Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 73

Mạnh Vân Hòa vốn quen sống ẩn dật, tính tình ôn hòa, từ trước đến nay luôn xem nhẹ chuyện xã giao nên không chuẩn bị buổi mừng thọ quá long trọng, ông chỉ mời hơn mười người thân thiết đến dùng bữa.

Con trai và con gái ông đều đang ở nước ngoài, vì công việc bận rộn nên nhất thời không về được, hai học trò trở thành người thay mặt họ thể hiện đạo hiếu. Đây có lẽ cũng là lý do quan trọng khiến Thẩm Hành Trạc trở về trong đêm.

Ông không quen ăn đồ Tây, Thẩm Hành Trạc đã cho người từ nhà hàng Trung Hoa do Thẩm Hạ Châu mở điều đến hai đầu bếp từng phục vụ quốc yến, lại cử thêm mấy người làm phụ bếp.

Suốt buổi sáng, vài nhân viên mặc đồng phục trắng bận rộn trong bếp còn Đỗ Nghiêm Thanh, Mạnh Vân Hoà và một số người khác thì chơi cờ trong phòng giải trí, những người còn lại ngồi ở phòng khách hoặc ngoài sân.

Bùi Quan vốn đang ngồi ở rìa ghế sofa trong phòng khách, khi thấy Thẩm Hành Trạc từ ngoài bước vào, cơ thể theo phản xạ khẽ cứng đờ. Đến khi kịp phản ứng lại thì cô phát hiện mình đã đứng dậy, bước chân chậm rãi hướng về phía phòng giải trí ở phía bắc.

Rõ ràng là quay lưng về phía anh, không thể nhìn thấy nét mặt hay biểu cảm. Nhưng kỳ lạ là, cô lại cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt lạnh nhạt, không nóng không lạnh ấy của anh đang dính chặt trên người mình. Cô bất giác bước nhanh hơn.

Đẩy cửa phòng giải trí, đi thẳng tới bàn trà đối diện bàn cờ, quỳ gối ngồi xuống nệm tròn. Đun nước, tráng chén, làm sạch dụng cụ, bỏ lá trà phổ nhĩ vào ấm, đậy nắp. Một loạt động tác hoàn thành, Bùi Quan yên tĩnh ngồi đó, chăm chăm nhìn vào hơi nước bốc lên từ khe nắp ấm, tâm trí rõ ràng đang lạc ở nơi khác.

Thấy thời gian đã gần đủ, cô mở nắp, chuẩn bị tráng trà thì Đoàn Tịnh Tầm đẩy cửa bước vào. Anh ta nghiêng người về phía cô, ngồi xuống đối diện, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không biết hôm nay anh ta sẽ đến. Xin lỗi.”

Bùi Quan khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi: “Với tôi thì không sao cả, anh không cần xin lỗi.”

“Nhưng cái vẻ hồn bay phách lạc của cô giống như là không sao à?”

Bùi Quan cắn môi, rơi vào im lặng.

“Bùi Quan, con người phải biết nhìn về phía trước, cứ mãi sống trong quá khứ thì có ích gì?” Đoàn Tịnh Tầm cầm lấy ấm trà tử sa trong tay cô, thản nhiên buông lời.

Nghe anh nói, Bùi Quan bất giác thoáng ngẩn ra. Những lời tương tự, Thẩm Hành Trạc trước đây cũng từng nói với cô. Đúng là nên hướng về phía trước. Nhưng muốn thực sự quên đi thì đâu có dễ dàng như vậy.

Dù là vào thời điểm nào, Thẩm Hành Trạc cũng chưa từng là người dễ dàng quên được. Trong tiềm thức, cô thật sự đang tránh né anh. Gặp gỡ quá nhiều chỉ càng khiến bản thân khó mà dứt bỏ.

Thấy cô vẫn không trả lời, Đoàn Tịnh Tầm không nói gì thêm, rót trà đã pha vào chén, đẩy đến trước mặt cô.

Bùi Quan thuận tay cầm lấy, chậm rãi nhấp một ngụm. Vị đắng nhẹ của phổ nhĩ lan ra khắp khoang miệng.

