Bên kia, Arabella dõi mắt theo khi Sylva không còn phản đối thêm gì nữa. Sự im lặng đầy kiêu ngạo ấy đủ để khiến nàng ta mỉm cười.
“Ta muốn ngươi ban cho nó phước lành bậc bảy,” Arabella quay sang Selena, giọng nhẹ nhàng, gần như ngọt ngào, nhưng từng chữ lại mang theo sức nặng của mệnh lệnh. “Chuẩn bị đi. Ta đã nói chuyện với cha ngươi rồi.”
Nàng ta nở một nụ cười dịu dàng, kiêu kỳ, ánh lên sự tự tin của kẻ tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Đôi mắt khẽ liếc sang Razeal. Hắn sẽ hối hận vì đã đối đầu với ta.
Selena lặng đi.
Nàng nhìn về phía Nữ Công tước—Arabella Selphira, một trong những trụ cột vững chắc nhất của Đế quốc. Một cường giả cấp Chủ Quyền. Rồi nàng quay sang Razeal. Hắn đứng đó, bất động. Không sợ hãi, không kỳ vọng. Chỉ bình thản. Như thể câu trả lời của nàng đã nằm trong dự tính của hắn, như thể hắn chẳng mong chờ gì từ bất kỳ ai.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Selena, gần như dịu dàng. Để ta chứng minh ngươi đã sai. Nàng nghĩ, rồi hướng về phía Arabella—người đang thả hồn vào những toan tính, chuẩn bị ban phước cho Razeal như thể tất cả đã được định đoạt theo ý nàng ta.
“Không,” Selena khẽ nói, nụ cười vẫn không rời khỏi môi.
Chỉ một chữ.
Như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Arabella khựng lại. Đôi mắt Sylva mở to. Ngay cả Selphira cũng thoáng sững sờ. Không ai trong số họ từng nghĩ rằng sẽ có câu trả lời ngoài “vâng”. Một lời từ chối? Điều đó chưa từng xuất hiện trong tâm trí họ.
“Nàng... dám từ chối thẳng mặt sao?” Sylva lẩm bẩm, đôi mày nhướn cao, vừa ngạc nhiên vừa có chút khâm phục.
Từ chối yêu cầu trực tiếp của một Công tước. Ngay tại đây. Trước bao nhiêu nhân chứng. Đó chẳng phải là phản kháng, mà là tự tìm đường chết. Chính Sylva cũng đã bày tỏ sự bất mãn, nhưng từ chối công khai? Đó là liều lĩnh mà nàng chưa bao giờ dám thử.
Arabella khẽ nheo mắt.
“Ngươi nói gì cơ?” Giọng nàng ta bình thản, gần như trêu chọc. “Ta nghe không rõ.”
Nụ cười trên môi Selena không hề tắt. Ánh mắt không hề dao động.
“Ta nói rồi. Ta không làm.”
Ánh mắt Arabella trở nên lạnh hơn. Nụ cười không đổi, nhưng ẩn sau đó là sự vặn vẹo. Con nhãi này đã từng dám nói dối về việc con trai ta bị đối xử, và giờ... lại thế này sao?
“Này, con bé,” nàng ta cất giọng dịu êm, “đây không phải trò chơi. Và không, ta đâu có hỏi. Ta ra lệnh.”
Arabella bước lên một bước, giọng trầm xuống, mang vẻ thích thú. “Cha ngươi đã hứa với ta. Nên ngươi sẽ làm.”
Nhưng Selena vẫn không nhúc nhích. Không chớp mắt.
Lần đầu tiên trong suốt buổi diễn hoàn hảo của mình... Arabella Selphira cảm thấy có thứ gì đó rạn nứt.
“Hãy thử bắt ta phải làm xem.” Selena khoanh tay ra sau lưng, ánh mắt không hề nao núng, giọng nói bình thản mà rắn rỏi như thép.
Nancy thốt lên một tiếng khe khẽ, không che giấu nổi sự kinh hoàng. Ngay cả nàng cũng không dám thách thức mẹ mình như thế.
Đến cả Razeal cũng nghiêng đầu, mắt nheo lại.
Cái quái gì thế này? Cô ta mất trí rồi sao? Ở đây mà dám chơi trò khiêu khích này? Với bà ta?
Điều đó hoàn toàn vô lý. Arabella đâu phải người thường. Nàng ta là Nữ gia chủ của gia tộc Dragonwevr, một cường giả SSS bậc thầy được cả lục địa biết đến vì sự điên rồ của mình. Thách thức nàng ta không chỉ là liều lĩnh, mà là tự sát. Selena dù có cha mẹ đều là SSS, thậm chí từng đích thân học dưới trướng Giáo hoàng... thì vẫn là điên rồ.
Sylva nghiêng người, ánh mắt lấp lánh, dõi giữa Selena và Razeal. Giữa hai người kia... còn có gì mà ta chưa biết sao? Chỉ để thi triển một phước lành thôi mà phải đứng ra thế này? Hoặc nàng điên rồi... hoặc có thứ gì sâu xa hơn.
