Chương 184: Trang Giấy [1]
“Cái...?”
Tôi cảm nhận rõ sự nghi ngờ trong giọng nói của mọi người khi mình vừa dứt lời. Xoa mặt, tôi nhìn về phía trưởng trạm của Bang hội Chó Đen.
Đôi mắt đỏ của ông ta, lạnh như thép, dán chặt vào tôi.
Có điều gì đó bất an trong ánh mắt ấy.
Tôi không thể diễn tả thành lời — chỉ là một cảm giác nặng nề đè xuống ngực.
‘Ông ta trông chẳng hề lo lắng...’
…Là giả vờ, hay tôi đã đoán sai?
Nhìn kỹ lại, tôi không hoàn toàn chắc chắn vào giả thuyết của mình. Có những manh mối rải rác — nếu thực sự ông ta sở hữu trang giấy còn thiếu, thì rất có thể, bọn quái vật mới không tấn công ông.
Vì sao ư?
‘Vì cái cây kiểm soát chúng.’
Ít nhất, đó là giả định duy nhất hợp lý.
Thời điểm mọi thứ diễn ra quá trùng khớp: từ “Bóng Đỏ” cho đến khi “Kẻ Ăn Im Lặng” bất ngờ tràn vào thị trấn.
Không thể là ngẫu nhiên, trừ khi có ai đó đã chuẩn bị từ trước.
Nếu Karl — trưởng trạm Bang hội Chó Đen — thật sự giữ trang giấy, vậy khả năng cao lũ quái sẽ không tấn công ông.
Tôi vẫn còn cảm nhận ánh mắt đỏ đang dán chặt lên mình.
Quay sang bên, tôi bắt gặp một người đàn ông da đen, đôi mắt trắng, toát ra khí thế nặng nề.
‘Tên ông ta là… Lennon, đúng chứ?’
Chỉ cần đứng gần vài bước, tôi đã cảm thấy áp lực đè nặng lên toàn thân.
“Cậu đang cố nói gì?” — giọng trầm sâu của ông vang lên.
Tôi mím môi, giơ hai tay tỏ ý đầu hàng.
“Trước khi ông nói gì, tôi đầu hàng. Ông muốn làm gì tôi cũng được, nhưng…”
Tôi quay đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ máu kia — ánh nhìn dữ dội khiến ngực tôi co lại.
Tại sao lại thế này…?
“...Trước khi bắt tôi, ông có phiền kiểm chứng lời tôi không? Dù sao cũng chẳng mất gì cả.”
“.....”
Lennon im lặng.
Đôi mắt trắng của ông nhìn tôi không chớp — tôi chẳng thể đoán nổi ông đang nghĩ gì.
Rồi ông quay sang nhìn những trưởng trạm khác. Có ba người cả thảy.
Tôi chỉ nhận ra hai trong số họ.
Người phụ nữ tóc đỏ dài ngang vai, có nốt ruồi nhỏ dưới cằm — Alyssa Karline, trưởng trạm Bang hội Phượng Hoàng Lửa.
Bên cạnh cô là người đàn ông gầy, hói đầu, mắt hẹp như rắn — Jack Whitlock, trưởng trạm Bang hội Quạ Đen.
Người còn lại, tôi không rõ là ai. Nhưng lúc này, điều quan trọng là cuộc trò chuyện của họ.
“Chúng ta nghe thử xem?”
“Không mất mát gì. Có thể cậu ta biết điều gì đó.”
“Nhưng Karl chắc chắn không thích đâu.”
“Không thích thì sao? Chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta. Xong rồi ông ta chỉ cần mang học viên đi.”
“Cũng đúng. Karl, ông nghĩ sao?”
Tất cả quay sang nhìn Karl — người vẫn đứng yên, biểu cảm khó đọc.
Tôi cố gắng đọc nét mặt ông, nhưng càng nhìn, càng chỉ thấy… trống rỗng.
Một thứ gì đó rợn người len qua sống lưng tôi.
Và rồi, ông ta mở miệng.
“Như tôi dự đoán, cậu cần bị loại bỏ.”
Giọng ông lạnh, thấp và mỏng.
Ngay lập tức, không khí căng thẳng dồn lại — mọi người quay phắt sang.
Ba—Thump!
Tim tôi đập mạnh.
Một cảm giác lạ xiết chặt ngực. Tôi nhìn xuống bàn tay mình — chúng đang run.
Không phải vì sợ... mà là nhận thức.
Một nhận thức khiến toàn thân tôi rùng mình.
“Hoo...”
Tôi hít sâu.
“Karl, ông ổn chứ? Có chuyện gì…?”
