Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 91

Tháng mười, sau khi tổ chức xong hôn lễ, cả người Bùi Quan gầy đi không ít. Dạo gần đây có quá nhiều việc cần xử lý, cô luôn trong trạng thái bận rộn suốt ngày. Giờ đây cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, lại cảm thấy không quen.

Thời gian này, Thẩm Hành Trạc thậm chí còn bận hơn cô. Ngoài công việc, trong nhà còn vô số chuyện phải lo liệu. Nhà họ Thẩm đông họ hàng, việc đón tiếp và xã giao tiêu tốn không ít sức lực, may mà vợ chồng Thẩm Mạnh Đường và Thẩm Hạ Châu đã giúp đỡ rất nhiều.

Ngày cưới, Trịnh Di Nam đến nơi tổ chức, nhìn thấy Bùi Quan đang trang điểm trong phòng nghỉ thì không khỏi khen ngợi thật lòng, bảo hôm nay cô rất xinh đẹp, sau đó lại không nhịn được trêu chọc: hôn lễ của gia tộc danh giá đúng là nghiêm ngặt và phiền phức, lần này cưới hỏi thật sự sẽ khó quên cả đời, vì quá mệt!

Bùi Quan chỉ cười đáp rằng chỉ là gánh nặng ngọt ngào thôi, không tính là mệt. Trịnh Di Nam cũng bật cười theo.

Liên tục ba ngày hai đêm chạy đôn chạy đáo, Bùi Quan ngoài miệng nói không mệt, nhưng thực ra quả thật đã đuối sức.

Sau khi kết hôn, cô ở lại tổ trạch dưỡng sức mấy hôm mới tạm hồi phục.

Sáng sớm hôm nay, Bùi Quan dậy rất sớm. Tối qua, nhân viên phụ trách thu dọn lễ phục gọi điện tới, hỏi cô và Thẩm Hành Trạc muốn giữ lại những bộ nào trong số lễ phục cưới để mang về phòng tân hôn, những bộ còn lại sẽ được cất giữ cẩn thận trong kho ở Nam Viên.

Bùi Quan nhất thời không quyết được, nghĩ là sẽ tự mình đến xem, chọn xong rồi nhờ người mang lễ phục cần giữ về phòng hai vợ chồng.

Ăn sáng xong, cô tiễn Thẩm Hành Trạc ra ngoài. Hai người sóng vai bước về bãi đậu xe ngoài trời.

Thẩm Hành Trạc điềm đạm nói: “Vài hôm nữa tế tổ xong mình về chỗ ở của hai đứa.”

Bùi Quan gật đầu: “Thật ra ở tổ trạch thêm một thời gian cũng không sao ạ, tiện thể ở bên bà nội nhiều hơn.”

“Chỉ sợ em không quen ở đây.”

“Em quen rồi mà, em rất thích nơi này.” Cô nói rồi khẽ chuyển đề tài: “À đúng rồi, cuối tuần này Dư Dư về, lúc đó tụi em sẽ xuống núi ăn một bữa. Bạn trai cậy ấy là Trang Văn Nhất mời.”

“Em tự quyết là được. Ăn xong anh đến đón.”

“Vậy nhé.”

Không biết từ lúc nào đã đến bãi đậu xe. Tiểu Chung đang đứng dựa vào xe chơi điện thoại, thấy họ đến gần thì ngẩng đầu chào.

Bùi Quan nhìn Tiểu Chung, mỉm cười: “Nghe nói dạo trước anh có bạn gái rồi?”

Tiểu Chung ngượng ngùng cười, thoải mái thừa nhận: “Vâng, cô ấy rất xinh.”

“Khi nào dẫn cô ấy đi ăn với bọn tôi một bữa.”

“Chờ hai người đi tuần trăng mật về rồi tụ họp cũng được.” Tiểu Chung cười: “Đợt này không quấy rầy hai người tận hưởng thế giới riêng nữa.”

“Nhất định nhé.”

Trò chuyện với Tiểu Chung mấy câu, Bùi Quan tiễn Thẩm Hành Trạc lên xe.

Thấy cửa sổ xe hạ xuống, cô cúi người, nhìn anh qua ô cửa: “Về sớm nhé, em đợi anh.”