Hai người im lặng ngồi đó một lúc. Một ván cờ kết thúc, lúc đang dọn bàn cờ, Mạnh Vân Hoà nhìn sang họ.

“Đoàn Tịnh Tầm, đi gọi sư huynh của cậu qua đây, bảo là ta có chuyện muốn nói.”

Đoạn Tịnh Tầm đáp “vâng”, đang định đứng dậy thì chuông điện thoại vang lên. Anh ta lấy điện thoại từ túi ra, liếc sơ qua tên người gọi. Là một khách hàng quan trọng, cuộc gọi không thể bỏ lỡ.

Bùi Quan vốn nhạy cảm, hiểu ngay đây là cuộc gọi anh ta không thể từ chối. Cô chống tay xuống thảm, hơi dùng sức, đứng dậy trước anh một bước.

“Để tôi thay anh đi.” Cô nhẹ giọng nói.

Hôm nay sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn cũng chẳng ích gì, chi bằng thẳng thắn gặp nhau một lần.

“Chắc chứ?”

“Ừ, chắc.” Bùi Quan khẽ cười: “Anh mau nghe điện thoại đi. Tôi ra ngoài trước đây.” Không đợi anh ta đáp lại cô đã rời khỏi phòng.

Không thấy Thẩm Hành Trạc ở phòng khách, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.

Do dự một lát, cô bước chân, hướng về phía cổng cách đó hơn mười mét. Khi đi ngang cầu thang, cô bất ngờ chạm mặt Thẩm Hành Trạc ở khúc quanh.

Anh tựa vào bức tường khuất sáng, cánh tay vắt lên lan can một cách tùy ý, gương mặt không lộ ra biểu cảm dư thừa nào.

Thấy cô từng bước tiến lại gần, Thẩm Hành Trạc hơi nâng mi mắt, nhàn nhạt hỏi: “Tìm anh à?”

Bùi Quan dừng lại ở khoảng cách không gần không xa, giọng ôn hòa: “Thầy Mạnh muốn anh đến phòng cờ một chuyến, nói là có việc cần bàn.”

“Là ông ấy bảo em đến?”

“… Cũng coi như vậy.”

“Coi như vậy?”

Không biết nên trả lời ra sao, Bùi Quan không nói nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt, tuy là tông lạnh ngả trắng nhưng lại bất ngờ làm dịu đi khí chất lạnh lùng, tách biệt thế gian của anh.

Không ngoài dự đoán, bầu không khí lặng đi. Đúng lúc này, Thẩm Hành Trạc mở miệng hỏi: “Đoàn Tịnh Tầm là đối tượng tình cảm mới của em à?”

Chủ đề đột ngột chuyển hướng. Bùi Quan theo phản xạ ngẩn người, lập tức phủ nhận: “Không phải.”

“Không phải thật hay là hiện tại thì chưa?”

“Giữa hai cái đó có khác biệt gì sao?”

“Em thấy sao?”

Giọng anh vẫn điềm đạm như cũ, không cách nào cảm nhận được chút cảm xúc nào ẩn trong lời nói. Bùi Quan chỉ thấy hoang mang, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc đến Đoàn Tịnh Tầm.

“Tôi không biết.” Giọng cô nhẹ và trống rỗng.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô một lúc lâu, không nói gì, bước lên một bước, chậm rãi dồn cô vào góc.

Lưng cô dán sát vào tường, cảm giác lạnh lẽo của bức tường khiến cô chợt luống cuống, căng thẳng dâng lên theo bản năng: “Thẩm…”

Phòng khách và chỗ họ đứng chỉ cách nhau một bức tường, cô thậm chí còn nghe rõ tiếng nói cười ồn ào của mọi người bên trong. Nếu lúc này có ai đi ngang qua, họ chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Ngực phập phồng kịch liệt hai lần, Bùi Quan mở miệng, giọng nói gần như là van nài: “… Anh đừng như vậy, bên ngoài có rất nhiều người.”

