên… tôi muốn qua xem anh thế nào.”

“Lo cho anh?” Anh thay cô tổng kết lại.

Bùi Quan khựng lại một chút, nói quanh co: “Có thể là vậy.”

“Quan Quan, anh không sao.”

Tiếng gọi đầy mập mờ ấy từ miệng anh thốt ra, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành khiến Bùi Quan ngẩn người trong chốc lát.

Bỗng nhiên, một âm thanh “đinh” vang lên từ đâu đó, có vẻ là tiếng báo hiệu của nồi điện.

Nhìn về phía nhà bếp một cái rồi thu lại ánh mắt, Bùi Quan hỏi Thẩm Hành Trạc: “Dì Trần đang ở trong đó à?”

“Không, ra ngoài mua đồ rồi.”

“Đồ điện đó sao còn bật vậy?”

“Trước khi đi dì đã nấu cháo.”

Bùi Quan gật đầu hiểu, không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Giờ anh muốn ăn không? Để tôi múc cho.”

Sự xa cách lúc mới vào nhà, theo câu nói này dần dần tan biến. Thẩm Hành Trạc không vội đáp, chỉ nhìn cô chăm chú vài giây.

Bùi Quan bị ánh nhìn đó làm cho có chút không thoải mái, né tránh ánh mắt dò xét của anh, nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Hành Trạc bình thản lên tiếng: “Em đói không?”

“Tôi á?”

“Ừ.”

“… Tôi ổn.”

Từ sáng đến giờ, từ lúc biết anh gặp chuyện, cô vẫn chưa ăn gì. Trong tình trạng đầu óc rối bời, cô gần như quên mất cảm giác đói là gì.

“Cùng ăn đi.” Thẩm Hành Trạc nói.

Nghe anh nói vậy, Bùi Quan không từ chối, chỉ khẽ gật đầu, đứng dậy đi về phía bếp.

Trước khi ra ngoài, dì Trần đã chuẩn bị sẵn mấy món ăn nhẹ, đặt trên bàn hâm nóng. 

Bùi Quan mở nắp giữ nhiệt, bê từng đĩa ra đặt sang bên cạnh. Sau đó cô lục trong tủ bếp lấy một cái nồi sứ sạch để múc cháo. Từng động tác đều mang theo sự thuần thục vô thức.

Cô từ bếp bước ra, bê đồ ăn thẳng đến bàn ăn. Nhưng nghĩ đến chuyện đầu gối anh bị thương, cô lại quay về phòng khách, đặt bát đũa lên bàn trà trước mặt anh.

Bùi Quan ngồi xuống bên cạnh anh, đưa thìa cho anh: “Tôi thấy cháo là cháo rau củ cá ngừ, chẳng phải anh không thích ăn cá sao?”

Thẩm Hành Trạc nhận lấy, thuận miệng hỏi tiếp theo lời cô: “Vẫn nhớ khẩu vị của anh à?”

Ý thức được mình vừa nói gì, Bùi Quan lập tức phản ứng, có chút ngượng ngùng, không trả lời, chỉ cúi đầu húp một thìa cháo.

Lúc này, Thẩm Hành Trạc mới trả lời câu hỏi của cô: “Tốt cho việc hồi phục vết thương.”

“… Ừm.”

Không ai nói thêm gì nữa, bầu không khí bất chợt trở nên lạ lùng. Một lát sau, Bùi Quan với tay gắp món ăn gần mình, vô tình liếc thấy đầu gối anh.

Qua lớp quần dài màu xám nhạt, cô lờ mờ nhận ra chỗ đầu gối hơi nhô lên giống như đang dán thuốc. Một mùi thuốc thảo dược nhàn nhạt từ người anh thoang thoảng toả ra.

Ánh mắt cô dừng lại nơi chân anh vài giây, rồi dời lên, đối diện với ánh mắt anh: “Đầu gối… hồi phục thế nào rồi?”

“Có thể đi lại bình thường rồi.”