Thẩm Hành Trạc nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Hôm nay em có gì sắp xếp chưa?”

“Em đi chọn mấy bộ lễ phục cần mang về phòng tân hôn rồi dắt bà nội đi dạo vườn, sau đó qua trò chuyện với chị dâu hai, ăn trưa xong về phòng nghỉ ngơi.”

“Rất bận rộn nhỉ.” Anh thản nhiên nhận xét.

Bùi Quan bật cười, rồi nói sang chuyện khác: “À, hai anh trai anh bảo anh rảnh thì qua ăn cơm với họ.”

“Tối mai đi. Tối nay còn có việc.”

“Việc gì thế ạ?”

“Cho em ăn no.”

Câu nói ấy dễ khiến người ta nghĩ sai lệch, vậy mà anh lại nói bằng giọng bình thản như không có gì.

Bùi Quan ngẩn ra một chút rồi đứng thẳng lên, rút tay khỏi tay anh, chủ động kết thúc câu chuyện: “… Em đi đây. Anh mau đi làm đi, đừng đến trễ.”

Thẩm Hành Trạc khẽ liếc mắt nhìn cô, chậm rãi vạch trần: “Trốn gì thế?”

“Có trốn đâu ạ.” Bùi Quan cười nhẹ, ra vẻ tự nhiên: “Anh không đi là thật sự muộn đấy.”

Thẩm Hành Trạc khẽ “ừ” một tiếng: “Còn chuyện gì chưa làm nhỉ?”

Biết anh ám chỉ điều gì, Bùi Quan lại cúi người, vươn tay túm lấy vạt áo khoác của anh, áp sát vào, hôn nhẹ lên môi anh.

Như chuồn chuồn đạp nước, thoáng chạm rồi rời đi. Cô mỉm cười nhìn anh: “Anh hài lòng chưa?”

“Tạm được.”

“Thế… tạm biệt, anh đi đường cẩn thận.”

Hai người lại dính lấy nhau một lát. Đợi đến khi xe khuất bóng nơi khúc cua, Bùi Quan mới quay người rời đi.

Cô đi thêm chừng hai mươi phút thì tới Nam Viên, được nhân viên dẫn đường đến kho ở phía bắc. Nói là kho, nhưng thực ra giống như một căn phòng được thiết kế riêng để cất giữ lễ phục cưới của họ.

Để bảo toàn các viên kim cương và trang sức quý đính trên vải, trong phòng đã được xử lý chống ánh sáng đặc biệt. Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua lớp rèm màu xám be, đổ xuống sàn nhà thành những dải sáng thẳng tắp.

Một thiết kế rất tinh tế, khiến cô nhớ lại cảnh tượng từng thấy trong phòng triển lãm ở Trân Hải cùng Thẩm Hành Trạc.

Không cần nghĩ cũng biết, cảnh tượng trước mắt này chắc chắn là do Thẩm Hành Trạc nhờ người thiết kế riêng.

Thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu, nhân viên bước đến, mỉm cười giải thích: “Biết phu nhân thích kiểu thiết kế này nên ngài ấy đã đặc biệt mời nhà thiết kế gốc của phòng triển lãm đến, vẽ lại bản thiết kế mới cho căn phòng này.”

Dù những lời này hoàn toàn đúng với suy nghĩ trong lòng cô, nhưng Bùi Quan vẫn thấy xúc động không sao diễn tả được.

Biết bao chi tiết anh âm thầm chuẩn bị từ phía sau, còn quý giá hơn bất kỳ lời yêu thương hoa mỹ nào.

Đứng quan sát vài phút, cô cùng nhân viên vào trong chọn lễ phục. Hôm đó, cả kiểu truyền thống và phương Tây đều được tổ chức riêng, lễ phục thay đến mấy chục bộ.

Vì mỗi bộ mặc không lâu, có vài cái thậm chí cô còn chưa kịp nhìn kỹ. Giờ thấy chúng treo ngay ngắn trong phòng thay đồ, lòng cô không khỏi rung động. Cách trưng bày và bố trí như thế này, chẳng khác gì một tiệm áo cưới thu nhỏ.