Một trưởng trạm lên tiếng, giọng cảnh giác. Karl không đáp, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nó nói đúng.”
Bởi “nó”, ông ta hẳn ám chỉ cái cây.
“...Không phải chúng, mà chính cậu mới là vấn đề.”
“Karl? Ông đang nói gì...?”
Trước khi tôi kịp phản ứng, rễ cây bắt đầu mọc lên từ mặt đất.
Chúng trườn quanh chân, bò lên thân, đến tận mặt.
Những sợi rễ chui vào mắt, vào miệng, kéo tôi vào bóng tối.
Tầm nhìn lóe sáng — rồi thế giới chìm vào im lặng.
Không còn gì ngoài tiếng tim đập.
Ba... Thump! Ba... Thump!
Rồi cả nhịp tim cũng yếu dần.
“Hmm! Hmmm!”
Âm thanh r*n r* vang lên từ xa, kéo tôi trở lại.
“Ha… Haaa...”
Tôi há hốc, ngực nghẹn lại khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Lá đỏ như máu phủ kín bầu trời, trùm lên cả thị trấn.
Những cánh tay người vươn ra từ vỏ cây, run rẩy r*n r*.
Tiếng sột soạt của rễ trườn len vào tai tôi, khiến ruột gan co thắt.
Tôi đông cứng.
Không thể nói, không thể cử động.
Chỉ có cảm giác tê dại và tuyệt vọng.
Rồi tôi hiểu ra — tất cả chỉ là ảo giác.
Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều do cái cây tạo ra, để hút cạn sinh lực của tôi và những người khác.
Không ai trong chúng tôi nhận ra.
Một ảo giác hoàn hảo… gần như hoàn hảo.
Và tôi nhớ — ngay khi bước vào trạm, tôi đã thấy cảm giác lạ ở má và mắt cá chân.
Đó là lúc nó bắt đầu chiếm lấy tôi.
Tôi đã thất bại — và đây là lần thứ hai tôi được “thấy lại” tất cả.
“Ha... Haa...”
Toàn thân tôi lạnh toát.
‘Kinh khủng... Cái cây này thật sự quá kinh khủng.’
Tôi không còn nhiều thời gian. Cảm giác tê liệt lan dần, ý thức mờ đi.
Tôi nhớ lại lời Karl:
“Nó đúng. Không phải chúng, mà cậu.”
Miệng tôi khô khốc.
Và rồi — bóng tối biến mất.
Tôi lại thấy mình đứng giữa thế giới đỏ máu.
Karl vẫn ở đó, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đỏ rực trong nền u ám.
Như thể ông biết tôi đã biết.
“Haa... Haa...”
Tôi th* d*c, mồ hôi lạnh chảy dọc má.
“Cái này là...”
Bang!
Tường vỡ toang.
Một tiếng rít ghê rợn vang lên.
Một bóng đen khổng lồ hiện ra — cao hơn, méo mó hơn “Kẻ Ăn Im Lặng”.
Da thịt chảy dài như sáp nóng, miệng nó nở nụ cười rách toác.
Rumble!
Mặt đất rung chuyển khi nó đặt chân xuống.
Đôi mắt trắng đục quét quanh — rồi khóa chặt vào chúng tôi.
“Hieeeeeeeek—!”
Bức tường phòng thủ quanh trạm rung mạnh.
“Cái quái gì thế này!?”
Những trưởng trạm hoảng loạn.
Tôi nhìn lên con quái vật, tim đông cứng.
‘Tôi... phải làm gì đây...?’
Lý trí tôi tan vỡ từng mảnh.
‘Không... Bình tĩnh lại...’
Nhưng tôi không thể.
Tiếng thình thịch dồn dập đến gần, đất rung bần bật.
Mỗi bước của nó như dập nát cả thế giới.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhìn lên — và thấy đôi mắt đỏ ấy.
“À...”
Tôi hiểu rồi.
“Phải... suốt thời gian qua, cây đã cố giấu thông tin về chính nó.
Mỗi khi tôi tiến gần, nó bóp méo thực tại để kéo dài thời gian.”
Và nếu nó cần che giấu...
thì nó phải có quy tắc riêng.
Và —
cũng phải có điểm yếu.
Tôi nhìn thẳng vào Karl.
Điểm yếu ấy... không khó đoán.
“Trang giấy...”
Tôi nói khẽ, giọng run nhưng rõ ràng.
“...Tôi cần nó.”
Đó chính là điểm yếu của nó.
Lương 5 triệu: Cầu đề cử, cầu thả tim, cầu lưu trữ, và để lại bình luận để động viên mình nhé!