Sự Trỗi Dậy Của Ba Tai Họa

Chương 170

Chương 170: Trốn Thoát [1]

“...Tôi giết ông ta rồi.”

Nhìn thi thể viên chức, tôi khẽ xoa cổ tay — chúng vẫn còn đau rát.

Thành thật mà nói, tôi không nhất thiết phải giết ông ta. Chỉ cần đánh ngất là đủ. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm.
Nếu ông ta tỉnh dậy sớm hơn dự tính, kế hoạch của tôi sẽ tan thành mây khói.

Ít nhất thì... nếu ông ta chưa bị vỡ vụn.
Mà tôi cũng nghi ngờ điều đó. Dù đã thao túng tâm trí ông ta bằng ký ức và Ma Thuật Cảm Xúc, tôi chưa khiến ông ta sụp đổ hoàn toàn.

...Tôi vẫn chưa đạt đến mức đó.

Nhưng tôi đang đi đúng hướng. Tôi chắc chắn.
Một ngày nào đó, tôi sẽ có thể phá vỡ một con người chỉ bằng lời nói.
Tôi chỉ cần quen hơn với sức mạnh quái dị này.

“Haa...”

Tôi hít sâu, đảo mắt quanh căn phòng, rồi bắt đầu c** q**n áo mình, thay bằng của ông ta.
Chỉ vài phút, tôi đã hóa trang gần như y hệt. Kéo chiếc mũ của ông ta xuống, tôi lẩm bẩm:

“Không phải cách ngụy trang tốt nhất, nhưng tạm chấp nhận.”

Không khí hiện tại thật kỳ lạ.
Tôi có cảm giác — ai đó đang nhắm vào mình.

Không, không chỉ là cảm giác... có lẽ thật sự có người đang làm vậy.
Nhưng ai?

Ngoài Leon và vài người thân tín, tôi không tin ai khác. Đặc biệt là Trưởng Trạm.
Nếu họ đã thông đồng...?

Việc tôi bị tra tấn ngay sau khi nhắc đến Cây Gai Đen quá trùng hợp.
Không còn nghi ngờ gì nữa — tôi phải rời khỏi đây.

Hầm này không còn an toàn.

Trước kia, trốn thoát là điều bất khả thi. Nhưng giờ tôi có ký ức của Javier.
Tôi hiểu đại khái cấu trúc nơi này. Có hai lối ra: một ở phía tôi vào, và một ở khu vực trong sâu hơn.

Tôi không thể ở lại. Tôi cần thoát ra ngoài.

Ngoảnh lại, tôi nhìn qua ô cửa sổ — thế giới đỏ ngòm bên ngoài.

“...Sẽ khó đây.”

Bóng Đỏ vẫn bao trùm bên ngoài. Nếu ra ngoài lúc này, tôi chỉ trụ được vài giờ trước khi cạn mana.
Nhưng tôi phải đi.

‘Tôi cần đến thư viện của bang hội.’

Tôi biết thông tin mình tìm kiếm đang ở đó — thông tin quan trọng.
Kẻ nào đó đang cố ngăn tôi đến Cây, và nếu tôi hiểu được lý do vì sao, tôi có thể phản công.

Vấn đề là... tôi sẽ giao thông tin đó cho ai?

“Huuu...”

Tôi hít một hơi thật sâu.
Không, giờ chưa phải lúc nghĩ. Việc đó để sau.
Giờ, tôi cần xử lý hiện tại.

Tok— Tok—

Ai đó gõ cửa.

“Javier? Javier? Anh tìm được gì chưa?”

Giọng nói trơn nhớt, quen thuộc.
Dù chưa thấy mặt, tôi biết ngay — hắn không phải người dễ chịu.

Ký ức của Javier hiện rõ trong đầu.

“Javier?”

Tôi khẽ hắng giọng, cố hạ tông xuống, rồi đáp:

“Vào đi.”

Chỉ một từ, nhưng đó là tất cả tôi có thể nói mà không lộ.
Giọng của tôi khác Javier quá rõ, chỉ cần chú ý là phát hiện ngay.

Tôi đứng yên, tim như bóp nghẹt.
Nếu hắn nghi ngờ... nếu hắn gọi người...

Một khoảnh khắc im lặng dài như vĩnh hằng.

Clank—

Cửa mở.

“Từ im lặng của anh, tôi đoán là anh xong việc rồi.”

Người đàn ông đầu hói, thân hình tròn trĩnh bước vào.
Ông ta không nhận ra gì, vì thi thể Javier tôi đã giấu đi.

“Tốt lắm. Trưởng Trạm chắc sẽ vui—”

Tôi ấn ngón tay ra sau gáy ông ta. Cơ thể ông đông cứng lại.
Ông cố hét, nhưng tôi đã bịt miệng.

“Mhh! Mhm!”

Clank— cửa đóng sầm lại.

Khuôn mặt người đàn ông trắng bệch.
Ông ta run rẩy, khác hẳn với hình ảnh tự tin trong ký ức.

Tốt. Dễ xử lý hơn.

Tôi nâng tay, siết chặt. Chỉ nổi khắp cánh tay tôi và... cả người ông ta.

“Mh!!”

Ông ta lơ lửng giữa không trung, giãy giụa.

Tôi không nói gì. Chỉ lục túi ông ta — chìa khóa, tiền, giấy tờ. Tất cả đều thuộc về tôi.

Đặt tay lên đầu ông ta, tôi kích hoạt năng lực Cỏ Ba Lá.

“Huuuu...”

Một luồng ký ức tràn vào.

Từ ông ta, tôi hiểu thêm về hệ thống ngầm của hầm này.
Nhưng quan trọng hơn — tôi thấy dấu ấn của Bang hội Chó Đen.

...Vậy là họ. Chính họ đứng sau chuyện này.

Cuối cùng, tôi đã có manh mối.

Trước đó tôi định đến Hội Thiên Thần Bạc, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi.

“Tôi không thể phí thêm thời gian nữa.”

Nhìn người đàn ông vẫn giãy giụa cầu xin, nước mắt trào nơi khóe mắt, tôi khẽ gật đầu.

“Chắc chắn rồi.”

Và siết tay.

Pftt!

Ông ta gục xuống ngay lập tức.

Tiếc thật. Nhưng tôi không thể để ông ta sống, nhất là người này.

“Haa...”

Tôi kéo mũ xuống thấp, chỉnh lại áo khoác, rồi mở cửa.

Clank—

Hành lang dài, hẹp, chia hai hướng. Vài cánh cửa nằm dọc hai bên, xa xa vang lên tiếng bước chân.

Biết rõ mình cần đi đâu, tôi rẽ trái.

Clank—

Cửa đóng lại phía sau.

“Mười phút.”

Tôi lẩm bẩm, tính toán. Đó là khoảng thời gian tôi có trước khi họ phát hiện thi thể.

Hành lang chia làm nhiều nhánh nhỏ — không khác mê cung.
Nếu không nhờ ký ức của Javier và tên thư ký, tôi chắc chắn sẽ lạc.

Tôi bước nhanh, nhưng tiếng nói vọng lại khiến tim tôi siết chặt.

“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?”
“Không rõ... đến khi Bóng Đỏ tan. Thường vài ngày đến một tuần. Giờ chắc gần tuần rồi.”
“Lâu thật đấy.”

Tiếng họ ngày càng gần. Tôi dừng lại.

Trước mặt là vài cánh cửa. Tôi rút chùm chìa hơn ba mươi cái, bắt đầu thử từng cái.

‘Không phải cái này.’
‘Cũng không phải.’
‘Lại không phải...’

Mồ hôi túa ra.
Tôi không được phép bị bắt.
Nếu bị phát hiện, kế hoạch của tôi sẽ sụp đổ.

Tôi run nhẹ. Càng run, việc tra chìa càng khó.

“Anh nghe chuyện Jacob tối qua chưa?”
“Chưa, chuyện gì?”

Giọng họ đã sát bên.

‘Trời ơi... nhanh lên!’

Tôi cố gắng hết sức, tim đập như búa nện.

“Haa... Haa...”

Chìa lách cách trong ổ khóa. Không cái nào vừa.

Rồi —

Click—

Khóa mở.

“...Tốt!”

Tôi vội đẩy cửa, chuẩn bị bước vào thì —

Squench. Squench.

Âm thanh quen thuộc. Tôi chết lặng.

“Không, không, không... không phải lúc này...”

Nhìn xuống, những rễ cây đỏ quấn chặt quanh cơ thể, bò lên đến ngực.

“Không... sao lại... không thể...!”

Tôi run rẩy.

Và rồi —

“Đó là ai!?”
“Người kia đang làm gì!?”

Tiếng lính vang lên.
Họ thấy tôi.

Tôi quay đầu, tuyệt vọng nuốt khan.

Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, để lại bình luận để động viên mình nhé.

Bình Luận (0)
Comment