Trong căn phòng tối mờ không một bóng đèn, mọi giác quan của cô như được phóng đại vô hạn. Hơi thở anh bao trùm khắp nơi, đôi môi và lưỡi cô bị cuốn chặt vào vòng xoáy của anh. Vị the mát của bạc hà len lỏi trong khoang miệng, hòa quyện với vị ngọt ngào pha chút đắng nhẹ của rượu vang.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Bùi Quan theo bản năng vùng vẫy, cố gắng đẩy vai anh ra, nhưng chưa kịp dồn sức thì đã bị anh siết chặt.
Thẩm Hành Trạc ghì chặt tay cô lên tường, cúi người áp sát, khám phá những tầng cảm xúc sâu hơn. Anh quá hiểu luật chơi, dễ dàng đánh thức trái tim cô chỉ bằng một vài động tác.
Thời gian như ngừng lại, lặng yên không trôi.
Cô càng thở càng khó khăn, cơ thể mềm nhũn như một vũng bùn tan chảy, bàn tay trái siết chặt lấy vạt áo sơ mi nơi eo anh, để lại những nếp nhăn khó mà phẳng lại.
Đầu lưỡi tê rần, gần như mất hết cảm giác. Cô không thể thoát, chỉ đành để anh từng bước chinh phục.
Không biết đã bao lâu trôi qua, đôi môi lạnh lẽo của anh dần dần trượt xuống, chậm rãi quấn quýt lấy vùng cổ cô, để lại những vệt nước ẩm ướt dọc theo làn da.
Bùi Quan há to miệng th* d*c, trái tim đập rộn ràng đến nghẹn thở.
Thẩm Hành Trác nhẹ nhàng cắn bên thuỳ tai cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Quan Quan, anh hối hận vì đã để em đi.”
Im lặng chốc lát, bình tĩnh lại, Bùi Quan nhẹ giọng nhắc nhở: “Thẩm Hành Trạc… anh say rồi.”
Cô không lạ gì với tửu lượng của anh. Nhưng vào lúc này, ngoài lý do đó, cô chẳng thể tìm ra cách nào thuyết phục anh tỉnh táo. Cũng chính là đang thuyết phục chính mình.
“Anh biết mình đang làm gì.” Giọng anh lạnh lùng, không hề để lộ một chút sơ hở.
Nói xong, Thẩm Hành Trạc tạm thời buông lỏng cánh tay siết chặt cô. Anh nhẹ nâng tay, vượt qua đầu cô, vươn đến bấm công tắc đèn cảm ứng điện tử.
Căn phòng lập tức sáng bừng như ban ngày. Đôi mắt nửa mê nửa tỉnh, lẫn chút hoảng loạn của cô lọt thẳng vào tầm nhìn của anh.
Khoảnh khắc kế tiếp hiện lên trước mắt anh là đôi môi đỏ mọng của cô bị anh hôn đến sưng tấy, cùng với đó là màu son đỏ rực nở rộ ở khóe môi và cằm cô.
Cái nhìn chằm chằm bất ngờ khiến Bùi Quan cúi thấp đầu tránh ánh mắt dò xét của anh, định đẩy anh ra thì đột nhiên bị anh ôm ngang eo bế lên.
Cảm giác bị nâng bổng lên bất ngờ khiến cô vô thức ôm chặt lấy cổ anh, thốt lên hoảng hốt: “Thẩm…”
“Shh.” Thẩm Hành Trạc nhẹ giọng nói: “Ôm chặt anh nào.”
Bùi Quan cắn môi, không nói gì, cũng không làm theo.
Anh bước chậm về phía không xa, bế cô đến cạnh bàn làm việc, giữ chặt đầu gối cô, áp sát người, cúi mắt nhìn cô chăm chú: “Không có hối tiếc sao?”
“… Sao cơ?”
“Thật sự buông bỏ rồi?” Anh kiên nhẫn lặp lại câu nói cô từng nói dưới lầu không lâu trước đó.
“Lúc đó anh không nghe thấy sao?”
“Anh muốn nghe em nói thêm một lần nữa.”
Bùi Quan nín thở nhìn anh, giọng nói nhẹ bẫng như lông hồng: “Phải. Không còn hối tiếc, đã hoàn toàn buông bỏ… và đã quên anh rồi.”
Trên mặt Thẩm Hành Trạc không biểu lộ cảm xúc gì, khó mà phân biệt là vui hay giận.
Bất chợt, tay anh lướt dọc theo đường viền váy rồi nhẹ nhàng luồn vào bên trong, đầu ngón tay anh chạm phải một vùng ẩm ướt.
Cơ thể Bùi Quan bỗng rùng mình, lưng cứng đờ như gỗ.
