Lấy hành lý xong, bước ra cửa ga, Bùi Quan nhìn thấy Đoàn Tịnh Tầm đứng đợi từ bao giờ ở cổng. Ánh mắt cô không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên, một lúc quên bước đi, đứng yên tại chỗ, hơi nghi hoặc nhìn anh ta.
Trân Hải lúc này đang vào mùa mưa, ngoài trời gió nhẹ, mưa phùn. Anh ta kiên nhẫn đứng dưới mái hiên, vai áo bị mưa làm ướt, chiếc áo khoác jeans loang một mảng màu ẩm ướt. Rõ ràng trong tay anh cầm hai chiếc ô gấp, nhưng nhìn như chưa từng dùng.
Khoảng cách chỉ chừng hơn mười mét, anh ta đi không nhanh mà dừng lại trước mặt cô.
Đoàn Tịnh Tầm nhìn xuống liếc cô một cái, hơi cúi người, nhận lấy vali và túi xách trong tay cô.
“Đứng đó mà lơ đãng cái gì.” Anh ta lười biếng nói một câu, tiện thể đưa cả hai chiếc ô cho cô.
Bùi Quan đưa tay nhận, hơi lơ đãng, nhẹ giọng cảm ơn, rồi nói: “Tôi chỉ không ngờ anh sẽ đến đón tôi tận nơi.”
“Tình cờ đi qua sân bay.”
“Anh đến đây gặp khách hàng sao?”
Đoạn Tịnh Tầm mặt không biểu cảm ừ một tiếng rồi nói: “Mở ô ra đi.”
Bùi Quan nhận ra, thuận tay mở một chiếc ô. Định đưa cán ô thẳng đến tay anh ta, nhưng thấy anh ta đã không còn tay trống liền tiến sát một chút, dơ ô trên đầu hai người.
Vì lịch sự, cô nghiêng trọng tâm ô về phía anh ta.
Nhận ra động tác của cô, Đoàn Tịnh Tầm thẳng thắn nói: “Tự mình giữ ô đi, tôi không cần.”
Bùi Quan nhìn vết ướt còn sót lại trên vai anh ta: “Vậy sao anh ta lại mang hai chiếc ô?”
“Mua đại hai cái.”
Bùi Quan bán tín bán nghi: “Mới mua ư?”
“Đùa thôi mà.”
“…”
Lâu lắm mới nghe anh ta bông đùa, Bùi Quan rõ ràng chưa quen, nhưng cũng không nói gì thêm, bước theo phía sau anh ta.
Hai người nhanh chóng đến bãi đỗ xe ngoài trời gần đó. Ngồi vào xe, Bùi Quan lục trong túi lấy khăn giấy đưa cho anh ta: “Đoàn tổng, anh lau đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Đoàn Tịnh Tầm tự nhiên nhận lấy, tiện tay lau mấy giọt nước mưa còn sót trên áo khoác.
Nhìn động tác trôi chảy của anh ta, Bùi Quan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi mời anh ăn tối nhé.”
“Sao? Cảm ơn tôi đến đón cô à?”
“Không hẳn vậy.” Bùi Quan mỉm cười nhẹ: “Cũng là vì chuyện lần trước.”
“Là cuộc gọi cách đây mấy tháng sao?”
“Ừm.”
Dường như biết cô không muốn mang ơn người khác, Đoàn Tịnh Tầm đương nhiên không từ chối đề nghị của cô, vứt khăn giấy vào thùng rác trên xe, tiện hỏi: “Đi đâu ăn?”
“Hay anh đặt đi?”
Đoàn Tịnh Tầm nhìn cô liếc mắt, bỗng hỏi: “Trong mắt cô, tôi già đến thế sao?”
“… Ý anh là gì?”
“Từ nay đừng gọi tôi bằng chức tước nữa, lần trước gọi điện không phải đã đổi cách xưng hẳn hoi rồi sao?”
Nghe anh ta nói vậy, Bùi Quan không khách sáo nữa, lời nói có phần thoải mái hơn: “Anh muốn ăn gì không?”
“Không có. Cô đặt đi.”
Bùi Quan mở khóa điện thoại, mở app món ăn, ngón tay lướt trên màn hình không đều, muốn xem quanh đây có nhà hàng gì.
Biết Đoàn Tịnh Tầm không quá cầu kỳ món ăn, cô cũng không quá để ý đến môi trường ăn uống, so sánh mấy quán cùng loại, cuối cùng chọn một quán món Quảng Đông có điểm đánh giá cao nhất trên mạng.