“Nếu muốn khỏi hẳn, còn phải mất bao lâu?”

“Cỡ hai, ba tháng.”

Nghe anh nói vậy, Bùi Quan vô thức hé miệng, định hỏi nguyên nhân anh bị thương. Nhưng lý trí nhanh chóng ngăn cô lại, cô không có tư cách để hỏi. Vì vậy cô đành im lặng, bỏ qua.

Khi tâm trí cô còn đang trôi dạt, giọng anh cắt ngang suy nghĩ: “Dự định bao giờ đi?”

“Đợi anh ăn xong thì—”

“Anh hỏi chuyện đi Trân Hải.”

Thẩm Hành Trạc ngước mắt nhìn về phía sofa, nơi đặt một túi hành lý lớn và một túi nhỏ. Chiếc lớn là loại không kéo khóa, bên trong lộ rõ vài vật dụng cá nhân đơn giản. Không cần đoán cũng biết được hành trình sắp tới của cô.

“Ngày mai.” Bùi Quan đáp.

“Mai mấy giờ?”

“Tầm ba giờ chiều.”

“Ở lại đây đêm nay đi. Trên lầu có phòng khách đã được dọn dẹp sẵn.”

“Không cần đâu… tôi bắt xe ra sân bay, tìm khách sạn gần đó ở tạm là được.”

Thẩm Hành Trạc không có ý nhượng bộ: “Quan Quan, đừng từ chối anh.”

Giọng vẫn nhẹ tênh nhưng không cho phép thương lượng, lại lẫn chút dịu dàng khó hiểu.

Bùi Quan sững người nhìn anh, trong lòng rối bời, không biết đó là ảo giác của mình hay thực sự anh có ẩn ý nào khác. 

Không muốn tiếp tục dây dưa ở chủ đề này, cô đành mơ hồ gật đầu cho qua.

Sau bữa tối, Bùi Quan dọn chén bát, định lau sạch mặt bàn trà dính dầu mỡ.

Hộp khăn giấy ở phía anh, cô với không tới. Không muốn nhờ vả anh, cô đứng dậy, hơi nghiêng người định lấy.

Tay vừa vươn ra, còn chưa chạm tới đã bị anh nắm lấy cổ tay. Lòng bàn tay anh lạnh, lực nắm vừa phải. Lạ kỳ thay, cô lại có cảm giác như bị phỏng.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã buông ra.

Thẩm Hành Trạc ngăn cô lại, bình thản nói: “Để đó đi, đợi dì về dọn.”

Tay Bùi Quan lửng lơ giữa không trung, rồi tự nhiên rũ xuống bên hông. Cô ngồi lại chỗ cũ, khẽ “ừ” một tiếng.

Hai người ngồi thêm một lúc nữa, không ai chủ động mở lời. Bùi Quan thấy bầu không khí ngột ngạt, quay sang nhìn anh: “… Anh còn cần tôi giúp gì không?”

Thẩm Hành Trạc nhìn lại cô, ánh mắt có chút khó hiểu.

“Nếu không thì… tôi không quấy rầy nữa, lên lầu trước nhé.” Bùi Quan dịu giọng nói.

Thẩm Hành Trạc không trả lời, chỉ hỏi: “Vali ở đâu?”

“Ở chỗ cửa ra vào.” Bùi Quan hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”

“Giúp em mang lên.”

Chưa kịp nói lời từ chối, cô đã thấy anh đứng dậy, bước về phía cửa.

Bùi Quan đi sau anh, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, hơi do dự: “Vết thương của anh…”

“Không sao đâu.”

Hai người từ cửa chính đi lên tầng, vào một trong những phòng dành cho khách. Thấy anh đặt vali sang một bên, Bùi Quan khẽ nói “cảm ơn”, rồi đứng ở cửa không nhúc nhích, định đợi anh đi rồi mới vào phòng.

Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn cô, không vội rời đi, ánh mắt nóng rực dừng lại trên khuôn mặt cô. Mi mắt Bùi Quan khẽ run, như đang che giấu tâm trạng xáo trộn.

