Chương 169: Liên Kết Sang Chấn [3]
“...Anh vẫn chưa có gì à?”
Giọng người thư ký vang lên ngoài phòng giam, hoảng hốt và gấp gáp.
Javier lắc đầu.
“Chưa. Tôi đã thử nhiều cách, nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích.”
“Rắc rối rồi.”
Đi qua đi lại, ông thư ký lẩm bẩm:
“Trưởng Trạm sẽ thất vọng nếu chúng ta chẳng thu được gì sớm. Thông tin này rất quan trọng, mà học viên là nguồn duy nhất. Rõ ràng cậu ta có liên quan đến vụ việc. Chúng ta phải moi được gì đó.”
Đầu ông quay phắt lại nhìn Javier. l**m môi, ông nói:
“Thử lại đi.”
“Nhưng—”
“Tôi không quan tâm anh dùng cách nào, cứ thử lại! Chúng ta cần cậu ta nói. Nếu không có kết quả sớm, cả hai chúng ta đều gặp rắc rối... Nghĩ đến con anh đi! Làm xong việc đi!”
“...Anh chắc chứ?”
“Ừ, tôi chịu trách nhiệm. Cứ làm đi.”
“Hiểu.”
Nhìn người thư ký rời khỏi, Javier đứng im vài phút.
Nhiều ý nghĩ rối rắm lướt qua trong đầu ông.
Nhưng khi nhớ đến con trai mình, ông nghiến răng, quay lại đối diện với cánh cửa phòng giam.
Bàn tay đặt lên nắm đấm cửa.
Không hiểu sao, nó lại từ chối xoay.
Như thể chính đầu óc ông đang chống lại việc mở cánh cửa ấy.
Những lời của học viên lại vang lên trong đầu — và cậu ta trạc tuổi con ông.
Sự tương đồng kỳ lạ khiến Javier do dự.
Cậu ấy... thật sự rất giống con ông.
Cứ mỗi lần nhìn, ông lại bị nhắc về quá khứ.
‘Không, mình phải làm.’
Nghiến chặt răng, Javier xua tan ý nghĩ, hít sâu rồi mở cửa.
Clank—
Căn phòng chìm trong im lặng.
Drip... drip...
Ngoài tiếng nhỏ giọt của máu từ gương mặt học viên, chẳng còn âm thanh nào khác.
“B... as...”
Javier khựng lại.
Giọng nói mơ hồ — phát ra từ miệng cậu học viên.
“B... a... sho... I...”
Cau mày, Javier cúi sát hơn. Tai ông chỉ cách khuôn mặt cậu vài phân.
“B... a... sho... I... kil... m...”
Vẫn quá nhỏ.
Ông không nghe rõ.
“Cậu nói gì? Nói to lên!”
Học viên không đáp.
Chỉ tiếp tục lẩm bẩm.
Javier lùi lại, nắm tóc cậu kéo đầu lên.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Và ngay giây đó — mắt học viên mở to, hét lên:
“Thằng khốn! Mày nên giết tao, như cách mày giết mẹ tao! Tao đã không phải chịu khổ thế này nếu không vì mày!”
Bản năng khiến Javier buông tay.
Clank! Clank!
Cậu ta giãy giụa trên ghế, trừng ông bằng đôi mắt đỏ rực, máu trào ra khóe miệng.
“Mày! Tất cả là lỗi của mày! Bà ấy chết vì mày không làm nổi việc của mình!”
Tiếng hét vang rền khắp căn phòng.
“Mày! Sao...!? Sao mày để chuyện đó xảy ra!?”
Đôi mắt học viên trống rỗng — rõ ràng cậu không hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu không nói với ông... nhưng Javier vẫn cảm thấy như những lời đó đang xuyên thẳng vào tim mình.
“Mày đã phá hủy đời tao! Mày nên chết cùng bà ấy!!”
Mỗi câu nói như lưỡi dao đâm thẳng vào ngực ông.
“Lý do tao không có mẹ là mày!!!”
“Haaa... haaa...”
Javier bắt đầu th* d*c.
“Dừng lại...”
Ông cố thốt lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
“Chết! Chết! Tao ghét mày!!”
Tiếng hét điên loạn vang vọng bốn bức tường.
“Tất cả... vì mày!!”
Ngực Javier đau thắt.
“Không... không phải lỗi tôi...”
Ông nắm đầu, lẩm bẩm.
“Không phải lỗi tôi... đó là tai nạn... chỉ là một tai nạn thôi... Vợ và hai con tôi... họ chỉ đi dạo khi con quái vật xuất hiện. Tôi đã cố cứu họ... tôi đã cố...”
Nhưng cuối cùng, vợ ông chết vì chính sự sơ suất của ông.
Nhiều năm trôi qua, ký ức ấy vẫn đè nặng lên tâm trí.
“Không phải lỗi tôi... Tôi đã cố hết sức.”
“Anh thật sự cố à?”
“Ờ... ừ... d-đương nhiên!”