Anh rút tay lại, bóp nhẹ cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên: “Đây là phản ứng của người đã quên anh sao?”
“… Điều đó không thể nói lên điều gì cả.”
Thẩm Hành Trạc bật cười nhẹ: “Em có muốn anh tiến thêm một bước để giúp em chứng minh thêm điều gì nữa không?”
“Chúng ta nhất định phải như thế này sao?”
Thẩm Hành Trạc không đáp, ngón tay cái m*n tr*n bề mặt da cô, nhẹ nhàng lau đi vệt son lem nhem ở khóe môi. Từng động tác của anh, lặp đi lặp lại, mang theo sự mê hoặc đầy sự vượt giới hạn.
Bùi Quan không nhúc nhích, để mặc anh lau đi vệt son mờ nhòe.
Thật lâu sau, Thẩm Hành Trạc cất giọng điềm đạm hỏi: “Lần này, em muốn gì?”
Bùi Quan vẫn im lặng.
“Chỉ cần em nói, anh đều sẽ cho em.”
Nghe thấy lời hứa ấy, hơi thở của Bùi Quan khẽ ngưng lại. Cô cố tỏ ra bình thản nhìn anh, dùng cách xưng hô để kéo rõ ranh giới: “Chú út, tôi không mong cầu gì cả.”
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc khẽ nheo lại.
Tối hôm ấy, khi Trịnh Già Mẫn có mặt, anh từng tự xưng là trưởng bối của cô. Đến nay, khi câu chuyện quay về điểm ban đầu, giữa đêm lạnh vắng lặng này, cô cũng chỉ đang nhìn anh như một trưởng bối trong nhà.
Lý trí và cảm xúc dần trở lại, Bùi Quan khẽ nói tiếp: “Lần trước anh hỏi tôi, Đoàn Tịnh Tầm có phải là đối tượng tình cảm mới của tôi hay không… Tôi muốn bổ sung một câu trả lời.”
“Cho dù anh ấy không phải… thì sau này, người đó cũng sẽ không phải là anh. Chú út… Chúng ta buông tay nhau, được không?”
Thẩm Hành Trạc khựng lại, nét mặt hiếm khi lộ ra một tia dao động, như là đang kiềm chế, cũng như đang thật sự lắng nghe.
Anh hơi cúi mắt, liếc nhìn vệt đỏ trên tay, rồi đầu ngón tay lần theo đường viền cổ cô, chậm rãi trượt xuống nơi trái tim.
“Quan Quan, em còn tàn nhẫn hơn cả anh.” Anh nói khẽ.
Qua lớp vải mỏng manh, hơi lạnh từ lòng bàn tay anh thấm dần vào lồng ngực cô.
Bùi Quan khẽ thở gấp, lòng ngực phập phồng rõ rệt, các ngón tay bám lấy mép bàn đến trắng bệch.
Khoảnh khắc lặng thinh bao trùm, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói lời tiễn khách: “… Tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”
Nhưng Thẩm Hành Trạc vẫn không lùi lấy nửa bước.
Bùi Quan đành phải hạ giọng, thêm chút kiên quyết trong lời nói: “Nếu anh định ở lại đây, vậy tôi sẽ lên tầng ngủ với Dư Dư.”
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần trở nên sâu thẳm. Một lát sau, anh bế cô xuống khỏi bàn.
Chân vừa chạm đất, Bùi Quan lập tức lùi về sau một bước, cố giữ khoảng cách an toàn. Nhưng chưa kịp tránh xa đã bị anh kéo mạnh vào lòng.
Rất nhanh, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, đầy sức mê hoặc của anh: “Sẽ không là ai khác. Nhất định phải là anh.”
Giọng điệu không cho phép thương lượng, nhưng lại bình tĩnh đến lạnh lùng.
—
Sau khi Thẩm Hành Trạc rời đi, Bùi Quan lập tức bước thẳng vào phòng tắm, định xối nước thật lâu để xoa dịu những cảm xúc rối bời đang cuộn trào trong lòng.
Trước khi vào buồng tắm, cô đứng lặng trước tấm gương toàn thân, sững người nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Một gương mặt ngập tràn dư âm kh*** c*m, rõ ràng vừa bị ai đó ‘bắt nạt’ đến tơi tả. Làn da quanh môi ửng đỏ, mờ mờ nơi cổ, xương quai xanh và cổ tay đều in hằn dấu vết do anh để lại.
Lớp trang điểm chưa kịp tẩy đi cũng chẳng thể che nổi sự ửng hồng không tự nhiên đang lan rộ ra hai gò má. Bộ dạng như thế này, ánh mắt như thế này chẳng khác nào đang nói rằng cô đang lưỡng lự giữa từ chối và hoan nghênh. Thật khó để khiến ai tin rằng cô đã hoàn toàn buông bỏ.
