Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 124

Đến khi Phục Quang chân nhân đã đi thật xa, Vân Thiêm Y mới hoàn hồn.

Tức thì kính nể Đế Thiếu Cẩm không thôi.

Đúng rồi, như vậy cũng được mà!

Dù sao thì Tình tu cũng đã nắm giữ tình hình tương đối rồi, sao bọn họ không lấy thẳng từ Tình tu chứ?

Đế Thiếu Cẩm nhìn ánh mắt của Vân Thiêm Y, biết ngay nàng hoàn toàn không nghĩ đến kế sách này.

Kiếm tu đúng là đầu gỗ mà!

Đế Thiếu Cẩm nói: “Tiếp theo Phục Quang chân nhân sẽ tìm cách lấy thông tin từ chỗ Tình tu, chúng ta nhắc nhở Kính Thành Tuyết phải khống chế những Tình tu và Ma tu bắt được cho tốt, đến khi có thông tin thì nghiệm chứng toàn bộ.”

Bao nhiêu năm qua, bọn họ vẫn chưa có tiến triển trong việc nghiên cứu tà đạo.

Có lẽ phải mở ra một cục diện mới.

Vân Thiêm Y gật đầu.

Tình tu làm việc này có phải vì muốn giải trừ phong ấn cho Phong Bất Quy hay không, nàng không rõ.

Dù sao phong ấn của Phong Bất Quy sẽ không thể giải trừ.

Muốn giải trừ, chỉ có một cách, chính là nàng và Kính Thành Tuyết đồng thời giải trừ phong ấn.

Thật ra, nếu có ai có tu vi và cấp bậc cao hơn bọn họ, vậy thì người đó cũng có thể phá giải phong ấn.

Nhưng làm gì có ai, lúc ấy Vân Thiêm Y sử dụng linh lực từ vòng tay bằng đồng, là pháp khí nhị phẩm, còn dùng kiếm Long Minh thi triển kiếm phách của mình để trấn áp, tuy không đạt tới đỉnh điểm như thời còn có tu vi Kiếm Đế, nhưng chí ít vẫn mạnh hơn Kiếm tu nhị phẩm bình thường.

Huống chi còn có Vạn Vật Quy Nhất Trận của Kính Thành Tuyết, cậu ta là Trận tu nhất phẩm còn đang tại chức, chưa có ai vượt qua.

Toàn bộ đại lục chỉ còn lại hai tu sĩ nhất phẩm, một tên bị đè dưới phong ấn, một tên đang l**m lông bên cạnh Vân Thiêm Y.

Có điều, chắc Tình tu không biết điều này, bọn chúng chỉ thử mà thôi.

Nếu không hại người, muốn làm thì làm.

Còn nếu hại người, Vân Thiêm Y sẽ không dung túng cho Tình tu.

Còn về Ma tu…

“Có lẽ sẽ phân thành hai phái.” Đế Thiếu Cẩm ghé sát bên vai Vân Thiêm Y, bọn họ lại về tới huyện Nam Bình: “Một phái là các tín đồ của Tôn Thanh Y, một phái là những kẻ vây quanh Hải Nguyệt chân nhân.”

Dù sao so với chuyện hồi sinh một chân nhân đã ngã xuống, một tu sĩ nhị phẩm sắp đột phá có vẻ đáng tin hơn.

“...” Vân Thiêm Y ngẩn người: “... Khi Hải Nguyệt chân nhân đột phá gặp chuyện, e rằng không như chúng ta nghĩ.”

Đế Thiếu Cẩm hiển nhiên cũng nghĩ đến: “Lúc ấy có lẽ Hải Nguyệt chân nhân thật sự tin tưởng Phục Quang chân nhân, mời hắn ta đến hộ pháp cho mình, tiếc là…”

Tiếc là Phục Quang chân nhân không thể chấp nhận có một Ma tu nhất phẩm khác xuất hiện.

“Nàng nghĩ sao.” Đế Thiếu Cẩm hỏi: “Ta không nghĩ nàng là người có thể nói đây không phải chuyện liên quan đến ta.”

“Có thêm một vị nhất phẩm cũng không phải chuyện xấu.” Vân Thiêm Y lạnh lùng đáp: “Thiên đạo chưa từng nói rằng mỗi đạo chỉ được phép có một tu sĩ nhất phẩm.”

