Sau Khi Kết Hôn, Ngày Ngày Nuông Chiều Em

Chương 9

CHƯƠNG 9: CHÚ ĐẾN ĐƯA MẠNH NIÊN ĐI SAO?

 

“Cứ mạnh dạn bước tới là được.”

Đây là câu cuối cùng Diệp Liễm nói với cô trước ca phẫu thuật.

Cho đến khi Mạnh Niên được đẩy vào phòng mổ, câu nói tiếp thêm sức mạnh ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô.

Sau khi chia tay vào ngày hôm đó, Mạnh Niên được chú Vương và Trình Phán đưa đến bệnh viện.

Hai ngày trước phẫu thuật có rất nhiều xét nghiệm phải làm, Trình Phán luôn ở bên cạnh cô. Thỉnh thoảng Mạnh Niên nghe thấy Trình Phán nghe điện thoại, là Vương Dụ gọi đến.

Nghe Vương Dụ nói họ đã bay đến Bắc Kinh vào ngày cô nhập viện, dường như có một vụ mua bán cần Diệp Liễm đích thân đi đàm phán.

Hy vọng anh ấy mọi việc thuận lợi.

Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức của cô biến mất ngay lập tức.

Ngoài phòng mổ, chú Vương và Trình Phán đang chờ đợi. Dì Lưu ở nhà chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng sau phẫu thuật cho Mạnh Niên.

Bên ngoài bệnh viện, trong bãi đậu xe, có một chiếc xe sedan màu đen.

Người ngồi ghế lái như bị đinh chọt vào mông, ngồi thế nào cũng không yên.

Anh ta thỉnh thoảng hạ cửa kính xe, thò đầu ra nhìn về phía tòa nhà khu nội trú không xa. Thỉnh thoảng lại đóng cửa kính, lấy điện thoại ra bấm bấm, như đang nhắn tin cho ai đó.

Anh ta cào cấu, gãi đầu gãi tai, vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, lại thấy thủ phạm đang ngồi vững vàng ở hàng ghế sau, bất động như núi.

Vương Dụ quay phắt người, nằm bò trên ghế da, quay ra sau nói đầy bất phục: “Tôi nói này Boss đại nhân, anh cứ giục tôi đổi vé máy bay quay về, hai hôm nay anh vắt kiệt sức tôi và đối tác, bắt chúng tôi hoàn thành lịch trình hai ngày trong một ngày rưỡi, sao bây giờ đến nơi rồi lại chẳng vội vàng gì thế?”

Nếu theo đúng kế hoạch, bây giờ họ đang trên chuyến bay từ Bắc Kinh đi Bắc Mỹ, chứ không phải không ngủ lấy một giấc, liên tục bay đêm từ Bắc Kinh về đây.

Để rồi cứ đứng đợi mãi ở bãi đậu xe này sao?

Người đàn ông ngồi ghế sau cổ áo hơi mở, ống tay áo sơ mi vén lên. Anh ấy nâng cổ tay nhìn giờ, giọng nói không nhanh không chậm: “Còn sớm.”

Vương Dụ lo lắng không ngừng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm: “Đó là mổ xẻ trong đầu đấy, bổ đầu ra đấy…”

“Mở sọ.” Diệp Liễm sửa lời.

“Thật đáng sợ.”

Diệp Liễm liếc anh ta một cái, không muốn đáp lời. Anh cúi mắt, tiếp tục xử lý công việc trên máy tính bảng.

Ngón tay lướt trên màn hình, thỉnh thoảng lại lơ đãng, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Vương Dụ: “Cứ ra vẻ như không quan tâm vậy.”

Lời chất vấn của Vương Dụ giống như tự nói với chính mình, hoàn toàn không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời, càng không để ý Diệp Liễm có một khoảnh khắc mất tập trung.

Rất nhanh, Diệp Liễm thu lại tâm trí, tiếp tục tập trung vào công việc.

Sau khi giải quyết xong một vấn đề khó khăn, Vương Dụ đột nhiên reo lên:

“Ra rồi!”

Người đàn ông đang ký duyệt tài liệu khựng lại, im lặng hai giây, “Thế nào?”

“Đợi tôi gọi điện thoại!”

Một cuộc gọi ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Trình Phán nói ca phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng thời gian thuốc mê vẫn chưa hết, có lẽ phải đợi một lúc nữa mới tỉnh.

“Bảo Trình Phán…”

Vương Dụ cười ngắt lời: “Biết rồi, để vợ tôi canh chừng cẩn thận.”