“Con quái vật đó không mạnh. Anh thừa sức hạ nó. Anh chỉ muốn khoe với họ, đúng không?”
“Không... không phải!”
“Không phải à?”
“Tôi... tôi chỉ...”
Javier sững người.
Tim ông lạnh toát.
Trước mặt ông, học viên — cậu ta đang ngồi thẳng, mắt nhìn trân trân, giọng bình thản đến rợn người.
“Anh muốn cho vợ con thấy mình mạnh đến mức nào, đúng chứ?”
“Cái...!”
“Con quái vật yếu hơn anh nhiều. Anh chỉ mệt vì muốn ra vẻ anh hùng.”
“Tôi...”
Hình ảnh cũ ùa về.
Rừng ngoài dinh thự. Ngày nắng đẹp. Con gấu hai nanh đứng trước mặt ông.
Sinh vật không quá mạnh, chỉ nhanh và hung dữ.
‘Haha, xem bố giết nó đây!’
‘Đi đi bố!’
‘Giết nó!’
‘Anh, cẩn thận!’
‘Đừng lo! Bố sẽ—’
Và rồi, chỉ một khoảnh khắc mất tập trung.
‘Akh...!’
‘Ahhhh!’
Tiếng thét xé ruột vang lên.
Tiếng thét của vợ và con.
“Bà ấy chết vì sự kiêu ngạo của anh.”
“Haa... haa...”
“...Tôi nói sai à?”
Javier muốn phản bác, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.
Nỗi đau, tội lỗi, quá khứ — tất cả ùa về.
Nhưng điều khiến ông rùng mình nhất... là ánh mắt kia.
Ánh mắt của học viên.
“Vậy sao anh vẫn ở đây?”
Câu hỏi lạnh lẽo vang lên.
Hơi thở Javier khựng lại.
“Sao anh sống nổi khi biết mình yếu đuối đến vậy? Sức mạnh, quyền lực... để làm gì?”
Ngực ông siết lại.
Ông biết — có gì đó sai trái.
Nhưng cơ thể ông không nghe theo nữa.
“Haa... haa...”
“Anh không bảo vệ nổi vợ mình. Vậy anh nghĩ có thể bảo vệ được con à?”
“Haa... haaa...”
“...Nếu ngay cả con anh cũng không bảo vệ được, anh còn quyền gì để tồn tại?”
Javier thở gấp, đầu óc quay cuồng.
‘Dừng lại... dừng lại... dừng lại...’
Tay ông siết ngực.
Nhưng giọng nói ấy vẫn tiếp tục vang lên trong đầu.
“Con anh biết tội của anh. Chúng chỉ giả vờ như không biết thôi.”
Tiếng nói đó dội lại, mỗi lúc một to hơn — cho đến khi hoàn toàn nuốt chửng tâm trí ông.
Rồi...
Im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề của Javier, dần chậm lại.
Đầu ông gục xuống.
Một giọng nói vang lên, lạnh đến tê liệt:
“Ngẩng lên. Nhìn tôi.”
Javier ngẩng đầu.
Đôi mắt ông trống rỗng, vô hồn.
Julien giơ cổ tay bị còng lên.
“Thả tôi ra.”
Javier nhìn còng, ánh mắt vô định.
“Anh biết tôi vô tội.”
Giọng Julien vang đều đều.
“Đừng để tội lỗi chồng chất. Con anh sẽ nghĩ gì? Anh để vợ chết... giờ lại tra tấn một học viên vô tội sao?”
Những lời ấy như dội thẳng vào não Javier.
Ông run run lấy chìa khóa trong túi, tiến lại gần.
Clink, clank—
Còng mở.
Julien xoa cổ tay, rồi nhìn ông — người đàn ông giờ chỉ còn là cái xác biết thở.
“Anh làm tốt rồi.”
Cậu đẩy chiếc còng sang một bên, bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt ông:
“Không phải lỗi của anh.”
“.....?”
Một thoáng sáng mờ trong đôi mắt Javier.
Nhưng nó nhanh chóng tắt khi Julien nói tiếp:
“Đây là lần đầu tôi thử. Tôi chưa thành thạo. Anh nhận ra tôi thao túng anh, nhưng tội lỗi trong anh vẫn lớn đến mức lấn át cả nhận thức ấy.”
Julien giơ tay, đặt đầu ngón tay lên trán ông.
“Vẫn còn nhiều điều tôi phải rèn.”
Xiu—!
Thế giới Javier bỗng trắng xóa.
Thump!
Cơ thể ông ngã xuống. Một dòng máu nhỏ từ vết thương sau đầu rỉ ra — mảnh, gần như không thấy.
Julien nhìn thi thể bất động, nhắm mắt.
Một thoáng sau, cậu mở mắt, bắt đầu cởi áo khoác.
Đây... chỉ mới là khởi đầu.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử , cầu thả tim ️, cầu lưu trữ , và để lại bình luận để động viên mình nhé!