Nhưng Thẩm Hành Trạc làm gì chịu nghe. Anh cụp mắt, ánh nhìn khóa chặt vào hàng mi đang run nhẹ của cô, giọng khàn khàn thêm mấy phần: “Em về từ lúc nào?”

“… Tuần trước.”

“Về cùng cậu ta?”

“Anh thật sự không phải đang cố tình hỏi mấy điều mình đã biết sao?”

“Đúng.” Thẩm Hành Trạc thản nhiên thừa nhận, giọng bình tĩnh: “Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

“Dù tôi trả lời gì, với anh đều đã không còn ý nghĩa gì nữa… với tôi cũng vậy.” Cô đang cố dùng cách nói này để nhẹ nhàng nhắc nhở anh rằng giữa họ từ lâu đã kết thúc rồi.

Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô chăm chú. Một lúc sau, anh cuối cùng cũng lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Mùi hương ám trên người anh, mùi hổ phách pha gỗ tuyết tùng dần tan biến trong không khí. Dây thần kinh căng chặt trong Bùi Quan cũng theo đó mà thả lỏng được đôi chút.

Cô trấn định lại, bước qua người anh, đi thêm vài bước, đứng vào vùng sáng tràn đầy ánh mặt trời nơi an toàn.

“Anh vào đi, đừng để thầy Mạnh chờ lâu.” Bùi Quan nhẹ giọng. “Tôi đi trước đây.”

Thẩm Hành Trạc không ngăn cản, để mặc cô bước đi, từng bước, càng lúc càng xa.

Đúng giữa trưa, tiệc mừng thọ bắt đầu đúng giờ. Nhân viên từ trước đã bày sẵn hai chiếc bàn lớn ngoài sân vườn. Dù nơi này không phải tựa núi kề sông, nhưng được thiết kế khéo léo với cây cối làm nền, đồi nhân tạo, đá xếp, hoa cỏ tinh tế. Nhìn vào, phong cảnh vô cùng đặc biệt.

Điều quan trọng nhất là, toàn bộ khu vườn được chính tay Đỗ Nghiêm Thanh, người đã ẩn dật nhiều năm thiết kế riêng, như một món quà mừng thọ dành tặng Mạnh Vân Hòa.

Bùi Quan được xếp ngồi cùng bàn với Đỗ Nghiêm Thanh, bàn gần hàng rào ngoài cùng. Đối diện còn hai chỗ trống, có vẻ dành cho Thẩm Hành Trạc và Đoàn Tịnh Tầm.

Chẳng bao lâu sau, Đoàn Tịnh Tầm một mình đến. Mãi không thấy Thẩm Hành Trạc, trong lòng Bùi Quan có chút nghi hoặc, nhưng cô không thể hiện ra mặt.

Trong bữa ăn, nghe thầy Mạnh chủ động nhắc đến Thẩm Hành Trạc cô mới biết thì ra anh đã rời đi trước lúc nhập tiệc, nói là tạm thời có việc gấp.

Biết anh đã đi rồi, Bùi Quan tưởng mình sẽ nhẹ nhõm, nhưng sự thật thì không. Sự xuất hiện đột ngột và cách anh liên tiếp áp sát, truy hỏi cô ban nãy, đã để lại cho cô ảnh hưởng không nhỏ. Cô không muốn đối mặt anh trong trạng thái dễ dàng bị chi phối cảm xúc như vậy.

Nhưng sự rời đi của anh lại như mang theo một phần cảm xúc nào đó trong cô, thứ cảm giác mơ hồ, khó nắm bắt. Cảm giác đó khiến cô mông lung, không rõ chính mình đang cảm thấy gì.

Từ ngày trở về sau chuyến đi đến biệt thự ven biển, Bùi Quan hoàn toàn chuyên tâm vào việc học. Lịch học năm tư không quá dày đặc, thực chất thời gian đến lớp chỉ kéo dài hơn hai tháng.

Giữa tháng mười một, khoá luận tốt nghiệp đã chính thức bắt đầu. Sau khi tham gia hội nghị báo cáo đề tài, sinh viên khóa này được phép rời trường trong thời gian dài, lần lượt bắt đầu cuộc sống thực tập kéo dài nhiều tháng.