“Đây chỉ là một phần thôi ạ, còn vài bộ chưa kịp sắp xếp, tạm để ở phòng bên.” Nhân viên nói: “Mỗi bộ lễ phục đều có số hiệu. Phu nhân cứ chọn trước, chọn xong ghi lại số hiệu đưa cho chúng tôi là được.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

“Phu nhân khách sáo rồi. Vậy tôi xin phép ra ngoài, không làm phiền nữa.”

“Được.”

Ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng Bùi Quan chọn ra bốn bộ lễ phục, hai bộ kiểu Trung Hoa và hai bộ kiểu phương Tây, bộ mang một phong cách và dấu ấn riêng. Cô muốn mang chúng về phòng tân hôn để giữ làm kỷ niệm.

Phòng tân hôn được chọn ở một nơi không xa Bổn Diên Thủy Loan, là một căn biệt thự độc lập bốn tầng, rộng rãi hơn nhiều so với nơi ở cũ.

Thiết kế nội thất bắt nguồn từ bản vẽ mà Thẩm Hành Trạc tặng cô vào dịp lễ tình nhân. Cây cỏ, hoa lá trong sân vườn đều do Đỗ Nghiêm Thanh tự tay tạo dựng, còn bản thiết kế không gian và kiến trúc là món quà cưới của Mạnh Vân Hòa dành tặng họ.

Rời khỏi gian phòng, Bùi Quan lần lượt báo mã số các bộ lễ phục cho nhân viên. Sau khi người kia ghi chép xong, cô rời khỏi Nam Viên, đi đến chính phòng ở Bắc Viên nơi bà nội đang nghỉ ngơi.

Thẩm Phòng Thường cũng đang có mặt ở đó. Thấy Bùi Qaun đến, vẻ mặt bà hơi gượng gạo, chỉ nói một câu: “Tới rồi đấy à.”

Bùi Quan nở nụ cười, chủ động chào: “Cháu chào cô.”

Từ sau khi kết hôn với Thẩm Hành Trạc, quan hệ giữa cô và Thẩm Phòng Thường vẫn không quá thân thiết, nhưng Bùi Quan không phải không nhận ra thái độ của bà dần thay đổi, có thể xem như từng bước chấp nhận cô.

Lâu dần, những khúc mắc từ quá khứ rồi cũng sẽ theo thời gian mà tan biến. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thẩm Phòng Thường ngồi trò chuyện với bà nội một lúc, thấy không còn sớm nữa thì đứng dậy định rời đi.

Trước khi đi, bà chủ động nói với Bùi Quan: “Dạo này thấy cháu cứ bận suốt, người gầy đi nhiều đấy. Nhớ dặn nhà bếp làm thêm mấy món bổ dưỡng để tẩm bổ cơ thể.”

Nghe chất giọng tuy có phần cứng nhắc nhưng lại mang theo quan tâm, Bùi Quan khựng lại đôi chút, rồi nhẹ nhàng đáp: “Cháu rõ rồi ạ. Cảm ơn cô đã quan tâm.”

Sau khi Thẩm Phòng Thường rời đi, Bùi Quan khoác tay bà nội, cùng bà đi dạo quanh khu vườn nhỏ.

Ra khỏi Bắc Viên thì đã gần đến giờ trưa. Bữa trưa hôm nay, cô ăn cùng chị dâu hai là Kiều Ôn Nghê trong sân vườn nơi chị đang ở.

Trong lúc dùng bữa, con trai của Kiều Ôn Nghê là Thẩm Dĩ Tranh cũng chạy tới chào Bùi Quan.

Cậu nhóc rất đáng yêu, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi xinh xắn như tượng ngọc, lảo đảo bước đến, giơ hai tay ra đòi cô bế.

Cử chỉ ấy khiến Bùi Quan không nhịn được mà mềm lòng, cô đặt bát đũa xuống, bế cậu lên, đặt ngồi trong lòng mình.

Thẩm Dĩ Tranh được thể nũng nịu, nói bằng giọng non nớt: “Thím ơi… ăn cái kia~”

Bùi Quan nhìn theo hướng tay cậu nhóc chỉ, gắp một miếng sữa chiên mềm thơm, đưa tới bên miệng cậu.

Vừa ăn vừa múa tay múa chân tỏ rõ sự vui sướng, cậu nhóc làm Bùi Quan bật cười, cô xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Ngon không nào?”