Nói cho anh ta địa chỉ nhà hàng, Bùi Quan thu lại biểu cảm, tìm một tư thế ngồi tương đối thoải mái, tựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cảnh mưa.
Trong không gian chật hẹp của xe, không còn tiếng ồn bên ngoài, những cảm xúc tiêu cực càng bị phóng đại. Cô khó lòng tiếp tục giả vờ cười vui. Tim cô như bị cắt làm đôi, trống rỗng vô cùng.
Tâm trí không lang thang lâu, nghe Đoàn Tịnh Tầm bỗng nhiên lên tiếng bên cạnh: “Khóc rồi à?”
Bùi Quan tập trung, cúi đầu, không nhìn anh ta, cố gắng nở nụ cười: “Sao anh hỏi vậy?”
“Đôi mắt cô sưng lên rồi.” Lời của anh ta quá thẳng thắn: “Đừng cười nữa, cười còn khó coi hơn cả khóc.”
Nghe lời trách móc gượng gạo ấy, Bùi Quan không nhịn được cười thành tiếng, lòng thoáng nhẹ hơn chút.
Tiếp đó, cô trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta: “Không khóc. Có thể là tối qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, trực tiếp ảnh hưởng đến thể trạng.”
Đoàn Tịnh Tầm tranh thủ liếc cô một cái, biết cô không muốn nói nhiều, cũng không cố ép. Nhân lúc chờ đèn đỏ, kết nối điện thoại với bluetooth xe, anh ta bật một bài hát tiếng anh.
Khi nhạc mới chạy được hơn hai mươi giây, Bùi Quan mới nhận ra giai điệu và nhịp điệu rất quen, hóa ra là bài hát anh ta từng chia sẻ trên vòng bạn bè. Khi đó cô còn nhấn thích.
Định nói gì đó về chủ đề này, vô tình ngước mắt lên, một tấm thiệp mừng thọ đặt trên ngăn đựng đồ phía trên lọt vào tầm mắt.
Phong cách thiết kế cổ điển thủy mặc, trên giấy vẽ tay hoa mai và tre, lời xưng hô và chữ ký đều là chữ viết tay mạ vàng.
Bùi Quan nhận ra, đó là chữ viết của Đoàn Tịnh Tầm.
Nhìn rõ nội dung trên thiệp, cô tiện miệng hỏi: “Lão Mạnh sắp bước sang tuổi sáu mươi rồi ư?”
“Còn hai tháng nữa mới tới.” Đoàn Tịnh Tầm nói: “Tôi chỉ quen chuẩn bị trước những thứ cần thiết.”
Bùi Quan tỉnh ngộ. “Hóa ra là vậy.”
“Cô quen thầy à?”
“Có thể nói là quen. Đầu năm có đến thăm ông một lần, lúc đó cả Thẩm… cũng có mặt.”
Về cái tên cô muốn nói mà lại thôi, Đoàn Tịnh Tầm hiểu rõ, không nói thẳng: “Khi nào về Thanh Xuyên?”
“Cuối tháng tám, sao vậy?”
“Lúc đó nhớ báo tôi một tiếng, tôi cùng về với cô.”
“Về để mừng thọ Mạnh lão sao?”
“Ừ.”
—
Bùi Quan trong khoảng thời gian ở Trân Hải sống cùng với Trịnh Di Nam. Vì cô chỉ ở đây hơn một tháng, tìm môi giới thuê nhà tạm thời vừa mất thời gian lại tốn sức, Trịnh Di Nam không muốn cô phải vất vả qua lại, nghĩ tới căn hộ loft* cô ấy thuê dài hạn có phòng trống, nên mời cô đến ở cùng.
*Căn hộ loft hay lofthouse thường được thiết kế với 2 tầng thông nhau, còn được gọi với những tên gọi khác như: căn hộ thông tầng, căn hộ có gác lửng.
Căn hộ cách phòng làm việc không xa, chỉ cách ba con đường, khoảng hai mươi phút là đến nơi. Hai người mỗi ngày đi làm cùng nhau, tan làm thỉnh thoảng lại đi ăn khuya ở phố ẩm thực gần đó, cuộc sống tương đối thoải mái.
