Chương 92: Bữa Tối Của Guild [4]
‘Làm ơn, ai đó hãy kết liễu đời tôi đi.’
Không, tôi chưa thể chết.
Tôi còn phải xử lý tên khốn đó trước đã!
“Cố vấn tâm lý à? Guild cuối cùng cũng chịu tuyển người sao?”
“Bất ngờ thật… nhưng mà này,”
“Trông anh ta còn chán nản và tổn thương hơn cả đám cần được trị liệu nữa đấy.”
“Ờ, giờ anh nói tôi mới để ý.”
Khoan đã.
Họ… không sai.
Nhưng dù sao, nghe vậy vẫn hơi đau lòng đấy, không đùa đâu.
Tôi thừa nhận — có tổn thương thật, chứ không phải “hơi chán nản”. Mà cũng gần gần thế thôi.
“Như tôi nói, Guild luôn lắng nghe những khó khăn của mọi người. Dù tôi đồng ý rằng nhiều người ở đây có lý do để nghi ngờ, nhưng anh ấy hoàn toàn đủ năng lực để đảm nhiệm vị trí này. Ai muốn thử, có thể đặt lịch với Cố vấn Thorne vào ngày mai hoặc ngày kia.”
Trưởng phòng nhanh chóng rời sự chú ý khỏi tôi. Ông rút ra một bộ điều khiển nhỏ, hướng lên trần nhà. Một chiếc máy chiếu từ từ hạ xuống.
“Ai đó tắt đèn giúp tôi.”
Một tân binh lập tức làm theo. Căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh sáng từ máy chiếu dần lan tỏa, chiếu lên bức tường trống phía trước.
“Giờ thì tôi nói xong phần của mình rồi. Hãy cùng bàn về chuyện nghiêm túc hơn.”
Một hình ảnh hiện lên.
Đó là căn phòng ngủ của một bà lão đang nằm trên giường.
“Đây là một trong những đoạn video chúng tôi thu thập được, liên quan đến các vụ việc gần đây có dính líu đến thực thể Người Vặn Xoắn. Tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị tinh thần. Ai vừa ăn no thì cẩn thận.”
Ông nhấn nút điều khiển, video bắt đầu chạy.
Phòng họp chìm trong im lặng. Mọi người dõi theo hình ảnh bà lão đang ngủ say.
Trên góc màn hình hiện lên dấu thời gian:
[03:15 sáng]
Video được tua nhanh, cho đến khi đồng hồ dừng ở [03:36 sáng].
Khi ấy, bà lão đột ngột mở mắt, ngẩng đầu, đảo nhìn quanh.
Một hành động bất ngờ, khó hiểu.
Rồi—
— “Xin chào? Có ai ở đó không? Ai đang gõ cửa vậy?”
Giọng bà vang lên.
— “Trời sáng rồi đấy. Nếu không dừng lại, tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Bà lão bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, rồi quay lại phía cửa chính.
Bà đi lòng vòng trong nhà, vừa nói, vừa cầm chặt điện thoại.
— “Tôi cảnh báo rồi nhé! Tôi sẽ gọi cảnh sát thật đấy!”
Cảm giác căng thẳng bắt đầu lan khắp phòng họp.
Cách bà lão tự nói chuyện, ánh mắt hoảng loạn, giọng nói mỗi lúc một cao…
— “Tôi cảnh báo rồi!”
Bà nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Cơ thể run rẩy, hơi thở gấp gáp.
— “Tôi đã nói rồi! Đừng lại gần tôi!!!”
Giọng bà vỡ ra thành tiếng thét, gân cổ nổi rõ.
— “Á! Haaaa!!!”
Dường như bà nhìn thấy thứ gì đó ngoài khung hình. Mặt bà tái nhợt.
Bà chạy đến một cánh cửa nằm ngoài tầm quay của camera, mở ra.
Và ngay khi bà biến mất khỏi khung hình—
— “Ááááá!!!”
Một tiếng thét kinh hoàng vang vọng, khiến cả phòng họp im phăng phắc.
“…”
Video chấm dứt.
Ngay sau đó, hình ảnh bà lão lại hiện lên. Nhưng lần này, thân thể bà đã khô héo như xác ướp.
Phần đáng sợ nhất là…
Mắt và miệng bà vẫn đang chuyển động.
Bà vẫn còn sống.
“Đây là một trong nhiều vụ việc tương tự đang diễn ra trên đảo,” Trưởng phòng nói, giọng trầm xuống. “Chúng tôi gọi dị thường này là Người Vặn Xoắn. Theo đánh giá, nó thuộc cấp Melas, có khả năng tiến hóa lên cấp Thrall. Dù nhìn qua có vẻ nạn nhân còn sống, thực chất họ chỉ còn ở trạng thái thực vật — đã chết não.”
Đây là lần hiếm hoi tôi thấy Trưởng phòng nghiêm túc đến vậy.
