Chương 163: Bóng Đỏ [3]
Bóng Đỏ.
Hiện tượng lan tràn khắp Kính Giới — không ai biết rõ nguồn gốc, chỉ biết rằng nó thiêu rụi mọi thứ chạm vào.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Thế giới giờ đây hoàn toàn bị bao phủ trong sắc đỏ.
Tzzz~
Hơi nước bốc lên từ làn da khi tôi điều khiển mana.
Nhưng đó không phải điều khiến tôi lo nhất. Khi cúi xuống nhìn rễ cây quấn chặt quanh chân, một cảm giác nghẹt thở xộc đến.
| Cấp 2. [Sợ hãi] EXP + 0.03%
| Cấp 2. [Sợ hãi] EXP + 0.01%
Những dòng thông báo liên tục lóe sáng trước mắt.
Tôi nghe rõ tiếng tim đập trong đầu. Nỗi sợ lan tràn, cảm giác tê dại kỳ lạ bò dọc gò má.
“Đây là…”
Chớp mắt một cái, rễ cây biến mất, cảm giác cũng vậy.
“Haaa… Haaa…”
th* d*c, tôi tựa vào kệ sách, cố lấy lại bình tĩnh.
Rồi rễ cây lại xuất hiện.
Lần này, chúng dài hơn, chạm đến đầu gối.
Một suy nghĩ vụt qua:
“Đây có lẽ là giới hạn thời gian…?”
Liệu cây sẽ mọc khi rễ hoàn toàn chiếm lấy tâm trí tôi?
“H-Ha…”
Lồng ngực run lên.
“Mình thực sự phải ngừng chần chừ.”
Nếu có thể, tôi muốn để bang hội trực tiếp điều tra. Tôi không muốn mọi chuyện đi xa đến mức này. Nhưng làm sao thuyết phục họ giúp, khi tôi chẳng có bằng chứng nào?
Tôi không thể nói rằng mình đã thấy cả thành phố bị cây nuốt chửng.
“Phải… nếu có bằng chứng.”
Không sao, giờ tôi có người hỗ trợ — Aoife.
“Phải, chỉ cần bức ả—”
“Hiaaaaakk!!”
Tiếng thét chói tai vang lên, khiến tôi giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ thư viện, tôi thấy một người phụ nữ trung niên ở đầu bên kia đang ôm đầu, hét lên thảm thiết.
Cô ta ngẩng mặt nhìn trời, tiếng hét vang dội như vọng ra từ sâu thẳm linh hồn.
Cả khu vực lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cô ta. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bước nhanh đến cửa sổ.
Một luồng căng thẳng lạ lan khắp người, khiến tôi giật mình khi nghe tiếng bước chân của Leon phía sau.
Ngẩng đầu, tôi nhìn bầu trời. Cả không gian đỏ rực — bóng đỏ khổng lồ lơ lửng như đè nặng xuống, nhuộm mọi thứ bên dưới thành màu máu.
Những tòa nhà, những con đường… tất cả mang sắc đỏ rực như địa ngục. Không khí vui tươi biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn bao trùm.
Đường lát đá vắng ngắt, chỉ còn vài người — phần lớn là dân thường yếu ớt không kịp chạy. Quầy hàng bỏ trống, bình rượu vơi nửa, giấy vụn tung tóe trên phố.
Một khung cảnh dị thường.
“Hieeaaak!!”
Tiếng hét đau đớn lại vang vọng, mỗi lần xa hơn lần trước.
“Mọi người đâu cả rồi…?”
Aoife lên tiếng đầu tiên, ánh mắt lộ rõ vẻ lo sợ. Tôi nhìn sang Leon — cậu đang kiểm tra người phụ nữ vừa hét.
Cô ta im lặng.
“Có chuyện gì không ổn à?”
Leon che khuất tầm nhìn, tôi bước sang bên để nhìn rõ hơn — và lập tức hiểu vì sao cô ấy không còn hét nữa.
Khuôn mặt tôi trầm xuống.
“…Cô ta chết rồi.”
Không thể diễn tả được những gì còn lại — da nhăn nheo, khô quắt như bị hút sạch nước. Cô ta trông như xác ướp của chính mình.
Và cô ta không phải người duy nhất.
Tôi đảo mắt quanh — những người dân khác cũng y hệt.
Trong chớp mắt, tất cả biến thành xác ướp.
Tim tôi thắt lại.
“…”
Leon đứng dậy, im lặng nhìn tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt của Aoife.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“...Sao lại hỏi tôi?”
Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng biết.
Leon chau mày, khẽ lẩm bẩm:
“Anh nói đúng. Tôi cũng không hiểu sao lại hỏi anh. Chắc hỏi theo bản năng thôi.”
“Cái quái gì vậy…”
Aoife chen vào:
“Thế… ta tìm xem mọi người đi đâu?”
Tôi nhìn quanh, phần nào đoán được hướng đi của họ.
“Họ chắc chạy về trạm bang hội hoặc nơi trú ẩn an toàn.”
Dù phần lớn ở đây là siêu nhân như chúng tôi, nhưng Bóng Đỏ không tha ai cả. Trừ khi có lượng mana dự trữ cực lớn, họ cũng sẽ gục ngã dưới ảnh hưởng của nó.
Chúng tôi cũng không còn nhiều thời gian.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Mana trong người đang cạn dần theo từng giây. Chúng tôi cần nhanh chóng đến trụ sở bang hội — hy vọng họ có biện pháp ngăn chặn.
Có lẽ họ có phòng cách ly chống Bóng Đỏ. Tôi không chắc, nhưng đó là tia hy vọng duy nhất.
Thành phố chìm trong sắc đỏ. Những con phố trống trơn, xác khô nằm rải rác bên lề đường. Im lặng chết chóc bao trùm.
Khu Decaycore đã sụp đổ.
Tak, tak, tak—
Chỉ còn tiếng bước chân vội vã của chúng tôi vọng lại giữa không gian chết chóc.
Đi qua một con hẻm hẹp, cái nóng tăng lên. Mana trong người tôi cạn thêm.
“Tối quá…”
“Nhanh lên.”
Tôi tăng tốc.
Ra khỏi hẻm, ánh sáng lại hiện — hay đúng hơn, sắc đỏ lại phủ đầy. Chúng tôi bước vào Khu Sorrowvale, nơi các tòa nhà xa hoa hơn, thuộc quyền quản lý của bang hội.
Nhưng giờ đây, chúng cũng trống rỗng, chỉ còn ánh đỏ vây quanh.
“Đi sâu hơn.”
Cả nhóm chạy về phía trung tâm. Khu này chia làm hai quận: ngoài và trong. Trạm bang hội nằm ở giữa — đó là mục tiêu của chúng tôi.
“Theo hướng này nhanh hơn.”
Aoife chỉ tay. Tôi gật đầu, lao theo.
Mỗi giây lúc này đều quý giá.
Chúng tôi chạy mãi, hơi thở gấp gáp — cho đến khi nghe thấy tiếng người vọng lại từ xa.
“Ở đó!”
Leon và Aoife lập tức tăng tốc. Tôi theo sau, rẽ qua một tòa nhà và dừng lại ở quảng trường rộng lớn.
“Haa… Haa…”
Trước mặt, một đám đông chen chúc.
“Cho tôi vào!”
“Tránh ra, anh chắn đường rồi!”
“Đẩy cái gì vậy?!”
Khuôn mặt ai nấy đều hoảng loạn, ánh sáng trắng nhạt bao quanh cơ thể họ.
“Đúng như dự đoán, họ chạy đến đây.”
Dù sao thì các siêu nhân đều được huấn luyện để tìm đến trạm khi khẩn cấp.
Tôi hơi lo cho những học viên khác, nhưng có lẽ họ vẫn ổn.
Thực tế, phần lớn chắc đã đến nơi an toàn.
Chỉ có điều… Aoife, Leon và tôi đã lén trốn ra ngoài.
“Hỏng rồi.”
Cảm giác chẳng lành len lỏi trong ngực.
“Bình tĩnh! Mọi người giữ trật tự! Chúng tôi sẽ cho từng nhóm vào hầm trú!”
Giọng nói vang lên từ phía trước, át cả đám đông.