Chỉ cần không suy nghĩ sâu về cuộc trò chuyện hôm đó ở sân bay giữa cô và Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan vẫn tự dối mình rằng cuộc sống hiện tại có lẽ là thứ cô muốn. Vì lý trí, cô đã từ chối anh lúc đó.
Dù không muốn thừa nhận nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, cô vẫn phần nào cảm thấy một nỗi lòng day dứt không thể nguôi ngoai luẩn quẩn trong đầu.
Bản tính con người vốn dĩ mâu thuẫn. Là một người độc lập bình thường, cô cũng không thể tránh khỏi. Lúc đầu cô còn thấy mình như vậy không đủ thoải mái và tỉnh táo, về sau lâu dần cũng không muốn tự làm khó mình nữa.
Ngày qua ngày cứ trôi đi như thế. Trong vài tháng cô về Thanh Xuyên đi học, phòng làm việc dần dần tuyển thêm nhiều người, các phòng ban ngày càng vững mạnh.
Lần này trở lại, vì không thể ở lâu, cô không được giao nhiều việc, chủ yếu giúp Trịnh Di Nam hoặc Đoàn Tịnh Tầm làm trợ lý.
Khối lượng công việc không quá nặng so với trước, nhưng cô không muốn bản thân rảnh rỗi nên dành thời gian dư ra để mài giũa kỹ năng vẽ. Trong thời gian này, Đoàn Tịnh Tầm đóng vai trò người thầy nghiêm khắc, dạy cô không ít kỹ thuật tỉ mỉ.
Cuối tháng tám, mùa mưa dày đặc ở Trân Hải vẫn chưa qua. Ngày cô và Đoàn Tịnh Tầm đến sân bay, trời mưa liên tục, không có dấu hiệu trời quang đãng.
Hai người làm thủ tục check-in xong, ngồi nghỉ ở phòng chờ nửa tiếng. Bốn giờ chiều, máy bay cất cánh đúng giờ, khi hạ cánh đã là chiều tối.
Đoàn Tịnh Tầm nhờ bạn trước đó lái xe từ bãi đỗ xe Bình Chất đưa xe đến gần sân bay. Trước khi lên xe, anh ta hỏi cô đi đâu.
Bùi Quan thẳng thắn báo địa chỉ Trung Cốc, dự định tối nay ở đó, sân bay cách trường rất xa, nếu về ký túc xá thì gần 11 giờ rưỡi mới đến, lúc đó đã đóng cửa.
Đưa cô đến nơi, Đoàn Tịnh Tầm không vội lái xe đi ngay. Trước khi cô xuống xe, anh kịp gọi lại: “Thứ bảy tuần sau là sinh nhật thầy Mạnh, cô đi cùng tôi nhé.”
Bùi Quan chợt giật mình, hơi lúng túng: “… Tôi đi có hơi không hợp lí không?”
Với Mạnh Vân Hòa mà nói, cô vẫn là người ngoài. Người ngoài không thể tự ý đến không mời.
“Quà mừng cô cũng góp phần, không đi còn tệ hơn.” Đoàn Tịnh Tầm nói.
Bùi Quan không phải không hiểu ý anh. Quà mừng thọ lão Mạnh là một bức tranh thợ rèn và thợ mộc do kiến trúc sư thời Minh vẽ bằng tay.
Gần đây Đoàn Tịnh Tầm bận rộn, công việc bảo dưỡng, phủ màng và đóng khung bức tranh rơi vào tay cô. Anh ta không định tranh công, ghi tên cô vào phần ký tên trên thiệp mừng.
Như anh ta nói, không đi quả thật không ổn. Chỉ là.
“Cô sợ điều gì?” Anh ta hỏi thẳng thắn.
Bùi Quan chững lại, cắn môi, không đáp.
“Tôi nghe tin anh ta tuần sau không ở trong nước. Quà mừng của anh ta tôi sẽ giúp chuyển đến.”
Im lặng một lúc, Bùi Quan hỏi: “Thứ bảy tuần sau mấy giờ?”
“Khoảng 8 giờ, tôi đến trường đón cô.”
Bùi Quan đáp lại: “Được.”
Xuống xe, cô bước chậm vào khu Trung Cốc, dựa theo ấn tượng rõ ràng lần trước đi thẳng tới căn hộ.
Lần cuối cô đến đây là lúc họ lần đầu chia tay, cô mang theo suy nghĩ sẽ không còn tương lai với anh mà lấy hành lý. Thời gian chính xác giữa hai lần đó, cô thực sự không nhớ rõ.