Anh im lặng, cô cũng không nói gì. Có lẽ, cả hai đều không biết nên nói gì vào lúc này để phá vỡ bầu không khí lạ lùng đang bao trùm.

Không để cô có thời gian suy nghĩ, Thẩm Hành Trạc bất ngờ tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Bùi Quan theo phản xạ lùi nửa bước, lưng dựa vào khung cửa phòng. Ngay sau đó, anh lại tiến sát thêm một chút, nhưng cô đã không còn chỗ lui nữa.

Trong khoảnh khắc im lặng tương đối ngắn ngủi ấy, họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Cảm giác này thật khó chịu, ít nhất là với Bùi Quan thì vậy.

Cô muốn tránh né, nhưng lại bị anh áp đảo chắn trước mặt, không còn chỗ trốn.

Thẩm Hành Trạc đột ngột lên tiếng: “Tại sao em lại đến tìm anh?”

Bùi Quan cúi đầu, đáp nhẹ nhàng: “Câu hỏi này tôi đã trả lời anh không lâu trước đây rồi.”

“Em biết anh không muốn nghe câu trả lời đó.”

Bùi Quan hơi bối rối, ngơ ngác một chút, rồi im lặng không nói thêm.

Chủ đề chợt khựng lại tại đó. Thẩm Hành Trạc không tiếp tục hỏi nữa, đúng lúc lùi lại hai bước, cử chỉ thoải mái hơn, nói: “Nếu được, em hãy hứa với anh một điều.”

“… Điều gì?”

“Đêm nay hãy suy nghĩ kỹ về câu trả lời cho câu hỏi đó.”

Anh chưa đợi cô trả lời đồng ý hay không đã quay người chuẩn bị rời đi, rồi cất giọng dịu dàng: “Ngủ ngon, em ngủ sớm đi.”

Sáng sớm hôm sau, Bùi Quan rửa mặt xong ra khỏi phòng sớm, định đi sân bay trước vài tiếng. Ở lại đây tiếp tục bên anh, cô sợ mình sẽ thực sự bối rối mất.

Ban đầu tưởng rằng giờ này Thẩm Hành Trạc vẫn đang nghỉ trong phòng mình, nào ngờ lại thấy anh ở dưới tầng đã mặc chỉnh tề.

Không còn bộ đồ thoải mái của tối qua, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu xám ghi, phối với quần âu đen thẳng, ve áo vest cài một chiếc ghim bạc đơn giản.

Thấy cô xuống sớm như vậy, Thẩm Hành Trạc không ngạc nhiên, tiến đến kéo hành lý của cô.

“Đi thôi, anh đưa em ra sân bay.”

Tiểu Chung đỗ xe trong sân, đợi Bùi Quan lên ghế sau, đưa cho cô bánh mì sandwich và sữa đặt trên ghế phụ lái, nói: “Cô Bùi, Thẩm tổng bảo tôi mua bữa sáng cho cô.”

“Cảm ơn.” Bùi Quan nhận lấy, không mở ra, trực tiếp để vào hộc đựng đồ giữa hai ghế.

Từ Bổn Diên Thủy Loan đến sân bay khoảng một đến hai tiếng, họ nói chuyện rất ít. Ngay cả khi có, cũng chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt.

Không còn cảm giác vội vã như khi ở bên anh hôm qua, sau một đêm, Bùi Quan tỉnh táo hơn nhiều. Cô cũng biết phải trả lời như thế nào với câu hỏi mà anh để lại trước khi đi.

Đến bãi đỗ xe dưới sân bay, thấy dường như họ có chuyện muốn nói, Tiểu Chung khéo léo tìm lý do xuống xe hóng gió.