“Ngon ơi là ngon!”

Kiều Ôn Nghê thấy vậy, vừa buồn cười vừa bất lực: “Tranh Tranh, đừng làm phiền thím ăn cơm.”

Bùi Quan cười: “Không sao đâu chị, trẻ con nghịch ngợm chút mới đáng yêu.”

Sau khi được đút thêm vài miếng nữa, Thẩm Dĩ Tranh đã no, liền tự mình nhảy khỏi lòng Bùi Quan, nhặt món đồ chơi bị rơi dưới đất rồi lon ton chạy ra sân chơi tiếp.

Phòng ăn vốn ồn ào, giờ trở lại yên tĩnh. Kiều Ôn Nghê thu lại ánh mắt hướng ra sân, quay sang nhìn Bùi Quan: “Chị nhìn là biết em rất thích trẻ con.”

“Đúng thế ạ.” Bùi Quan gật đầu: “Em còn có một cậu em trai, lúc nhỏ cũng hay dỗ dành nó như thế này.”

“Thế em định khi nào sinh em bé với Hành Trạc?”

Bùi Quan nghĩ một chút rồi mỉm cười: “Hiện tại em chưa nghĩ tới chuyện đó.”

Kiều Ôn Nghê tỏ vẻ thông cảm: “Em còn trẻ, vài năm nữa chuẩn bị sinh con cũng chưa muộn. Trước hết cứ tận hưởng cuộc sống hai người đã.”

Dừng lại vài giây, chị lại nói: “Thằng bé Tranh Tranh này là một bất ngờ ngoài ý muốn của chị và Hạ Châu. Hồi đó hai vợ chồng từng có hiểu lầm rất sâu sắc, chị cũng chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí từng có ý định giấu luôn chuyện mang thai cho đến khi sinh xong. Sau đó bị anh ấy phát hiện, hai người đã thức trắng một đêm nói chuyện mới gỡ bỏ được khúc mắc. May là anh ấy không trách chị đã giấu chuyện lớn như vậy.”

“Quan Quan, chị chỉ muốn nói, giữa vợ chồng với nhau, điều quan trọng nhất là phải thường xuyên chia sẻ, trò chuyện. Em và Hành Trạc tuy tình cảm sâu đậm, không đến mức như chị đâu nhưng chị vẫn muốn dặn em một câu, đừng đi vào vết xe đổ mà chị từng đi.”

Bùi Quan cúi đầu, nhấp một ngụm nước ấm: “Tụi em vẫn chưa thật sự bàn đến chuyện này, em cũng không rõ anh ấy nghĩ gì.”

“Chị thấy Hành Trạc rất thích trẻ con. Nhìn cách nó đối xử với mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đủ biết.”

Bùi Quan gật đầu: “Em biết anh ấy thích, chỉ không hiểu vì sao chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với em.”

“Có thể là do cậu ấy thương em. Dù sao em vẫn còn trẻ, mang thai lúc này sẽ khiến nhiều kế hoạch trong cuộc sống bị xáo trộn.”

“Em cũng chỉ nghĩ ra mỗi lý do đó.” Bùi Quan cười khẽ: “Tối nay em sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.”

Ở nhà Kiều Ôn Nghê cả một buổi chiều, đến chiều tối Bùi Quan mới về lại chỗ ở của mình.

Thẩm Hành Trạc hôm nay về sớm hơn dự kiến. Không thấy anh ở phòng khách, cô hỏi người dọn dẹp mới biết anh đang ở trong bếp. Bùi Quan đặt hộp bánh do Kiều Ôn Nghê tự tay làm tặng lên bàn trà, rồi quay người bước về phía bếp.

Băng qua sân vườn, cô thấy cửa gỗ bếp hé mở. Bước đến gần, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hành Trạc đang đứng bên bồn rửa, rửa rau củ.

Anh vừa mới về, còn chưa kịp thay đồ. Hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo được xắn lên, lộ ra phần cổ tay trắng lạnh, những khớp xương rõ nét.

Cô vốn biết đôi tay anh rất đẹp, giờ đây khi anh cầm nắm những nguyên liệu nấu ăn, lại như đang nâng niu những báu vật vô giá. Lạ lùng thay, không hiểu sao trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh đôi tay ấy đêm qua đã chạm vào cô thế nào.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Bùi Quan bỗng thấy khô miệng, tai bắt đầu ửng hồng mà không hề hay biết.

