Mặc dù Phục Quang chân nhân muốn gặp Đế Thiếu Cẩm, nhưng bản thân Đế Thiếu Cẩm cũng biết rõ hắn là chân nhân trong khuê phòng, vốn là thần thú thuộc loài huyễn sinh vừa chào đời đã là tam phẩm, hầu như không cần tu luyện, cho nên Đế Thiếu Cẩm hiểu biết rất ít, một phần đến từ sự giác ngộ thiên đạo, một phần đến từ kinh nghiệm của Vân Thiêm Y.
Nghe Thố Vinh nói vậy, hắn lập tức quay sang nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y suy nghĩ chốc lát.
Phục Quang chân nhân chỉ hy vọng có thể gặp mặt Đế Thiếu Cẩm, không nói muốn gặp Kính Thành Tuyết, e đã biết trước Kính Thành Tuyết đang kiểm soát tình hình ở huyện Nam Bình, lúc này không thể phân thân.
“Được, có thể gặp mặt, ta và Thố Vinh cũng cần có mặt, cụ thể gặp gỡ ở đâu ngươi quyết đi.” Nàng nháy mắt với Đế Thiếu Cẩm.
Gặp ở đâu?
Còn phải nói nữa à, đương nhiên là gặp ở Linh Thụ Tiên Cảnh…
À, hắn hiểu rồi.
Trong Linh Hồ còn đang phong ấn Vân Kế, dưới Linh Thụ còn đang chữa trị kiếm hồn rách nát của Vân Thiêm Y, dù chỉ là hình chiếu.
Những việc này đều không thể giấu Phục Quang chân nhân nhị phẩm.
Ý của Vân Thiêm Y là, để Đế Thiếu Cẩm tạo một không gian thích hợp gặp nhau ở trong ảo cảnh, đừng có ngờ nghệch đưa thẳng người ta đến trước Linh Thụ là được.
“Ông đi gặp Phục Quang chân nhân đi.” Đế Thiếu Cẩm nói: “Ta chuẩn bị xong sẽ gọi các người vào.”
“Tuân mệnh.”
Đối với tu sĩ nhị phẩm trở lên, vào ảo cảnh nói chuyện là việc bình thường như cơm bữa.
Bằng không tại sao mọi người nỗ lực xây dựng ảo cảnh của mình ra hình ra dáng chứ?
Lúc trước Vân Thiêm Y cũng thường chiêu đãi khách nhân ở Lưu Ly Kiếm Cung, còn có các kiếm thị hầu hạ hai bên, tuy là chuyện mười mấy năm trước nhưng cảm giác như đã qua mấy đời.
… À không, cũng không phải cảm giác như đã qua mấy đời.
Quả thật nàng đã chuyển thế.
Lúc này Đế Thiếu Cẩm cũng không có tâm tình tạo một ảo cảnh phức tạp, hắn chỉ mở một không gian trống, trực tiếp bày biện y hệt không gian nhà trúc trong Lưu Ly Ảo Cảnh.
Một căn nhà trúc giữa rừng trúc, bàn đá ghế đá, vừa đủ cho bốn người trò chuyện.
Ngoại trừ Vân Thiêm Y, ba vị chân nhân còn lại đã bước vào giai đoạn tích cốc từ lâu, hoàn toàn không cần ăn uống, Đế Thiếu Cẩm còn chẳng thèm bày chén trà.
Chỉ chốc lát sau, Thố Vinh đã đưa Phục Quang chân nhân đến.
Phục Quang chân nhân xem như một hình mẫu rất không điển hình của Ma tu, hay nói cách khác, là một hình mẫu cực kỳ điển hình của Ma tu phái Vô Ảnh.
Bọn họ tín ngưỡng Tôn Thanh Y, hành động cử chỉ đều học theo sát Tôn Thanh Y.
Phục Quang chân nhân thoạt nhìn chỉ ngoài ba mươi, mái tóc óng ả được búi gọn gàng, người mặc y phục ngắn màu xám nhạt, trên vai còn đeo một chiếc túi.
Nhìn từ bên ngoài, nếu che giấu linh áp thì không ai nhận ra đây là một vị Ma tu nhị phẩm.
Thật ra Tôn Thanh Y hầu như cũng ăn mặc như thế, nàng ta thường mặc y phục ngắn, gần như không mặc trường bào bao giờ.
Ngược lại, Vân Thiêm Y trước kia rất thích mặc áo trắng bay bay, cảm giác vô cùng phóng khoáng, làm kiếm khách mà, không phóng khoáng sao được?
Có điều bây giờ nàng đang dẫn theo đồ đệ hành tẩu giang hồ, ngày nào cũng phải đi đường, mặc y phục trắng thì dễ bẩn, cấp bậc của nàng lại chưa cao đến mức có thể không bị bụi bẩn bám vào, đành phải mặc y phục ngắn, vừa hay cũng là màu xám.
Có câu nói là, người ta thường sẽ chú ý đến người có cách ăn mặc tương đồng với mình, hơn nữa cũng vì lý do ấy mà nảy sinh cảm xúc đồng cảm.
Tuy không biết thật hay giả, nhưng đúng là Phục Quang chân nhân gần như chú ý đến Vân Thiêm Y trước tiên: “Ngài là?”
Có thể ở trong ảo cảnh của Thú Đế chí tôn, hơn nữa còn định tham gia bàn bạc cùng bọn họ, hiển nhiên không phải người thường.
Vân Thiêm Y cười với hắn ta.
Phục Quang chân nhân không dùng thần thức quét qua nàng ngay, không hổ là Ma tu phái Vô Ảnh, hành xử rất đúng mực.
“Cậu có thể dùng thần thức quét ta.”
Phục Quang chân nhân gật đầu với Vân Thiêm Y, ý bảo làm phiền rồi, sau đó mở thần thức dò la một phen, tức thì giật mình tại chỗ.
Đây, đây là…
Hắn ta thấy một thanh trường kiếm thanh mảnh có lôi quanh quấn quanh.
Phục Quang chân nhân hiển nhiên biết đây là gì, đại diện cho ai, hắn ta vội vàng hành lễ: “Kiếm Đế tôn thượng!”
Rồi lại ngắm nghía gương mặt Vân Thiêm Y thêm mấy lần: “Tôn thượng…”
Hắn ta từng gặp Vân Thiêm Y vài lần, không đến mức không còn nhớ dung mạo của Vân Thiêm Y, so với bây giờ thì có vẻ… Không giống lắm?
Vân Thiêm Y cười nhạt: “Hành tẩu giang hồ phải thế.”
Nàng không giải thích mình đã ngã xuống, nếu Phục Quang chân nhân đã không rõ, vậy nàng đừng nói thì tốt hơn, thế đạo rối ren, có thể khiến người ta thảnh thơi thì đừng làm người ta lo nghĩ, quay đi quay lại không khéo còn khiến người ta nhập ma.
“Thì ra là vậy!” Phục Quang chân nhân đã hiểu.
Thoạt nhìn Kiếm Đế tôn thượng chỉ có tu vi thất phẩm, thì ra cũng vì lý do này.
Vốn dĩ khi hắn ta liên lạc với Thố Vinh chân nhân, hắn ta cho rằng có thể gặp Thú Đế đã tốt lắm rồi, không ngờ còn có Kiếm Đế đi cùng.
Trong lòng Phục Quang chân nhân tràn ngập cảm kích với Thố Vinh và hai vị Đế Tôn.
Hắn ta không hỏi nhiều, hành lễ xong thì ngồi xuống ghế đá, vào thẳng vấn đề: “Tình hình Ma tu hiện giờ không ổn lắm.”
“Hai vị tôn thượng, chân nhân, mọi người có biết rõ tình hình của Hải Nguyệt chân nhân không?”
Thố Vinh gật đầu, tiếp lời: “Lúc trước ta đã hỏi thăm rồi, sau khi Hải Nguyệt chân nhân đột phá lên nhất phẩm thì có vẻ không ổn định tinh thần lắm.”
“Cách đây hơn bốn trăm năm, Hải Nguyệt chân nhân đã từng thử đột phá lên nhất phẩm.” Phục Quang chân nhân nói, hắn ta và Hải Nguyệt chân nhân đều là Ma tu nhị phẩm, quan hệ không tệ, Hải Nguyệt chân nhân từng đến tìm hắn ta, hy vọng khi đột phá lên nhất phẩm thì Phục Quang chân nhân có thể đến hộ pháp cho mình: “Cả đời này ta cũng không thể quên được tình hình lúc đó.”
“Là thành Vô Ảnh, giữa xoáy nước linh khí khổng lồ, ta nhìn thấy thành Vô Ảnh hiện thế.” Trong mắt Phục Quang chân nhân tràn ngập cuồng nhiệt, đối với Ma tu phái Vô Ảnh bọn họ, thành Vô Ảnh chính là Thánh Vực.
Vân Thiêm Y không quấy rầy hắn ta, chỉ liếc mắt ra hiệu với Thố Vinh, Thố Vinh hiểu ngay: “Là thật hay ảo giác?”
“Đáng tiếc, chỉ là ảo giác thôi.” Phục Quang chân nhân thở dài: “Có điều ta tin thành Vô Ảnh nhất định vẫn còn trên thế gian này, có phải không?”
Hắn ta nhìn về phía Vân Thiêm Y.
Kiếm Đế chí tôn và lão tổ Ma tu có quan hệ rất tốt, đối với các tu sĩ cấp cao, đây không phải là chuyện bí mật gì.
Vân Thiêm Y gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy.”
“Tuy ta không rõ có phải Hải Nguyệt chân nhân nhìn thấy thành Vô Ảnh hay không, có điều sau đó huynh ấy lập tức ngừng đột phá.” Phục Quang chân nhân nói: “Lúc ấy Hải Nguyệt chân nhân đã nói với ta, huynh ấy không thể cứ vậy mà đột phá, huynh ấy phải tìm một nơi thích hợp mới được.”
Phục Quang chân nhân hỏi: “Các tôn thượng có hiểu như vậy là sao không?”
Đế Thiếu Cẩm không trả lời.
Hắn không biết rõ.
Vân Thiêm Y trầm ngâm một lát, đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Không lẽ khi đột phá lên nhất phẩm, cần phải ở khu vực vốn của đạo mình mới được à?”
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Với hầu hết các tu sĩ, điều này không phải vấn đề, lúc đột phá có ai mà không ở ngay môn phái nhà mình, hoặc là dãy núi của đạo mình chứ.
Ra ngoài đột phá, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhưng Ma tu lại không có vùng đất của mình.
“Hiện giờ Hải Nguyệt chân nhân đang có ý đồ trùng tu lại Hải Vực, có thật vậy không?”
“Đúng thế.” Phục Quang chân nhân gật đầu.
Vân Thiêm Y hỏi hắn ta: “Cậu thấy thế nào, có thể trùng kiến Hải Vực được không?”
Phục Quang chân nhân lắc đầu, hỏi ngược lại Vân Thiêm Y: “Kiếm Đế tôn thượng thấy thế nào?”
Nàng thấy thế nào à?
Nàng thấy, dĩ nhiên là không thể rồi.
Đại lục Thần Châu không phải đại lục tự nhiên, tuy Vân Thiêm Y chưa từng thấy qua đại lục khác, nhưng nàng biết đại lục mấy ngàn vạn người đang sinh sống này là do bốn vị Đế Tôn tự tay chế tạo nên.
Hải Nguyệt chân nhân muốn trùng kiến Hải Vực là một ý tưởng không tồi, chỉ có một vấn đề, cấp bậc và tu vi không đủ.
Vân Thiêm Y đoán là không đủ.
Muốn hủy diệt một vùng đại lục, vậy thì tu sĩ nhất phẩm là đủ rồi, nhưng nếu muốn trùng kiến, khả năng chỉ có Đế Tôn mới thật sự làm được.
Đây chỉ là suy đoán của Vân Thiêm Y, nhưng dù sao nàng cũng đã từng là người ở gần thiên đạo nhất, nàng có một cảm giác mơ hồ là vậy.
Không dám nghĩ đến.
Nếu tiếp tục nghĩ đến, có thể sẽ bước vào lĩnh vực mà thiên đạo không cho phép.
Đương nhiên, Vân Thiêm Y cũng không thể dùng suy đoán và sự hiểu biết mơ mơ hồ hồ của mình để cho Phục Quang chân nhân một đáp án chắc chắn được, nàng chỉ hỏi lại: “Hải Nguyệt chân nhân định làm thế nào?”
“Cụ thể thế nào ta cũng không rõ.” Phục Quang chân nhân đáp: “Ngại quá, là ta sơ suất.”
“E rằng đây không phải lỗi của cậu.” Đế Thiếu Cẩm đâm trúng tim đen: “Bằng không sao cậu phải đến tìm bọn ta, đến chỗ Hải Nguyệt chân nhân hỏi là biết ngay mà.”
Chắc chắn Hải Nguyệt chân nhân không chỉ không mời Phục Quang chân nhân hành động cùng, thậm chí còn giấu giếm không để hắn ta biết.
Phục Quang chân nhân thở dài: “Ta chỉ biết, gần đây có không ít Ma tu mất tích.”
“Ta nghi ngờ…” Hắn ta dừng lại một lát: “Chuyện này có liên quan đến Hải Vực và Hải Nguyệt chân nhân.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Những Ma tu mất tích có tu vi thế nào?”
Phục Quang chân nhân đáp: “Phần lớn đều là Ma tu cấp thấp, ta đã tìm hiểu rồi, không quá lục phẩm.”
Vân Thiêm Y: “...”
Vân Thiêm Y không nói quanh co: “Cậu có nghĩ tới, chuyện này không liên quan đến Hải Nguyệt chân nhân không?”
Nàng liếc mắt ra hiệu cho Thố Vinh.
Thố Vinh bèn tường thuật lại chuyện đã xảy ra ở huyện Nam Bình cho Phục Quang chân nhân nghe.
Phục Quang chân nhân nghe xong chợt kinh hãi biến sắc: “Còn có chuyện như vậy ư? Hổ thẹn, hổ thẹn, ta là Ma tu nhị phẩm, vậy mà hoàn toàn không biết…”
Hắn ta chỉ dốc sức tìm kiếm các tu sĩ Ma tu đã mất tích: “Ta cũng từng nghi ngờ, không biết có phải bọn họ nhập ma hay không, nhưng sống không thấy người chết không thấy xác…”
Việc này không thể trách hắn ta.
Cho dù là hội đấu giá Bích Hà, hay là hội chợ, hay là thịnh hội của Dược tu và Yêu tu, vốn dĩ đều không liên quan đến Ma tu.
Ma tu muốn tham gia đều tự đi riêng lẻ, hội chợ và hội đấu giá cũng không bán những vật phẩm đặc biệt dành riêng cho Ma tu.
Đương nhiên Phục Quang chân nhân sẽ không tham gia.
“Ý của tôn thượng là, những Ma tu đó bị Tình tu khống chế, thậm chí còn gia nhập Tình tu à?” Phục Quang chân nhân nhìn chằm chằm bàn đá hồi lâu, hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều đang suy nghĩ: “Vì sao vậy?”
Vì sao à?
Vân Thiêm Y đâu có biết.
Nàng ngẫm nghĩ, lại hỏi một chuyện không hề liên quan: “Khoảng mấy tháng trước có một số Ma tu đi đến gần núi Quan Vân để tìm kiếm thành Vô Ảnh, Phục Quang chân nhân có biết chuyện này không?”
Phục Quang chân nhân gật đầu: “Không chỉ núi Quan Vân, bọn ta luôn tìm kiếm thành Vô Ảnh.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Tại sao?”
Đừng nói với nàng chỉ vì tín ngưỡng đấy.
Phục Quang chân nhân bị nàng hỏi vậy thì ngẩn người, hắn ta cân nhắc rất lâu, có vẻ cực kỳ rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui mãi cuối cùng mới quyết định thẳng thắn trả lời: “Bởi vì một quyển bí tịch.”