Diệp Liễm mím môi, tiện tay ném cây bút cảm ứng sang một bên, đầu tựa vào gối cổ, nhắm lại đôi mắt đã mỏi mệt vì nhìn màn hình quá lâu.

Anh khẽ thở ra một hơi, vai cũng thả lỏng đi nhiều.

Cửa sổ xe phía sau đột nhiên bị gõ.

Vương Dụ quay đầu lại, qua lớp kính, anh nhìn thấy một người không ngờ tới.

Anh ta khẽ cảm thán: “Hừ.”

Đồng thời lại quay đầu nhìn biểu cảm của Diệp Liễm.

Không ngoài dự đoán, anh ta nhìn thấy một nụ cười lạnh lướt qua trên khuôn mặt người đàn ông, không hề thân thiện. Vương Dụ rùng mình, quay đầu về phía trước.

“Cốc cốc…”

Lại một tiếng gõ thăm dò thận trọng.

Sau đó, có tiếng đối thoại lờ mờ truyền vào:

“Cậu không nhận nhầm xe chứ? Đừng gõ nhầm xe đấy.”

“Không thể nhầm được, tớ nhìn biển số xe này, chắc chắn là xe của chú út tớ.”

Triệu Thanh Ức đứng ở đuôi xe, ánh mắt quét qua dãy số 9, trong lòng cũng dâng lên một tia ấm áp.

Cô ta nhanh chóng lấy gương trang điểm ra khỏi túi, nhìn vào lớp trang điểm tinh xảo của mình. Ánh mắt quyến rũ không che giấu được niềm vui, đột nhiên nhớ ra điều gì, nụ cười của cô ta khẽ ngưng lại.

Triệu Thanh Ức nhét chiếc gương nhỏ lại vào túi, do dự nói: “A Lễ, cậu nói xem, tại sao xe của chú cậu lại ở đây?”

Chàng trai mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu đang cúi người nhìn vào bên trong, nghe vậy quay đầu lại, anh ta há miệng, vẻ mặt như chưa kịp phản ứng.

Triệu Thanh Ức cắn môi tô son, ngập ngừng nói: “Anh ấy đến để đưa Mạnh Niên đi sao?”

Lời vừa dứt, sắc mặt chàng trai lập tức trở nên khó coi.

Cửa sổ xe đang đóng chặt đột nhiên hạ xuống.

Hai người kinh ngạc nhìn về phía đó, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đen láy, sâu thẳm.

Diệp Tồn Lễ giật mình, theo bản năng cúi đầu, cung kính nói: “Chào chú út.”

“… Chú, chào chú út.”

Triệu Thanh Ức bước tới, tiến vào tầm nhìn của người đàn ông, đỏ mặt chào hỏi. Cô ta biết không thể buông thả, nhưng vẫn không kìm được lén lút nhìn ngắm vị gia chủ cao quý, trầm ổn này.

Ánh mắt dò xét của Diệp Liễm lướt qua hai người, lông mày nhanh chóng nhíu lại.

Ánh mắt xuyên thẳng vào Diệp Tồn Lễ, nhưng giọng điệu lại nhạt nhẽo như hỏi bâng quơ: “Sao lại ở đây?”

Diệp Tồn Lễ vội vàng đáp: “Đến thăm bệnh nhân, còn chú ạ?”

Bệnh nhân.

Khóe môi người đàn ông dường như nhếch lên, anh lật úp máy tính bảng lên ghế ngồi, chậm rãi điều chỉnh tư thế. Hai chân duỗi rộng thoải mái, ngón tay thon dài gõ gõ lên đầu gối.

Anh rất thư thái nói: “Đến nói chuyện với bác sĩ điều trị của thầy tôi một chút.”

Diệp Tồn Lễ quay đầu, nhìn Triệu Thanh Ức.

Diệp Tồn Lễ căng thẳng nuốt nước bọt, “Chúng cháu đều không biết chú về nước từ khi nào?”

“Chỉ là về công ty ở Nam Thành họp, tiện đường ghé qua bệnh viện.”

Triệu Thanh Ức không nhịn được xen vào: “Vậy chú có ở lại đây thêm mấy ngày không ạ?”

Diệp Tồn Lễ lườm cô ta một cái, trách cô ta lắm lời, quay đầu vội vàng giải thích với Diệp Liễm: “Bà nội mong chú về thăm nhà. Chú đã hơn một năm không về, nếu không có việc gì thì về cùng chúng cháu nhé?”

“Không được, Bắc Mỹ còn có việc.”

Diệp Tồn Lễ thất vọng gật đầu, anh ta chợt nhớ lời Triệu Thanh Ức vừa nói, lại không yên tâm hỏi thêm một câu: “Chú út, chú có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Hôm nay?” Người đàn ông nghi hoặc nhìn điện thoại, giả vờ không biết, “Ngày Quốc tế Thiếu nhi?”