Thậm chí, ngoại trừ tôn vị Kiếm Đế và tôn vị Thú Đế, còn lại hai vị trí Đế Tôn kia cũng chưa từng định rằng chúng phải thuộc về các đạo khác nhau.

Nếu có thực lực, một đạo có thể có hai vị Đế Tôn, huống hồ là hai tu sĩ nhất phẩm.

Kiếm tu và Thú tu chỉ sở hữu một vị trí, nhưng cũng có thể cùng cạnh tranh hai vị trí Đế Tôn còn lại.

Nếu có đủ cơ duyên, hai đạo này có thể chiếm ba vị trí Đế Tôn.

Vân Thiêm Y không thể hiểu được khúc mắc của Phục Quang chân nhân.

Người ta có tín ngưỡng của người ta, không phải chỉ vì dăm ba câu của Vân Thiêm Y mà bị tác động.

Vân Thiêm Y cũng không mong sau này Tôn Thanh Y chuyển thế rồi khuyên giải hắn ta.

Nghĩ kỹ lại, Phục Quang chân nhân vốn ôm niềm tin có thể hồi sinh Tôn Thanh Y, nếu nàng ta thật sự xuất hiện trước mặt hắn ta, dù hắn ta có chết cũng phải đưa Tôn Thanh Y quay về vị trí nhất phẩm, càng không chấp nhận bất kỳ Ma tu nhị phẩm nào muốn đột phá.

Vậy có thể thấy, hắn ta cần Cửu Thế Luân Hồi Quyết, e cũng không phải vì lý do như đã trình bày với Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm.

Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Tuy chúng ta không thể ngăn cản Phục Quang chân nhân, nhưng có thể nghĩ cách giúp đỡ Hải Nguyệt chân nhân, trước tiên phải xác định xem hắn có liên quan gì đến Tình tu hay không.”

Ma tu bây giờ thật sự rất loạn, một nhóm đi theo Phục Quang chân nhân, một số đi theo Hải Nguyệt chân nhân, còn có một nhóm không biết vì sao lại quy phục Tình tu.

Ôi chao, thật là đảo lộn thiên đạo, làm loạn đại lục mà.

Huyện Nam bình đã được Kính Thành Tuyết khôi phục lại dáng vẻ như cũ, sau khi chào hỏi Vân Thiêm Y, cậu ta đi trước lo liệu cho Trận tu nhà mình và các Dược tu.

Lúc Vân Thiêm Y tìm thấy huynh đệ Dư Đại Cương thì xung quanh rất là đông đúc, ai cũng mang theo bình thuốc, ăn mặc không khác đám người Dư Đại Cương là bao, có vẻ đều là Dược tu Trúc Sơn Tông.

“Vân muội.” Dư Đại Cương tiếp đón Vân Thiêm Y, kéo nàng đến giới thiệu: “Vị này chính là Kiếm tu Vân Du tu sĩ, đây là Dược sư Lạc Mộng Trần của Trúc Sơn Tông bọn huynh, Dược tu lục phẩm đấy, còn lại đều là sư huynh sư đệ của huynh.”

Vân Thiêm Y gật đầu chào hỏi một lượt, mới nói với Dư Đại Cương: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đã.”

Đợi ba người (còn có Dư Đại Lực) đi đến một góc khuất, Vân Thiêm Y mới lên tiếng: “Ta nghe được một vài lời đồn, muốn đến Hải Vực trong dãy núi Bỉ Khưu xem thử, không biết Dư huynh có dự định gì?”

Dư Đại Cương ngẩn người: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Vân Thiêm Y lắc đầu: “Là một người bằng hữu cũ của ta, nàng ta là một Ma tu, bây giờ ta không liên lạc được, nghe nói tin tức cuối cùng của nàng ta là ở Hải Vực, ta muốn đến đó xem sao.”

Dư Đại Cương có phần khó xử, hắn ta nhìn thoáng qua mọi người trong sư môn.

Vân Thiêm Y nói: “Đây là việc cá nhân của ta, nếu Trúc Sơn Tông còn có sắp xếp, Dư huynh cứ làm theo lệnh tông môn là được.”