Vào nhà, tay trái dò dẫm chạm vào màn hình cảm ứng trên tường, nhẹ nhàng chạm vào, bật đèn phòng khách.
Trong nhà sạch sẽ không tì vết, vì Tiểu Chung thường xuyên thuê người tới dọn dẹp.
Bùi Quan bước vào, chậm rãi nhìn quanh, lòng không khỏi dâng lên cảm giác tiếc nuối. Đây là nơi họ từng chung sống, nơi có những ký ức và dấu mốc chung của họ. Không nỡ nhìn tiếp, Bùi Quan theo bản năng nhắm mắt lại.
Trong đầu liên tục hiện lên từng khung cảnh lúc bên nhau. Rõ ràng biết không có duyên cùng nhau đi đến cuối đời, sao ban đầu lại phải gặp gỡ?
Có lẽ đó là cái duyên nghiệp không thể tách rời.
—
Sau một tuần học ở trường, sáng thứ bảy, Bùi Quan như đã hẹn cùng Đoàn Tịnh Tầm đến mừng thọ Mạnh Vân Hòa.
Biết hôm nay Đỗ Nghiêm Thanh cũng sẽ đến nên trên đường đi hai người ghé qua nhà ông trước. Đón ông lên xe rồi cùng đến biệt thự ven biển.
Trên xe, Bùi Quan giới thiệu đơn giản hai người với nhau. Hiếm khi thấy bên cạnh cô có mặt một người khác giới, Đỗ Nghiêm Thanh quan sát Đoàn Tịnh Tầm từ đầu đến chân, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
“Cậu cũng là học trò của lão Mạnh à?” Đỗ Nghiêm Thanh hỏi với giọng ôn hòa..
Đoàn Tịnh Tầm nhìn ông qua gương chiếu hậu, lễ phép đáp: “Vâng, đúng ạ.”
“Trước đây có nghe lão Mạnh nhắc đến hai học trò tâm đắc, chỉ là chưa từng gặp cậu.”
“Những năm trước cháu còn trẻ bồng bột, giận dỗi thầy nên bỏ đi, mãi đến năm ngoái mới xin được thầy tha thứ.”
“Người trẻ có khí chất riêng cũng không phải điều xấu, ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.” Đỗ Nghiêm Thanh nói chậm rãi: “Giờ cậu cũng xem như nửa người thầy của Bùi Quan, cùng là học trò của lão Mạnh, hẳn sẽ hiểu được tâm huyết dạy dỗ năm xưa của ông ấy.”
“Ngài nói rất đúng.”
Chưa trò chuyện được bao lâu, Đỗ Nghiêm Thanh bất ngờ hỏi Đoàn Tịnh Tầm về chuyện đã lập gia đình chưa.
Bùi Quan liền đúng lúc kéo nhẹ ống tay áo sơ mi của ông, dịu giọng chuyển chủ đề: “Ông có khát không? Uống chút nước nhé.”
Đỗ Nghiêm Thanh liếc cô một cái, làm ra vẻ nghiêm nghị: “Ông hỏi vậy là vì ai chứ.”
Bùi Quan lúng túng vô cùng, nhỏ giọng nói với ông: “… Ông đừng gán ghép bừa nữa.”
Xe chạy qua cây cầu câu cá bên bờ sông Lệ Dương, cuối cùng dừng lại ở gara đối diện biệt thự.
Bùi Quan và Đỗ Nghiêm Thanh đi song song về phía biệt thự, Đoàn Tịnh Tầm cầm hai phần quà mừng theo sau họ.
Thấy cô đang cầm túi và bánh kem trên tay, Đoàn Tịnh Tầm nói: “Đưa mấy thứ đó cho tôi đi.”
Bùi Quan không chần chừ, xoay người làm theo, rồi hai tay rảnh rỗi liền đỡ lấy cánh tay Đỗ Nghiêm Thanh. Ba người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, không khí hòa hợp vui vẻ.
Chưa đi được bao xa, bước chân của Bùi Quan chợt chậm lại. Chiếc xe Mercedes Benz G-Class màu đen đậu trong sân đập vào mắt cô.
Thẩm Hành Trạc đang tựa vào xe hút thuốc, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua phía họ đang đứng.
Người mà cô tưởng sẽ không xuất hiện, giờ phút này lại đứng cách đó không xa.
Không khí theo gió bỗng trở nên loãng ra. Ngay giây tiếp theo, như sắp đông cứng lại.