Diệp Tồn Lễ thở phào nhẹ nhõm, “Đúng, chính là Ngày Quốc tế Thiếu nhi.”

Lời này có chút ý nghĩa không rõ ràng, nhưng cũng giúp anh ta xác định, chú út của anh ta thực sự không biết chuyện Mạnh Niên phẫu thuật.

Đúng là anh ta nghĩ nhiều rồi, chú út của anh ta làm sao có thể để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó chứ? Trong mắt chú ấy chỉ có những thương vụ hàng trăm triệu, hàng tỷ mà thôi.

Diệp Liễm ngước mắt, liếc nhìn người cháu trai ruột ra vẻ rụt rè, vẻ lạnh lùng trong mắt càng sâu hơn, uy nghiêm không hề che giấu, lại pha thêm vài phần kiêu ngạo, tự tại của người đứng ở vị trí cao: “Nghe nói các cháu cho người khác mượn nhà của tôi.”

Không khí như đột nhiên đông đặc lại.

Nhiệt độ giảm đi mấy độ theo câu chất vấn này.

Diệp Tồn Lễ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén dò hỏi của người đàn ông, anh ta run rẩy cúi đầu, “Là, là ý của bà nội…”

Người đàn ông lại cười một tiếng đầy ẩn ý, “Các cháu cũng ở trong nhà tôi sao?”

“Không, không! Cháu, hai đứa cháu hôm nay mới đến…” Diệp Tồn Lễ khựng lại, nắm bắt trọng điểm, “Chú chưa về nhà lần nào sao?”

Vừa hỏi xong anh ta đã hối hận, bởi vì chú út của anh ta đột nhiên sa sầm mặt.

Diệp Liễm nhàn nhạt liếc nhìn chàng trai, ngón tay ấn vào nút, đóng cửa kính xe lại.

“Tôi thấy bẩn.”

Hít phải một ngụm khói xe, Diệp Tồn Lễ ngây người tại chỗ.

Cho đến khi cánh tay anh ta bị ai đó thân mật khoác vào, anh ta mới hoàn hồn.

Anh ta nhìn chiếc Maybach màu đen đã rời khỏi bãi đậu xe, lòng vẫn còn sợ hãi: “Có vẻ như mấy ngày tới chúng ta phải ở khách sạn rồi.”

Triệu Thanh Ức kinh ngạc: “Tại sao?!”

Diệp Tồn Lễ gạt tay cô ta ra, đi về phía tòa nhà nội trú, “Cậu tưởng lời đó chú ấy nói cho ai nghe? Đó là nói cho tớ nghe đấy, chú ấy thấy bẩn, tớ nào dám đến đó làm phiền.”

Nếu hôm nay không gặp, anh ta còn có thể lấy cớ bà nội để vào ở, nhưng bây giờ, nếu anh ta còn đến, đó chính là cố tình lao đầu vào chỗ chết.

Còn ở nữa sao? Không muốn sống nữa sao?

Diệp Tồn Lễ hỏi thăm ở quầy y tá một lúc lâu mới biết ca phẫu thuật của Mạnh Niên đã kết thúc và cô đã về phòng bệnh.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất của khu nội trú, cửa thang máy mở ra, Diệp Tồn Lễ và Triệu Thanh Ức lần lượt bước ra.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc lan tỏa trong không khí, Triệu Thanh Ức khẽ nhíu mày ghét bỏ.

Tiếng giày cao gót nhọn màu đỏ giẫm trên sàn nhà sáng bóng phát ra âm thanh giòn tan. Cả tầng rất yên tĩnh, tiếng bước chân của họ nghe rất rõ.

Triệu Thanh Ức đi bên cạnh Diệp Tồn Lễ, thu lại ánh mắt dò xét, vẻ mặt khó coi, giọng nói không giấu được sự ghen tị: “Cậu thật sự quan tâm cô ta, còn sắp xếp cho cô ta phòng bệnh tốt như vậy.”

Diệp Tồn Lễ dừng bước, nhíu mày liếc cô ta: “Cô ấy vừa là bạn gái tôi, lại là vị hôn thê của tôi, tôi đương nhiên quan tâm.”

Thực ra trong lòng anh ta cũng không chắc chắn, còn hoài nghi. Anh ta đã mượn danh nghĩa chú út để nói chuyện với viện trưởng về Mạnh Niên, không ngờ đối phương lại coi trọng đến vậy.