Dù vậy, Sylva không khỏi ngầm thán phục. Một tiểu thư nhà Luminus dám đối đầu với nữ gia chủ Dragonwevr? Quả là to gan. Ngu ngốc, nhưng to gan.
Nhưng... cân nhắc vị thế của gia tộc Luminus, có lẽ nàng ta vẫn thoát được. Có lẽ. Dù sao, đi đối đầu trực diện như thế vẫn là hành động liều mạng, bất kể ngươi là ai.
Không khí chùng xuống.
Arabella và Selena nhìn nhau, không nói. Áp lực vô hình dần nặng nề, tựa như tiếng sấm trước cơn bão.
Và rồi—
Một giọng nói vang vọng trong tâm trí Selena.
[Con gái, đừng trẻ con nữa. Hãy làm theo lời nàng ta.]
Cha? Đôi mày nàng nhíu lại, thoáng xen lẫn bối rối và giận dữ.
Nhưng nàng không nhúc nhích. Hàm răng nghiến chặt, đáp lại bằng giọng khẽ nhưng chắc nịch:
“Không. Con sẽ không làm. Và hãy trả lại bất cứ thứ gì bà ta đã đưa cho cha.”
[Con không hiểu rồi.] Giọng cha nàng lại vang lên, dịu dàng hơn, nhưng kiên quyết.
[Cha xin lỗi vì đã quyết định thay con, nhưng chuyện này bất ngờ. Không còn đường thoái lui. Con có mười giây. Làm theo lời nàng ta, hoặc cha sẽ tự thi triển phước lành. Và của cha sẽ là bậc tám.]
Hắn hiểu nàng quá rõ. Ngay cả khi kẻ khác chẳng thể đọc được, hắn vẫn thấy. Nàng đang lo lắng. Và tất cả chỉ vì hắn. Thằng bé đó.
Và đây là cách duy nhất.
Đôi mắt Selena nheo lại.
Cha thật sự sẽ làm sao...? Nàng nghẹn lại, khoé mắt long lanh. Ông đang lợi dụng cảm xúc của nàng, ép nàng bằng chính sự lo lắng và quan tâm dành cho người kia.
Ông không sai. Ông hiểu nàng... quá rõ. Nhưng dùng sự thấu hiểu ấy để trói buộc nàng—đó là phản bội.
[Làm đi. Hoặc ta sẽ làm.]
Giọng ông nay đã lạnh hơn. Dứt khoát.
Đôi môi Selena cắn chặt. Bàn tay nàng run lên sau lưng khi nàng ngoái nhìn Razeal. Trong thoáng chốc, gương mặt nàng ánh lên nỗi buồn, tr*n tr** và thật đến xót xa.
Nếu ta không làm... hắn sẽ còn bị lôi sâu hơn nữa.
Nàng nhắm mắt lại một nhịp, rồi mở ra, ánh nhìn lạnh lùng, không một cảm xúc.
“Nếu lợi ích quan trọng hơn ta, vậy đừng bao giờ gọi ta là con nữa,” nàng thì thầm qua liên kết tâm linh, giọng trống rỗng. “Đây là dấu chấm hết.”
Im lặng.
Rồi giọng cha nàng, khẽ, gần như khẩn cầu:
[Con gái xinh đẹp của cha... hãy hiểu cho cha một lần...]
Nhưng Selena đã khép tâm trí lại.
Nàng quay về phía Arabella, hít sâu, giọng nói bình thản:
“Con sẽ làm.”
Arabella cong môi cười mãn nguyện. Nàng ta vỗ tay hai lần.
“Tốt. Rất tốt.”
Bên cạnh, một tràng cười khẽ thoát ra từ Razeal.
Âm thanh nhỏ đến mức gần như bị nuốt mất, nhưng mọi ánh mắt nữ nhân quanh đó đều lập tức quay sang hắn.
Hắn chẳng buồn đáp lại. Chỉ lắc đầu, khóe môi nhếch thành một nụ cười nhạt, đầy giễu cợt.
Phụ nữ và những màn kịch bi thương... Razeal cười thầm, mặt không biểu cảm. Lại một trò diễn nữa thôi. Giống cái ngày nàng cố tỏ ra cao thượng trước mặt tất cả để chữa trị cho ta. Hành vi kiểu Thánh Nữ. Thương xót, trắc ẩn... nhưng rốt cuộc cũng chỉ là sân khấu.
Selena không dám ngẩng đầu. Nhưng toàn thân nàng run lên khi tiếng cười thấp, lạnh lẽo ấy chạm vào tai.
Tiếng cười đó...
Nó xé rách thứ gì đó trong tim nàng.
Như thể hắn đang nói: Ta biết rồi. Ngươi sẽ chẳng bao giờ giúp ta.
Đến cả bây giờ... ta vẫn không thể giúp hắn... Selena nghĩ, dạ dày quặn thắt. Cảm giác muốn biến mất, muốn kết thúc tất cả, dồn ép từng thớ thịt. Nhưng nàng vẫn đứng đây. Bất lực. Bị trói buộc. Vô dụng.
Arabella lại cất giọng, bình thản:
“Hãy đặt lên nó phước lành Crux of Suffering. Và... thêm một cái nữa. Bất cứ phước lành bậc bảy nào. Ta cho ngươi chọn.”
