Nhà Phát Triển Trò Chơi Kinh Dị: Trò Chơi Của Tôi Không Đáng Sợ Đến Thế Đâu!

Chương 100

Chương 100: Cuộc Thám Hiểm [4]

Tòa nhà chính cách chỗ chúng tôi không xa.

Khi đến nơi, một đám đông nhỏ đã tụ tập. Tôi nhanh chóng nhìn thấy Kyle. Anh đang trò chuyện với vài thành viên của Guild, xung quanh anh là tiếng cười nói rộn ràng.

Tôi định gọi, nhưng rồi lại thôi.
Có quá nhiều người, và…

"Đi thôi. Chúng ta nên qua bên này."

Rosanne cùng những người khác dẫn tôi rẽ sang hướng khác. Tôi thở ra khẽ khàng, bước theo, cố giữ khoảng cách gần khi được dẫn vào một căn phòng.

Phòng khá nhỏ, lót thảm xám dưới sàn. Ở giữa là chiếc bàn kim loại lớn, xung quanh đặt vài chiếc ghế.

Bên trong đã có người chờ sẵn. Hai người là nhân viên của Cục, còn lại là vị Đội trưởng mà tôi từng gặp trước đó.

"Mọi người đến rồi à."

Giọng ông trầm, khàn, nhưng đầy uy lực.

"Cứ ngồi thoải mái đi. Chúng ta sẽ ở đây một lúc."

Ông dời ánh mắt sang màn hình trước mặt — một trong nhiều chiếc gắn trên bức tường đối diện. Mỗi màn hình hiển thị một căn phòng tương tự nhau, chỉ khác người bên trong.

Tôi nhận ra vài gương mặt quen.

“Dị thường thường hoạt động vào ban đêm. Hãy theo dõi tất cả camera, xem có gì bất thường không. Nếu có chuyện xảy ra, đội cứu hộ sẽ lập tức xuất phát.”

Phòng chìm vào im lặng sau lời ông nói.

Ngay cả đội hỗ trợ, vốn thường ồn ào, cũng trở nên nghiêm túc lạ thường. Một bầu không khí bất an, lặng lẽ lan ra khắp không gian.

Tôi liếc nhìn đồng hồ.

[21:34]

Tíc... tích...

Tiếng kim đồng hồ vang lên rõ ràng hơn thường lệ.
Và tim tôi cũng đập mạnh hơn.

Thời gian trôi qua.

Không ai nói lời nào. Tất cả chăm chú nhìn vào những màn hình trước mặt.

Các tù nhân ở trong phòng: một số ngủ, vài người đọc sách, có người ném quả bóng cao su vào tường theo nhịp đều đặn, vô thức. Một số khác đứng cạnh cửa sổ, dõi theo màn đêm đặc quánh bên ngoài, nơi chỉ có ánh trăng yếu ớt len lỏi chạm vào sàn gỗ.

Một cảm giác ngột ngạt kỳ lạ bao trùm khi chúng tôi lặng lẽ chờ đợi… điều gì đó.
Bất cứ điều gì.

Tíc... tích...

Tiếng đồng hồ lại vang lên, dồn dập trong tai tôi, khi ánh nhìn dừng ở một màn hình.

Ở đó là một tù nhân quen thuộc — kẻ đã để lại ấn tượng sâu nhất.
Không ai khác ngoài người đầu tiên từng tấn công tôi.

Hắn cuộn tròn dưới chăn, mắt mở trừng trừng vô định, thân thể co rút lại.

Thoạt nhìn, chẳng có gì bất thường.
Nhưng…

“Sao trông hắn nhợt nhạt thế?”

Tôi nhìn kỹ hơn. Toàn bộ gương mặt hắn trắng bệch. Hắn kéo chăn trùm kín người, như đang trốn khỏi thứ gì đó.

Không chỉ tôi nhận ra sự khác thường.
Không khí trong phòng lập tức căng thẳng.

Đội trưởng nhấc thiết bị liên lạc lên, nói vào:

"Tù nhân 701, tình hình ổn chứ? Có chuyện gì không?"

— …

Không phản hồi.

Như thể hắn chẳng nghe thấy.

Không, chắc chắn là hắn không nghe được.

Tôi nhìn thấy đồng tử hắn giãn ra, như đang chăm chăm vào một thứ cực kỳ khủng khiếp.