Không muốn nghĩ tiếp nữa, cô hơi cau mày đầy phiền não, đưa tay vén tóc che đi những dấu vết ấy. Sau đó cúi người, từ chiếc tủ thấp lấy ra bộ đồ lót dùng một lần, chuẩn bị vào tắm.
—
Sáng hôm sau. Bùi Quan nhắn tin chào tạm biệt Thẩm Tri Dư trên wechat rồi một mình bắt xe quay trở lại trường.
Là né tránh, hay là trốn chạy cô biết rõ hơn ai hết. Cô biết… nếu còn gặp lại anh, bản thân sẽ thật sự mất kiểm soát.
Không ai có thể chịu đựng được kiểu trêu đùa đầy mê hoặc như anh. Mà cô cũng chỉ là người thường, làm sao tránh khỏi được đây.
—
Ba ngày trước khi chính thức đi làm, Bùi Quan đã đến Trân Hải, định tranh thủ tìm nhà thông qua môi giới trước khi vào làm việc.
Sau hai ngày đi xem liên tục, cuối cùng cô chọn được một căn hộ đơn dạng studio, cách nơi làm việc không xa, giá thuê tương đối hợp lý. Một ngày trước khi nhận việc, cô ký hợp đồng thuê nhà một năm với chủ nhà.
Buổi chiều, Trịnh Di Nam đến tìm cô. Hai người cùng ra siêu thị mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết mang về. Dọn dẹp xong xuôi cũng đã gần đến chiều tối.
Vì cảm thấy có chút ngại ngùng trước sự giúp đỡ hết lòng của Di Nam, Bùi Quan ngỏ ý muốn mời cô ăn tối để cảm ơn. Trịnh Di Nam vui vẻ nhận lời.
Thế nhưng, ngay trước khi rời đi, cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ Đoàn Tịnh Tầm, một bản phác thảo thiết kế điện tử, kèm theo hai dòng dặn dò ngắn gọn.
Ý đại khái là: bản phác cần được chỉnh sửa gấp, đồng thời hẹn lại với khách hàng về thời gian nghiệm thu bản thiết kế sơ bộ.
Làm việc cùng Đoàn Tịnh Tầm, tuy đãi ngộ rất tốt, nhưng đôi khi cũng phải đối mặt với việc gọi lúc nào, đến lúc đó.
Trịnh Di Nam sớm đã quen với chuyện này, cũng không lấy gì làm khó chịu. Cô quay sang nhìn Bùi Quan, cười nói: “Chắc chị không đi ăn với em được rồi.”
Bùi Quan lập tức hiểu ra: “Đoàn tổng gọi à?”
“Em hiểu mà.” Trịnh Di Nam nhún vai: “Phải quay lại phòng làm việc tăng ca rồi.”
“Vậy em đi cùng chị, hai người làm thì tiến độ cũng nhanh hơn.”
Nghe cô nói vậy, Trịnh Di Nam cũng không khách sáo nữa: “Vậy thì làm phiền em rồi, tiểu sư muội.”
Bùi Quan mỉm cười đáp lại: “Sư tỷ khách sáo quá rồi.”
Rời khỏi nhà, hai người cùng đến phòng làm việc. Hôm đó là chủ nhật, người đến làm thêm không nhiều, chỉ lác đác vài người. Có hai đồng nghiệp cũ nhìn thấy Bùi Quan liền nhiệt tình chào hỏi mấy câu, rồi lại quay về với công việc dang dở của họ.
Bùi Quan vào phòng lưu trữ lấy một chiếc máy tính bảng còn trống, rồi đi cùng Trịnh Di Nam đến văn phòng của Đoàn Tịnh Tầm.
Tiếng gõ cửa vang lên. Ngay sau đó, bên trong truyền ra giọng nói ngắn gọn, dứt khoát của anh ta: “Vào đi.”
Trịnh Di Nam đẩy cửa bước vào trước.
Thấy người đi phía sau cô là Bùi Quan, Đoàn Tịnh Tầm khẽ tựa lưng vào ghế, uể oải buông một câu: “Sao lại đến? Chẳng phải mai mới chính thức đi làm à?”
Biết là anh ta đang nói với mình, Bùi Quan mỉm cười đáp: “Tôi đến phụ sư tỷ tăng ca, tiện thể làm chân sai vặt cho anh luôn.”
“Đến sớm không được trả thêm lương đâu.”
“Tôi giúp không công mà.”
“Giúp miễn phí tôi không dám dùng.”
Bùi Quan cười tươi hơn: “Nếu vậy thì tôi chỉ có thể cưỡng ép anh mời một bữa cơm thôi.”
“Được.”
Bùi Quan khựng lại. Câu nói ấy vốn chỉ là một lời đùa mang tính trêu ghẹo, cô không ngờ anh ta lại thật sự đáp lại mà lại đáp vô cùng dứt khoát.
Bên cạnh, Trịnh Di Nam “chậc chậc” hai tiếng, rồi nhỏ giọng trêu Bùi Quan: “Thật lạ đấy… gần đây tâm trạng của Đoàn tổng trông có vẻ rất tốt đấy. Trong buổi họp hôm thứ sáu, có người báo sai tiến độ, vậy mà anh ấy chẳng nổi cáu. Em tin nổi không?”
Bùi Quan khẽ đáp: “Quả thật là rất lạ.”
Đoàn Tịnh Tầm thẳng thừng cắt ngang: “Cứ nghĩ rằng mấy cô tám chuyện nhỏ lắm hả?”
Trịnh Di Nam làm vẻ mặt vô tội, hỏi: “Lớn tiếng lắm sao?”
Đoàn Tịnh Tầm liếc nhìn cô, nói: “Cô nói xem, tôi có phải là người điếc đâu.”
Nghe thấy cuộc đối thoại qua lại như vậy, Bùi Quan không nhịn được bật cười. Hai người lập tức im lặng, ngừng câu chuyện.
Bùi Quan cùng Trịnh Di Nam tiến lên một chút, ngồi xuống ghế sofa. Cô mở khóa laptop, chuẩn bị vùi mình vào công việc.
Ngón tay khẽ lướt trên màn hình, mở phần mềm vẽ lên. Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Đoàn Tịnh Tầm. Trước đây, cô luôn cảm thấy anh ta quá nổi bật. Người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng, làm sao có thể dễ dàng hòa nhập được?
Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng ấn tượng ban đầu của mình về anh ta là sai lầm. Anh ta thật sự là một người bạn đáng để kết giao. Cũng là một người thầy mà cô vô cùng kính trọng.
—
Trước thềm Tết đến, phòng làm việc nhận một đơn hàng quan trọng từ khách hàng lớn. Đoàn Tịnh Tầm đã thành lập một nhóm mới đặc biệt để đảm nhận dự án này.
Bùi Quan vốn không quá quan tâm đến việc phân công công việc, nhưng không ngờ mình lại được phân vào nhóm mới và còn được giao một vị trí quan trọng.
Trước giờ nghỉ trưa, cô đến tìm Đoàn Tịnh Tầm, bày tỏ những lo lắng của mình.
Đoàn Tịnh Tầm thẳng thắn nói: “Bùi Quan, tôi biết rõ năng lực của cô, hiểu cô có thể làm gì và không thể làm gì. Nếu cứ làm những công việc lặt vặt mãi, đối với cô chẳng có ý nghĩa gì. Con người cần phải phát triển. Đừng nghi ngờ quyết định của tôi, tin tưởng tôi, cũng tin tưởng chính cô.”
Lẽ ra cô còn nhiều điều muốn nói, nhưng khi cảm nhận được sự tin tưởng từ anh ta, Bùi Quan chỉ kịp nói một câu: “Tôi sẽ làm hết sức mình.”
Rời khỏi văn phòng, trở về chỗ làm, cô đang định cùng đồng nghiệp xuống dưới ăn trưa thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tiểu Chung.
Bùi Quan do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chọn bắt máy. Tiểu Chung trực tiếp thông báo lý do gọi điện:
“Cô Bùi, tôi đang cùng với Thẩm tổng đi công tác ở Trân Hải. Trước khi rời đi, Tiểu Dư đã nhờ tôi mang một số đồ đạc cho cô. Khi nào cô rảnh tôi sẽ mang qua cho cô?”
Nghe xong, Bùi Quan mới nhớ ra chuyện này. Trường vừa mới phát hành hai bộ tài liệu thực tập cần giao cho sinh viên năm cuối điền vào. Khi gửi lại trường, phần trống trong bảng phải có dấu công ty thực tập.
Cô đã nghĩ rằng Tri Dư sẽ gửi qua bưu điện, không ngờ lại nhờ Tiểu Chung tự mang tới cho mình.
Suy nghĩ một chút, Bùi Quan trả lời: “Tôi đang ở phòng làm việc, có thể xuống lấy bất cứ lúc nào. Cảm ơn anh.”
“Không phiền đâu, cô Bùi đừng khách sáo.” Tiểu Chung cười nói: “Vậy cô xuống luôn nhé, chúng tôi đang ở gần đây.”
“Chúng tôi” là anh ta và ai, không cần phải nói cũng rõ.
Bùi Quan siết chặt điện thoại trong tay, khẽ nói: “… Thẩm Hành Trạc cũng ở đó, phải không?”