Nàng lấy từ trong túi ra một lệnh bài bằng trúc, giống hệt cái mà nàng đã đưa cho Lương Tiểu Vũ: “Trên đây có thần thức của ta, bao giờ quay về ta sẽ dùng thứ này để liên hệ.”

Chỉ cần có thần thức ở đây, kết hợp với phù truyền âm mua từ chỗ Trận tu, cho dù cách nhau bao xa thì vẫn sẽ liên lạc được, đương nhiên cũng tùy vào phù truyền âm đó là do Trận tu cấp mấy làm.

Đối với Vân Thiêm Y, đương nhiên nàng sẽ dùng bút tích của Trận tu nhất phẩm Kính Thành Tuyết, có thể liên lạc được trong phạm vi toàn bộ đại lục.

Dư Đại Cương giống như trút được gánh nặng, lại lấy từ trong hầu bao ra một vài chai lọ vại bình: “Những thuốc này đều là thuốc trị thương thường dùng, muội mang theo đi.”

Vân Thiêm Y cũng không khách sáo, sau khi cất số thuốc đó vào thì mới từ biệt Dư Đại Cương, đi vào khách đ**m gọi bọn Hồng Dược: “Chuyện như thế nào mọi người cũng biết rồi.”

Nàng đã bảo Thố Vinh thuật lại cho các đồ đệ.

“Bởi vì tình hình khá gấp rút, tạm thời ta không đưa mọi người ra ngoài được.” Vân Thiêm Y xoa đầu Hồng Dược: “Mọi người hãy tiếp tục luyện tập trong ảo cảnh, sớm ngày thăng lên thất phẩm.”

Hồng Dược gật đầu, Vân Hương Diệp lại đưa ra ý kiến: “Ta biết một mình cô cũng không thể dẫn theo ba người bọn ta được, nhưng có thể định kỳ đổi một người không?”

“Cứ ở ảo cảnh mãi, bọn ta cũng không được trải nghiệm.”

Vân Thiêm Y nhướng mày.

Cũng có lý!

“Được thôi.” Vân Thiêm Y nói: “Có điều, thay vì lần lượt đổi người, không bằng mọi người so kiếm đi, dùng gậy trúc đánh, ai thắng ta sẽ đưa người đó ra ngoài.”

“Nếu có ba người thì tính điểm đi, ai thắng là một điểm, người có điểm cao nhất sẽ được dẫn đi trước, cao nhì sẽ đi sau, còn người có điểm thấp nhất là thua cuộc thì ta sẽ không dẫn theo, đánh nhau với sư môn đồng cấp mà còn liên tục bại trận, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”

Ba thiếu niên nhìn thoáng qua, rồi cùng trông chờ Vân Thiêm Y, ý bảo nàng mau đưa mọi người vào Lưu Ly Ảo Cảnh, so tài ngay thôi!

Vân Thiêm Y mỉm cười tiến vào, lại gọi Vân Mộc Hương và Vấn Kinh đến bảo bọn chúng làm trọng tài.

Từ khi bước vào Lưu Ly Ảo Cảnh, Vấn Kinh không muốn duy trì hình người, vẫn luôn dùng hình dạng Anh Chiêu nhàn nhã tản bộ ngoài sân vắng.

Vân Thiêm Y sờ lên sừng của cậu bé, đã rụng một lượt, hiện giờ đang mọc sừng mới.

Qua mấy lượt nữa, linh giác của Vấn Kinh sẽ phát triển đầy đủ, cậu bé có thể tu hành một lần nữa.

Đại hội đấu võ Vân Du lần thứ nhất được tổ chức trước nhà trúc.

Hồng Dược có thiên phú hơn, Vân Hương Diệp lớn tuổi hơn cơ sở tốt hơn, cả hai bất phân thắng bại một hồi lâu, cuối cùng Vân Hương Diệp vượt hơn Hồng Dược một chút, trở thành quán quân đầu tiên!

Còn Hạ Chí…

Chỉ có thể nói tỷ hay muội đều giỏi giang, có mỗi Hạ Chí bị đánh!

Vân Thiêm Y an ủi cậu: “Không trách ngươi được, kiếm pháp của ta không hợp với nam đệ tử, ngươi còn đang cao lên… Có lẽ càng về sau sẽ càng vất vả đấy.”