“Cái gì?” Đôi mắt Selena mở to, máu rút hết khỏi mặt. Ngay cả Sylva cũng quay phắt lại, nhìn Arabella sắc lẹm, rõ ràng khó chịu.
“Người đàn bà tàn nhẫn,” Sylva khẽ lẩm bẩm, thở dài, vai hơi run lên. Ta lại phải gánh lấy gánh nặng tra tấn một kẻ không thể phản kháng sao? Thật là trò bắt nạt.
“Không... đó là... đó là...” Selena lùi lại, giọng run rẩy. Toàn thân nàng rung lên.
Nàng biết Crux of Suffering là gì.
Nó không phải phước lành. Nó là một lời nguyền khoác lên ánh sáng thần thánh.
Nó khuếch đại mọi cơn đau mà người được ban tạo ra. Mỗi vết cắt, mỗi đòn đánh... tăng lên bốn mươi nghìn lần. Không chỉ đau. Nó nghiền nát.
Một cú đánh thôi... sẽ đau gấp bốn mươi nghìn lần. Một lời nguyền tra tấn, khoá chặt trong ánh sáng thánh.
Và giờ Arabella muốn thi triển nó? Trên Sylva—để nàng tra tấn Razeal?
Tim Selena lịm xuống. Hốt hoảng. Hơi thở nàng nghẹn lại. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là—Razeal. Có phải hắn sẽ phải chịu tất cả điều này? Có phải ta sắp kết án hắn... bằng chính tay mình? Lần nữa.
Đôi chân nàng chao đảo.
Giọng cha nàng lại vang lên, vững vàng, lạnh lẽo:
[Con gái. Làm đi. Đây là lần cuối cha yêu cầu. Nếu không, cha sẽ thi triển bậc tám. Một trăm nghìn lần khuếch đại.]
Selena tan vỡ.
“Không... xin cha... đừng...” Giọng nàng như biến mất. Ý chí nàng vụn nát.
“Con sẽ làm...” nàng thầm thì. “Con sẽ làm...”
Bước chân nặng nề, Selena tiến lại gần Sylva. Mỗi bước như bước lên đoạn đầu đài.
Nàng giơ tay. Ánh sáng vàng bùng lên—thánh khiết, rực rỡ, nhưng đầy tàn độc.
Ngón tay nàng chạm vào cánh tay Sylva. Phước lành lan ra.
Sylva đứng yên, lặng lẽ tiếp nhận.
Thế là xong.
Selena hạ tay, đôi vai gục xuống. Gương mặt nàng nhợt nhạt, đôi môi mím chặt.
“Xin lỗi... Raze...” nàng thì thầm, mắt nhắm chặt, giấu đi cơn bão trong lòng. “Ta không còn cách nào...”
Nhưng nàng chưa dừng lại.
Với phước lành thứ hai, nàng chọn: Thánh Dược Trường Sinh—một phước lành hiếm có, bậc bảy.
Nó ban cho khả năng tái sinh gần như bất tử, hồi phục vô tiền khoáng hậu.
Nhưng không hề có sức mạnh tấn công. Đó là nước cờ duy nhất nàng có thể đi để bù đắp cho sự tàn nhẫn của phước lành đầu tiên.
Cơ thể Sylva khẽ sáng lên khi phép màu khắc sâu.
Selena thở dài. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm. Một chút phản kháng nhỏ nhoi, giấu trong lòng thương xót.
Arabella đứng bên, hài lòng.
Nàng ta vỗ tay, nụ cười ngạo mạn lại nở rộ.
Razeal? Hắn chẳng buồn bận tâm.
Hắn đứng đó, lạnh nhạt, vẻ mặt không đổi.
Mọi chuyện này. Với hắn.
Không còn ý nghĩa.
Trong khi đó, ở trên cao, trong phòng lầu vọng gác.
Đôi tay Nova siết chặt lan can đá đến mức nó rạn nứt.
Và rồi, với một tiếng rắc khẽ, lan can hoá thành bụi vụn dưới tay nàng.
Đôi mắt tím hoàng gia rực cháy như bão sét sau lớp kính.
“Đây là thứ mà gia tộc Dragonwevr đã sa sút đến sao?” Nàng thì thầm, gần như không nghe thấy. “Lôi cả hậu duệ của hai đại công tước khác vào trò hề này?”
Ánh mắt nàng dán chặt xuống sàn đấu phía dưới.
“Bọn chúng đã nhận cảnh báo. Thế mà vẫn coi thường...”
Giọng nàng là một lưỡi dao—lạnh, chí tử.
Mọi thớ thịt trong người nàng gào thét đòi nhảy xuống, kết thúc vở kịch hạ tiện này, đốt trụi sân khấu, xé tan mọi nụ cười ngạo mạn bên dưới.
Chỉ có một thứ níu nàng lại—
Đó là giọng mẹ nàng, vang vọng trong tâm trí.
Nếu không vì điều đó... nàng đã xuống từ lâu. Biến “trận đấu” này thành một cuộc chiến thực sự.