Diệp Tồn Lễ vừa kính sợ Diệp Liễm, lại vừa có chút ghen tị, nếu anh ta cũng có quyền thế như chú út thì tốt biết mấy.

Triệu Thanh Ức cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, tự biết mình đã nói nhiều nên cúi mắt xuống, giọng điệu buồn bã: “Đúng vậy, dù hai người có cãi nhau, có chiến tranh lạnh, thì cuối cùng cũng sẽ hòa giải như trước.”

Diệp Tồn Lễ nhất thời nghẹn lời, anh ta chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên khó coi.

Ánh mắt chột dạ từ đỉnh đầu cô gái trước mặt hạ xuống, từng tấc một.

Triệu Thanh Ức hôm nay mặc một chiếc váy liền thân ôm sát màu đỏ tươi, bó sát cơ thể quyến rũ, đầy đặn của cô ta.

Bộ quần áo này là do anh ta đưa cô ta đi mua.

Một số hình ảnh mờ ám, say đắm đột nhiên ùa vào trong đầu, Diệp Tồn Lễ đột ngột quay người, nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.

Khi Mạnh Niên dần lấy lại ý thức, có người đột nhiên nắm lấy tay cô.

Cảm giác bàn tay đó quen thuộc đến mức đáng ghét, buồn nôn. Cả giọng nói, mùi hương, tất cả đều khiến người ta khó chịu.

Giọng nam tha thiết, đau lòng: “Niên Niên, em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”

Mạnh Niên không mở mắt ra được, hai mắt cô bị băng gạc che lại.

Cô dồn hết sức lực rút tay về, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát: “Diệp Tồn Lễ, chúng ta chia tay đi.”

Vẻ mặt áy náy trên mặt chàng trai cứng đờ trong giây lát, anh ta mơ hồ muốn nổi giận, nhưng lại nhớ chuyện sai trái nhục nhã mình đã làm nên kìm nén cơn giận.

Xem ra lần này không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Vốn tưởng rằng cho cô vài ngày để bình tĩnh, anh ta dỗ dành một chút là có thể làm cô mềm lòng như mọi khi.

Diệp Tồn Lễ mặt mũi dữ tợn, nhưng cố gắng để giọng nói dịu dàng nhất có thể: “Niên Niên, đừng nói lời giận dỗi, anh biết hôm đó anh đã chọc em tức giận, vậy nên hôm nay anh đến xin lỗi em. Chúng ta chiến tranh lạnh bao nhiêu ngày rồi, em cứ coi như lần này anh chủ động nhượng bộ, tha thứ cho anh được không?”

“Chuyện học hành chúng ta sẽ nói sau, còn chuyện hôn sự, em muốn trì hoãn một chút cũng được, anh đều nghe theo em.”

Mạnh Niên đặt tay lại vào chăn, cuộn mình trong chăn, quay sang một bên.

Còn trì hoãn nữa sao?

Diệp Tồn Lễ nắm được điểm yếu là tính cách mềm yếu, do dự của cô, cứ ba ngày hai bữa lại dùng chiêu “trì hoãn” để lấp l**m.

Mạnh Niên đột nhiên nhận ra rằng, mâu thuẫn giữa cô và Diệp Tồn Lễ chưa bao giờ được giải quyết. Hồi cấp ba, anh ta đã là một người ngang ngược, bá đạo, không biết lẽ phải, không hiểu cách tôn trọng người khác.

Một người như anh ta làm sao thay đổi được chứ? Quả là hy vọng xa vời.

“Mình nên mạnh dạn bước tới…”

Mạnh Niên ngửi mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên gối, khẽ lẩm bẩm.

Cô lặp đi lặp lại, như thể đang tự tiếp thêm dũng khí cho mình. Một khi đã đưa ra quyết định, không nên chần chừ nữa.

Chú Diệp nói đúng, cô đã là người trưởng thành rồi. Diệp Tồn Lễ cứ lợi dụng ân tình ép buộc cô hết lần này đến lần khác thỏa hiệp, lẽ ra cô nên từ chối từ lâu rồi.

Hơn nữa, người luôn giúp đỡ cô đâu phải là Diệp Tồn Lễ. Xa thì có bà cụDiệp, gần thì có chú Diệp, khi nào đến lượt Diệp Tồn Lễ tranh công chứ.

Về phía bà ngoại, đợi cô khỏe lại sẽ từ từ khuyên nhủ, chỉ cần bà ngoại hiểu rằng cô dù không kết hôn cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Còn về phía bà cụ Diệp… cô chỉ có thể thường xuyên đến thăm, hiếu kính nhiều hơn, nhưng để cô gả cho Diệp Tồn Lễ, đời này không thể.