Hạ Chí tủi thân: “Nhưng ta luyện theo kiếm thuật mà lúc trước cô nói là nam đệ tử cũng luyện được mà.”

“Nhưng nền tảng căn bản của ngươi là theo bọn ta mà.” Vân Thiêm Y thở dài.

Nam nữ… Nói cách khác, người cao lớn mập mạp, cho dù luyện tập cơ bản thì cũng không giống người có vóc dáng trung bình hoặc nhỏ nhắn.

Vân Hương Diệp cao hơn Hồng Dược một chút, nhưng tuổi tác cũng chênh lệch, nếu hai người trưởng thành, có lẽ chiều cao không vượt quá chiều cao trung bình của nữ Kiếm tu.

Hạ Chí vẫn không ngừng lớn lên, nửa năm qua cậu đã cao thêm gần nửa cái đầu, sắp sửa cao bằng Vân Mộc Hương rồi.

Hiện giờ cậu có thể luyện tập căn bản giống với bọn Vân Hương Diệp, chỉ vì thân thể của cậu cao quá nhanh, cân nặng không đuổi kịp nên vóc dáng không lớn, chẳng có thịt thà nào.

Nhưng cứ kiên trì bền bỉ huấn luyện mỗi ngày, lượng cơm mà Hạ Chí nạp vào cũng từ từ tăng lên, cơ bắp rắn chắc và tăng cân là chuyện sớm muộn, khi không thể cao hơn nữa, cơ thể sẽ bắt đầu mập ra!

Đến khi đó, kiếm thuật của Vân Thiêm Y sẽ không thích hợp với Hạ Chí nữa.

Ôi chao, tranh thủ còn sớm, phải tìm cho cậu một sư phụ khác thôi.

“Đợi thêm ít lâu nữa, khi bọn ta đến núi Cửu Loa, ta sẽ mời một sư phụ tới cho ngươi.”

Hạ Chí vội vàng nói: “Sư phụ, không cần đâu, con vẫn muốn đi theo sư phụ và sư tỷ!”

“Yên tâm, ta không bỏ ngươi đâu, chỉ mời thêm một người thôi.” Vân Thiêm Y nói: “Ta sẽ mời một tán tu cấp trung đến dạy dỗ ngươi.”

“Được rồi, Hương Diệp theo ta ra ngoài trước, cứ mười lăm ngày là một lượt, mười lăm ngày sau ta sẽ đưa Hồng Dược theo, đầu tháng sau sẽ lại so tài.”

Vân Hương Diệp vỗ vai Hạ Chí: “Thật ra nếu buổi chiều rảnh rỗi, đệ có thể đến Tàng Kinh Các xem thử, ở đó có rất nhiều bí tịch kiếm thuật, nói không chừng sẽ có thứ gì đó thích hợp với đệ, đừng có chuyện gì cũng trông chờ sư phụ, phải tự mình học hỏi!”

Nhà trúc có thông đạo đến thẳng Tàng Kinh Các, Vân Thiêm Y cũng chẳng tiếc gì với họ, muốn đến lấy sách lấy đồ gì thì cứ thoải mái.

Vân Thiêm Y hơi bất ngờ, nhìn sang Vân Hương Diệp.

Vân Hương Diệp sờ mũi.

Đây chưa phải lúc nàng ấy muốn nói chuyện mình lén luyện tập cho Vân Thiêm Y biết.

Đợi đến thời khắc mấu chốt, nàng ấy sẽ thi triển một tay giúp sư phụ, khiến Vân Thiêm Y phải hoảng hốt mừng rỡ!

Hạ Chí nghe xong thì mở cờ trong bụng, đợi hai sư trò Vân Thiêm Y vừa rời đi, cậu lập tức chạy đến Tàng Kinh Các.

Chỉ còn lại một mình Hồng Dược đơn độc ôm lấy Đào Đào: “Hu hu, Đào Đào, ta chỉ còn bé thôi.”

Vân Thiêm Y không cho phép bọn họ lười biếng, nhưng cũng không được tập luyện quá sức, buổi sáng đã luyện thì buổi chiều không cần, tránh để cho thân thể kiệt sức, chỉ cần đọc sách viết chữ làm việc, chơi cùng Đào Đào là được!

Bình Luận (0)
Comment