“Dị thường này chỉ mới được phát hiện gần đây, nhưng theo dữ liệu của Cục, những vụ việc tương tự từng xuất hiện ở nhiều đảo nhỏ khác. Theo chu kỳ vài năm, dị thường này sẽ di chuyển từ đảo này sang đảo khác, để lại hàng chục xác chết khô héo như vậy.”
Ông dừng lại, nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:
“Một vài Guild khác đã cố điều tra nhưng đều thất bại. Đây là những gì chúng ta biết được cho đến hiện tại.”
Ông nhấn điều khiển, hình ảnh phòng bà lão lại hiện lên.
“Dị thường không thể nhìn thấy bằng camera. Hãy chú ý chỗ này.”
Một tia laser từ điều khiển chiếu xuống góc màn hình.
Cả phòng nín thở. Tôi cũng vậy.
Ngay trên sàn — một cái bóng.
“Như mọi người thấy, đây chính là cái bóng. Dị thường đứng ngay trước ống kính, nhìn thẳng vào camera, nhưng chúng ta hoàn toàn không thể thấy.”
Trưởng phòng tiếp tục nhấn nút.
Màn hình chuyển sang hình ảnh một ngôi nhà hai tầng nhỏ.
“Dựa trên các mẫu vụ việc, tiêu chí của Người Vặn Xoắn là những căn nhà hai tầng chỉ có một người sinh sống. Nếu đáp ứng cả hai điều kiện này, nó sẽ săn đuổi nạn nhân cho đến khi hoàn thành ‘nghi thức’ của mình.”
Ông tặc lưỡi, hạ tay.
“Người dân trên đảo đã bắt đầu truyền tai nhau về dị thường này. Cục cũng nhận nhiều khiếu nại, nhưng chẳng ai làm được gì. Nó quá khó để truy vết.”
Trưởng phòng gãi đầu, trông như đang đau đầu thật sự.
Tốt.
Hy vọng là đau nhiều vào.
Ông ta đáng bị thế.
Ông nhấn điều khiển lần nữa.
Trên màn chiếu hiện lên hàng chục hồ sơ, mỗi người đều mặc đồng phục đỏ.
Đó là… đồ tù nhân.
“Vì đã nắm được tiêu chí của Người Vặn Xoắn, Guild sẽ triển khai một số nhiệm vụ đặc biệt để bẫy nó. Mọi người chú ý — vì điều này liên quan trực tiếp đến cuộc thám hiểm ngày mai.”
Cả phòng lập tức căng thẳng.
“Đây là những tù nhân được Cục gửi đến hỗ trợ điều tra. Họ đều phạm những tội không thể tha thứ, nên đừng bận tâm thương hại. Chúng tôi sẽ đặt họ vào các ngôi nhà được dựng sẵn trên đảo. Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản: giám sát, và nếu có chuyện xảy ra, lập tức báo cho Guild.”
Giọng Trưởng phòng trở nên nghiêm lại:
“Nhấn mạnh một lần nữa — nếu phát hiện bất cứ dấu hiệu nào, tuyệt đối không được đối đầu. Hãy báo về ngay. Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ dị thường này. Hãy để các Đội trưởng xử lý phần nguy hiểm.”
Tôi gật đầu đồng ý trong lòng.
Đúng, để họ làm việc đó đi.
“Các anh sẽ nhận được bản tóm tắt chi tiết tình hình ngay sau cuộc họp. Hãy đọc kỹ trong tối nay, vì nó có thể cứu mạng các anh ngày mai.”
Đing! Đing! Đing!
Tiếng chuông điện thoại vang lên đồng loạt trong phòng.
Tôi lấy máy ra xem. Một tệp tin mới hiện lên:
[Twisted-Man.docx]
Tôi định mở, nhưng khựng lại.
Khoan…
Sao tôi cũng nhận được?
Cái—
“Những người có tên trong danh sách nhóm ở cuối tài liệu nghĩa là đã được phân công. Hãy làm quen với nhóm của mình ngay để tránh rắc rối ngày mai.”
Trưởng phòng cất điều khiển, rồi nở một nụ cười “đáng ghét” quen thuộc.
“Vậy là xong! Chúc mọi người may mắn!”
Tôi nhìn ông ta, rồi nhìn xuống điện thoại.
Khi thấy danh sách nhóm, tôi làm rơi luôn máy xuống bàn.
‘Thà giết tôi còn hơn. Sống kiểu này có ý nghĩa gì nữa?’
Tôi đưa tay che miệng, cố kìm nước mắt.
Nhưng khi nhìn thấy tên Đội trưởng được phân công, nước mắt tôi thực sự trào ra.
[Trưởng nhóm: Zoey Terlin]
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra —
Đây không phải ngẫu nhiên.
Là cố ý.
( Lương 5 triệu: Xin hãy đề cử, thả tim, lưu lại và để lại bình luận để ủng hộ dịch giả nhé!)