Diệp Tồn Lễ kiên nhẫn, hết lời xin lỗi, liên tục dỗ dành cô bằng những lời ngon ngọt.

Triệu Thanh Ức, người nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh anh ta, không thể chịu đựng được nữa.

Triệu Thanh Ức không hiểu, rõ ràng cô ta mới là người lớn lên cùng Diệp Tồn Lễ từ thuở nhỏ, tại sao bây giờ người đứng bên cạnh Diệp Tồn Lễ lại không phải là cô ta?

Nếu ngày đó cô ta không chuyển trường đến Nam Thành Nhất Trung, Diệp Tồn Lễ không phải lòng Mạnh Niên ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì bây giờ người đính hôn với Diệp Tồn Lễ, có phải là cô ta không?

Triệu Thanh Ức không cam lòng nắm chặt tay, những ngón tay sơn đỏ gần như hằn sâu vào lòng bàn tay.

Cô ta tủi thân nói: “A Lễ bị cậu làm tổn thương rồi, suốt ngày lo lắng, ăn không ngon, nhìn anh ấy như vậy cậu không đau lòng sao?”

Mạnh Niên khựng lại, lúc này mới biết Diệp Tồn Lễ không đến một mình.

Cũng đúng, giữa họ luôn là như vậy, ngay cả khi Diệp Tồn Lễ theo đuổi cô những năm qua, bên cạnh anh ta luôn có một cô bạn thanh mai trúc mã đi cùng.

Mặc dù Mạnh Niên không thích Diệp Tồn Lễ, nhưng khi cô đồng ý làm bạn gái anh ta, đều rất nghiêm túc và thật lòng. Cô từng nghĩ sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ của cả hai, tiếc là Diệp Tồn Lễ luôn khiến cô thất vọng.

Bộ phim của ba người, buổi hẹn hò của ba người, ba người cùng về nhà ra mắt gia đình, cho dù có một người bị loại trừ, thì đó cũng là chính cô.

Mạnh Niên hít sâu một hơi, cố gắng nén lại sự run rẩy trong hơi thở, lạnh nhạt: “Ồ, tôi không nhìn thấy, nên không đau lòng.”

“Cô!” Triệu Thanh Ức tức giận, giơ tay kéo chàng trai đang ngồi bên giường bệnh, “A Lễ, cậu nhìn cô ta đi, cậu còn muốn ở đây chịu ấm ức làm gì?”

“Tớ thích hèn mọn, cậu quản được à?” Diệu Tồn Lễ bực bội gạt tay cô ta ra.

Triệu Thanh Ức cứng người, không thể tin được nhìn anh ta.

Diệp Tồn Lễ nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe. Lớp trang điểm mắt tinh xảo của cô gái sắp bị nước mắt làm nhòe.

Diệp Tồn Lễ: “Cậu…”

Triệu Thanh Ức quay đầu bỏ đi.

Chàng trai lúng túng đứng nguyên tại chỗ, anh ta nhìn ra ngoài cửa, rồi lại quay đầu nhìn Mạnh Niên, người vẫn luôn thờ ơ, không chịu quay lại nhìn anh ta một cái.

“Khụ khụ.”

Chú Vương, người nãy giờ vẫn đứng cạnh cửa sổ, đột nhiên hắng giọng.

Diệp Tồn Lễ nhìn sang, chú Vương hiền lành cười hòa giải: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, nhị thiếu gia cứ để bữa khác lại đến.”

Diệp Tồn Lễ im lặng vài giây, lặng lẽ đứng dậy. Anh ta đắp chăn cho Mạnh Niên, giọng nói trầm buồn: “Vậy anh đi trước, đợi em nguôi giận, anh sẽ lại đến.”

Anh ta bước nhanh đuổi theo, ở cửa cầu thang thấy Triệu Thanh Ức đang cúi đầu lau nước mắt.

Anh ta vẻ áy náy bước đến gần, vẻ mặt hoảng loạn: “Tớ…”

Triệu Thanh Ức ngước đôi mắt đẫm lệ lên, vô tội và tủi thân: “Hèn mọn là tớ mới đúng, hôm qua không nên đi cùng cậu để mượn rượu giải sầu!”

Cô ta giật chiếc khăn lụa trên cổ xuống, lộ rõ những vết hôn loang lổ.

Một câu nói, một hành động, hoàn toàn xé toạc tấm màn che đậy sự xấu hổ.

Đồng tử của Diệp Tồn Lễ co rút lại.

Mãi một lúc lâu, anh ta mới khàn giọng nói một câu: “Tớ xin lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment