Ngày đăng ký kết hôn rơi đúng vào một trong những ngày hiếm hoi nắng ráo giữa mùa mưa dầm kéo dài.
Từ sáng sớm hai người đã đến cục dân chính nộp đầy đủ giấy tờ cần thiết, chờ đóng dấu và kiểm tra hồ sơ.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ. Bùi Quan cứ ngỡ mình đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng từ trước, vậy mà khoảnh khắc cầm hai quyển sổ đỏ ấy trong tay, cô vẫn không khỏi thấy tim đập rộn ràng vì xúc động.
Cô đã kết hôn rồi, với Thẩm Hành Trạc. Cô giờ đã là vợ hợp pháp của anh.
Cô giơ tay cầm hai cuốn sổ hôn thú, hướng lên nền trời xanh thẳm chụp một tấm ảnh. Quay đầu nhìn sang Thẩm Hành Trạc, cô nói: “Em muốn đăng lên wechat, đang nghĩ xem nên viết caption gì cho hay.”
Thẩm Hành Trạc vòng tay ôm cô, cùng cô đi về phía bãi đỗ xe: “Chữ nghĩa chỉ là phụ thôi.”
Bùi Quan bật cười: “Vậy quan trọng là ảnh ạ?”
“Ừm.”
Ngồi vào ghế sau, Bùi Quan mở lại điện thoại, định không kèm chú thích gì nữa, chỉ đăng tấm hình thôi là đủ rồi.
Nhưng khi vừa mở ứng dụng, ánh mắt cô lập tức bị dòng đầu tiên trên trang cá nhân thu hút.
Một bức ảnh rất đơn giản, là bức ảnh tay trong tay.
Bối cảnh là căn phòng ngủ ở Bổn Diên Thủy Loan, ánh đèn trong phòng không quá sáng, nhưng chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bàn tay trái của cô lại ánh lên một vầng sáng dịu dàng.
Điều quan trọng hơn cả là người đăng bức ảnh đó lại chính là Thẩm Hành Trạc.
Bùi Quan hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Anh chụp lúc nào vậy ạ?”
Thẩm Hành Trạc điềm tĩnh trả lời: “Lúc em đang ngủ.”
“Thành thật mà nói, em chưa từng nghĩ anh lại có kỹ năng đăng trạng thái lên mạng xã hội đâu đấy.”
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô, không nói gì.
Bùi Quan mở bức ảnh ra, phóng to, nhìn đi nhìn lại vài lần. Trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ, khó tả nhưng thật mềm mại.
Thẩm Hành Trạc xưa nay không bao giờ đăng gì lên wechat. Thậm chí cả ảnh đại diện cũng chỉ là một màu đen tuyền.
“Thẩm tiên sinh, anh thật sự rất lãng mạn.” Bùi Quan vừa cười vừa cảm thán.
“Lãng mạn cỡ nào?”
“Lãng mạn đến mức… khiến em muốn hôn anh ngay lập tức.”
Thẩm Hành Trạc nhướng mày: “Thẩm phu nhân, em đừng kìm nén.”
Trong lòng ngứa ngáy thật sự, cô quả thật rất muốn hôn anh.
Bùi Quan liếc nhìn về phía ghế lái, nếu không có chú Vu ngồi đó, e là cô đã không kiềm chế được thật rồi.
Lời anh nói như câu thần chú vẫn còn vang vọng mãi trong tâm trí cô.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm vài giây, khóe mắt Bùi Quan đã bắt gặp vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau đang từ từ được nâng lên.
Cô hơi sững người, rồi nghe Thẩm Hành Trạc bình thản nói: “Giờ có cơ hội rồi, qua đây.”
“Chú Vu đúng là trợ thủ đỉnh cao.” Bùi Quan bật cười nói.
Vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị anh nắm lấy. Trong chớp mắt, cô bị anh kéo mạnh vào lòng. Nụ hôn mát lạnh của anh lập tức phủ xuống, không chút do dự.
Bùi Quan bất giác ôm chặt lấy vai anh, nghiêm túc đáp lại nụ hôn đó, càng lúc càng sâu.
Cô luôn biết anh rất giỏi hôn, cũng biết anh luôn mạnh mẽ, chủ động. Nhưng lần này, anh dường như đang cố ý nhường cô, giao toàn bộ quyền chủ động lại cho cô.
Nhận được tín hiệu đó, Bùi Quan cũng tự nhiên thả lỏng, chủ động quấn quýt cùng anh. Từ vụng về đến thuần thục, kỹ năng của cô đều là do anh từng chút dạy dỗ. Trong phương diện này, cô chính là truyền nhân chân chính của anh.
Một lúc sau, anh buông cô ra. Bùi Quan dựa vào vai anh, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt mang theo chút mơ màng.
Phải mất một lúc mới điều hòa được nhịp thở, cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ thì thầm: “Em muốn bàn với anh một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Bùi Tranh vẫn còn nghỉ hè, em muốn đón thằng bé đến ở với mình một thời gian.”
Lần trước đến nhà cô, Bùi Quan đã gặp lại Bùi Tranh, cậu em trai đã lâu không gặp. Điều khiến cô bất ngờ là, lần này giữa họ không còn căng thẳng như trước, cũng không còn đối đầu như ngày xưa, vài câu trò chuyện ngắn ngủi lại không dẫn đến bất hòa.
Có lẽ là vì cậu đã lớn, cũng trưởng thành hơn. Trước khi họ rời đi, cậu ấy lúng túng gọi một tiếng “chị”, còn nhỏ giọng nói thêm: “Chúc chị tân hôn hạnh phúc.”
Chỉ vỏn vẹn hai câu, nhưng lại như gỡ bỏ hết những khúc mắc giữa họ. Có lẽ vì máu mủ ruột rà, dẫu có cách xa vẫn chẳng thể thực sự xa rời.
Thẩm Hành Trạc tất nhiên không có ý kiến gì: “Khi nào em muốn đón thằng bé?”
“Vài hôm nữa anh nhé, dạo này có hơi bận.” Bùi Quan cọ cọ vào cổ áo anh, làm nũng nói: “Thiệp mời đám cưới vẫn chưa chốt được nội dung, mai em định đến chỗ chị dâu học hỏi chút kinh nghiệm.”
“Chốt thời gian trước rồi báo cho Tiểu Chung, để cậu ta đi đón.”
Bùi Quan gật đầu: “Lúc đó em sẽ đi cùng.”
Hai người lại trò chuyện thêm đôi chút về Bùi Tranh, sau đó Bùi Quan quay lại chỗ ngồi, cầm điện thoại lướt vòng bạn bè trên wechat.
Bài đăng của Thẩm Hành Trạc vẫn nằm giữa trang. Riêng lượt thả tim của bạn bè chung đã mấy chục, bình luận thì xếp thành hàng dài, đủ lời chúc tụng đủ kiểu.
Bùi Quan xem kỹ từng bình luận, cong khóe mắt cười: “Danh sách bạn bè wechat của anh chắc đang náo loạn lắm nhỉ.”
Thẩm Hành Trạc không phủ nhận, lấy điện thoại ra, không mở khóa, đưa thẳng cho cô: “Xem giúp anh đi.”
Bùi Quan nhận lấy, nghiêng đầu dựa lên vai anh, bật màn hình, theo phản xạ nhập mật khẩu — bốn số 0.
Sai mật khẩu.
“Anh đổi mật khẩu rồi ạ?” Bình thường cô không có thói quen xem điện thoại của anh nên cũng không biết anh đổi lúc nào.
Thẩm Hành Trạc khẽ “ừ” một tiếng: “Đoán thử xem.”
Nghe anh nói vậy, Bùi Quan lập tức hiểu ra, mật khẩu mới chắc chắn có liên quan đến cô.
Cô thử nhập sinh nhật mình, không đúng. Thử ngày họ lần đầu gặp nhau, vẫn không đúng.
Bùi Quan cười cười: “Anh không sợ em khóa máy anh luôn sao? Nhập sai nhiều lần là bị khóa máy đấy.”
Thẩm Hành Trạc đáp: “Không đâu.”
“Tin em dữ vậy sao?” Bùi Quan cười sâu hơn.
“Tin thì có, nhưng…” Bàn tay trái đeo đồng hồ của Thẩm Hành Trạc khẽ v**t v* cổ tay cô, giọng điệu bình thản nhưng câu nói lại mang theo sự chắc chắn không thể khước từ: “Nếu không đoán được thì sẽ có hình phạt.”
Lời gợi ý này quá rõ ràng, khiến người ta khó mà không liên tưởng đến những ‘đạo cụ’ đang nằm yên trong ngăn tủ đầu giường từ lâu không dùng tới.
Dù còn ngại ngùng, Bùi Quan vẫn chưa thật sự buông bỏ tất cả trong chuyện đó. Nhưng mỗi lần bị anh ‘bắt nạt’ dữ dội, cô lại không tự chủ mà cầu xin anh nhẹ tay. Và để được tha thứ, tất nhiên cũng phải trả giá.!Những món kia liền phát huy tác dụng.
Biết anh không phải đùa, Bùi Quan vô thức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hẳn lên.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa như quyến rũ, vừa như đang thương lượng: “Nếu em đoán đúng, có thưởng không ạ?”
Thẩm Hành Trạc sắc mặt vẫn bình lặng, khó đoán tâm trạng, nhưng ánh mắt anh lại ẩn chứa điều gì đó sâu xa.
Một Bùi Quan sống động và chủ động như thế này, dường như khiến anh vô cùng hài lòng.
“Tất nhiên là có.” Khóe môi anh nhếch lên một đường cong nhẹ.
Bùi Quan không nói gì thêm, cẩn thận rà lại những ngày kỷ niệm liên quan đến cả hai. Liên tục thử vài lần vẫn sai. Sau năm lần nhập sai, hệ thống báo khóa tạm thời.
Trong lúc chờ máy mở lại, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô. Bùi Quan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh vài giây rồi cúi xuống, nhập bốn con số.
Điện thoại mở khóa thành công. Mật khẩu là ngày họ chia tay.
“Vì sao anh lại chọn ngày đó?” Cô khẽ hỏi, trong lòng có chút ngơ ngác.
Thẩm Hành Trạc dịu dàng đáp: “Với anh, đó là một ngày rất quan trọng.”
“Quan trọng… sao?”
“Anh chưa từng làm gì khiến bản thân thấy hối hận. Nhưng ngày hôm đó thì có.”
Dù là những lời lạnh nhạt hay việc lừa cô rời đi thì vô số đêm dài sau đó, anh đều từng hối hận. Nếu lúc đó họ có thể tìm ra một lối thoát giữa muôn trùng khó khăn, nếu có thể cắn răng kiên trì, thì kết cục của nhiều chuyện liệu có thể thay đổi?
Thế nên, anh chọn ngày đó làm một cột mốc để từ đó về sau, từng chút một bù đắp tổn thương hôm ấy đã gây ra cho cô. Cho đến khi vết thương sâu kín trong tim cô thực sự lành lại.
Bùi Quan nhìn anh, hơi thở nhẹ như gió: “Thật ra… em chưa từng trách anh. Thẩm Hành Trạc, dù có nhìn lại quá khứ bao nhiêu lần, em vẫn luôn cảm thấy… anh đối xử với em rất tốt.”
“Anh biết.” Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô, đáp lại bằng ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng anh vẫn muốn nói… xin lỗi em.”
Biết anh đang dùng cách riêng của mình để bày tỏ lời xin lỗi nên Bùi Quan không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt điện thoại vào hộc đựng đồ rồi vươn tay ôm lấy anh đầy kiên định.
Anh thật sự là một người rất tốt. Từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, tình yêu và sự dịu dàng mà anh dành cho cô chưa từng thay đổi. Điều đó không cần nghi ngờ, và cô cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ.
Mở khoá điện thoại ban đầu chỉ là để xem danh sách bạn bè trên wechat của anh náo nhiệt đến đâu, nhưng sau đoạn đối thoại vừa rồi, vì quá xúc động nên cô tự nhiên quên mất mục đích ban đầu.
Trở về Bổn Diên Thuỷ Loan, cô kéo anh ngồi xuống sofa, nhận lấy đĩa trái cây tươi mới được bổ từ dì Trần, mỉm cười cảm ơn dì một tiếng.
Tuỳ tiện kéo một cái gối ôm đặt lên đùi, cầm nĩa lên ăn vài miếng trái cây, bất chợt lại cảm thấy buồn ngủ. Biết hôm nay phải đi đăng ký kết hôn nên tối qua cô đặc biệt tỉnh táo, mãi đến gần sáng mới gượng ép chợp mắt được một lúc.
Ngồi thêm chốc lát, giữa lúc anh đang nghe điện thoại, anh dùng ánh mắt ra hiệu cô nên lên phòng nghỉ một chút, đầu ngón tay khẽ chạm vào má cô, sau đó một mình lên thư phòng ở tầng hai tiếp tục xử lý công việc.
Phòng khách chỉ còn lại Bùi Quan và dì Trần đang lau lọ hoa. Lễ phép chào dì một tiếng, Bùi Quan định đi lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi đi, cô pha cho anh một ly cà phê, đặt lên khay, chậm rãi bước về phía thư phòng. Cửa thư phòng đang mở. Bùi Quan dừng chân ở ngoài, gõ cửa nhẹ nhàng báo hiệu mình sắp vào.
Thấy cô, anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua, giọng nói trong điện thoại cũng khẽ ngừng một chút, rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên.
Đặt cà phê lên bàn, Bùi Quan đi đến bên giá sách gỗ không xa, định tìm vài cuốn sách mang lên phòng đọc. Lựa hai quyển sách chuyên ngành liên quan đến thiết kế kiến trúc, ôm trong lòng chuẩn bị rời đi, vô tình ngẩng đầu, cô bắt gặp một chồng thiệp mời đặt ở góc bàn.
Tò mò, cô bước tới, cầm một tấm lên xem. Là thiệp viết tay. Nét chữ quen thuộc của Thẩm Hành Trạc, vẫn phóng khoáng như thường lệ, nhưng lần này trong từng nét bút lại có phần ngay ngắn, nghiêm túc hơn trước đây.
Mỗi tấm thiệp đều được viết riêng, gửi tới những vị khách quan trọng khác nhau. Từ lời lẽ đến chữ viết, từng chi tiết đều toát lên sự chân thành.
Liếc thấy anh đã kết thúc cuộc gọi, Bùi Quan ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra anh không cần phải viết tay từng tấm như vậy đâu ạ.”
Chỉ cần xác định trước nội dung, nhà họ Thẩm vốn đã có sẵn mấy vị thầy viết thư pháp chuyên viết thiệp cưới. Nhưng vừa nói xong, Bùi Quan lại cảm thấy mình thừa lời. Là người nhà họ Thẩm, sao anh lại không biết điều đó.
“Những chuyện quan trọng thế này vẫn nên tự tay chuẩn bị.” Anh đáp.
“Vậy em giúp anh nhé.” Là người trong cuộc, cô biết rõ danh sách khách mời dài đến thế nào. Đây là công việc tốn sức.
“Không cần đâu. Đây là trách nhiệm đầu tiên của một người chồng.”
Bùi Quan khựng lại một nhịp, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc không thể gọi tên.
Trước khi chuẩn bị cho lễ cưới, dù cô đã sẵn sàng để đích thân tham gia vào mọi việc, nhưng người thực sự thực hiện lại chính là Thẩm Hành Trạc.
Anh không nỡ để cô phải lo lắng mệt mỏi nên đã chủ động gánh vác toàn bộ phần chuẩn bị hôn lễ. Ngoài giờ làm việc bận rộn, mọi khoảng thời gian rảnh rỗi của anh đều dành hết cho lễ cưới này.
Dù đây là chuyện của hai người, nhưng nó cũng liên quan đến thể diện của cả nhà họ Thẩm nên trên thực tế nó vốn không phải là chuyện riêng của chỉ hai người.
Đáng lý những việc này nên để đội ngũ chuyên nghiệp xử lý, họ chỉ cần đưa ra ý kiến. Nhưng vì cô nói muốn tự mình tham gia, anh liền thật lòng thực hiện điều đó vì cô.
Bùi Quan kiễng chân, đầu ngón tay nhẹ chạm lên quầng thâm mờ mờ dưới mắt anh: “Đêm nay anh đừng thức khuya viết nữa.”
Anh nắm lấy tay cô. “Muốn làm gì nào?”
Bùi Quan tiến thêm nửa bước, thì thầm vào tai anh, từng chữ nhẹ nhàng mà khiêu khích: “Phạt em đi.”
Ánh mắt Thẩm Hành Trạc dần tối lại. Bầu không khí trong phòng chậm rãi nóng lên.
Bùi Quan cong môi cười, bắt chước giọng điệu lúc trước của anh trong xe: “Thẩm tiên sinh, anh đừng kiềm chế bản thân.”
Lời mời đầy chủ động của cô, anh xưa nay chưa từng từ chối. Khóe môi khẽ cong lên: “Anh từng kiềm chế bao giờ chưa?”
Cô hoàn toàn bị đánh bại. Anh càng tiến lại gần lại càng khiến Bùi Quan gần như quên cả thở.
Trong không khí vương mùi ẩm ướt của máy phun sương và hương sen nhè nhẹ, tất cả như chất xúc tác cho những điều tiếp theo sẽ xảy ra.
“Tối nay” mà cô nói, rốt cuộc đã hóa thành “ngay lúc này.”
Anh sao có thể dễ dàng tha cho cô. Một tay bế cô thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, tiện tay mang theo những món đồ chơi nhỏ cất trong ngăn tủ đầu giường.
Với chuyện này, anh chưa bao giờ là người quân tử. Những lời lẽ ph*ng đ*ng từ miệng anh nói ra, lại khiến người ta khó lòng chống đỡ. Vừa dụ dỗ, vừa dỗ dành, nhưng lại nhã nhặn, ôn hoà đến không ngờ.
Bùi Quan bị từng đợt sóng cuốn trôi, từng đợt lại mạnh mẽ hơn đợt trước. Âm thanh rung lên của món đồ chơi hòa lẫn cùng tiếng nước từ vòi sen. Cô muốn xin tha, nhưng anh chưa định dừng lại. Cuối cùng, cô chỉ có thể khóc đến mức không thành tiếng.
Kết thúc, cô mệt đến mức không nhúc nhích nổi, sau đó được anh ôm quay trở lại giường. Anh đặt cô xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô: “Em ngủ một lát đi.”
Bùi Quan ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tay vẫn quấn chặt lấy cổ anh, không chịu buông.
Anh cúi xuống nhìn cô, giọng dỗ dành: “Muốn anh ngủ cùng sao?”
Bùi Quan lắc đầu yếu ớt: “Em có điều muốn nói với anh.”
“Gì vậy?”
Cô ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi anh.
Nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, cô thì thầm thật khẽ: “Ông xã, chúc mừng tân hôn.”
Từ nay về sau, dù là sớm mai hay chạng vạng, anh đều có em.
Thẩm Hành Trạc, chúc mừng tân hôn!