Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 123

“Bí tịch?”

Phục Quang chân nhân có vẻ vô cùng hổ thẹn, đến mức không nói nên lời, hắn ta giơ tay che nửa mặt mình.

“Ôi… Thật là khó nói mà.”

Đế Thiếu Cẩm chẳng thèm để ý: “Nói nhanh lên!”

Hai vị tôn thượng đang đợi hắn ta đấy.

Phục Quang chân nhân cũng biết, nếu đã tìm tới các tôn thượng để bàn bạc, hắn ta còn che che giấu giấu thì không nên, thế là hắng giọng, có vẻ đã hạ quyết tâm nói: “Ngại quá, Ma tu có một số bí pháp, chậc… Thất truyền.”

Vân Thiêm Y: “...”

Đế Thiếu Cẩm: “...”

Vân Thiêm Y khó hiểu: “Chuyện này thì có gì mà khó nói.”

Kiếm tu cũng có rất nhiều kiếm thức thất truyền, nói cách khác, mỗi tu sĩ cấp cao đều có một bộ kiếm thức riêng, nếu không truyền cho đệ tử, hoặc đệ tử học không thông, vậy thì tự nhiên trở thành thất truyền.

Đế Thiếu Cẩm lại có cái nhìn khác: “Các người làm gì mà để thất truyền những thứ này?”

Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm trao đổi bằng mắt.

Phục Quang chân nhân đương nhiên hiểu ý của Đế Thiếu Cẩm.

Ma tu bọn họ, nói cách khác là tu sĩ hệ thuật pháp như bọn họ đều sử dụng chung một thứ không khác là bao.

Đứng từ góc độ của Vân Thiêm Y, nàng sẽ cảm thấy dù là Ma tu hay Pháp tu, tu sĩ mỗi đạo đều sẽ có thuật pháp của riêng mình.

Thật ra không phải.

Chỉ là đổi thang không đổi thuốc mà thôi.

Ví dụ như một thuật pháp, người thiết kế nguyên bản khi thi triển sẽ hiện ra một luồng ánh sáng trắng, người nối nghiệp sẽ điều chỉnh về bề ngoài một tí, người giống đóa sen, người như hoa lan, khi thì rùa lớn, ấy chỉ là khác biệt về hình thức biểu hiện, hoặc phối hợp thuật pháp khác nhau trở thành tổ hợp mới.

Bản chất vẫn giống như vậy.

Xây dựng thuật pháp phức tạp hơn sáng tạo kiếm thuật rất nhiều lần, không đủ tu vi hay kinh nghiệm thì không thể nghiên cứu phát minh ra thuật pháp mới, cho dù tốn vài thập niên nghiên cứu, có thành công hay không cũng khó nói.

“Cho nên thuật pháp phức tạp của bọn ta, có thuật pháp thật sự phức tạp, cũng có thuật pháp đơn giản chồng chất lên để tạo ra hiệu quả phức tạp.” Phục Quang chân nhân giải thích xong, thấy Vân Thiêm Y đã hiểu, hắn ta mới nói tiếp: “Hổ thẹn, thật sự hổ thẹn, cho dù ta là tu sĩ nhị phẩm, nhưng bình thường chỉ biết sử dụng vài loại thuật pháp mà thôi.”

“Cho nên có một số thuật pháp tương đối phức tạp cao thâm đã thất truyền…” Phục Quang chân nhân giơ tay che phần mặt còn lại: “Hơn nữa không chỉ có một hai loại thất truyền, mà là tất cả đều thất truyền.”

Vân Thiêm Y ra vẻ đã hiểu: “Là thuật pháp mà Vô Ảnh chân nhân để lại à?”

“Phải.” Phục Quang chân nhân đáp: “Cho nên bọn ta muốn tìm thành Vô Ảnh, xem thử bên trong có để lại bí tịch gì không.”

Không cần hỏi, đương nhiên là có.

Vân Thiêm Y nhớ đế Tàng Kinh Các ngăn nắp đâu vào đấy trong thành Vô Ảnh.

Có điều, nàng biết sự tồn tại của thành Vô Ảnh, hơn nữa cũng biết cách tiến vào thành Vô Ảnh, nhưng không cần phải tiết lộ vào lúc này.

Bởi vì những lời này của Phục Quang chân nhân đều là lời từ một phía.

Hắn ta nói là vì bí tịch, nhưng thực tế ai mà biết được.

Vân Thiêm Y không ngốc đến mức ai nói gì cũng tin.