Không có gì bất ngờ, Bùi Quan sẽ trở lại làm việc tại phòng làm việc của Đoàn Tịnh Tầm. Trước ngày lên đường một tuần, Thẩm Tri Dư hẹn cô đến chùa Thanh Loan ở ngoại ô để thắp hương cầu phúc.

Buổi chiều, Thẩm Tri Dư gọi điện cho tài xế từ trước, nhờ anh ta đến trường đón hai người. Xe chỉ có thể dừng lại dưới chân núi. Xuống xe, cả hai men theo đường mòn leo bộ lên núi, mất hơn một giờ mới tới được đỉnh.

Đi qua con đường đá phủ rêu xanh rêu, rẽ thẳng một đoạn, bước qua bậc cửa gỗ cao nửa mét, tấm biển gỗ sơn son thếp vàng liền hiện ra trước mắt.

Thẩm Tri Dư năm nào cũng đến chùa Thanh Loan tự lễ phật, nên rất quen thuộc nơi này. Cô kéo tay Bùi Quan đi thẳng đến chính điện, định chào hỏi trụ trì trước.

Không thấy bóng dáng khách hành hương nào quanh đó, Bùi Quan tò mò hỏi lý do. Thẩm Tri Dư giải thích: “Chùa Thanh Loan mấy ngày nay không mở cửa cho người bên ngoài. Gia đình mình năm nào cũng chọn khoảng thời gian này đến ăn chay tụng kinh. Đây là quy định do bà cố nhà mình đặt ra.”

Ngừng lại một chút, cô nói thêm: “Sáng nay nhiều người nhà đã lên rồi. Giờ là buổi chiều nên mới vắng vẻ thế này.”

Bùi Quan hiểu ra, biết chuyện liên quan đến việc riêng của nhà họ Thẩm nên lịch sự không hỏi thêm.

Thẩm Tri Dư vẫn tiếp tục: “Chỉ có chú út mình là không tín phật. Vì thế nên chú ấy chưa từng đến đây làm lễ bái.”

Nhắc đến Thẩm Hành Trạc, Bùi Quan không thể coi lời cô là chuyện phiếm, nhưng cũng hiểu rõ với thân phận hiện tại, mình không nên có phản ứng gì quá mức.

Cô nghĩ ngợi một chút, chỉ khẽ nói: “Vậy à.”

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi đến chính điện làm lễ.

Sau khi gặp trụ trì, họ sang điện bên cạnh xin bùa bình an.

Bùi Quan thành kính thắp ba nén nhang trước tượng phật rồi lại quỳ gối lên bồ đoàn, nhắm mắt khấn thầm hai câu. Thực ra cô cũng không có điều gì quá thiết tha để cầu xin, nhưng đã đến đây rồi không cầu gì thì thấy không yên lòng.

Một lúc sau, trụ trì mời riêng Thẩm Tri Dư vào phòng trong nói chuyện. Bùi Quan làm lễ xong, cầm bùa bình an ra khỏi điện, định ra ngoài đợi cô ấy.

Vừa bước tới cửa, liền nhìn thấy cây hoè cổ thụ cách đó không xa. Cành cây khô hắt xuống đất những vệt bóng dài. Dưới tán cây, một bóng người cao lớn, quen thuộc đang đứng lặng.

Bốn bề không một ai, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng lướt qua bên tai. Ánh mắt dài hẹp của Thẩm Hành Trạc dõi về phía cô, như thể đang đợi cô bước lại gần.

Bùi Quan ngẩn ra một thoáng, sau chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt anh. Hai người đối diện nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Bùi Quan hơi mấp máy môi, định mở lời phá tan bầu không khí tĩnh lặng thì nghe giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên: “Ở trong đó em cầu gì vậy?”

“Xin được hai lá bùa bình an. Một cái tặng thầy Đỗ, còn cái kia thì…”

Cô khựng lại, nuốt ngược chữ “anh” suýt thốt ra khỏi miệng.

“… Cái còn lại tặng cho người khác.”

Cô lúng túng bổ sung một câu, giọng có chút không tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment