Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 74

Khi quỳ lạy trước phật, Bùi Quan không khỏi nghĩ đến vết thương trước đây của Thẩm Hành Trạc.

Dù là vụ phóng hỏa bất ngờ kia, hay chuyện anh bị bà cố nhà họ Thẩm bắt quỳ phạt mà không rõ nguyên do, tất cả đều khiến cô dâng lên một nỗi lo lắng và sợ hãi khó diễn tả thành lời.

Chính vì thế, cô mới muốn cầu cho anh được bình an, mọi sự suôn sẻ. Với mối quan hệ xa cách giữa họ hiện giờ, cô tất nhiên không thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Không cần thiết, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Dòng suy nghĩ mông lung bị cắt ngang. Thẩm Hành Trạc nhìn cô, giọng điệu bình thản đến mức lạnh nhạt: “Người khác.”

Một câu khẳng định, không hề mang chút nghi vấn nào. Lại vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Bùi Quan không muốn tiếp tục chủ đề này, gượng gạo chuyển đề tài: “Tri Dư vừa rồi kể cho tôi nghe một chuyện… có liên quan đến anh.”

“Chuyện gì?”

“Cậu ấy nói anh không tín phật, cũng chưa từng đến chùa Thanh Loan. Vậy thì tại sao…” Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Cô ngập ngừng, lời đến miệng lại không nói tiếp.

Dường như đã hiểu cô định hỏi gì, Thẩm Hành Trạc bình tĩnh nói: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Bùi Quan nhìn anh chăm chú.

“Quan Quan, anh đang tìm cơ hội để gặp em.”

Ngón tay đang cầm lá bùa bình an của cô vô thức siết chặt. Nơi cửa phật thanh tịnh, không phải vì lễ phật mà là vì một người, từ chân núi đi bộ đến lưng chừng sườn.

Trên đường lên núi anh đã nghĩ gì, lúc cô vừa bước ra khỏi điện phật, anh lại đang nghĩ gì? Thật khó để không sinh ra những tò mò… vốn không nên có.

“Thẩm Hành Trạc, tôi…”

“Quan Quan”

Giọng nói của Thẩm Tri Dư đột nhiên vang lên từ phía sau. Bùi Quan lập tức im bặt, quay đầu lại, chờ cô bước đến gần, gượng cười một cái: “Nói chuyện với trụ trì xong rồi à?”

“Ừm, cảm giác như bừng tỉnh ngộ, thần kỳ lắm.” Thẩm Tri Dư nhìn sang Thẩm Hành Trạc đang đứng phía sau cô, ngạc nhiên hỏi: “Chú út, sao chú lại tới đây?”

Thẩm Hành Trạc thản nhiên đáp: “Đi ngang qua.”

Rõ ràng Thẩm Tri Dư không tin lắm, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ. Bùi Quan bị cô nhìn đến mức thấy không tự nhiên, khéo léo đánh trống lảng: “Còn việc gì cần làm nữa không?”

“À đúng rồi, nhờ cậu nhắc mới nhớ.” Thẩm Tri Dư vỗ nhẹ lên trán: “Mình phải treo chuông ‘Kinh Điểu’ lên mái hiên của trai phòng.”

“Mình đi cùng cậu.”

“Được thôi.” Thẩm Tri Dư quay sang nói với Thẩm Hành Trạc: “Chú út, chú đợi cháu một lát nhé.”

“Đi đi. Không vội.” Thẩm Hành Trạc đáp, giọng ôn hòa.

Hôm nay, sự kiên nhẫn của anh dường như đặc biệt dồi dào, cả giọng nói cũng dần trở nên dịu dàng, nhu hòa như ánh chiều tà.

Bùi Quan vô thức liếc anh một cái, như muốn tìm hiểu điều gì đó. Chỉ là một ánh mắt thôi, nhưng lại bị anh bắt gặp ngay lập tức.

Chưa kịp thu ánh nhìn, cô đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh quét sang. Ánh mắt ấy sâu thẳm như đá ngầm nơi biển tối, mang theo khí thế khiến người ta không thể chống đỡ.

Bùi Quan bỗng hoảng hốt trong giây lát, không kịp suy nghĩ đã vội né tránh, bước đi vội vàng, cố làm ra vẻ bình tĩnh rảo bước sang hướng khác.

Khi lướt qua anh, mùi nước hoa hương gỗ thoang thoảng trên người anh lẫn với hơi thở mát lạnh của gió chiều khẽ lướt qua. 

Mùi hương quen thuộc ấy khiến cô nhớ đến những đêm dài cô độc sau khi chia tay anh. Bóng tối trong căn phòng không bật đèn và ngọn nến thơm được châm lên.

Cô dựa vào mùi hương trong làn khói của nến, mùi hương thuộc về anh để an lòng mà chìm vào giấc ngủ.

Làm xong mọi việc cùng Thẩm Tri Dư cũng đã hơn nửa giờ đồng hồ. Trời dần tối, họ không nấn ná lâu mà lập tức xuống núi. Có lẽ vì đột ngột nhận được thông báo, tài xế vốn phụ trách đón họ đã rời đi. Dưới chân núi chỉ còn lại một chiếc xe.

Bùi Quan ngồi vào ghế phụ lái, kéo dây an toàn cài lại rồi tựa trán vào mép cửa kính, nhắm mắt lại giả vờ chợp mắt.

Lúc đầu còn giữ được vài phần tỉnh táo, chẳng ngờ sau đó lại thiếp đi lúc nào không hay. Lúc mở mắt ra lần nữa, xe đã dừng lại.

Bốn bề yên tĩnh lạ thường, ghế lái trống không, khoang xe vẫn phảng phất hơi ấm dễ chịu.

Bùi Quan lập tức tỉnh táo hơn, cảm giác mơ hồ cũng tan biến đi phần lớn. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chiếc xe đang đỗ không phải gần trường học mà là trong khuôn viên của Bổn Diên Thủy Loan.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phía sau vang lên: “Tỉnh rồi à?”

Bùi Quan giật mình, theo phản xạ quay đầu lại. Thẩm Hành Trạc ngồi ở ghế sau, trên đầu gối đặt một cuốn sách cổ đã được lật quá nửa.

Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách.

Cô liếc theo ánh mắt anh, không cần nhìn kỹ cũng nhận ra tựa sách là cuốn Thuyết Phu. Phát hiện này khiến sắc mặt cô thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

Thấy không có Thẩm Tri Dư trong xe, Bùi Quan khẽ hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Chưa đến hai tiếng.”

“… Tính từ lúc xe dừng à?”

“Ừm.”

“Sao anh không gọi tôi dậy?” Nghĩ đến việc anh ngồi đợi cô lâu như vậy, trong lòng cô hơi áy náy.

“Thấy em ngủ say nên không gọi.” Thẩm Hành Trạc đáp chậm rãi.

“… Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh.”

“Không đâu.” Anh nhìn thẳng vào sách, giọng nhẹ nhàng: “Là anh muốn được ở bên em thêm một lúc.”

Hơi thở của Bùi Quan bất giác rối loạn.

“… Tôi xuống xe trước đây.” Cô vội tìm một cái cớ vụng về: “Ở lại thêm sợ Tri Dư sẽ sốt ruột.”

Thẩm Hành Trạc chưa vội trả lời, chỉ hơi ngước mắt nhìn sang cô. Trong xe bật đèn vàng nhạt, ánh sáng không quá chói, nhưng đủ để nhìn rõ từng biến đổi nhỏ trên gương mặt cô.

Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy, cả người cô rơi vào trạng thái mềm yếu như đang cố né tránh thực tại. Trong đôi mắt còn vương hơi sương mờ khiến ánh nhìn ấy càng thêm trong trẻo, long lanh.

Quan sát một lúc, Thẩm Hành Trạc chợt mở miệng: “Tại sao không dám nhìn anh?”

Vài giây sau, Bùi Quan ngẩng đầu lên, buộc mình phải đối diện ánh mắt anh: “Tôi không phải không dám nhìn anh.”

Anh không vạch trần lời nói dối ấy, chỉ khẽ cong môi, bật cười khẽ: “Em sợ điều gì? Anh cũng đâu có ăn em.”

Bùi Quan không tiếp lời, đưa tay chạm vào tay nắm cửa xe: “Tôi đi đây.”

Nói xong, không đợi anh đáp lại, cô đã nhanh chóng bước xuống xe. Cánh cửa khép lại, cơn gió lạnh như dao chọc thẳng vào cổ áo, lạnh đến mức tê cả da đầu.

Đêm đầu đông tiếp tục hạ nhiệt, so với trong xe bật sẵn điều hòa ấm áp, sự chênh lệch nhiệt độ rõ rệt khiến người ta rùng mình. Cô nhanh chóng bước vào nhà, hương thơm của thức ăn tỏa ra trong không khí. 

Thẩm Tri Dư ngồi trên sofa chơi điện thoại, khóe mắt liếc thấy cô bước tới thì cười nói: “Quan Quan, cậu tỉnh rồi à.”

Bùi Quan hơi ngại ngùng “ừ” khẽ một tiếng.

“Ở một mình với chú út của mình cảm giác thế nào?”

Thẩm Tri Dư nháy mắt đầy ẩn ý, còn đưa khuỷu tay huých nhẹ vào tay cô.

Bùi Quan làm sao có thể trả lời kiểu câu hỏi này, chỉ đành lảng tránh: “Đến giờ mình vẫn thấy mơ hồ… cứ tưởng đã về đến trường rồi cơ.”

“Ban đầu đúng là định về thẳng trường. Nhưng thấy cậu ngủ say quá, không biết bao giờ tỉnh, nên mình nghĩ hay là về Bổn Diên Thủy Loan nghỉ lại một đêm, tiện thể ăn ké bữa tối rồi mai đi.”

Bùi Quan mơ hồ cũng hiểu rõ, Thẩm Tri Dư làm vậy chẳng qua là cố tình tạo cơ hội cho cô và Thẩm Hành Trạc.

Cô nhìn cô ấy bằng ánh mắt nửa trách móc, đang định mở lời thì chợt nghe có tiếng động nhỏ từ ngoài cửa, bước chân mỗi lúc một gần. Cô ngẩng đầu, ánh mắt rơi đúng vào dáng người quen thuộc ấy.

Thẩm Hành Trạc bước vào, anh vắt hờ áo khoác măng tô màu đen trên tay, cổ tay anh đeo đồng hồ, tay trái cầm theo cuốn Thuyết Phu.

Anh tiện tay kéo cổ áo, để lộ làn da trắng lạnh và xương quai xanh. Bùi Quan không nhìn tiếp nữa, rũ mắt, ánh nhìn rơi vào tấm thảm dưới chân, cố giữ vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì. Ít nhất, bề ngoài trông là vậy.

“Chú út, chú về rồi ạ.” Thẩm Tri Dư lễ phép chào một tiếng.

Thẩm Hành Trạc khẽ gật đầu, ánh mắt không biểu cảm lướt qua Bùi Quan đang ngồi cạnh cô ấy: “Tới giờ ăn cơm, nhớ rửa tay trước khi ăn.”

“Biết rồi mà chú.”

Anh không nói thêm gì, đi ngang qua phòng khách, bước thẳng về phía cầu thang định lên lầu.

Thẩm Tri Dư kịp gọi với theo: “Chú út, chú không ăn tối hả?”

“Chú còn việc. Hai đứa cứ ăn đi.”

Một lát sau, dì Trần từ bếp ló đầu ra, gọi họ: “Ăn cơm thôi!”

Thẩm Tri Dư đáp lời, quay sang nói với Bùi Quan: “Quan Quan, đi thôi, chúng ta đi rửa tay trước đã.”

Bùi Quan khựng lại một chút: “… Ừ.”

Câu nói anh vừa rồi “trước khi ăn nhớ rửa tay” một cách rất tự nhiên, lại khiến cô nhớ đến một ký ức cũ.

Hồi đó cô từng đẩy anh vào nhà vệ sinh, cuối cùng lại bị anh bế lên bồn rửa mặt, cùng nhau triền miên bên mai tóc.

Rửa tay xong, hai người ra bàn ăn ngồi xuống. Lâu lắm rồi cô không ăn món dì Trần nấu. Không phải không nhớ mà là nhớ rất nhiều. Hôm nay khẩu vị đặc biệt tốt, cô uống thêm nửa bát canh sườn ngô.

Sau bữa cơm, họ trở lại phòng khách. Trên bàn trà đã bày sẵn hai đĩa trái cây tươi vừa rửa sạch. Bùi Quan ăn hơi no, một tay ôm lấy bụng, mắt nhìn chằm chằm lên chiếc đèn chùm pha lê phía xa. Cảm giác thỏa mãn sau khi ăn khiến đầu óc chậm rãi, suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên lười biếng, mềm nhũn.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hành Trạc mặc chỉnh tề từ tầng trên bước xuống. Thẩm Tri Dư ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Chú út, chú định ra ngoài ạ?”

“Ừ.”

“Vậy tối nay chú có về không?”

“Không chắc.”

“Ồ… cháu biết rồi.”

Anh đứng ngay phía sau chéo lưng cô. Bùi Quan không quay đầu nhìn, lưng hơi cứng lại. Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại khe khẽ.

Âm thanh không lớn, nhưng với cô, lại giống như một lời ngầm thông báo, anh đã rời đi.

Nhìn ra sự khác thường giữa hai người, Thẩm Tri Dư khẽ thở dài, thành thật nói: “Mình cứ nghĩ, sau khi ở riêng với chú út trong xe, hai người sẽ có một chút tiến triển.”

“Mình và anh ấy khả năng cao là không còn tiến triển nào nữa. Tri Dư, hiện tại như thế này cũng đã là tốt rồi.”

Thẩm Tri Dư khó hiểu: “Tại sao lại không thể tiến thêm nữa?”

Bùi Quan đáp khẽ: “Mình không biết phải nói thế nào… Giống như việc, cậu rất thích ăn một món ăn, ăn đến nghiện. Nhưng rồi có một ngày, vì món đó mà mắc bệnh nặng suýt chết. Trải qua muôn vàn đau đớn mới dần hồi phục, cậu còn dám ăn lại lần nữa không?”

Thẩm Tri Dư mơ hồ hiểu ra: “Dù mình hiểu ý cậu, nhưng… vẫn có vài lời muốn nói.”

“Cậu nói đi.”

“Mình cảm thấy chú út thật sự rất yêu cậu.” Thẩm Tri Dư thốt lên một câu như định nghĩa.

Bùi Quan khẽ sững người.

“Lúc nãy trong xe, đến nơi rồi mà cậu vẫn còn ngủ. Thật ra mình định gọi cậu dậy, nhưng bị chú út ngăn lại. Chú ấy nói muốn để cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa. Trước khi xuống xe, chú ấy còn đặc biệt dặn Tiểu Chung chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi cao lên, sợ cậu đang ngủ sẽ bị lạnh.”

Nghĩ một lát, Thẩm Tri Dư nói thêm: “Mình chưa từng yêu ai, nhưng mình biết mức độ khi yêu một người, thực sự có thể nhìn ra từ những chi tiết rất nhỏ.”

Những lời ấy, từng chữ một, khắc sâu vào tâm trí cô.

Bùi Quan cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên từ lồng ngực: “Tình yêu của anh ấy, đối với mình… có lẽ đã đến quá muộn.”

Cô dường như không thể thản nhiên đối mặt với những chuyện đã qua, cũng không vượt qua được rào chắn trong lòng.

“Nhưng Quan Quan, làm vậy cậu thực sự sẽ không hối hận sao?”

Cô và Thẩm Hành Trạc… sẽ có hối tiếc không? Chắc chắn là có. Nhưng đời cô từ trước đến nay chưa từng trọn vẹn, từ bé đến lớn vẫn vậy. Lâu dần, cũng phải học cách quen với điều đó.

Im lặng rất lâu, Bùi Quan cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Mình không thấy quá hối tiếc đâu. Dù sao thì… đã sớm buông bỏ rồi.”

Những lời tự an ủi đó, không phải để nói với Thẩm Tri Dư, mà là nhắc nhở chính mình. Một năm đã trôi qua. Nếu đến giờ vẫn không học được cách buông bỏ thì chỉ tự làm khổ mình, cũng khiến người khác mệt mỏi.

Hiểu được sự cố chấp trong lòng cô, Thẩm Tri Dư không nói thêm gì nữa. Quãng thời gian sau đó, cả hai đều chọn cách im lặng.

Bầu không khí trống rỗng ấy không kéo dài quá lâu, vì một loạt bước chân đột ngột vang lên. Thẩm Hành Trạc không biết đã quay lại từ lúc nào.

Trước khi lên lầu, anh bình thản liếc cô một cái, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước lặng không gợn sóng.

Bùi Quan chỉ cảm thấy máu trong người đang dồn ngược lên tim. Nhưng rất nhanh, cô lại cố ép mình trở nên bình tĩnh trở lại.

Bị anh nghe thấy như vậy… có lẽ cũng chẳng sao. Chuyện giữa họ đã đi đến bước này, tệ hơn nữa… e là cũng không thể.

“Quan Quan, cậu không sao chứ?” Thẩm Tri Dư lo lắng hỏi.

“Không sao.” Bùi Quan khẽ mỉm cười, cố gắng khiến bản thân trông như thực sự ổn.

“Thật chứ?”

“Thật.”

Thẩm Tri Dư lúc này mới yên tâm phần nào, tiện miệng lẩm bẩm: “Nhưng mà sao chú út lại đột nhiên quay lại nhỉ?”

“Không rõ… chắc là quên gì đó thôi.”

Vài phút sau, Thẩm Hành Trạc xuất hiện ở tầng dưới, trong tay cầm một tập tài liệu. Anh đi vòng qua cầu thang, không dừng lại, trực tiếp rời khỏi nhà.

Bùi Quan lúc này không còn tâm trạng để tiếp tục trò chuyện, bèn kiếm cớ quay lên phòng khách nghỉ ngơi một mình. Cô vào phòng, không bật đèn, đi thẳng vào trong trong bóng tối, đá giày ra rồi nằm ngửa xuống giường.

Hoàn toàn không còn sức lực để làm gì nữa. Điều duy nhất cô muốn lúc này là để trống đầu óc, ngủ một chút, rồi sau đó mới dậy đi tắm. Thế nhưng, cô lại không thể như ý, bao nhiêu tâm sự chất chứa khiến cô không tài nào chợp mắt.

Không rõ đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ. Tưởng là Thẩm Tri Dư cần gì đó, Bùi Quan mở mắt, nhón chân trần bước đến cửa trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng ngoài song.

Tay đặt lên tay nắm, cô mở cửa ra. Người đứng bên ngoài… là Thẩm Hành Trạc.

Bùi Quan thoáng khựng lại rõ ràng. Bóng đèn cảm ứng ở hành lang vì quá yên tĩnh mà đã tự động tắt khiến đường nét trên khuôn mặt anh cũng chìm vào bóng tối, trở nên mơ hồ.

Anh mang theo làn hơi lạnh sắc buốt, có vẻ như vừa từ ngoài về.

“… Có chuyện gì sao?” Bùi Quan nghe thấy chính mình cất giọng hỏi.

“Anh có thể vào không?”

Cô không đáp, chỉ nghiêng người sang một bên, nhường lối.

Thẩm Hành Trạc bước vào.

Bùi Quan khẽ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô bước sang một bên, giơ tay lên định bật đèn trong phòng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay cô bị anh nắm chặt. Thế giới như đảo lộn trong khoảnh khắc, hai người lập tức đổi vị trí.

Thẩm Hành Trạc mạnh mẽ kéo cô lại gần, ép cô dán sát vào cánh cửa sau lưng. Một tay anh siết lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tay còn lại giữ chặt sau ót cô.

Anh cúi đầu, dùng môi mình chặn lại tiếng kêu kinh ngạc vừa chớm thoát ra khỏi miệng cô. Nụ hôn mang theo cả cơn giận bị dồn nén, cuồng nhiệt và chiếm đoạt.

Sự lúng túng và ngượng ngập trong phản ứng của cô suýt chút nữa khiến anh hoàn toàn mất khống chế.

Bình Luận (0)
Comment