“Là loại nào?” Vân Thiêm Y hỏi: “Ta và Vô Ảnh chân nhân khá thân thiết, có lẽ biết chút manh mối.”

Phục Quang chân nhân nói: “Là thuật pháp thuộc luân hồi, không biết Kiếm Đế tôn thượng từng nghe nói chưa, gọi là Cửu Thế Luân Hồi Quyết.”

Vân Thiêm Y: “...”

Đế Thiếu Cẩm: “...”

Vân Thiêm Y bình thản đáp: “Không rõ lắm, nghe giống như bí mật bất truyền của Ma tu các người.”

“Đúng là như thế.” Phục Quang chân nhân nói: “Không gạt các tôn thượng, Cửu Thế Luân Hồi Quyết là thuật pháp duy nhất có thể giải quyết tâm ma của Ma tu.”

“Hả, sao lại nói thế?”

“Đây chỉ là suy đoán của bọn ta, nếu đời này có tâm ma, vậy sau khi luân hồi chín kiếp có lẽ tâm ma sẽ tiêu tan.”

Sắc mặt Vân Thiêm Y vẫn cực kỳ bình tĩnh, ghìm chặt Đế Thiếu Cẩm đang muốn mở miệng: “Thì ra là vậy, để ta hỏi thăm giúp các người.”

“Đa tạ tôn thượng.”

Vân Thiêm Y chuyển về chủ đề cũ: “Chúng ta quay lại tình hình của Tình tu và Ma tu đi, cậu là Ma tu nhị phẩm, có thể phân tích được bọn Tình tu đã sử dụng loại thuật pháp gì để gieo rắc mầm mống tà đạo không?”

Nàng là Kiếm tu, hoàn toàn dốt đặc cán mai trong chuyện này.

Phục Quang chân nhân bỏ tay xuống: “Có thể xem qua một lần không?”

“Được.” Vân Thiêm Y nhìn Thố Vinh: “Đưa người đến gặp Kính Hồ chân nhân đi.”

Kính Thành Tuyết dùng trận pháp giam giữ một vài Tình tu, bọn chúng bị nhốt trong ảo trận, chỉ cần chỉ điểm một chút, muốn bọn chúng thi triển thuật pháp nào cũng được.

Thố Vinh gật đầu.

Thoáng chốc, Phục Quang chân nhân đã biến mất trước mặt bọn họ.

Đợi người đi rồi, Đế Thiếu Cẩm mới hỏi: “Nàng thấy thế nào?”

“Có hai khả năng.” Vân Thiêm Y phân tích: “Một là Phục Quang chân nhân thật sự không biết tình trạng của Tôn Thanh Y, cũng không biết rõ Cửu Thế Luân Hồi Quyết là cái gì, hắn ta và Hải Nguyệt chân nhân thật sự cho rằng Cửu Thế Luân Hồi Quyết có thể giải quyết vấn đề đột phá của Ma tu.”

Đế Thiếu Cẩm nói: “Ta thấy chưa chắc, hắn ta là đại đệ tử của Tôn Thanh Y, sao có thể không biết tình hình của sư phụ mình chứ.”

“Một khả năng nữa là Phục Quang chân nhân biết hết mọi chuyện, cũng biết Cửu Thế Luân Hồi Quyết vốn dĩ không giải quyết được bất cứ chuyện gì, dù sao nếu có thể giải quyết thì bây giờ Tôn Thanh Y vẫn là Ma tu nhất phẩm, có điều bọn họ cần một thứ khác.”

Đế Thiếu Cẩm hỏi: “Thứ gì?”

“Phải đó, là thứ gì nhỉ?” Vân Thiêm Y gãi cằm: “Có thể là thứ gì nhỉ?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Vân Thiêm Y vỗ tay: “Không thể đứng từ góc độ của chúng ta được, ngươi có tâm phúc không, gọi một con đến đây.”

“Nàng có thể đừng dùng từ "con" để gọi thuộc hạ của ta không?” Đế Thiếu Cẩm trừng mắt liếc nàng, nhẹ nhàng huýt một tiếng, ngay lập tức, một… Con Oanh Đề nhỏ xinh bay đến.

Không phải chứ, không gọi con thì gọi bằng gì đây!

Vân Thiêm Y trừng mắt đáp trả.

Oanh Đề không để ý tới gương mặt bực bội của hai người, nhẹ nhàng đáp xuống bàn đá: “Thuộc hạ ở trạng thái này được không? Có cần hóa thành hình người không?”

“Vậy là được rồi.” Vân Thiêm Y đáp, xoa cái đầu bù xù lông lá của chim nhỏ, liếc mắt với Đế Thiếu Cẩm.

Đế Thiếu Cẩm thuật lại sơ lược chuyện của Phục Quang chân nhân và Tôn Thanh Y cho Oanh Đề nghe: “Ngươi thấy thế nào, nếu ngươi là hắn ta, đứng ở góc độ của hắn ta, vậy ngươi sẽ cần thứ gì?”

Oanh Đề nhảy tới nhảy lui trên bàn, có vẻ đang tự nghiền ngẫm hồi lâu, mới cân nhắc trả lời: “Nếu Phục Quang chân nhân thật lòng đối với Vô Ảnh chân nhân, vậy có phải hắn ta đang muốn Vô Ảnh chân nhân sống lại không?”

“Sống lại?” Đế Thiếu Cẩm cau mày.

Đề Oanh nói: “Đối với chúng thuộc hạ, tôn thượng chính là tín ngưỡng, là sự tồn tại quan trọng nhất, nếu tôn thượng… À, đối với Trận tu, nếu Kính Hồ chân nhân không còn, chắc chắn bọn họ sẽ đau khổ tột cùng, đau đớn qua đi thì tiếp theo chính là không chịu từ bỏ.”

Khi nêu ví dụ, Đề Oanh không muốn lấy tôn thượng nhà mình ra.

“Sau khi không chịu từ bỏ, hiển nhiên sẽ tìm mọi cách chứng minh không phải tôn thượng ngã xuống, chỉ là chuyển thế hoặc bế quan mà thôi, tóm lại nhất định sẽ tìm biện pháp cứu vãn.”

Vân Thiêm Y trầm ngâm.

Quả thật, bọn họ không hề có suy nghĩ này.

“Phục Quang chân nhân là đại đệ tử của Vô Ảnh chân nhân.” Đề Oanh nói: “Vậy chắc chắn hắn ta không thể chấp nhận chuyện Hải Nguyệt chân nhân muốn thăng lên nhất phẩm, thay thế Vô Ảnh chân nhân đâu.”

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Thật ư?”

Sao nàng lại có cảm giác, sau khi nàng ngã xuống các Kiếm tu nhị phẩm đều muốn trở thành Kiếm tu nhất phẩm thế?

Oanh Đề phì cười: “Nhưng Kiếm Đế tôn thượng chưa từng khảo chứng mà, những nhị phẩm đã từng tìm kiếm ngài…”

“Khụ khụ!” Đế Thiếu Cẩm ho khan hai tiếng thật mạnh, ngắt lời Oanh Đề: “Nói vào trọng tâm đi, một lát Phục Quang chân nhân sẽ quay lại đấy.”

Oanh Đề luôn sống trong Linh Thụ Tiên Cảnh, gần như chưa bao giờ ra ngoài, về chuyện của Vân Thiêm Y, nó chỉ biết loáng thoáng.

Đương nhiên là có tu sĩ nhị phẩm tìm kiếm Vân Thiêm Y.

Nhưng chẳng phải… tất cả đều… người thì chết, người thì phản bội.

Trong số Kiếm tu còn lại, có thể gọi là người từng đi theo Vân Thiêm Y, Đế Thiếu Cẩm chỉ nhớ tới một mình Cảnh Văn Tấn.

Nhưng đừng cái hay không nói lại nói cái dở, đồ chim nhỏ chết tiệt!

Vân Thiêm Y bình tĩnh hơn Đế Thiếu Cẩm: “Nói tiếp đi, ngươi cảm thấy Phục Quang chân nhân sẽ làm thế nào?”

Oanh Đề suy nghĩ: “Thứ nhất, chắc chắn là đưa Vô Ảnh chân nhân quay về, thứ hai là không để bất kỳ ai thay thế địa vị của Vô Ảnh chân nhân.”

“Được rồi.” Vân Thiêm Y gật đầu.

Đế Thiếu Cẩm xoa cái đầu mềm mại của Oanh Đề: “Về đi.”

“Vâng, tôn thượng.” Oanh Đề xòe cánh bay đến sát mặt Đế Thiếu Cẩm, cọ hắn mấy cái rồi mới bay về.

Thú Đế tôn thượng của chúng nó vẫn ở đây, thật là tốt quá!

“Đúng là một góc độ mà cả hai chúng ta đều không thể nghĩ đến.” Vân Thiêm Y thở dài.

“Ta thấy, cho dù Phục Quang chân nhân muốn gì, Ma tu bọn họ muốn làm gì, hiện giờ quan trọng nhất không phải là Ma tu muốn làm gì mà là Tình tu muốn làm gì, tuy chúng ta đã có câu trả lời rất sống động rồi.”

Vô Ảnh chân nhân ngã xuống, các Ma tu nhị phẩm đều muốn hồi sinh nàng ta.

Phong Bất Quy vốn không ngã xuống, chỉ bị phong ấn ở núi Dương Tuyền, bọn Tình tu sao có thể không nghĩ đến việc canh chừng Phong Bất Quy rồi mở phong ấn, ít nhất cũng sẽ truyền linh lực của mình đến tôn thượng nhà mình.

“Khiến các tu sĩ khác biến thành tà đạo thì làm sao có thể cứu Phong Bất Quy chứ, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu!” Đế Thiếu Cẩm đập tay xuống bàn.

“Tức là khiến các tu sĩ khác trở thành tà đạo, bá chiếm núi Bỉ Khưu, sau đó chuyên tâm nghiên cứu cách giải thoát cho Phong Bất Quy, nghĩ từ góc độ này thì sao?”

Đế Thiếu Cẩm nhìn nàng: “Vậy làm sao mới có thể giải thoát cho Phong Bất Quy?”

Ngươi hỏi ta à?

Chậc, đúng là chỉ có thể hỏi nàng.

Dù sao Phong Bất Quy cũng bị đè dưới kiếm áp của nàng mà.

Nhưng Tình tu nên cảm tạ nàng, nếu không nhờ kiếm của Vân Thiêm Y và trận pháp của Kính Thành Tuyết, Phong Bất Quy đã sớm hóa điên, nào có ngoan ngoãn bị trấn áp, từ từ tiêu hóa linh khí cạn kiệt và tâm ma đang cuồng loạn giống như bây giờ.

Nàng làm vậy không phải vì Phong Bất Quy, mà vì không muốn bá tánh thiên hạ chôn cùng một tên tu sĩ nhất phẩm đã lên cơn điên.

“Trước khi y thoát ra ngoài, nếu ta có thể lên đến nhị phẩm thì vẫn có thể giết y.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt trả lời.

Đế Thiếu Cẩm hỏi: “Nàng thăng kịp à?”

Gương mặt Vân Thiêm Y càng thêm vô cảm: “Đời trước từ tam phẩm lên nhị phẩm, ta chỉ mất mấy nghìn năm.”

Đế Thiếu Cẩm: “Lần này có kiếm phách ở trong người nàng, sẽ không lâu như vậy đâu.”

“Vậy thì cũng cần mấy nghìn năm.” Vân Thiêm Y nói: “Kiếm tu phải làm đến nơi đến chốn.”

“Nàng đó, đúng là ngoan cố quá mà!” Đế Thiếu Cẩm nói: “Ta gọi Thố Vinh vào.”

Sau khi trò chuyện cùng Oanh Đệ, khi gặp lại Phục Quang chân nhân, ánh mắt Vân Thiêm Y nhìn hắn ta có phần tìm tòi nghiên cứu hơn trước.

Phục Quang chân nhân có thật lòng với Tôn Thanh Y hay không, Vân Thiêm Y không chắc chắn, nhưng nàng nghiêng về hướng thật lòng hơn.

Phục Quang chân nhân thật sự không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn ta đến chỗ Kính Thành Tuyết, chứng kiến những Tình tu thi triển thuật pháp thì vô cùng chấn động đến độ thần trí hoảng hốt, tới khi bị Thố Vinh kéo hai cái, hắn ta mới phát hiện bản thân đã quay về trước mặt hai vị tôn tượng.

“Bọn Tình tu đó sử dụng một loại thuật pháp rất phức tạp.” Phục Quang chân nhân nói thẳng vào trọng tâm: “Ta làm mẫu cho mọi người xem nhé?”

Không lẽ nhìn ngươi làm là bọn ta hiểu à?

À, Đế Thiếu Cẩm có thể hiểu.

Hắn cũng dùng thuật pháp, hệ chữa thương đương nhiên là một loại thuật pháp rồi.

Đế Thiếu Cẩm hất hàm: “Làm đi.”

Trong lòng bàn tay của Phục Quang chân nhân hiện lên một quả cầu ánh sáng, bên trong còn có pháp trận, quả cầu ánh sáng nhỏ hơn, cùng với các đường linh lực đan xen.

Từ khi Phục Quang chân nhân bắt đầu giải thích, Vân Thiêm Y đã không hiểu gì nữa.

Nàng không nghe, nàng không nghe, đây không phải thứ mà Kiếm tu nên nghe!

Kiếm tu bọn họ đâu có bày lắm trò phức tạp như vậy!

Không nghe, không nghe con rùa tụng kinh!

Ngược lại Đế Thiếu Cẩm lại lắng nghe chăm chú, chờ Phục Quang chân nhân giảng giải xong, hắn mới tường thuật lại cho Vân Thiêm Y: “Bọn Tình tu sử dụng thuật pháp phong bế để bao bọc mầm mống tà đạo, sau đó dùng tơ nhện làm định vị, truyền tống mầm mống tà đạo qua đó, lúc chúng ta nhìn thấy tơ nhện thì đã muộn rồi, mầm mống đã được gieo sâu vào đầu các tu sĩ.”

Vân Thiêm Y cau mày: “Lúc đó ở Thiên Hạc Tông, mấy hộ pháp trong số ấy lại không có mầm mống tà đạo.”

“Ta đoán là bản thân Tình tu không có ý định gieo, dù sao với tu vi của bọn họ, có gieo cũng vô ích thôi.”

Giống như Vân Kế, tuy bị gieo mầm mống nhưng nó không thể nảy mầm trong người ông, chỉ kẹt ở trong não khiến ông không thể động đậy.

Tu vi tứ phẩm đủ khiến cho tà đạo không thể khống chế.

Còn lại vài vị hộ pháp đã lên đến ngũ phẩm, cũng không ngoài khả năng này.

Vân Thiêm Y nói: “Ta muốn biết, làm sao Tình tu có thể khống chế mầm mống tà đạo.”

Bọn họ đã truy lùng tà đạo nhiều năm như vậy, xưa nay vẫn không thể khống chế mầm mống tà đạo, thứ này vừa gặp ánh sáng đã biến mất.

Phục Quang chân nhân trầm ngâm: “E rằng bọn chúng dùng cơ thể sống để nuôi mầm mống, dùng thuật pháp phong bế sau đó thu lấy mầm mống tà đạo, thi triển sinh sản số lượng lớn. Tà đạo sinh ra từ đâu, có lẽ hai vị tôn thượng đều biết.”

“Ừ.” Đế Thiếu Cẩm gật đầu.

Tà đạo, tà đạo, hiển nhiên là tà khí trên đại lục ngưng tụ mà thành.

Mà tà khí đến từ đâu, có sáng tất có tối, có linh khí sẽ có tà khí, đây là chuyện hiển nhiên trong thiên đạo.

Tà khí sẽ không biến mất hoàn toàn, chỉ có thể nói là, trong trường hợp nó không ảnh hưởng đến tu sĩ và phàm nhân thì cứ mặc kệ sự tồn tại của nó, để nó và linh khí vận chuyển tự nhiên, bên này giảm bên kia tăng.

Dùng cơ thể sống để nuôi mầm.

Vân Thiêm Y cau mày.

Đây chính là điểm mà tu sĩ chính đạo bọn họ không thể chấp nhận.

Kể cả khi tất cả đều biết.

Trước khi mầm mống bùng nổ và tu sĩ biến thành tà đạo, có thể thu được mầm mống tà đạo từ cơ thể sống.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể làm vậy.

Tình tu lại không kiêng kỵ.

Đế Thiếu Cẩm nhìn thoáng qua Vân Thiêm Y, lại nói với Phục Quang chân nhân: “Cậu muốn Cửu Thế Luân Hồi Quyết phải không?”

Phục Quang chân nhân mở to hai mắt: “Không lẽ ngài có manh mối?”

Đế Thiếu Cẩm mỉm cười: “Vô Ảnh chân nhân từng là bằng hữu của bản tôn, đương nhiên bản tôn từng nghe nói đến Cửu Thế Luân Hồi Quyết, Kiếm Đế tôn thượng cũng từng nghe nói đến, nhưng Kiếm tôn ấy à, cậu biết đấy, toàn là đầu gỗ thôi, ngài ấy nghe xong cũng chẳng hiểu gì.”

“Nhưng bản tôn không thể tùy tiện nói thông tin của Cửu Thế Luân Hồi Quyết cho cậu được, nếu cậu cần, hãy dùng thứ khác trao đổi đi.”

“Dùng thông tin về mầm mống tà đạo mà Tình tu đã phân tích được.”

Bình Luận (0)
Comment