Tôi không thấy rõ người nói, chỉ thấy một mái vòm lớn hiện ra xa xa.
“Đang mở cổng hầm! Xin hãy kiên nhẫn! Mọi người sẽ được vào trú ẩn an toàn cho đến khi Bóng Đỏ qua đi!”
Đám đông dần ổn định, tiếng la hét dịu xuống.
“Haa…”
Tôi thở phào, liếc nhìn Leon và Aoife. Cả hai đều đẫm mồ hôi, nhưng tạm ổn.
“...Học viện nên xem xét lại việc cử bọn mình đi đâu đó.”
Aoife thở dài, ánh mắt đầy bất lực.
“Không chỉ tôi thấy vậy đúng không? Lần nào ra ngoài cũng gặp rắc rối. Tôi chịu, tôi chỉ muốn ở yên trong Học viện thôi.”
“Ha…”
Tôi bật cười khẽ.
Chỉ một tiếng cười nhẹ, nhưng đủ khiến cả hai quay lại nhìn.
“Gì đấy?” — Aoife cau mày.
“Không có gì. Chỉ nghĩ rằng… dù ở Học viện hay không, rắc rối vẫn tìm đến thôi.”
“Hả… đúng là…”
Cô cúi đầu, gãi bên thái dương. “Anh nói cũng phải. Nhưng tại sao lại thế nhỉ?”
Tôi liếc sang Leon. Cậu nhìn tôi với vẻ mặt như thể muốn nói: “Tại anh.”
‘Cái gì cơ?’
Thằng nhóc này...
Tôi chưa kịp phản ứng, biểu cảm của cậu ta lại đổi sang kiểu “Ảo tưởng vừa thôi.”
‘Cậu muốn gây sự à?’
“Hai người đang nhìn nhau kiểu gì thế?” — Aoife cắt ngang, nhìn chúng tôi nghi ngờ.
“...Hai người bị say nắng à?”
“Không.”
Tôi đáp ngắn. Leon cũng lắc đầu.
Chúng tôi nhìn nhau, cùng nghĩ: “Cô ta mới lạ ấy.”
Aoife chớp mắt mấy lần, vẻ mặt ngơ ngác.
“Cái gì—”
Rumble! Rumble!
Tiếng rung từ xa khiến tất cả im bặt. Tôi nhìn về phía trước — hầm trú đang mở.
Mặt đất rung bần bật suốt vài phút rồi dừng lại.
“Giữ trật tự! Lần lượt tiến vào!”
Giọng nói lúc nãy lại vang lên.
“Đừng chen lấn, ai gây rối sẽ bị loại khỏi hàng!”
Đám đông lập tức ngoan ngoãn xếp hàng.
“Tốt! Bắt đầu cho vào!”
Chúng tôi lặng lẽ đi theo dòng người. Thỉnh thoảng tôi lại đưa tay áo lau mồ hôi — mana làm mát chẳng còn tác dụng gì.
“Hoo…”
Thậm chí cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
May mắn, quá trình không kéo dài lâu. Khoảng mười phút sau, đến lượt chúng tôi đi qua cánh cửa kim loại dày.
Bên trong là hành lang hẹp dẫn đến căn phòng trắng.
Hai người mặc áo trắng đứng chờ ở hai bên.
“Hãy bước vào buồng.”
Khoảng hai mươi người chen vào. Khi phòng kín, một người khóa chặt cửa.
Claka, claka—
Bánh khóa xoay, rồi giọng nói vang lên:
“Bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ.”
Swoosh—
Không khí lạnh lan tỏa nhanh chóng, nhiệt độ trở lại bình thường.
“Các anh có thể ngừng điều khiển mana.”
Tôi làm theo, hít sâu một hơi.
Những người khác cũng tựa tường, mồ hôi ướt đẫm.
Rồi cửa lại mở.
Khác với trước, lần này bên kia là đại sảnh rộng lớn, chứa hàng trăm người.
Người mặc áo trắng khẽ gật đầu:
“...Chào mừng đến Pháo Đài Cuối.”
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim ️, cầu lưu trữ , để lại bình luận để động viên mình nhé!