Thẩm Hành Trạc lúc này quay lại nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng có pha chút dò xét.

Sợ anh nhìn ra điều gì, Bùi Quan chủ động chuyển đề tài: “Tối nay anh định nấu món gì vậy ạ?”

“Hầm canh.”

“Anh muốn uống canh rồi hả?”

“Hầm đồ dưỡng bổ cho em.”

Cô bất giác nhớ lại câu anh nói sáng nay: “Cho em ăn no.”

Hoá ra là ý đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Có vẻ như anh nhận ra suy nghĩ của cô, Thẩm Hành Trạc cố ý hỏi.

Bùi Quan không dám thừa nhận lúc đối diện anh cô thường vô thức lộ ra h*m m**n, nên chỉ lảng tránh đáp: “Đang nghĩ xem… anh với dì Trần ai hầm canh ngon hơn.”

Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái: “Chờ lát nữa thử là biết.”

Nhắc đến dì Trần, Bùi Quan tiện miệng hỏi: “Dì ấy đi đâu rồi ạ?”

Dạo này họ sống ở nhà tổ, để tiện chăm sóc ăn uống sinh hoạt, dì Trần cũng theo từ Bổn Diên Thuỷ Loan đến.

“Đang nghỉ ngơi trong phòng.”

Bùi Quan hiểu ra: “Hoá ra dì bị ép nghỉ phép rồi.”

Thẩm Hành Trạc không đáp, coi như mặc nhận.

Đứng đó một lúc, cô tiến sát anh hỏi: “Anh có cần em giúp gì không?”

“Không cần đâu. Lấy cái ghế ngồi cạnh anh này.”

Bùi Quan nhìn quanh, tiện tay kéo một cái ghế thấp đặt gần anh nhưng không cản đường, rồi tự nhiên ngồi xuống. Cô chống tay trên bàn bếp, nâng cằm nhìn anh.

Anh mặt không đổi sắc, góc nghiêng sắc nét. Giờ anh nhìn xuống nguyên liệu trên tay, nét mặt hơi trầm, phối hợp động tác thái rau, cảnh tượng hài hoà, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Bất giác cô thốt lên: “Cảm giác anh làm cả món tây và món ta đều giỏi thật, thần kỳ quá.”

“Sao vậy?”

“Em tự nhận nấu cũng tạm ổn, nhưng gặp món tây thì giống như người mới bước chân vào bếp vậy.”

“Sau này từ từ dạy em.”

Bùi Quan đáp “vâng” rồi chân thành khen: “Thẩm tiên sinh, anh thật sự đỉnh quá.”

Họ đứng bếp gần hai tiếng, rồi cùng vào nhà chính, ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị dùng bữa.

Món ăn lần lượt được bưng lên, Bùi Quan háo hức cầm muỗng xúc một thìa canh lên thưởng thức.

Thẩm Hành Trạc ngồi đối diện, hỏi nhẹ: “Thế nào?”

“Rất ngon.” Cô cười, nhắc lại lời đã nói ở bếp vừa rồi: “Anh thật sự quá lợi hại.”

“Uống nhiều vào.”

Bữa ăn trong lúc anh nửa đùa nửa dỗ, Bùi Quan uống liền hai bát canh lớn.

Cuối bữa, cô cảm thấy no căng bụng, không thể ăn thêm, đành mè nheo đưa bát canh mới múc đến trước mặt anh: “Giúp em ăn hết nhé?”

Thẩm Hành Trạc liếc cô, “Được. Nhưng có điều kiện.”

“… Gì vậy ạ?”

“Trước khi lấy lại được số thịt gầy đi, mỗi ngày phải uống ít nhất một bát.”

“Uống canh mỗi ngày sẽ ngán lắm đó, ông xã.” Bùi Quan cố tiếp tục mè nheo.

“Không đâu. Anh sẽ làm nhiều món khác nhau cho em.”

Cô cười đểu: “Anh không trả bếp lại cho dì Trần thì dì ấy thất nghiệp mất.”