"Hắn đang nhìn gì vậy?"

"…Không có gì để nhìn cả."

Trong phòng đó chỉ có một mình hắn. Nhưng qua ngôn ngữ cơ thể, rõ ràng hắn đang dõi theo thứ gì đó — thứ mà chúng tôi không thấy.

"Kia!"

Ngay lúc đó…

Ánh trăng ngoài cửa sổ dịch chuyển.

Trong khoảnh khắc ấy, thứ gì đó lóe lên.

Cao. Gầy. Thon dài.

Chỉ thoáng qua thôi, nhưng vừa đủ để khiến cả căn phòng đông cứng.

"Đội trưởng?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, chờ đợi mệnh lệnh.

"Chúng ta phải làm gì?"

"Có cần báo cho đội chính không? Hay—"

"Không. Chưa cần."

Đội trưởng giơ tay ngăn lại, ánh mắt nheo hẹp.

"Nhưng thưa ngài, nếu không hành động sớm, tôi e rằng—"

"Không sao cả."
Giọng ông trầm và lạnh.
"Hắn là kẻ giết người hàng loạt. Nếu chết, cũng chẳng đáng bận tâm. Hãy quan sát. Ghi lại tất cả những gì sắp xảy ra."

Lời ông rơi xuống, lạnh lẽo và tàn nhẫn đến mức khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại.

Không ai phản đối.
Tất cả im lặng, tiếp tục nhìn màn hình với vẻ mặt nghiêm trọng.

Họ đang đợi.
Đợi điều không thể tránh khỏi.

Và rồi—

—Lùi lại! Lùi lại…!

Tù nhân bật dậy, toàn thân run bần bật.

—Tôi bảo lùi lại! LÙI LẠI!!

Giọng hắn vỡ ra, gào đến khản cổ. Hắn hoảng loạn với lấy thiết bị liên lạc.

—Cứu! Ai đó cứu tôi!! Nó ở đây! Cứu tôi với!!!

Sự tuyệt vọng tràn đầy trong tiếng hét đó.

Hắn liên tục gào thét, van xin cứu mạng.

Nhưng…

Đội trưởng vẫn im lặng, ánh mắt dán chặt vào màn hình, không hề dao động.

—Cứu với!!! Làm ơn cứu tôi!!!

Tiếng la hét xuyên qua căn phòng, nhưng ông ta chỉ lạnh lùng vặn nhỏ âm lượng.
Như thể… tiếng kêu đó làm phiền ông.

Ông nhìn màn hình, bình thản, chờ đợi điều không thể tránh.

Và rồi, nó đến.

—AÁÁÁ!!!

Tiếng hét vang lên, chói tai và tuyệt vọng.

Trong hình, tù nhân đột ngột ngừng cử động. Mắt hắn trợn trừng, cố vùng vẫy, nhưng toàn thân bị giữ chặt như bị một lực vô hình bóp nghẹt.

—Á! Làm ơn cứu tôi!!! Á!

Tiếng gào tiếp tục. Ánh mắt hắn mờ dần, trống rỗng, hướng về phía trước — nơi có thứ gì đó mà chỉ hắn nhìn thấy.

Thứ ấy đứng ngay trước mặt hắn.
Nhìn hắn.

Và rồi—

Dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả chúng tôi, cơ thể hắn bắt đầu khô héo.
Hai má hóp lại, hốc mắt trũng sâu, da hắn co lại như bị rút cạn sinh khí.

—Á... á...

Tiếng hét khàn đặc, yếu dần khi máu bị hút sạch khỏi người.

Tôi nín thở, toàn thân cứng đờ, hai tay bấu chặt lấy ghế.

Phòng im phăng phắc.
Mọi ánh mắt dán vào cảnh tượng ghê rợn đó.

Tôi muốn ngừng xem.
Tôi muốn quay đi.

Nhưng thay vào đó…

Tôi từ từ rút kính râm ra, đeo lên.

Và khi ấy, tôi thấy nó.

Cả người tôi run bắn.

Đặc biệt là khi nó quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi giật mình, vội tháo kính xuống.

Khỉ thật.

 Lương 5 triệu: Hãy đề cử, thả tim, lưu truyện và để lại bình luận để ủng hộ dịch giả nhé!

Bình Luận (0)
Comment