Cửa xe đóng lại, Bùi Quan không ngần ngại nữa, thẳng thắn nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Thẩm Hành Trạc nhẹ giọng đáp: “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Bùi Quan ngưng thở. Như thể hiểu cô định nói gì, Thẩm Hành Trạc nhìn thẳng cô: “Nếu anh nói, anh đã có thể cho em một cuộc hôn nhân, có thể chịu trách nhiệm cả đời với em thì liệu em có thay đổi điều muốn nói với anh không?”

Cô chưa từng nghĩ anh sẽ nói ra lời đó, cũng chưa từng nghĩ anh lại hứa hẹn những điều trước đây khó đạt được vào lúc này.

Bùi Quan cảm giác như có điều gì đó trong đầu vụn vỡ, nhanh chóng mất khả năng suy nghĩ.

Giọng anh không thay đổi, nét mặt cũng không biểu lộ cảm xúc. Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự chân thành và kiên định của anh, thậm chí là sự hối hận muộn màng.

Cô biết, nếu cô đồng ý, anh chắc chắn sẽ làm được.

Nhưng. Tuy nhiên. Sau một lúc lâu, Bùi Quan hạ mắt, nhìn ngón tay trắng bệch của mình, giọng thì thầm: “Kết quả đã định sẵn, liệu có thể thay đổi được không?”

“Anh biết em không phải không có cảm giác với anh.” Anh nói nhỏ.

“Tôi thật sự chưa quên anh hoàn toàn, nhưng Thẩm Hành Trạc, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ để mình lại rơi vào đó.”

“Yêu anh với tôi thật sự… đau đớn nhiều hơn hạnh phúc. Tôi luôn kiềm chế mình… Anh với tôi như thuốc độc vậy, đã giải độc rồi thì không muốn trải qua nỗi đau xé lòng lần nữa.”

“Tôi nghĩ… phải chăng vì tối hôm đó tôi vô tình gọi cho anh, anh nghe thấy lời tôi nói mà mềm lòng nên mới có ý muốn làm lành với tôi.”

“Dù lúc đó tôi trả lời thế nào cũng không chứng minh được gì, vì tôi biết không có ‘nếu như’ nào trên đời cả. Tôi không ngốc nghếch đến mức phân biệt không nổi lý tưởng với thực tế.”

“Lời anh nói với Trịnh Già Mẫn trước đây… thành thật mà nói, với tôi đó là cú sốc rất tàn khốc. Nhưng tôi không thể hận anh, vì anh luôn đối tốt với tôi, tôi thật sự không tìm được lý do để hận anh, dù anh không sai… chỉ là anh không yêu tôi. Nhưng lòng tốt của anh không thể hoàn toàn bù đắp cho những tổn thương mà những lời nói ấy gây ra, chúng vẫn tồn tại rõ ràng trong lòng tôi.”

“Vậy nên, về câu hỏi anh hỏi tôi tối qua, tôi đã suy nghĩ rất lâu, kết quả cuối cùng là… tôi thực sự vì yêu và lo lắng cho anh nên mới đến thăm anh, nhưng chỉ có thế thôi, sẽ không có tiến triển gì khác.”

Không khí ngột ngạt bao trùm.

Nói xong, Bùi Quan không cảm thấy nhẹ lòng như tưởng tượng, ngược lại càng thêm nặng nề. Lâu lắm sau đó, cô mới đủ can đảm ngẩng đầu nhìn anh, nhận ra anh vẫn nhìn cô, không rời mắt.

Đôi mắt anh bình thản nhưng lại chứa đầy biến động. Bùi Quan chưa từng thấy Thẩm Hành Trạc như vậy.

Thời gian trôi chậm rãi, dài dằng dặc.

“Về chuyện trước đây, anh nghiêm túc xin lỗi em.” Anh nói xong câu này, từng lời từng chữ đáp lại qua câu từ của cô: “Không phải vì mềm lòng mà quyết định làm lành với em. Không phải vì không yêu em.”

“Nếu em cảm thấy không có anh em mới hạnh phúc, vậy anh sẽ để em đi.” Anh nói.

“Bùi Quan, anh sẽ đợi em quay về.

Bình Luận (0)
Comment