“Chưa đến mức đó.” Anh liếc cô rồi đổi đề tài: “Nhớ ăn uống đầy đủ.”

Ăn xong, Bùi Quan ngồi trên sofa một lúc rồi kéo Thẩm Hành Trạc ra sân vườn dạo nửa tiếng.

Sau khi tiêu hoá gần hết, về đến phòng ngủ chính, cô vào phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Hành Trạc vào thư phòng giải quyết công việc, lúc ra gặp cô vừa tắm xong.

Anh liếc nhìn bộ đồ ngủ cô mặc liền thu ánh mắt lại, tiến đến giúp cô lau mái tóc còn nhỏ giọt nước, rồi vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa.

Phòng ngủ không bật đèn mà chỉ thắp một cây nến thơm. Trong ánh lửa mờ ảo, Thẩm Hành Trạc bắt gặp ánh mắt Bùi Quan nhìn về phía mình.

Hai ánh mắt im lặng giao hoà. Trong bóng tối, mắt cô sáng rực hơn, ánh nước lấp lánh trong mắt, chân mày ẩn chứa vẻ phong tình quyến rũ.

Bùi Quan từ chỗ ngồi bỗng đứng lên, chân trần bước về phía anh. Chiếc áo choàng ngủ đang quấn quanh người cô từ vai tuột xuống, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng động nhẹ nhàng.

Chỉ một giây sau, trên người cô chỉ còn lại một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh đến mức gần như thiếu vải.

Cô đứng đối diện anh, tay nắm lấy hai ngón tay anh, nhẹ nhàng vân vê. Dù không nói gì, nhưng dường như đã nói hết tất cả. Lời ám chỉ không thể rõ ràng hơn.

Thẩm Hành Trạc khẽ nheo mắt, nắm lại tay cô. Cô không nói, anh cũng cố tình im lặng, kiên nhẫn đợi cô thổ lộ suy nghĩ thật lòng.

Thời gian trôi qua từng giây, cuối cùng là cô không chịu nổi không khí im lặng và nóng bỏng đó, cô chủ động hỏi: “Làm không anh?”

Anh mỉm cười nhếch môi, giọng trầm và khàn đáp: “Không phải em bảo gần đây làm nhiều quá sao?”

Đêm nay là cô chủ động quyến rũ, tai nghe lời thẳng thắn, phối với khung cảnh hiện tại, Bùi Quan cảm thấy má đỏ rực hơn.

Cô không nói gì, ôm lấy quyết tâm liều lĩnh, từ từ quỳ xuống. Tiếp theo là tiếng áo choàng anh rơi xuống sàn.

Thân thể anh nóng ấm, có lẽ vừa tắm xong, làn da còn sót lại những giọt nước chưa kịp bay hơi.

Trong bóng tối mờ mịt, tầm nhìn nhòe đi, mọi giác quan đều được khuếch đại vô hạn.

Thẩm Hành Trạc nhìn cô cúi đầu, tay đặt lên ót cô, v**t v* nhẹ nhàng từng đợt bên mái tóc mềm mại của cô.

Không ai nói tiếng nào, những âm thanh còn lại trở nên đặc biệt nổi bật. Hơi thở không còn nhịp nhàng, Bùi Quan vô thức nuốt nước bọt, cảm nhận bàn tay anh siết chặt hơn.

Không để cô làm theo ý mình, anh cướp lấy quyền chủ động. Vai trò thay đổi, luật chơi do anh làm chủ.

Cuối cùng, cô ho khan một tiếng vì nghẹn, muốn tránh đi, nhưng gáy bị anh giữ chặt, chẳng thể lùi bước.

Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Anh ôm cô lăn xuống chiếc giường mềm mại.

Nghe tiếng bao bì bị xé, Bùi Quan th* d*c, còn tỉnh táo thì thầm bên tai anh: “Chúng ta bao giờ mới có bé con?”

Thẩm Hành Trạc nhìn sâu vào mắt cô: “Em muốn khi nào thì là khi đó.”

“… Em chưa biết.” Cô nhẹ nhàng tiếp lời: “Anh không sốt ruột sao?”

Anh chống hai tay bên cạnh cô, giọng khàn: “Quan Quan, em còn quá trẻ.”

Anh không muốn dùng một đứa bé để trói buộc cô lại.

“Nhưng… anh rất thích trẻ con, phải không?”

“Sau này có cũng chưa muộn.”

Bùi Quan ban đầu còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lúc cô còn chưa kịp chuẩn bị kỹ lưỡng, anh đã đột ngột tiến vào.

Cô rên khẽ một tiếng, đôi mắt ngập tràn hơi nước, cả người khẽ run lên vì động tác của anh.

Đâu còn hơi sức mà nói gì nữa. Bùi Quan chỉ cảm thấy cơ thể như không còn là của mình, dễ dàng bị anh khơi dậy từng dây thần kinh nhạy cảm, dần dần hòa nhịp theo tiết tấu của anh, cả người như chiếc lá nhỏ trôi nổi giữa con thuyền tình ái.

Anh cúi xuống hôn cô, lúc đầu cô còn nhiệt tình đáp lại, về sau càng lúc càng yếu ớt, gần như rũ rượi trong lòng anh.

Không rõ đã qua bao lâu, mọi thứ mới kết thúc. Bùi Quan kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng trong lòng vẫn không thôi bận tâm đến câu chuyện còn dang dở ban nãy.

Cô dựa vào vai anh, cố chịu cơn khô rát nơi cổ họng, thì thầm: “Dư Dư từng nói với em… anh sắp qua độ tuổi sinh sản lý tưởng rồi.”

Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô, bất giác bật cười khẽ: “Độ tuổi sinh sản lý tưởng ư?”

“Vâng.”

“Nó còn rảnh để cùng em nghiên cứu mấy thứ này sao?”

Bùi Qun cười khan: “Chuyện phòng the giữa chị em, đừng hỏi nữa mà.”

Thẩm Hành Trạc không nói thêm gì, chỉ lơ đãng đáp lại: “Nói chuyện với nó chi bằng nói với anh. Anh có kinh nghiệm phong phú hơn.”

Bùi Quan học theo giọng điệu của anh hỏi vặn lại: “Vậy anh có biết độ tuổi sinh sản lý tưởng là bao nhiêu không?”

Thẩm Hành Trạc đương nhiên không đáp, chỉ liếc cô một cái với vẻ hờ hững.

Đối với một câu hỏi chẳng mấy ‘bổ ích’, nhớ lại phản ứng vừa rồi của anh, Bùi Quan bất giác bật cười, ôm lấy anh cười một hồi lâu.

Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Cô vốn định cố nói tiếp chủ đề đó, nhưng mí mắt đã nặng trĩu, đành bỏ cuộc, nghĩ để hôm khác nói tiếp.

Trước khi ngủ, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Bùi Quan rúc trong lòng anh, lí nhí nói: “… Em rất sợ anh sẽ cô đơn một mình.”

Cô nóng lòng muốn cùng anh có một đứa con, không phải vì độ tuổi sinh sản lý tưởng mà Thẩm Tri Dư nhắc đến, mà là vì… cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đơn độc, lặng lẽ của anh.

Cho dù hiện tại bên cạnh anh đã có cô, nhưng… dường như vẫn chưa đủ. Cô yêu anh… còn nhiều hơn cả bản thân tưởng tượng.

“Quan Quan.” Thẩm Hành Trạc khẽ gọi tên cô.

Cô khẽ đáp một tiếng, giọng lười nhác mơ hồ, ý thức dần tan rã.

“Tương lai của em còn rất dài, gia đình chỉ là một phần thôi, có hiểu không?”

Bùi Quan khe khẽ “vâng” một tiếng, vì quá buồn ngủ nên chẳng thể phân biệt rõ ý nghĩa thực sự của lời anh.

Thẩm Hành Trạc hôn lên trán cô, không nói thêm gì nữa: “Ngủ đi. Ngủ ngon.”

Bùi Quan không đáp lại, hơi thở dần đều đặn, có lẽ đã thiếp đi rồi.

Trong bóng tối, Thẩm Hành Trạc ôm chặt lấy cô vào lòng. Nhiệt độ của cô dần hòa quyện vào anh, dịu dàng và ấm áp.

Anh ôm cô như ôm cả thế giới, vì cô chính là toàn bộ thế giới của anh.

Bình Luận (0)
Comment